Hôn Ước Gia Tộc

Chương 24: Chương 24: Cùng đi làm




Hiên Viên Long thực sự mặc vest vào chuẩn bị đến công ty làm việc, ngay cả bản thân cậu cũng không nói nên lời, nhưng nhìn đến người đàn ông trước mặt đang giúp mình chỉnh lại cà vạt, bất giác cõi lòng cậu càng thêm kiên định, có lẽ đến công ty không phải vì mình mà còn nhiều thứ khác nữa.

“Vợ có thấy chồng đẹp trai không?” Hiên Viên Long nhìn bản thân trong gương, thật man lì đến chính mình cũng ngẩn ngơ.

Nếu là bình thường thì chắc chắn Khiết Vũ sẽ khinh thường rồi trêu chọc Hiên Viên Long, nhưng hôm nay anh lại mỉm cười, rướn người hôn lên môi cậu: “Rất đẹp, bộ vest đứng đắn thế này rất hợp với cậu.”

Hiên Viên Long phấn khích, choàng tay ôm eo Khiết Vũ rồi thủ thỉ: “Còn phải cảm ơn cái cà vạt vợ tặng chồng chỉ với chút ít tiền ấy, ánh mắt vợ thật tuyệt vời.”

“Đừng nói nữa. Đi thôi, thời gian không còn sớm nữa.”

“Vợ cũng muốn đi?”

“Đương nhiên, tôi đã xin nghỉ lâu như thế, chuyện của công ty phải luôn có người trông coi chứ, trước còn có anh hai giúp, bây giờ anh ấy đi rồi thì tôi cũng nên trở lại quản lý công ty thôi. Cậu cũng cố lên, tôi tin cậu có thể làm tốt. Mới đầu sẽ có khó khăn, rắc rối, nhưng cậu phải kiên nhẫn, cha dạy gì cũng phải nghiền ngẫm cho kỹ.

Khiết Vũ dặn dò một hồi lâu mà Hiên Viên Long vẫn chăm chú lắng nghe.

Cho đến khi hai người lên xe thì Hiên Viên Long mới nói: “Có phải vợ thích đàn ông chín chắn và biết kiếm tiền đúng không?”

Khiết Vũ giật mình, ngập ngừng nói: “Không phải là biết kiếm tiền, mà là có trách nhiệm, có đam mê, có thành tựu trong sự nghiệp, điều đó tượng trưng cho sự hấp dẫn của chính bản thân người đó, cho dù có béo mập nhưng phải biết suy nghĩ. Có thể không có thành tựu, nhưng cố gắng hết sức vì một việc gì đó, cho dù thất bại, tôi tin chắc mọi người sẽ tin tương lai anh ta sẽ thành công, đây cũng là một loại sức hút.”

Nói xong Khiết Vũ ngừng lại một lát, hai mắt nhìn thẳng vào Hiên Viên Long: “Tôi thích đàn ông nghiêm túc.”

Nghiêm túc trong bất cứ chuyện gì, trong đó bao gồm cả nghiêm túc yêu một người.

Hiên Viên Long cảm thấy những lời kia như có ma lực, khiến tim cậu như có thứ gì đó đang bành trướng. Kể cả khi đến công ty rồi cả người vẫn còn bừng bừng.

Tầng làm việc của Khiết Vũ và Hiên Viên Long khác nhau nên đến công ty đành mỗi người chia mỗi ngả.

Một lần nữa được ngồi trong phòng làm việc khiến tinh thần Khiết Vũ tràn đầy phấn chấn, vuốt ve phần bụng có hơi nhô lên, bất giác mỉm cười, rồi mở tài liệu ra bắt đầu một ngày làm việc.

Mất cả buổi sáng để xử lý hết chồng văn kiện chất đống trong thời gian nghỉ phép, thấy cũng đến lúc ăn cơm trưa, anh đang định gọi Hiên Viên Long cùng xuống căn tin công ty cùng nhau ăn cơm, thuận tiện hỏi thăm tình hình làm việc sáng nay của cậu ấy thế nào. Chợt thư ký đẩy cửa bước vào, trên tay cầm một cái hộp cơm lớn, mặt hồng hồng nói: “Khiết tổng, đây là cơm trưa quyền chủ tịch bảo tôi đưa cho ngài, ngài ấy nói đây là cơm trưa trong nhà mang đến, cho nên ngài nhất định phải... ngoan ngoãn ăn hết.”

Thư ký ngượng ngùng không nói được nữa, trong đầu cô như có ngàn con ngựa đang chạy rầm rập, aa đây là hư cấu, chắc chắn đây là hư cấu, tại sao quyền chủ tịch mới đến lại có mờ ám với Khiết tổng thế này, có vẻ quan hệ không bình thường đâu. Hồi trước công ty còn có người tào lao thấy đại thiếu gia Hiên Viên Hoàng và Khiết tổng có vẻ xứng đôi nên lén ghép đôi hai người, nhưng hiện nay vị đại thiếu kia đã đi rồi, ngược lại vị nhị thiếu mới tới bắn hint với Khiết tổng còn nhiều hơn, niên hạ cũng rất đáng yêu nha.

Khiết Vũ nghe câu “ngoan ngoãn ăn hết” thì thẹn quá hóa giận, nhưng ngại thư ký còn ở đây nên không dám nói nhiều: “Đã biết, cô đi ra ngoài đi.”

Thư ký vừa đi khỏi, nhịn không được, Khiết Vũ lập tức lấy điện thoại nhắn tin cho Hiên Viên Long: [Ngu ngốc.]

Gửi tin nhắn xong thì hậm hực mở hộp cơm ra, anh đói rã ruột rồi, nhiều thức ăn thế này tạm đủ cho anh no, nhưng thể nào tới chiều cũng sẽ đói tiếp.

Có âm báo tin nhắn đến, Khiết Vũ vừa ăn vừa đọc.

[Vợ à, nhớ vợ quá.]

Khiết Vũ trừng mắt nhìn tin nhắn, nhưng đâu đó trong lòng dường như đang nóng lên: [Làm việc cho tốt!]

[Biết rồi, chồng sẽ cố gắng, để sau này còn làm gương cho con.]

Khiết Vũ phì cười: [Lý do này không tệ, có động lực thì mới có tinh thần, tôi tin tưởng vì con của mình, cậu sẽ làm được.]

[Không riêng vì con, vì vợ nữa, nếu chồng cũng làm được như anh hai, vậy vợ sẽ thích chồng chứ?]

Nụ cười trên môi Khiết Vũ chợt cứng ngắc, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần: [Để xem biểu hiện của cậu.]

[Ha ha, vợ cứ chờ đi, chồng bảo đảm sẽ làm vợ chết mê chết mệt.]

Nhớ tới cái bộ dạng tự kỷ ngu ngốc kia, Khiết Vũ suýt chút nữa là cười to lên, bỏ điện thoại xuống tiếp tục ăn cơm, trong đầu đôi khi sẽ hiện lên hình ảnh Hiên Viên Long, nghĩ xem lúc này cậu ta đang bận bịu chuyện gì, có chịu kiên nhẫn hay không, có thấy khó khăn hay không.

Khiết Vũ ăn hết hộp cơm, bụng no làm cả ngời khỏe khoắn hẳn ra, không biết vì sao mà tâm tình cũng tốt hơn hẳn. Cho dù có vội vội vàng vàng xử lý công việc nhưng khóe môi lúc nào cũng cong lên.

Xế chiều, Khiết Vũ lại được thư ký đưa vào một phần trà chiều, đều là những món gần đây anh thích ăn, không ngại ngùng nhận hết, ăn không còn một mẩu. Anh nghĩ, cứ thế này chắc mình béo phì ra mất, nhưng béo thì cứ béo đi, anh không ngại.

Khiết Vũ làm việc đến quên cả thời gian, bận bịu đến giờ tan tầm lúc nào không hay.

Đến khi có tiếng chuông điện thoại vang lên, giọng Hiên Viên Long từ trong điện thoại vọng ra: “Vợ này, đến lúc nên về nhà ăn uống nghỉ ngơi đi, không được tăng ca, là vợ đã đồng ý với chồng rồi, phải biết suy nghĩ cho con chúng ta.”

Khiết Vũ nhìn mớ công việc vẫn còn tồn đọng mà quyến luyến thở dài, thực ra chỉ cần thêm hai tiếng nữa là giải quyết xong hết rồi, nhưng đã hứa với bé con rồi, cho nên vẫn là thu dọn đồ đạc ra về.

Khiết Vũ đi thang máy lên tầng đỉnh, đến văn phòng của Hiên Viên Long, nhìn thấy cậu ta bận rộn đến mắt cũng không liếc ngang được, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu phải tăng ca à?”

Hiên Viên Long mừng rỡ đứng dậy, xoa xoa mông tê mà oán thán: “Ngồi một ngày đều ê cả mông, đáng ghét nhất là còn bắt chồng tăng ca, làm không xong thì tối không được về với vợ. Vợ à, cho chồng ôm một cái đi.” Hiên Viên Long u oán ôm lấy Khiết Vũ, đầu cậu tựa lên vai anh, hít thật sâu mùi hương trên người anh, chỉ như vậy thôi, cũng khiến cậu cảm thấy thần kinh căng thẳng cả ngày như được nới lỏng, thật thoải mái.

Khiết Vũ mỉm cười an ủi: “Mới làm nên chưa có quen, chịu khó cố gắng là được. Đừng quên cho con thấy được sự kiên cường của mình.”

“Chồng biết rồi, vợ về nhà nghỉ ngơi đi, cần gì thì gọi điện cho chồng.”

“Mơ đi.” Khiết Vũ làm bộ khinh thường nói.

Hiên Viên Long nắm lấy cằm Khiết Vũ, đưa miệng tới: “Hôn một cái nào vợ.” nói xong lập tức hôn lên miệng anh, đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng anh, dụ dỗ anh cùng quấn quýt cuồng nhiệt, tiếng hôn chút chít mau chóng vang lên không ngừng. Mãi một lúc sau Hiên Viên Long mới quyến luyến buông Khiết Vũ ra.

Khiết Vũ thở hổn hển, gương mặt đỏ bừng, giận hờn cầm lấy chìa khóa xe: “Cậu cứ từ từ đừng vội, tôi về trước.”

“Vợ đi thong thả, nhớ lái xe cẩn thận.”

Buổi tối, Khiết Vũ nhiều lần muốn mở máy tính lên làm việc, nhưng cuối cùng vì nghĩ đến đứa bé nên nhịn xuống. Còn sớm thế này lại không ngủ được, một mình nằm trên giường xem ti vi, xem một hồi thấy nhàm chán bèn lấy điện thoại gọi cho chú Sáu nói chuyện mang thai, hai người nói chuyện với nhau rất lâu, đến khi cúp máy cũng đến lúc Khiết Vũ chuẩn bị đi ngủ. Lại có tiếng điện thoại gọi tới.

Báo gọi đến là số điện thoại riêng trong nhà, Khiết Vũ nhíu mày nhấn nghe.

“Anh hai, là em, mọi người cũng đang ở bên cạnh.”

“Ừm, có chuyện gì không?”

“Không có gì quan trọng, anh hai khỏe không? Mang thai rồi không được làm việc vất vả, phải chịu khó nghỉ ngơi.”

“Tôi biết, cũng rất khỏe.”

“Chuyện kia... Nghe nói vợ của đại thiếu gia qua đời... Nhưng nhà Hiên Viên không có tổ chức lễ tang, chúng ta vừa mới biết được, thật sự rất bất ngờ, chuyện rốt cuộc là như thế nào, tình cảm giữa đại thiếu gia và vợ anh ta không phải rất tốt sao?”

“Không nói được, người chết rồi cũng không thể sống lại được, bây giờ có nói cũng không có ý nghĩa.”

“Có lẽ đại thiếu gia sẽ rất đau lòng nhỉ?”

“Ừ.”

“Thật sự là đáng tiếc, người cứ vậy mà chết, ngay cả cho đại thiếu gia một đứa con trai nối dõi cũng không có, đại thiếu gia là con trưởng, cho dù có yêu vợ mình sâu nặng thế nào thì sau này cũng phải đi bước nữa...”

Khiết Vũ thầm cười lạnh, nói thẳng ra luôn: “Ba năm sau phải tái hôn, đại thiếu gia hiện giờ mất tích, dẫn theo linh hồn Cố Mạt đi chu du thế giới rồi.”

“... Linh... linh hồn...” người ở đầu dây bên kia lắp bắp.

“Ha ha, cậu em có hứng thú với đại thiếu gia sao? Hay chờ thử ba năm sau xem, nhưng mà phải có tâm, xác Cố Mạt chôn ngay dưới phòng ngủ đại thiếu gia đấy.” Khiết Vũ trực tiếp hù dọa, cho dù đó là mấy đứa em của anh, mà anh cũng không hề nghĩ đến việc không muốn đại thiếu gia tái hôn, vấn đề là anh không thể chịu đựng được gia đình mình, vợ người ta vừa mới chết vài ngày đã toan tính lấp chỗ trống, thật bạc bẽo, thật khiến người khác chán ghét.

Khiết Vũ bị tức nghẹn một cục bự, liền nằm xuống ngủ đặng vứt bỏ cái cục buồn bực trong lòng đó.

Khò khò ngủ cho tới nửa đêm lại bị đói bụng tỉnh lại, Khiết Vũ uể oải ngồi dậy. Lúc này đèn trong phòng đang mở, Hiên Viên Long bưng tô mì từ bên ngoài bước vào: “Xem chồng đúng giờ chưa, vợ ăn khuya này, hôm nay ăn mì gà.”

Khiết Vũ vui vẻ hỏi: “Cậu về hồi nào vậy?”

Anh mang thai cũng không vất vả lắm, cho đến bây giờ vẫn không có hiện tượng thai nghén gì lớn, chỉ cần không có nhiều dầu mỡ thì món nào cũng được.

Nhìn Khiết Vũ xì xụp ăn mì, bộ dạng như bị bỏ đói lâu năm, Hiên Viên Long đau lòng vuốt ve bụng anh: “Thằng nhóc này tham ăn quá, từ sau khi anh có thai, càng ngày ăn càng nhiều, mai mốt sinh ra thể nào cũng là một nhóc tham ăn.”

“Vậy không tốt sao, con nít ăn nhiều mới có thể khỏe mạnh. Ưm, thơm quá.” Khiết Vũ húp hết nước mì.

Mặt Hiên Viên Long đầy vui vẻ, cởi quần áo ra, đang định đi tắm thì Khiết Vũ lại đưa tô đến trước mặt, mỉm cười liếm khóe môi: “Ông xã, muốn ăn thêm nữa.”

“...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.