Hôn Trộm 55 Lần

Chương 462: Chương 462: Thời gian an nhàn tốt đẹp (2)




Lục Cẩn Niên tỉnh lại một hồi, bác Trần, anh Trần và chị Trần vác cái cuốc, từ đồng ruộng trở lại.

Buổi trưa lúc Lục Cẩn Niên ăn cơm, đã hỏi nơi này có điện thoại không, chẳng qua chỉ có một nhà duy nhất trong thôn có, buổi trưa trong nhà không ai, đúng lúc anh Trần trở lại, vừa vặn thấy nhà kia mở cửa, cho nên quay về rồi lập tức mang theo Lục Cẩn Niên đến.

Anh Trần kể lại tình huống của Lục Cẩn Niên lần nữa, gia đình kia dẫn anh Trần và Lục Cẩn Niên vào phòng, chỉ vào trên bàn có một cái điện thoại, ý bảo Lục Cẩn Niên, Lục Cẩn Niên đi tới, cầm điện thoại lên, quay số điện thoại trợ lý.

Điện thoại rất nhanh được nhận nghe, giọng trợ lý mở miệng, mang theo vài phần nóng nảy: "Có tin tức của Lục tổng và cô Kiều?"

Lục Cẩn Niên dừng lại một lát, mới bình thản nói hai chữ: "Là tôi."

"A?" Trợ lý ở đầu dây bên kia, rõ ràng không phản ứng kịp, một lát sau, mới kinh ngạc mở miệng, lớn tiếng gọi một câu: "Lục tổng? Lục tổng là anh sao?"

"Ừ."

"Lục tổng, thật sự là anh, bây giờ anh đang ở đâu? Đúng rồi, anh có gặp cô Kiều? Tình hình hai người như thế nào?" Trợ lý liên tiếp hỏi mấy vấn đề.

"Tôi đang ở cùng với cô ấy, không sao." Lục Cẩn Niên dừng lại, còn nói: "Bây giờ tôi và cô ấy đang ở..."

Lục Cẩn Niên nói tới đây, liếc mắt nhìn anh Trần đứng một bên, lập tức hiểu ý tứ của anh, nhận lấy điện thoại, nói rõ tên thôn của mình và vị trí cho trợ lý của Lục Cẩn Niên, chờ trợ lý của Lục Cẩn Niên nhớ kỹ rồi, anh Trần đưa điện thoại cho Lục Cẩn Niên, trợ lọamở miệng nói: "Lục tổng, bây giờ tôi sẽ đi đón hai người."

-

Trở lại nhà của anh Trần, chị Trần đã làm xong cơm tối, người trong thôn, cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi rất đơn giản, ngủ sớm dậy sớm, cho nên, ăn cơm xong, bận rộn một ngày bác gái dẫn cháu gái vào nhà ngủ, mà anh Trần và chị Trần dọn dẹp thú săn rồi mới vào nhà nghỉ ngơi.

Ban đêm trong thôn, cực kỳ yên tĩnh, trừ ánh trăng phía chân trời, thì không còn ánh sáng nào nữa.

Buổi chiều ngủ Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên, vai sóng vai nằm ở trên giường, cũng không mệt mỏi.

Lúc ban đầu Kiều An Hảo nhắm mắt lại, suy nghĩ lung tung những chuyện khác, ai ngờ càng nghĩ càng tỉnh, cuối cùng liền trở người, mở mắt, mượn ánh trăng chiếu vào trong nhà, thấy gương mặt tuấn mỹ của Lục Cẩn Niên khiến người ta hít thở không thông.

Kiều An Hảo nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên nhìn một lát, trừng mắt nhìn, nhẹ giọng mở miệng, gọi tên của anh: "Lục Cẩn Niên?"

"Hả?" Lục Cẩn Niên mở mắt, quay đầu, ánh sáng mờ mờ trong nhà, đôi mắt Lục Cẩn Niên đen nhánh chói mắt, dường như có thể câu mất hồn phách.

Nhịp tim Kiều An Hảo khẽ đập, không nhịn được rũ mi mắt, né tránh tầm mắt của anh, tiếp tục lên tiếng: "Cảm ơn anh."

Nếu như không nhờ anh, có lẽ cô đã mất mạng.

"Không sao." Lục Cẩn Niên biết cô nói gì, giọng nói nhẹ nhàng trả lời, tiếng của anh, so với ánh trăng ngoài cửa sổ ánh trăng còn trong trẻo lạnh lùng hơn, nhưng lại làm cho lòng của Kiều An Hảo hiện lên một tia ấm áp không nói nên lời.

Lục Cẩn Niên nhảy từ sườn dốc xuống cứu cô, dù là có tính trong phim hay không, tình huống ngay cả sinh mạng của mình cũng có thể hi sinh hẳn không phải là chuyện dễ dàng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.