Hôn Trộm 55 Lần

Chương 296: Chương 296: Nhìn cho rõ xem tôi là ai(6)




Đó là lúc Kiều An Hảo đi Hàng Châu, một buổi tối sau hai tháng ở chung một căn phòng với anh.

Chính một đêm kia, quan hệ vốn gần gũi của anh và cô, càng lúc càng xa, xa tới mức, gần như không còn cùng nhau xuất hiện.

Cho đến ngày nay, sự việc trôi qua đã hơn hai năm rồi, mỗi lần nằm mơ vào ban đêm, anh đều nhớ tới một đêm kia, rồi từ trong mơ đau lòng mà tỉnh lại.

Đêm đó là buổi lễ trao giải thưởng điện ảnh mỗi năm một lần, lúc đó anh dựa vào bộ điện ảnh đại giang nam bắt “hoài niệm khuân mặt”, đạt được giải thưởng nam hai suất sắc nhất, đó là khởi đầu cho sự nghiệp của anh đi đến đỉnh rực rỡ cao nhất, đêm đó cũng là sinh nhật mười hai tuổi của Kiều An Hảo.

Sinh nhật năm vừa rồi của Kiều An Hảo, cho dù có nhiều việc anh cũng đều sẽ tới Bắc Kinh chúc mừng sinh nhật cô.

Nếu anh có thể lựa chọn, kỳ thật năm đó anh cũng nghĩ muốn tới Bắc Kinh chúc mừng sinh nhật cô.

Nhưng mà anh phải tới Thượng Hải tham gia lễ trao giải thưởng, bởi vì sự kiện kia liên quan đến sự nghiệp diễn suất tương lai của anh, nếu anh lấy được cúp của nam hai xuất sắc nhất, thì từ nay về sau sự nghiệp của anh sẽ vô cùng thành công.

Cố gắng suốt bốn năm, anh là chỉ vì một ngày này, vì để cho bản thân trở nên có năng lực, có thể khiến cho cô có toàn bộ mọi thứ tốt nhất trên thế giới.

Cho nên sau khi cân nhắc, anh từ khách sạn đi Thượng Hải.

Chỉ là trước khi nên máy bay, anh sắp xếp trợ lý của mình đi Bắc Kinh, đặc biệt đưa hai món quà cho Kiều An Hảo, một món là bánh sinh nhật Thiên Nga Đen mà cô thích hàng năm, một món là một bó hoa tươi mà anh nhờ người mua từ nước Pháp về, trên bó hoa còn kèm theo một tấm thiệp, mặt trên có một câu do chính tay anh viết: “Cẩn Niên của em, giữ gìn sức khỏe.”

Đêm đó ban đầu anh quá vui mừng, bởi vì anh thật sự nhận được giải thưởng nam hai xuất sắc nhất, trước hàng vạn ánh mắt nhìn anh, cầm cái cúp thủy tinh kia, đối mặt với nhiệt nhiệt vỗ tay của truyền thông cùng với đồng nghiệp, trong khoảnh khắc đó anh rất kích động, cũng rất cảm động.

Buổi lễ trao giải kết thúc vào lúc tám giờ, còn bốn giờ nữa là tới sinh nhật của Kiều An Hảo, anh không có tham gia tiệc tối diễn ra sau đó, đêm đó ôm cúp,

ngay cả lễ phục trên người cũng chưa đổi, trực tiếp lên máy bay, trở về Bắc Kinh.

Máy bay đến sân bay quốc tế Bắc Kinh, đã là mười giờ rưỡi, bởi vì hắn về kịp, cho nên không có báo cho trợ lý nói mình tới Bắc Kinh, khi vừa xuống máy bay, anh vì muốn nắm bắt chặc thời gian, trực tiếp ngăn cản một chiếc taxi, đi tới nhà cũ của Kiều gia.

Lúc taxi từ sân bay ra đường cao tốc, đột nhiên mưa phùn nổi lên ở Bắc Kinh, anh ngồi ở ghế sau, nhìn những hạt mưa mờ ảo ở cửa kính xe, nghĩ tới mình với Kiều An Hảo lần đầu tiên gặp mặt cũng là ở dưới mưa, trong lòng mạc danh kỳ diệu trở nên mềm mại, cùng một tia hồi hộp không nói lên lời.

Anh nghĩ tới bản thân có thể thổ lộ với Kiều An Hảo, tim của anh càng lúc đập càng nhanh, thậm chí bàn tay đang cầm cúp cũng đã đầy mồ hôi.

Lúc mười một giờ mười năm, xe tới trước cửa nhà cũ của Kiều Gia, anh trả tiền rồi xuống xe.

Sinh nhật của Kiều An Hảo đã kết thúc, biệt thự Kiều gia thật yên tĩnh, chỉ có cửa lớn là còn mở, bảo vệ cửa không biết đã đi đâu.

Anh đợi taxi rời khỏi, sau đó hít một hơi thật sâu, đi về phía cửa lớn của biệt thự, vừa đi, đáy lòng lại sắp xếp lại ngôn từ, chỉ là người còn chưa đi đến cửa Kiều gia, liền dừng lại bước chân, tầm mắt nhìn vào bên trong thùng rác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.