Hôn Ước Gia Tộc

Chương 17: Chương 17: Đi làm




Giấc ngủ này Khiết Vũ ngủ không được ngon, anh bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức, cả người mệt mỏi nên không muốn nhận, nhưng tiếng chuông cứ vang mãi không ngừng cho nên anh không thể không mở mắt. Mở mắt ra mới phát hiện cả nửa người tên Hiên Viên Long chết bầm đang đè lên người mình, cái thứ đồ chơi kia vẫn còn cắm bên trong, hèn chi cứ cảm thấy vừa nóng vừa nghẹn.

Khiết Vũ bủn rủn đẩy Hiên Viên Long ra, cái đồ chơi kia cũng oạch một tiếng trượt ra ngoài, anh vội thít chặt bên dưới lại, không biết có giọt tinh dịch nào chảy ra ngoài hay không, anh tái mặt, vội nghiêng người với qua lấy điện thoại xong nằm trở lại, nhắm mắt trả lời: “Alo!”

“Tiểu Vũ, là chú Sáu nè, con vẫn còn đang ngủ à?” Tiếng chú Sáu đầy vui vẻ vang lên từ đầu dây bên kia khiến Khiết Vũ tỉnh táo hơn một chút: “A, chú Sáu gọi con có gì không ạ?”

Chú Sáu cười nói: “Ừm, báo cho con một tin vui.”

“Tin gì?”

“Chú có thai.”

“... A! Thật hả?” Khiết Vũ hoàn toàn tỉnh ngủ, thực sự vui mừng cho chú Sáu, dù sao hai người đó cũng đã kết hôn nhiều năm rồi, vẫn luôn mong muốn có một đứa con.

“Đúng vậy, đã được chuẩn đoán chính xác, ha ha, chú đã tính kỹ ngày rồi, cấn thai chính là ngày con đến nhà chú làm khách đó, Tiểu Vũ chính là phúc tinh nha, chính con đã mang đến cho chú và Tiêu đứa bé này.”

Khiết Vũ nghe thấy vậy rất kích động: “Trùng hợp vậy? Ha ha, chúc mừng chú Sáu, chú nhớ phải ăn nhiều vào, phải mập thêm chút nữa mới được. Có thời gian con sẽ qua thăm chú.”

Lúc này, Hiên Viên Long ở bên cạnh bất mãn càu nhàu: “Ai đang nói vậy? Ồn ào quá đi...”

“Được rồi, chú chỉ gọi để báo tin này cho con thôi, ha ha, con tiếp tục ngủ đi ha.”

Chú Sáu đã cúp điện thoại rồi nhưng tâm tình của Khiết Vũ lại không thể bình tĩnh được, anh nằm trên giường chốc chốc lại cười, chốc chốc lại thở dài, nhìn tới Hiên Viên Long nằm ngủ như chết không khỏi lườm một cái thật dài, thậm chí còn đưa chân đá cho cậu ta một cước.

Hiên Viên Long choàng qua ôm lấy eo Khiết Vũ, đầu dụi lên cổ anh, giọng ngái ngủ: “Vợ đừng có phá, ngủ đi.”

Khiết Vũ muốn dậy, nhưng thử mấy lần đều mệt rã rời nên nằm tạm thêm một lát, và chẳng biết từ lúc nào lại thiếp đi mất.

Hai vợ chồng ngủ tới quên trời quên đất, mà người trong nhà cũng không có ai gọi cả hai dậy, cứ tùy ý bọn họ ngủ đã giấc thì thôi.

Lần thứ hai Khiết Vũ tỉnh lại thì không biết là ban ngày hay ban đêm nữa, anh mơ màng ngồi dậy, Hiên Viên Long nằm bên cạnh cũng tỉnh dậy theo. Trông hai người là biết đã ngủ no rồi, giờ thì chỉ đói bụng.

Hiên Viên Long sinh long hoạt hổ ngồi dậy dựa vào thành giường chuẩn bị nổi thú tính, Khiết Vũ vội vàng đứng lên, eo mỏi, lưng đau, mông tê khiến anh đến nhe răng trợn mắt.

Hiên Viên Long bật cười ha hả kéo Khiết Vũ lại ngồi trong lòng mình: “Có phải chồng rất lợi hại đúng không? Làm vợ đứng không nổi rồi kìa.”

“Ngu ngốc, cút đi!” Khiết Vũ khinh thường mắng.

“Hừ, mở miệng ra cũng không nói gì nghe hay hơn được, à đúng rồi, hình như lúc ngủ có nghe thấy gì mà có thai gì gì ấy, không phải là vợ có thai đấy chứ?” Hiên Viên Long nhìn chằm chằm vào bụng Khiết Vũ.

Khiết Vũ nhắm mắt lại, miễn cưỡng trả lời: “Là chú Sáu.”

“A, là người chú kia của anh đó hả? Xem ra tình cảm giữa hai người có vẻ tốt nhỉ, dịp nào đó giới thiệu cho tôi làm quen đi.”

Khiết Vũ chẳng buồn lên tiếng, hít một hơi rồi đứng dậy xỏ dép, xoa eo đi vào phòng tắm. Hiên Viên Long ở trên giường nhìn theo hai cánh mông căng tròn của anh đang chảy ra tinh dịch, hai chân thì xiêu vẹo không khép lại được, nhất thời nhịn không được mà huýt sáo khiêu khích.

Khiết Vũ đứng khựng lại, quay người lại cầm dép lê ném về phía giường, Hiên Viên Long vừa né vừa la oai oái, còn Khiết Vũ hậm hực tiếp tục vào nhà tắm.

Khiết Vũ khóa cửa phòng tắm lại, ở bên trong vận công để mọi mệt mỏi đều tiêu tan hết đi, cả người nhanh chóng có lại tinh thần, sau đó anh vội vàng mặc quần áo ra ngoài tìm chút gì đó để ăn, thế mới biết bây giờ đã là buổi tối. Anh kêu đầu bếp dọn cơm ra rồi ăn qua loa cho xong, sau khi về phòng thì ngồi vào máy tính sắp xếp lại tư liệu của công ty giải trí sắp tiếp nhận. Mặc dù anh chưa từng tiếp xúc qua ngành này nhưng vẫn luôn tràn đầy nhiệt tình và ý chí chiến đấu. Xem qua tư liệu thì công ty này nguyên bản thuộc về công ty công ty giải trí Vạn Gia Tinh, bởi vì kinh doanh không tốt cộng với đấu đá trong gia tộc dẫn đến phá sản, những nghệ sĩ tên tuổi hoặc là hơi có tiếng tăm dưới trướng đều bị những công ty khác kéo đi, chỉ còn lại mấy ngôi sao hạng ba không tên tuổi với ít tài sản có giá trị, cuối cùng đều trở thành tiền gán nợ giao hết cho nhà Hiên Viên. Mà vừa hay nhà Hiên Viên cũng có ý định tiến công vào ngành giải trí nên tiếp nhận vào tay, thay tên đổi họ, thay hình đổi dạng thành công ty giải trí số một thuộc tập đoàn Hiên Viên tên là Chế Tác Siêu Sao.

Cho dù việc Khiết Vũ còn chưa đến nhận việc nhưng nhóm trợ lý Hiên Viên Hoàng an bài đã bận đến bù đầu bù cổ, và không biết bằng cách nào họ đã lôi kéo được hai người có tướng ngôi sao về làm trụ cột cho công ty, cũng nhanh chóng ký hợp đồng để giữ chân bọn họ.

Để gạt đi vận đen, Hiên Viên Hoàng đã đem Chế Tác Siêu Sao dọn đến cao ốc của tập đoàn Hiên Viên, việc này đã làm giới truyền thông đưa tin không ngừng nghỉ, nghệ sĩ các nơi cũng bắt đầu rục rịch, có ai mà không biết tập đoàn Hiên Viên là tập đoàn siêu cấp hàng đầu, có công ty giải trí của họ làm chỗ dựa còn sợ không lên như diều gặp gió.

Khiết Vũ ở nhà nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau liền thay vest, tinh thần phấn chấn đến công ty báo danh. Ngoài ý muốn chính là Hiên Viên Long với vẻ mặt không tình nguyện nhưng vẫn cương ngạnh đưa ra yêu cầu: “Tôi đưa anh đi. Đừng tưởng tôi săn sóc anh, là tôi đang giám thị anh đó.”

Khu vực Khiết Vũ làm việc là ở tầng mười hai, hoàn toàn tách biệt với nơi làm việc của Hiên Viên Hoàng, thậm chí hai người còn rất hiếm khi thấy được nhau. Hiên Viên Hoàng hoàn toàn không xen vào chuyện của công ty giải trí, giao cho Khiết Vũ toàn quyền xử lý hết.

“Cậu ở lại đây nghỉ ngơi đi, tôi đi họp.” Khiết Vũ vội vội vàng vàng cầm túi hồ sơ đi khỏi, trong phòng chỉ còn lại Hiên Viên Long bị bỏ lại đang chán đến chết, cậu hừ một tiếng. Cậu thực sự không biết mình tới đây để làm gì, nhưng nếu không theo tới sẽ cảm thấy không yên tâm, còn theo tới lại thấy không cần thiết. Tuy rằng luôn miệng mắng Khiết Vũ là đồ đê tiện nhưng cậu thực sự không có nghĩ vợ mình như vậy, ít nhất cậu biết anh có khả năng và trách nhiệm. Nếu anh hai thật sự đã cùng Khiết Vũ phát sinh quan hệ thân thể thì năm đó sao anh hai lại có thể yêu Cố Mạt mà bỏ mặc anh được. Điều này nói lên được rằng Khiết Vũ và anh hai chưa từng xảy ra quan hệ thân mật nào cả.

Nhưng Hiên Viên Long lại không thể nào tiêu tán đi hoài nghi được, bởi chính miệng Khiết Vũ đã thừa nhận anh có tình cảm với anh hai.

Rõ ràng là vợ của mình, cớ gì trong lòng lại có người đàn ông khác, cho dù người đó có là anh trai của mình cũng không được.

Hiên Viên Long rầu rĩ nằm trên ghế sô pha trong văn phòng uể oải đến díp cả mắt, đợi mãi ba bốn tiếng sau thì cuộc họp của Khiết Vũ mới kết thúc. Anh thì hai mắt tỏa sáng, tinh thần bừng bừng phấn chấn, còn cậu thì đói sắp xỉu, thấy vợ nhà mình vừa bước vào liền bổ nhào qua ôm lấy người: “Đói muốn chết, vợ à, mau dẫn chồng xuống căn tin công ty ăn cơm đi, đói quá à...”

Khiết Vũ ngạc nhiên nhìn Hiên Viên Long: “Cậu vẫn chưa đi à?”

“Chưa, chồng chờ vợ đi cùng.”

Khiết Vũ nhìn thấy cũng đã quá trưa nên đồng ý ngay: “Đi thôi, lát nữa cậu nhớ mà im lặng cho tôi, đừng có mà nói lung tung.”

“Ấu cờ.”

Đến căn tin, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Khiết Vũ, đối với vị Khiết tổng mới nhậm chức này ai cũng ôm một bụng tính toán tìm cách nịnh bợ.

Khiết Vũ không hề để ý đến ánh mặt mọi người nhìn mình, cứ thế mặt đối mặt với Hiên Viên Long dùng cơm. Cậu ta thì đang nhai ngấu nghiến, rất hài lòng nói với anh: “Đầu bếp ở đây không tồi nha, ngang ngửa với đầu bếp ở nhà mình luôn.”

“Nói thừa, đây không phải là cùng một nơi tìm đến sao, là ba nhỏ sợ cha và anh hai bị đói bụng biết không.”

“Vậy à...” Hiên Viên Long tự dưng hết biết phải nói gì nữa.

Lúc này mọi người trong nhà ăn chợt xôn xao hẳn lên, hai người không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp chói cả mắt đang bước đi trên đôi giày cao gót vào nhà ăn, ánh mắt mọi người xung quanh đều tỏa sáng, bắt đầu chụm đầu bàn tán: “Đó không phải là tiểu thiên hậu Lý Phỉ sao? Sao tự dưng đến căn tin công ty vậy...”

“Có gì mà ngạc nhiên, không phải ông chủ lắm tiền trẻ tuổi đẹp trai phóng khoáng của chúng ta cũng đến căn tin công ty ăn sao, hê hê.”

“Tiểu thiên hậu sao lại có chuyện gì được, đây không phải là vội vàng chạy tới trước mặt ông chủ làm dáng sao...”

Lý Phỉ đứng giữa nhà ăn lượn qua lượn lại giống như nữ hoàng đang đi tuần tra, cuối cùng ánh mắt sáng quắc bắn thẳng đến bàn của Khiết Vũ và Hiên Viên Long, cô nàng không chút do dự lướt thẳng về phía hai người.

Khiết Vũ nhận ra người này là nghệ sĩ số một của công ty mình, ngoại hình cũng không tồi, nhưng cũng chỉ có vậy, bộ ngực thì không căng tròn như nữ thần của Hiên Viên Long, tuy rất lớn nhưng không được tự nhiên, có lẽ như người ta đánh giá là ngực khủng không hơn không kém.

Lý Phỉ đi đến, mỉm cười đầy quyến rũ: “Giám đốc, em nghe nói hôm nay ngài đến công ty, cho nên em cố ý từ studio chạy về để được gặp ngài đó.” Giọng nói của cô rất ngọt ngào như muốn tan vào tận xương tủy, nhưng vấn đề chính là vị giám đốc trong miệng cô không phải để gọi Hiên Viên Long thì Khiết Vũ sẽ thấy hài lòng hơn.

Hiên Viên Long cười hi hi, hai mắt cậu là hỏa nhãn kim tinh, liếc một cái là nhìn ra ngực Lý Phỉ là hàng độn nên không còn hứng thú gì cả, lập tức khoát tay: “Người đẹp nhầm rồi, vị này mới chính là ông chủ nè.”

Lý Phỉ xấu hổ đỏ bừng mặt, vội vàng chống chế: “Ôi thật ngạc nhiên, em còn tưởng rằng vị này chính là ngôi sao công ty ta mới ký hợp đồng...” Chính xác là trong đầu cô đã nghĩ như thế thật. Khiết Vũ rất đẹp trai, hơn nữa phong cách lại đúng là kiểu đang được ưa chuộng hiện nay. Trong khi đó, Hiên Viên Long lại có vài phần giống với Hiên Viên Hoàng, người thừa kế của tập đoàn Hiên Viên mà cô đã từng thấy một lần trước đây, nên bất cẩn nhầm lẫn.

“Cô là Lý Phỉ đúng không? Không phải cô đang quay phim sao? Không có gì quan trọng thì không được bỏ việc giữa chừng, nhớ kỹ, công việc là quan trọng nhất.” Khiết Vũ thản nhiên đáp lời Lý Phỉ.

Lý Phỉ còn cho là anh để ý chuyện nhầm lẫn vừa rồi nên không dám huyên thuyên gì nhiều nữa, chào hỏi dăm ba câu liền lưu luyến rời đi.

Ở nơi làm việc, cấp dưới muốn nịnh bợ cấp trên rất nhiều, giới giải trí cũng vậy, mối quan hệ lại càng phức tạp hơn, chẳng có gì kỳ lạ nếu nói nghệ sĩ trong công ty đều thuộc hậu cung của ông chủ, nhưng Khiết Vũ không chơi trò đó được, anh không có hứng thú với phụ nữ, đàn ông lại càng không được, hơn nữa cái anh muốn làm là tạo ra minh tinh chứ không phải làm cái động mại dâm. Nếu đã làm thì phải làm cho ra tên tuổi và danh dự, đã có nhà Hiên Viên tài lực hùng mạnh làm lá chắn thì cũng không cần thiết phải làm mấy trò bậy bạ đó.

Khiết Vũ suy nghĩ đến xuất thần, ăn cơm xong cùng Hiên Viên Long trở lại văn phòng, mặc kệ mọi người vẫn còn đang suy đoán về mối quan hệ của hai người, và anh cũng không hề có ý định giấu giếm, họ muốn nghĩ gì thì nghĩ đi, không sao cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.