Hỗn Trướng Từ Đâu Đến?

Chương 16: Chương 16




CHƯƠNG 16

Kết quả tranh cãi đương nhiên là chẳng có gì vui, Hàm Quang như bị ta làm đến tức giận không ít, lúc mỗi người đi một ngã mặt ai cũng đen hết. Thực sự là không hiểu vì sao, rõ ràng người bị hại là ta, tiện nghi gì đều để hắn chiếm hết rồi, hắn còn giận con mẹ nó gì mà giận?

Ta phùng má không ngừng nhét đồ ăn vào miệng, nha hoàn hầu hạ ở một bên nơm nớp lo sợ mà khuyên nhủ:” Công tử ăn vừa vừa một chút, buổi tối không cần ăn nhiều, sợ là khó chịu.”

“Không có gì! Ta đói!”

Thực ra ăn no đến mức gần ói ra, mà tưởng tượng thấy cả một bàn đồ ăn đều trưng ra bộ mặt ghê tởm của Hàm Quang kia, ta liền muốn nhai nát toàn bộ rồi nuốt vào trong bụng!

Quả thực, tối đến ta vẫn lăn qua lăn lại no đến ngủ không được, đôi khi cũng bị buồn nôn, không biết còn tưởng ta mang thai giống như nữ nhân ấy. Đi tới đi lui trong phòng, ta vuốt bụng, có chút ý nghĩ buồn cười.

Đi hơn nửa canh giờ, cái bụng rốt cuộc dễ chịu ra không ít.

Ta đang muốn đi ngủ, sát vách tường bỗng nhiên nện đấm không ngừng, tựa hồ tỏ ý bảo ta yên lặng một chút. Ta vừa nghĩ hiện tại bản thân khó chịu như vậy đều là bị hắn làm bực bội, không khỏi lửa giận công tâm, bước tới, cũng ra sức nện vài cái vào tường!

“Đùng đùng đùng!”

Rất vang dội, khí thế hơn mấy tiếng nện kia của Hàm Quang, ta đắc ý vểnh vểnh môi, đang muốn quay về giường ngủ, chỉ nghe ầm ầm một tiếng, phía sau tường đã nứt ra một cái lỗ khác thường. Hàm Quang ngồi ở trên giường, hơn nửa thân thể lộ ra từ trong lỗ, sắc mặt âm trầm nhìn ta.

Ta sửng sốt, lắp bắp nói:” Ta, ta làm sao biết nó không rắn chắc như thế?”

Hàm Quang lạnh lùng cười, nói:”…. So với quả đấm thép của Bạch Hổ đại nhân, nó đương nhiên là rất không rắn chắn rồi.”

“…” Ta xấu hổ đỏ mặt.

Hàm Quang đẩy tường đổ ra, từ trong cái lỗ sải từng bước tiến vào phòng ta, thản nhiên nói:”Phòng bị ngươi phá hỏng rồi, đêm nay ta cũng chỉ có thể nơi đây của Bạch Hổ chịu thiệt một đêm thôi.” Nói xong, động tác tự nhiên bò lên giường ta, xốc chăn lên thì nằm xuống.

Ta trừng lớn mắt, tiến lên đẩy hắn:”Tên họ Quang! Ngươi đứng lên!”

Hàm Quang không cóý tốt cười rộ lên:”Muốn ta đứng lên cũng được, vậy trước tiên làm phiền ngươi giúp ta sửa phòng xong đi.” Ta ngượng ngùng khó chịu ngậm miệng lại, không nói lời nào trừng hắn.

Vỗ vổ vào chỗ tường trống không, Hàm Quang thản nhiên nói:”Nếu không ngủ ngay, thì ngươi phải đi sửa tường. Chọn cái nào?”

“…”

Hàm Quang thở dài, dùng ngữ khí thập phần thương tiếc nói:”Xem ra Bạch Hổ lại thích đi sửa tường hơn, cũng không nguyện theo ta cùng giường chung gối. Vậy ngươi đi đi, ta rất mệt, ngủ trước.”

Hắn nâng nâng tay, một giận gió nhẹ thổi qua, ánh sáng màu vàng ấm áp của nến tắt đi.

Ta ngồi trong bóng đêm ngồi im một lát, hầm hừ cãi vã nói:”Ta muốn ngủ bên ngoài!”

“Không được.”

“Ta muốn ngủ bên ngoài! Con thỏ chết tiệt!” Ta bổ nhào đến kéo hắn, không ngờ hắn một tay túm lấy cổ tay của ta, trực tiếp kéo ta ngã vào trong, sau đó tung chăn lên, thắt vô cùng chặt bao lấy ta.

Hàm Quang khẽ cười một tiếng, tay chân đồng thời sử dụng kéo ta không có cách nào nhúc nhích kéo vào trong lòng, nhắm mắt lại, âm thanh dần nhỏ lại:”Ngoan, hảo hảo ngủ. Ngày mai còn phải nghỉ ngơi dưỡng sức đi thi đấu, đừng cáu kỉnh nữa…”

Ôm trong lòng rất ấm áp, ta ngửi thấy khí tức sạch sẽ trên người hắn, trong lòng ôn hòa xuống.

Ý thức mê man, dần dần quên vì sao phải tức giận, bất tri bất giác cũng ngủ rồi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sáng sớm hôm sau, gặp mặt trong Mê Vụ Sâm Lâm, Chức Tú phu nhân phát mỗi chúng ta một bản địa đồ, giải thích rồi một phen cổ vũ nói thời gian để bọn ta tiến vào.

” Theo sát ta, Mê Vụ Sâm Lâm này đi vào dễ, đi ra cũng là khó…” Thần sắc Hàm Quang trang nghiêm:” Hơn nữa ở đây bỏ hoang đã nhiều năm, không dám đảo bảo không có yêu ma dã thú trà trộn vào. Nhớ kỹ, đèn trong tay không được tắt.”

Ta nắm chặt đèn ***g trong tay, bắt đầu quay ra chỗ khác, đi nhanh về phía trước.

Hàm Quang cũng biết ta còn đang tức giận, chỉ là thở dài thật dài, nhắm mắt theo đuôi sát ở phía sau ta.

Thành thật mả nói, một khắc kia giở giọng cãi nhau với Hàm Quang ta liền bắt đầu nghĩ, nếu Chức Tú phu nhân cũng không ngại Hàm Quang là nam, thì tại sao hắn còn muốn biến làm nữ tử, lừa ta như vậy đối với hắn mà nói lẽ nào thực sự chỉ là vì cười nhạo ta?

Ta hỏi Hàm Quang, hắn chỉ rũ mắt cười:”Không vì sao cả, chẳng qua là tiếng ‘nương tử’ ngươi gọi vô cùng êm tai, êm tai đến nỗi cho dù là cải trang làm nữ tử, ta cũng vui vẻ chịu đựng.”

Say khi nghe xong, ta ngoại trừ mặt đỏ lên xấu hổ mà đứng, một câu cũng không nói nên lời.

Mê Vụ Sâm Lâm quả nhiên rất lớn, vẫn có gặp phải một hai con yêu thú, nhưng đều là mấy con có ít sừng. Ta tiến lên phải một quyền trái một quyền, chúng nóỉu xìu chạy đi. Nhưng mà âm khí trong rừng rậm trùng điệp, đi một hồi, ta đã lạnh đến phát run, hàm răng khanh khách va vào nhau.

Hàm Quang lấy tay sờ sờ mặt ta, cau mày nói:” Nghỉ một lát đi, uống một chút rượu cho ấm bụng.”

“Không, không uống…” Ta run run rẩy rẩy lãi nhãi nói.

Hàm Quang kéo ta ngồi dưới tàng cây, tháo túi rượu đưa tới bên mép ta. Ta nhắm mắt, âm thanh run rẩy nhỏ giọng nói:” Ngươi… ngươi… ngươi phải xin lỗi ta, còn phải phát, phát thệ, sau này không được tính toán với ta nữa…”

” Được, ta xin lỗi.” Thần sắc Hàm Quang có chút bất đắc dĩ:” Uống nhanh…”

“… Còn phải phát thệ mà?” Ta trừng hắn, kiên trì nói.

Hàm Quang mở mở miệng, ta nhanh chóng bổ sung nói:” Nói phải làm, làm phải được. Ngươi ngươi… ngươi không được phép làm lấy lệ với ta!”

Lộ ra vẻ tựa tiếu phi tiếu, Hàm Quang nhíu mày, chậm như rùa nói:” Ngươi đã nghiêm túc như thế, ta đây cũng nghiêm túc nói, yêu cầu này… Cơ bản không có khả năng làm được…”

“Tại sao?”

” Giang sơn dễ đổi..” Hàm Quang chẳng biết xấu hổ cười:” Ta không thể bảo đảm chuyện không thể nào làm được.”

“…”

“Được rồi, uống nhanh đi.” Hàm Quang lại đưa túi rượu đến gần đụng đụng mép ta, ta mân chặt môi chuyển sang tránh mặt, nhớ tới sau này còn phải bị hắn tính toán thì nghẹn khuất, mà lại vừa hết cách với hắn, tự mình đành phải sinh hờn dỗi.

“Thật không uống?”

“…”

“Cho dù là lạnh đến mức cũng đi không được, rồi vì vậy mà thua cuộc cũng không hề gì?”

“…”

Không uống rượu của ngươi ta cũng có thể đi! Ta oán hận nghĩ, lập tức đẩy hắn ra, muốn đứng lên. Thế nhưng cái mông vừa rời đất, Hàm Quang bỗng nhiên đè vai ta lại, gần đến.

Đôi môi lạnh lẽo bắt đầu dán vào, dịch rượu ấm áp chuyển vào trong miệng ta.

Ta lại càng hoảng sợ, sau khi miễn cưỡng nuốt xuống một ngụm, mạnh mẽ ho lên. Hàm Quang vỗ nhẹ lưng ta, cười nói:” Cho ngươi uống không uổng phí, không nên lăn qua lăn lại như thế, ngươi nói ngươi…”

…. Sao lại thành lỗi của ta rồi? Nếu như ngươi bằng lòng không tính toán với ta, ta có thể tức con mẹ nó giận như vậy sao?

Ta dùng tay áo cọ môi thật mạnh, liếc mắt trừng hắn, tức giận đến nói cũng không muốn nhiều lời nữa. Nhưng thằng nhãi Hàm Quang này hiển nhiên còn chưa kết thúc, lại kéo ta, bắt chước làm theo uy ta thêm vài ngụm. Lần này ta có chuẩn bị tâm lý, mặc dù không tới mức bị sặc, nhưng mà dưới sự hấp tấp trước không có cách nào tách ra.

Hàm Quang rời khỏi môi ta, ta làm trò phốc vào mặt hắn một cái, khạc rượu chứa trong miệng ra! Thấy sắc mặt hắn khẽ biến, ta không khỏi đắc ý nhếch môi, sau đó từng cái lau sạch cái môi dính nước.

Hắn không mất hi vọng, còn muốn đến như vậy, ta cố gắng đẩy hắn ra, lạnh nhạt nghiêm mặt đi về phía trước. Trong ruột gan hừng hực, so với lúc nãy có lẽ cảm thấy ấm áp hơn một chút, bước chân ta tự nhiên muốn bước nhanh hơn.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, ta còn chưa kịp quay đầu lại, cánh tay bị túm giữ, cả người thoáng cái bị ném vào thân cây. Mặt Hàm Quang không chút thay đổi trước mắt vô cùng phóng to ra.

“… Ngươi làm gì vậy!” Ta nhịn đau kêu lên một tiếng, vô thức co rụt cổ, đáy lòng ra một chút khiếp ý ( ý nghĩ sợ hãi).

Đáy mắt Hàm Quang mờ mịt khó phân biệt. Ta sửng sốt, chỉ nghe hắn khàn khàn nói:” Đối với ta vẫn chống cự như thế sao? Bạch Hàn, ngươi có bản lĩnh đi hôn lén, mà không bản lĩnh thừa nhận trong lòng ngươi có ta?”

Lòng “Đông” lên đập một cái, ta sợ sệt trợn to mắt.

Đúng rồi, lần trước đó là hắn giả bộ say rượu, sao lại không biết ta…. Hôn, hôn lén chứ?

Hai má nóng thật là nóng, ánh mắt ta lóe ra, lớn gan hơn lúng túng nói:” Hôn… Thì thế nào… Chẳng lẽ một đại nam nhân như ngươi còn muốn ta chịu trách nhiệm sao?”

“… Vậy tại sao ngươi lại chủ động hôn ta? Tại sao muốn hôn một nam nhân?”

Hàm Quang từng bước tới gần, ta khẩn trương đến cả hô hấp cũng ngưng trệ luôn.

Ta làm sao biết vì sao! Có một đáp án toán loạn ở trong lòng vừa lập tức bị gạt bỏ. Nháy mắt hoảng loạn đứng dậy, ta khóc không ra nước mắt, vội vàng nói:” Chúng ta đi nhanh đi, nếu không đi thì sẽ không kịp nữa…”

Hàm Quang ở phía sau cúi đầu nói:”Bạch Hàn…”

“Hả? Đi mau đi mau!”

“Ta thích ngươi.”

Sương mù dày đặc tản ra nhiều, đường phía trước như ẩn như hiện, ta hít thật sâu một ngụm khí lạnh ướt, kinh ngạc nói:”Bắt đầu nói đùa gì rồi, chúng ta là huynh đệ…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.