Đầu óc của cô rất tỉnh táo, có thể cảm nhận rõ ràng sức lực của bản thân đang dần dần mất đi, ngay cả ý thức cũng càng lúc càng kém, trong đáy lòng cô dâng lên chút hoảng sợ, trong người chỉ còn lại một suy nghĩ, đó chính là gửi tin nhắn còn chưa viết xong qua cho Lục Cẩn Niên.
Cô nghĩ, có lẽ đây là lần cuối cùng cô nói chuyện với anh.
Kiều An Hảo cố gắng giơ tay lên, muốn cầm chiếc di động bên cạnh, nhưng trong nháy mắt cô nhúc nhích ngón tay, đau đến tận xương tủy, toàn thân cô chỗ nào cũng đều kêu gào lên. Cô chịu đựng đau đớn, mất rất nhiều hơi sức, rốt cuộc mới chạm được tới điện thoại di động, nhưng ngay cả dùng sức để cầm lấy chiếc di động cô cũng không làm được, cuối cùng chỉ có thể kéo điện thoại tới trước mặt mình, vừa mới ấn màn hình, trước mắt cô tối sầm xuống, người liền hoàn toàn mất ý thức.
Từ lúc Kiều An Hảo hôn mê, liên tục có ba tiếng nhắc nhở có tin nhắn, leng keng leng keng vang lên, trên màn hình di động của cô hiện ra ba tin nhắn của Lục Cẩn Niên gửi tới.
[Rất xin lỗi]
[Kiều Kiều, tối nay lúc đi ăn cơm, chúng ta nói chuyện một chút nhé.]
[Lệ Cảnh Hiên, anh chờ em.]
Có hai người giúp việc đang nấu cơm trong phòng bếp, nghe thấy tiếng thét chói tai bên ngoài truyền vào, vội vội vàng vàng chạy ra, nhìn thấy quản gia đỡ cổ chân ngồi nơi cầu thang, ‘tê tâm liệt phế’ gọi “Cô Kiều,” còn Kiều An Hảo tay đặt lên điện thoại, nằm trong vũng máu dưới cầu thang.
Sàn nhà màu trắng, phối hợp với một vũng máu đỏ tươi, hình ảnh thoáng nhìn thấy mà đau lòng.
Hai người giúp việc sững sờ tầm ba phút, trong đó có một người kịp phản ứng nhanh chóng lấy lại tinh thần, chạy nghiêng chạy ngã ra ngoài phòng, đứng bên ngoài hoảng hốt lo sợ gọi Hứa Gia Mộc: “Cậu chủ, cậu chủ, không xong rồi, cô Kiều bị ngã từ trên cầu thang xuống….”
Ngón tay Hứa Gia Mộc run cầm cập một lát, trực tiếp ném điếu thuốc mới cháy một nửa trong tay xuống đất, rồi chạy vọt vào trong phòng, vì người giúp việc gọi anh đứng ngay ở cửa, cản đường anh, anh trực tiếp đẩy người giúp việc ra một chút, sau đó liền nhìn thấy Kiều An Hảo nằm trên vũng máu màu đỏ.
Trong nháy mắt sắc mặt Hứa Gia Mộc tái nhợt, anh giống như nổi điên rống lên một câu với người giúp việc đang đứng ngây ngốc bên cạnh: “Xe cấp cứu, mau gọi xe cấp cứu!”
Sau đó gần như là dùng tư thế nhào đầu về phía trước, vọt tới trước mặt Kiều An Hảo, ngón tay run run bế Kiều An Hảo từ dưới đất lên, cũng chẳng quan tâm tới gì cả liền xông ra ngoài cửa.
Hàn Như Sơ liếc mắt nhìn quản gia một cái, quản gia lập tức hiểu ý giơ tay lên, chống đất đứng dậy, bước khập khiễng lên lầu.
Hàn Như Sơ trông thấy bộ dạng khập khiễng của quản gia, cau mày, vừa vào phòng ngủ, liền lên tiếng hỏi: “Không cho phép bà làm ra vẻ, giả vờ bản thân bị thương là được rồi, sao bản thân lại giống như bị thương thật vậy?”
“Lúc va chạm với cô Kiều, dùng lực hơi quá, không cẩn thận cổ chân bị vẹo.”
Hàn Như Sơ gật đầu, vừa mới chuẩn bị mở miệng, bỗng nhiên phòng ngủ truyền tới một loạt tiếng gõ cửa: “Bà chủ.”
Trước tiên Hàn Như Sơ ngồi lên giường, làm ra vẻ bộ dạng tiều tụy vì bệnh, sau đó mới lên tiếng: “Vào đi.”
Người giúp việc cầm một chiếc di động, đưa tới trước mặt Hàn Như Sơ, nhỏ giọng nói: “Hình như đây là di động của cô Kiều.”
Hàn Như Sơ trông thấy trên điện thoại dính đầy vết máu, trong thoáng chốc khuôn mặt xẹt qua vẻ ghét bỏ, chỉ vào bàn trà, ý bảo người giúp việc đặt lên đấy, sau đó mở miệng nói: “Vừa lúc nãy dì Vân vội vàng xuống lầu, không cẩn thận va vào Kiều Kiều, bà ấy cũng bị trật chân, cô dìu bà đi về phòng nghỉ ngơi cho khỏe.”