Đối với Kiều An Hảo mặt lạnh không nói gì, Lục Cẩn Niên không có chút giận dỗi nào, ngược lại vẫn vươn tay nắm tay cô, nâng cánh tay kia lên, che ở trước mặt cô, để tránh lúc trợ lý khởi động xe, bởi vì quán tình mà cô nghiêng người về trước, không cẩn thận lại đập đầu vào ghế xe, đương nhiên miệng anh cũng không nhàn rỗi, vẫn không ngừng mở miệng nói với trợ lý ở đằng trước: “Chậm một chút, đi chậm một chút! Cậu đi nhanh như vậy làm gì? Trên xe có người mang thai, lái chậm một chút, phía trước là đèn đỏ, mau dừng xe! Lái chậm một chút!
Kiều An Hảo lúc đầu còn có thể than thở tốc độ xe quá chậm, còn không bằng có người đẩy, nhưng là ngại Lục Cẩn Niên vậy mà giơ tay lên sau lưng cô, ôn tồn khuyên nhủ an toàn là quan trọng nhất, thêm nũa trợ lý không dám đắc tội với anh, chỉ có thể nghe theo anh mà không ngừng giảm tốc độ, cho nên sau cùng Kiều An Hảo ngậm miệng lại giả chết, sau đó mãi mới lết về đến cửa Cấm Tú viên.
Xe dừng lại ổn định ,Kiều An Hảo tiện tay đẩy cửa xe, Lục Cẩn Niên lại xoa bóp bả vai, để cho trợ lý tắt máy, anh mới nhanh chóng mở cửa xe, xuống xe, đi sang bên này mở cửa giúp cô, sau khi chờ cô đi xuống, liền vươn tay đỡ cô.
Kiều An Hảo đẩy Lục Cẩn Niên ra, nhẹ nhàng đi vào trong Cẩm Tú viên.
Lục Cẩn Niên nhận túi xách của cô từ trợ lý, vội vàng đuổi theo, đi được hai bước, nghĩ đến chuyện trợ lý nói với cô, quay đầu, để lại một câu: “Thẩm Minh triết, cậu đừng tưởng rằng chuyện đó xong rồi, hôm nào tôi tính sổ với cậu!”
Sau đó liền đuổi theo Kiều An Hảo, lại đỡ cô: “Kiều Kiều, chúng ta không vội, từ từ đi, cẩn thận không ngã.”
Kiều An Hảo dừng bước, xoay người, thật sự nhìn anh nói: “Lục Cẩn Niên, con mới được một tháng, không cần khẩn trương như vậy.”
“Được được.” Lục Cẩn Niên không hề phản bác mà gật đầu phụ hòa, miệng lại nhắc nhở: “Kiều Kiều, cẩn thận, đằng trước là cầu thang, chậm một chút....”
Kiều An Hảo hít sâu một hơi, không thể nói thêm gì.
Vào phòng, Lục Cẩn Niên lập tức khom người xuống, cầm dép lê, đặt trước mặt cô, sau đó ngồi xổm trước mặt cô, giúp cô cởi dây giày, tự mình giúp cô đổi giày.
Trở lại phòng ngủ, Kiều An Hảo mở ti vi lên xem theo thói quen, sau đó ôm đệm, ngồi trên sofa, xem phát lại trận chung kết.
Lục Cẩn Niên như là chuyển động xung quanh cô, đưa nước, lại cắt hoa quả, sau đó vẫn cầm laptop, tìm hiểu thông tin về phụ nữ mang thai, thường thường lại quay sang hỏi cô.
Thế nhưng sự thực chứng minh, hỏi cũng như không hỏi, Kiều An Hảo không cần nói, sau cùng anh lại vào trong cửa hàng mua bán trên mạng, mua hết sách về phụ nữ mang thai.
Mua xong, Lục Cẩn Niên gập máy tính xuống, ngồi bên cạnh cô, cầm tăm xuyên vào một miếng táo, nhét vào trong miệng Kiều An Hảo: “Kiều Kiều, anh thật sự là ba ba rồi à?”
Đây là lần thứ tám Lục Cẩn Niên mở miệng hỏi vấn đề này, Kiều An Hảo lần thứ tám gật đầu khẳng định một cái, “Ừhm” một tiếng, sau đó mở miệng cắn táo.
Lục Cẩn Niên đợi cô ăn xong, lại cầm một quả hồ đào, lột vỏ, đưa đến miệng cô: “Kiều kIều, bảo bảo đã được một tháng đúng không?”