Kiều An Hảo tỉnh lại không bao lâu, lại ngủ tiếp, có thể bởi vì hôn mê hơi lâu, lần này ngủ được cũng không bao lâu, lúc tỉnh lại lần nữa, bóng đêm càng dày, toàn bộ đều yên tĩnh, có thể mấy ngày nay Hứa Gia Mộc cũng không ngủ ngon, cô tỉnh lại, trên cổ tay nàng vẫn còn bị kim đâm, xem ra là truyền nước dinh dưỡng.
Lần này tỉnh lại, so với lần đầu tiên khi tỉnh lại, đại não đã tỉnh táo rất nhiều, cô nhớ mình đụng vào quản gia của Hứa gia, sau đó té xuống từ trên cầu thang, bọn họ nói cho cô biết, cô hôn mê bốn ngày bốn đêm. . . . . . Bốn ngày bốn đêm, Lục Cẩn Niên có thể đang tìm cô hay không?
Trước khi cô hôn mê, xảy ra tranh chấp cùng anh, vốn cô muốn nói xin lỗi, nếu như mấy ngày nay anh tìm nàng, cô lại không trở lại. . . . . .
Kiều An Hảo càng nghĩ, đáy lòng càng hốt hoảng, cô nghiêng đầu nhìn Hứa Gia Mộc ngủ rất sâu , cắn cắn môi dưới, giơ tay lên rút kim ra, sau đó lặng lẽ vén chăn lên, xuống giường.
Lúc chân chạm đất, Kiều An Hảo cảm thấy có chút hoa mắt, cô đỡ mặt giường, đợi trong chốc lát, cảm giác thư thái một chút, mới buông lỏng ra, khẽ bước đi, phát hiện cũng không có dấu hiệu khó chịu, vì vậy liền rón rén đi tới phía cửa phòng bệnh.
Trong bệnh viện không có những quần áo khác, cho nên Kiều An Hảo chỉ có thể mặc đồng phục bệnh nhân, cô hơi phân vân, rồi để tiền trên bàn trước mặt Hứa Gia Mộc.
Cũng may lúc này đêm đã quá khuya, y tá trực đang úp mặt trên mặt bàn lim dim, cô mới thuận lợi chạy khỏi bệnh viện.
Kiều An Hảo chỉ đi tới cửa bệnh viện, đã cảm thấy sức cùng lực kiệt, cô ngừng ở ven đường một lát, thấy một chiếc xe không, vì vậy đón lại.
Kiều An Hảo trở lạihoa viên Minh Châu , điền mật mã vào, mở cửa, phát hiện bên trong đen như mực, không có một chút ánh sáng .
Cô mở đèn, đổi giày, lên lầu, trở lại phòng ngủ, thấy nhà bài biện giống như hôm mình rời đi, trong phòng thay quần áo rối loạn, khắp nơi tán loạn quần áo cô thử hôm đó.
Kiều An Hảo đi tới bên giường, mệt lả nằm xuống, sau đó vươn tay cầm lấy điện thoại bàn, quay số của Lục Cẩn Niên.
“Thật xin lỗi, số điện thoại bạn gọi không liên lạc được.”
Kiều An Hảo cau mày, không liên lạc được, điện thoại hết pin rồi sao?
Cô để điện thoại nhà xuống, nằm trên giường một chút, đợi đến lúc thể lực hơi khôi phục một chút, mới ngồi dậy, thấy ipad trên khay trà , vì vậy liền đi qua, cầm lên, nhập mật mã.
Một hồi thật lâu, thư mới cập nhật, có rất nhiều điều tin tức truyền tới, thậm chí có tới mười nghìn tin tức chưa đọc.
Kiều An Hảo tìm tên Lục Cẩn Niên, tìm thư của anh, thấy không một tin tức gởi tới, hơi mất mác, nhưng vẫn gửi cho anh tin: Em ở trong hoa viên Minh Châu.
Gửi tin xong, Kiều An Hảo mới nhìn tin khác, trước hết xem tin của Triệu Manh, gửi cô rất nhiều tin nhắn, đại đa số đều là “Có ở đây không?” Hoặc là vẻ mặt.
Kiều An Hảo nhắn lại “có” , vừa mới chuẩn bị nhắn những nội dung khác, đột nhiên Triệu Manh gửi cô dấu chấm than, ngay sau đó giọng nói Triệu Manh nhắn tiếp : “Kiều Kiều, cậu vẫn còn sống? Cậu có biết, Lục ảnh đế tìm cậu đến điên rồi hay không!”