Trong manga của Xích Tiêu, có thể thấy được hằng ngày anh ta và chú Sáu vô cùng nồng thắm, chẳng hạn như mỗi sáng trước khi rời giường sẽ ân ái một lần.
Bởi vậy, sáng hôm sau, Khiết Vũ thức dậy đi đến phòng của Khiết Vân, vì là căn hộ rẻ tiền nên cách âm không được tốt, tiếng hai thân thể dây dưa cứ thế vọng ra.
“Aaaa Tiêu... anh chậm một chút... quá nhanh... aa.”
Khiết Vũ đỏ bừng cả mặt, viết lại tin nhắn để ngay cửa rồi rồi ôm thùng sách Xích Tiêu cho lặng lẽ rời đi.
Khiết Vũ lái xe ra ngoài ăn sáng, sau khi mua một ít trái cây tươi mới trở lại nhà Hiên Viên.
Vừa ôm thùng sách bước vào phòng khách đã thấy Hiên Viên Long bao lâu chưa về nhà.
Hiên Viên Long mặt thối chặn Khiết Vũ lại: “Cả đêm qua anh đi đâu? Tôi đợi anh cả đêm cũng không thấy anh về, gọi điện thì không bắt máy, con mẹ nó anh đi đâu giờ mới vác mặt về!”
Khiết Vũ nghe vậy cảm thấy rất buồn cười, anh thả mạnh thùng sách xuống đất, ngồi xuống bắt chéo chân, hớp một ngụm trà rồi mới khinh thường nói: “Thật đúng là không khéo, cậu ba nhà chúng ta một năm không về hiếm khi về nhà lại gặp phải ngày tôi không có nhà, thật là trùng hợp. Hai vợ chồng chúng ta thật là chẳng có ăn ý gì hết.”
Nghe thấy lời châm chọc của Khiết Vũ, Hiên Viên Long mặt đầy tức tối chỉ thẳng vào anh: “Anh đừng có nói dối, anh đừng quên anh là vợ, còn tôi mới là chồng, chồng ở bên ngoài chơi bời là điều hiển nhiên, làm vợ là phải ngoan ngoãn ở trong nhà chờ chồng về có hiểu không hả?”
“Đúng vậy, mỗi ngày ngoan ngoãn tắm rửa sạch sẽ dạng chân ra chờ cậu lâm hạnh có đúng không cậu ba?” Khiết Vũ nói thẳng ra, Hiên Viên Long ngược lại lại cảm thấy ngại ngùng, mở to mắt trừng anh: “Đồ không biết xấu hổ, nói năng cũng phải biết ý tứ chứ.”
“Hóa ra cậu còn biết hai chữ ý tứ, tôi còn tưởng đầu cậu đã bị ngực phụ nữ phá hủy hết rồi chứ.”
“Khiết Vũ!”
“Hét gì mà hét, tưởng có mỗi mình mình là biết hét thôi hả?”
Hai người khí thế ngút trời khiến ba nhỏ phải nhíu mày bước ra dẹp loạn: “Hai đứa chúng mày có chịu im đi không, gặp nhau là ầm ĩ, ầm ĩ xong lại bỏ nhà đi, rốt cuộc là muốn làm cái gì?”
“...” Hai người đều ngoảnh mặt đi không nói.
Ba nhỏ hít một hơi rồi bước tới véo tai Hiên Viên Long: “Cái thằng nhãi này, ba mày nói chuyện với mày là nói đùa hay sao mà mày không bao giờ chịu nghe lời hả? Không muốn về đúng không? Vậy mày đi luôn đi đừng về nữa!”
“Ba nhẹ... nhẹ tay chút...”
“Cái đồ chết bầm nhà mày, suốt ngày chỉ biết la hét Tiểu Vũ, suốt ngày ra ngoài chơi gái bỏ Tiểu Vũ ở nhà một mình thì hơn ai mà to mồm? Nó ra ngoài thăm người thân mà mày cũng nổi cơn ghen là sao? Mày nói xem có đáng bị xem thường không?”
“Ai mà ghen! Ai mà bị xem thường chứ?” Hiên Viên Long hét lớn.
“Mày không bị xem thường! Là ba bị xem thường được chưa?”
“Ba... Con không có nói ba.” Hiên Viên Long không biết phải làm sao nên chống chế đại.
“Tức chết tôi! Từ hôm nay trở đi, không cho phép mày ra khỏi cửa nửa bước. Tất cả người làm trong nhà đều phải canh giữ chặt chẽ cho ta, ai để nhị thiếu gia ra ngoài thì gia pháp thi hành.”
“Vâng!”
“Sao ba lại có thể làm như vậy được?” Hiên Viên Long cực kỳ lo lắng phản đối: “Ba, ba không được hạn chế tự do của con!”
“Hừ!” Khiết Vũ hừ lạnh một tiếng rồi ôm thùng sách đi về phòng, đối với con người mà tâm hoàn toàn không ở nhà này thì anh chẳng thể nào đồng tình cho nổi. Từ sau khi ở nhà chú Sáu về, tâm tình của anh sao không thể thả lỏng như trước đây được, cứ hư hư không không, dường như thiếu mất một thứ gì đó. Anh dựa vào ghế, tùy tay cầm một quyển manga lật xem, kỳ lạ là trong truyện tuy miêu tả toàn là cảnh xác thịt nhưng anh lại không chú ý tới, chỉ đọng lại từng câu từng chữ như nói hộ lòng anh, bình thường như thế, giản đơn như vậy, đây không phải là cuộc sống anh đã từng khát vọng hay sao?
Anh hy vọng người anh yêu cũng yêu anh, tương trợ cho nhau, cảm thông cho nhau, trân trọng lẫn nhau, cùng nhau thức dậy, cùng nhau đi làm, cùng nhau chia sẻ công việc, rồi cùng nhau ăn trưa, cùng hẹn nhau tan tầm. Những ngày thật bình thường như thế, cho dù có trải qua ngàn năm anh cũng không cảm thấy buồn...
Đáng tiếc lại không như mong muốn... Người anh yêu không thuộc về anh, người yêu anh vẫn còn chưa xuất hiện, thứ duy nhất anh có thể ký thác vào là công việc cũng bị bắt từ bỏ, thanh xuân tươi đẹp vậy mà phải cô độc chờ đợi một người đàn ông không có tình cảm với mình, một chiếc giường đôi quạnh quẽ.
Anh cũng đã từng nghĩ tới, hay là mình cố gắng yêu thử Hiên Viên Long nhỉ? Có vẻ đây chính là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng thần Cupid không giương cung nên muốn yêu nhau cũng thật gian nan.
“Một mình lén lút xem hentai hả?” Hiên Viên Long giật cuốn sách trên tay Khiết Vũ, một bên giễu cợt, một bên hứng thú lật xem quyển sách, ngạc nhiên nói: “Này là ai vẽ? Sao lại giống trong tộc chúng ta thế?”
“Chồng của chú Sáu tôi.”
“Chú Sáu của anh là ai? Chồng của chú Sáu anh là ai?”
“Cậu không biết đâu.” Khiết Vũ nhàn nhạt trả lời, sau lại cầm một quyển sách khác lên tiếp tục xem.
Hiên Viên Long khinh thường ném sách qua một bên, cũng ném luôn quyển sách trên tay Khiết Vũ. Nhìn tư thế nằm biếng nhác kèm khuôn mặt lạnh lùng của Khiết Vũ, Hiên Viên Long bỗng dưng cảm thấy trong bụng ngứa ngáy, lập tức sáp lại gần cười đểu: “Vợ xem mấy cái loại sách nhảm nhí này làm gì, chỉ cần vợ muốn thì chồng đây lúc nào cũng sẵn sàng thỏa mãn vợ mà, mà lâu rồi không gặp vợ, thật là có hơi nhớ lỗ nhỏ vừa chặt vừa nóng của vợ, mấy đứa con gái bên ngoài sao có thể chặt như của vợ được.”
“Thật không? Cảm ơn cậu ba khích lệ.” Khiết Vũ cười khẽ.
“A, anh cũng đừng có đắc ý, người ta có ngực, cả đời anh đều thua người ta.”
“Vậy sao? Tôi đây chỉ là một kẻ bất nam bất nữ, nào dám so với phụ nữ ngoài kia.”
Hiên Viên Long không hài lòng: “Sao anh lại nói anh như vậy? Tính tình kỳ quặc, tôi không tính toán với anh đã là tốt lắm rồi, còn ở đó mà so đo. Anh nói nghe xem, cả đêm không về rồi còn muốn gì nữa?”
“Cả đêm không về là không đúng, cả tháng không về mới đúng, cậu đúng, đương nhiên là cậu đúng, tôi sai. Vậy cậu ba muốn phạt thế nào?”
“Khiết Vũ! Anh không thể nói chuyện đàng hoàng với tôi được à?”
“Không rảnh!” Khiết Vũ đứng dậy, quay đầu rời đi.
Hiên Viên Long nghiến răng nghiến lợi đuổi theo, nhìn thấy Khiết Vũ lấy vài cuốn sách rồi ra khỏi phòng nên cũng muốn biết anh định làm gì, kết quả cái gì anh cũng không làm, cứ thế, hết đi tới đi lui trong nhà thì lại vô vị ngắm hoa, hóng gió, sau nữa thì đến chòi nghỉ mát ăn ít bánh ngọt, dùng ít trái cây.
Hiên Viên Long không biết tại sao lại theo tới, đoạt lấy miếng bánh trên tay Khiết Vũ bỏ vào miệng rồi nói: “Anh thật đúng là nhàm chán, sao không ra ngoài làm việc đi? Ít ra còn vui hơn ở nhà thế này.”
“Đúng vậy, tại sao tôi lại không ra ngoài tìm một công việc nhỉ... Ha ha, cậu ba, cậu cứ nói đi.”
“Liên quan gì tôi.”
“Ừm, chuyện không liên quan đến cậu.” Khiết Vũ nở một nụ cười ảm đạm, cắn một miếng táo đỏ, cả khoang miệng đột ngột tràn ngập vị chua loét, anh ọe một tiếng phun hết ra ngoài, lúc này mới phát hiện quả táo bị dập, hèn chi khó ăn như vậy. Anh vội vàng đi súc miệng, tuy miệng đã sạch nhưng vị chua đó vẫn còn đọng lại trong miệng đến khó chịu.
Không thể ra khỏi cửa nên Hiên Viên Long nhàm chán đến sắp điên lên rồi, ba nhỏ làm như vậy dĩ nhiên là có hiệu quả, ít ra sau một ngày nhàm chán, sau khi ăn bữa tối thì việc khiến cậu vui vẻ nhất đó chính là ở trên giường ôm Khiết Vũ đẩy đẩy đẩy, siêng năng cày cấy vì con trai. Hai vợ chồng hàng đêm vui sướng, nhất thời tưởng chừng thật khắng khít, nhưng cả hai đều biết rõ, khi trời sáng thì lại không ai vừa mắt ai.
Hiên Viên Long bị nhốt trong nhà đã nửa tháng, nhàn rỗi đến điên người, chỉ có thể đêm đêm tra tấn Khiết Vũ bày tỏ bất mãn.
Một ngày nọ của nửa tháng sau, cuối cùng Hiên Viên Long cũng tìm được cơ hội. Bởi vì anh hai Hiên Viên Hoàng trở lại, ngay cả anh dâu cũng về theo, cho nên sự chú ý của hai vị song thân cũng chuyển dời lên hai người đó mà lơ là quản chế Hiên Viên Long, đến khi hai vị nhớ tới cậu ta thì cậu ta đã chuồn mất.
“Aizz! Vậy mà cũng không giữ được nó. Ba thật hết cách rồi! Mặc kệ nó luôn.” Ba nhỏ đau lòng nhìn Khiết Vũ rồi không nói nữa.
“Có chuyện gì à?” Hiên Viên Hoàng thắc mắc hỏi.
“Còn không phải là thằng em của con suốt ngày không chịu về nhà, ba nhốt nó nửa tháng rồi, lợi dụng hôm nay lại chạy mất, thằng nhóc này quá mức tùy tiện, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của Tiểu Vũ chút nào.”
“... A, có cơ hội con sẽ nói chuyện với nó thử xem.”
“... Cũng được, con là anh trai, biết đâu được nó sẽ nghe con nói.”
Hiên Viên Hoàng là một người đàn ông có chủ kiến, lại càng là người hiểu tâm lý vợ nhất, Cố Mạt không thích ở lại trong nhà Hiên Viên nên sau khi trở về được hai ngày thì lại mang người rời đi.
Một căn nhà to như vậy thật lạnh lẽo.
Có một ngày, trên bàn cơm, Khiết Vũ nhịn không được mà nói với hai người cha: “Con muốn ra ngoài tìm việc làm giết thời gian.”
Ba nhỏ nghe vậy thì nhíu mày: “Muốn tìm loại công việc thế nào? Nếu con quay lại công ty của Khiết gia thì không thích hợp, dù sao bây giờ con cũng đã là người nhà Hiên Viên. Còn đến những công ty khác, lãnh đạo người ta trước đây đã biết con cũng khó mà nhận con vào được.”
“Ba nó đúng ạ.” Khiết Vũ cười khổ, ai dám nhận chứ, có khi còn nghi ngờ anh là gián điệp cũng nên.
“Tiểu Vũ...” Ba nhỏ thở dài: “Ba biết con là một người rất có năng lực, ba không muốn ép buộc con, nhưng ba thật sự rất sốt ruột, con có hiểu cho ba không? Tình cảm giữa con và thằng ba vốn không tốt, lâu lâu nó nhớ đến con mới về nhà một lần, nếu con không có ở nhà thì phải mất bao lâu nữa hai đứa mới gặp nhau? Đã không chung phòng thì đến bao giờ mới sinh được đứa con? Aizzz! Chỉ cần sinh được một đứa, ba sẽ không ngăn cấm con làm gì hết, ba thực sự lo lắng về vấn đề con nối dõi đây này. Con không biết đâu, áp lức từ gia tộc rất là lớn, mỗi lần gặp là mấy bề trên lại hối hối hối hối.”
“Dạ... Con hiểu ạ.”
Khiết Vũ thở dài, đành phải gác lại suy nghĩ này sang một bên.
Vẫn như vậy, mỗi ngày của anh lại trôi qua trong sự chán chường, hết uống trà rồi lại ngắm hoa, có đôi khi sẽ chạy bộ hay bơi lội rèn luyện một chút, nhưng thực sự vẫn rất bức bối.
“Nếu cảm thấy chán như vậy sao không lên mạng tìm việc bán thời gian ấy?”
Một câu của chú Sáu đã khiến Khiết Vũ như thấy ánh sáng cuối đường hầm, rất nhanh chóng nhờ chú Sáu giới thiệu đã bắt đầu nhận việc qua mạng, có lúc làm phiên dịch, có khi làm bảng kế hoạch,... Làm việc trên mạng cũng có cái hay, ít ra không có ai biết anh là ai, ngay cả tên và thẻ ngân hàng cũng là mượn của chú Sáu. Nói thật thì làm việc bán thời gian trên mạng tiền công ít đến đáng thương, làm cả tháng còn không đủ tiền mua một bộ bộ quần áo nữa là, nhưng Khiết Vũ cảm thấy rất thích thú, hăng say vui vẻ làm việc, tích cực nhận việc, tích cực hoàn thành, công việc sau khi bàn giao rất ít người không hài lòng, thậm chí có khách hàng còn khen anh không ngớt, lần sau lại tiếp tục mời anh làm. Nhịp điệu công việc dần dần xoay nhanh hơn, bây giờ Khiết Vũ rất bận rộn, ngoại trừ thời gian ăn cơm ra thì tất cả thời gian còn lại đều ngồi trước máy tính.
“Con dạo này hay chơi máy tính, là chơi game à?” Ba nhỏ kín đáo phê bình Khiết Vũ, ông cho rằng thường xuyên ngồi trước máy tính lâu sẽ ảnh hưởng đến việc mang thai sinh sản.
Khiết Vũ thành thật nói: “Không ạ, là làm việc bán thời gian trên mạng, làm cho đỡ buồn...”
“...” Ba nhỏ nghe vậy thì không nói nữa, ông không cấm Khiết Vũ làm việc bán thời gian trên mạng, nhưng anh biết thực ra ông không đồng ý chuyện này.
Điều khiến Khiết Vũ trăm triệu lần không ngờ tới chính là, một buổi sáng trên bàn cơm, ba nhỏ thế nhưng lại nói: “Tiểu Vũ, con đến công ty của anh hai làm đi, con có tài như thế, chắc chắn sẽ làm vẻ vang sự nghiệp của nhà Hiên Viên chúng ta.”
Toàn thân Khiết Vũ khẽ run lên, dường như không thể tin mà nhìn ba nhỏ: “Thật sự có thể?”
Ba nhỏ bất đắc dĩ nói: “Dẫu sao vẫn tốt hơn là để con ở nhà lên mạng làm bán thời gian, mai một nhân tài... Hừ, nhưng con phải nhớ kỹ, con bây giờ đã là người nhà Hiên Viên, tuyệt đối không được làm chuyện gì có lỗi với nhà Hiên Viên, cho dù là công tác cũng phải luôn luôn suy nghĩ cho lợi ích của Hiên Viên gia, nếu chuyện có liên quan đến Khiết gia thì cũng phải đặt Hiên Viên gia lên đầu.”
“Con hiểu rồi, ba cứ yên tâm đi, con sẽ cố gắng làm tốt.”