Hiên Viên Long từ trong nước đứng lên, thở phì phò, hung ác nhìn chằm chằm người nằm sấp trên sàn nhà kia, vì nằm úp xuống nên không thể thấy được gương mặt Khiết Vũ lúc này, nhưng tư thế cứng ngắc cho biết anh hẳn là rất đau. Vòng eo mảnh khảnh, bờ mông mượt mà tròn trĩnh nảy vào trong tầm mắt Hiên Viên Long làm cho bên dưới cậu lập tức đứng thẳng, thế nhưng cậu vẫn nhất quyết giữ nguyên vẻ mặt, khinh miệt chờ Khiết Vũ đứng lên, lạnh lùng nói: “Đừng nghĩ tôi là đồ ngốc, anh tưởng anh bày ra vẻ lẳng lơ là tôi bị anh dụ dỗ sao? Ha ha, anh nghĩ xem anh có cái gì hay ho, lại còn sắp ba mươi nữa. Ngoài kia có đầy người xinh đẹp kia kìa, muốn trai có trai, muốn gái có gái, vì tôi mà điên đảo, ai cũng không quá hai mươi tuổi, ở trên giường bày ra đủ loại kỹ xảo để lấy lòng tôi, muốn bao nhiêu dâm đãng thì có bấy nhiêu dâm đãng, anh có thể so với bọn họ sao? Chưa kể trái có thể ôm, phải có thể ấp, cả nam lẫn nữ, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Anh chưa từng chơi gái nên không biết con gái tuyệt vời ra sao, anh sẽ không bao giờ biết được phụ nữ đáng yêu thế nào, anh có người ta cũng có, anh không có người ta vẫn có. Tôi thích những cô gái đầy đặn, ngực to mông bự, nhũ giao sướng không thể tả, anh có không?”
Khiết Vũ quay đầu lại, vắt hết nước trong khăn rồi mở nước rửa cơ thể, khuỷu tay và đầu gối đều bị xây xát bầm tím, nhưng anh dường như không biết đau, thản nhiên nói: “Tôi chưa từng ngăn cản cậu ra ngoài chơi bời, cậu muốn tìm ai thì tìm. Nhưng chúng ta phải có “ước pháp tam chương”, tôi nghĩ cậu hẳn là hiểu rõ, chúng ta kết hôn là do người lớn an bài nên không thể không làm theo, mục đính chính là sinh con nối dõi. Nếu cậu có thể để phụ nữ ngoài kia mang thai con của cậu thì chúng ta đâu có cần phải kết hôn như vậy, có đúng không?”
Hiên Viên Long nhíu mày, đích thật là cậu chơi phụ nữ nhiều không kể xiết, hầu hết đều không mang bao, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng có người nào có thai cả.
Khiết Vũ mỉm cười: “Cậu cứ việc chơi, tôi có thể nói đỡ cho cậu với ba nhỏ, cậu vẫn tự do. Nhưng bất kể thế nào, một tuần cậu phải về nhà ba lần làm tình với tôi, đến khi nào thôi có thai thì cậu hoàn toàn được giải phóng, đồng ý không? Dù sao tôi cũng không muốn hai chúng ta căng thẳng, nếu cậu không về thì tôi sẽ gặp rắc rối, rồi còn liên lụy đến bên nhà của tôi nữa. Có ai muốn phải khổ sở vậy đâu, cho nên “ước pháp tam chương” là điều tốt nhất. Cậu được tự do mà tôi cũng được thoải mái.”
Nghe xong những lời này, Hiên Viên Long đã giận lại càng giận hơn, cậu không cảm thấy vui vẻ vì được tự do, mà ngược lại, trong lòng lại như nghẹn một cục tức. Trong đầu Hiên Viên Long hiện lên vô số lần tấm ảnh ngày đó, cậu lại gần Khiết Vũ, một tay nắm tóc giật ngược ra sau, một tay bóp cằm, rồi thôi một gối vào giữa hai chân anh. Khiết Vũ đau đến nỗi cả người run rẩy nhưng vẫn cố gắng mở to mắt nhìn thẳng vào Hiên Viên Long, gằn ra từng chữ: “Cậu muốn tôi hỏng luôn chứ gì? Nhị thiếu gia Hiên Viên, này cũng không chịu, kia cũng không chịu, có giỏi thì nói cha mẹ cậu để chúng ta ly hôn đi!”
Hiên Viên Long thấy Khiết Vũ đau đến nỗi cắn chặt răng cũng bớt giận đôi chút, nghĩ đến vật non mềm giữa hai chân kia nếu bị thương đúng là không nên. Cậu hạ đầu gối xuống, hung hăng cắn lên cằm anh một cái rồi mới đưa tay xuống giữa hai chân anh xoa xoa, ngay lập tức có một dòng chất lỏng sền sệt ướt sũng chảy ra. Hiên Viên Long nhíu mày, vội tách hai chân Khiết Vũ ra kiểm tra, cậu còn tưởng rằng đó là máu nhưng kết quả lại là phản ứng sinh lý của anh. Chẳng qua âm thần non mềm lại sưng lên một cách bất bình thường, đúng là do một gối kia của cậu làm bị thương. Kìa nhụy hoa mềm mại đang rơi lệ trông đáng yêu lạ kỳ đang chờ cậu tới hôn lên an ủi, Hiên Viên Long suýt chút nữa nhịn không được xông vào, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó sắc mặt lại thay đổi, âm trầm cười, sau đó mở miệng cắn mạnh lên âm thần, cắn đến nỗi chảy cả máu khiến Khiết Vũ phải hét lên mới nhả ra.
Hiên Viên Long buông Khiết Vũ ra, trên mặt là sự khinh thường và ngạo mạn: “Anh yên tâm đi, tôi sẽ cho anh có thai. Mà anh cũng đừng nghĩ là xong rồi, không có gì là có thể lừa được tôi đâu.” Mặc Khiết Vũ đứng đó, Hiên Viên Long quay người bước ra khỏi phòng tắm.
Khiết Vũ trong lòng bức bối, cũng không biết đã xãy ra vấn đề gì, không làm sao nghĩ ra được tên Hiên Viên Long này tự dưng giở chứng hung hăng, trước đây tuy rằng không có tình cảm nhưng ở chung cũng không tệ lắm, cũng sẽ không tự nhiên đánh người.
Khiết Vũ chậm chạp mặc áo ngủ vào, cố nhịn xuống đau đớn giữa hai chân đi vào phòng ngủ, tên khốn Hiên Viên Long kia đã ngủ đến ngáy o o. Khiết Vũ lấy thuốc mỡ ba nhỏ đưa cho thoa lên chỗ bị đau, sau một hồi do dự rốt cuộc cũng lấy dương vật giả nhét vào người, lúc này mới lên giường nằm ngủ.
Hôm sau, lúc Khiết Vũ dậy thì đã trễ, còn Hiên Viên Long đã dậy rồi, nhưng lại không có ở trong phòng. Khiết Vũ kiểm tra vết thương ngày hôm qua, cảm thán thuốc mỡ thật thần kỳ, chỗ bị thương gần như khỏi hoàn toàn, chỉ lúc bước đi sẽ hơi nhói một tí. Dương vật giả ở bên trong dường như hòa làm một với cơ thể, tuy chỉ to cỡ một ngón tay nhưng vì sợ nó sẽ rơi ra nên cơ vòng sẽ tự động thắt lại. Rốt cuộc Khiết Vũ cũng hiểu được công dụng của món đồ này nên cũng nghiêm túc rèn luyện nơi riêng tư này.
Khiết Vũ đi thẳng đến phòng khách, hôm nay là sinh nhật của đại thiếu gia, thật hiếm khi trên bàn ăn lại xuất hiện thêm một người, đó chính là vợ yêu của đại thiếu - Cố Mạt. Bình thường trong nhà này rất ít khi gặp được cùng lúc hai vị thiếu gia, Hiên Viên Long thì suốt ngày ra ngoài chơi bời lêu lổng, còn Hiên Viên Hoàng thì quản lý sản nghiệp nhà Hiên Viên, mà Cố Mạt lại không thích ở lại trong nhà của nhà Hiên Viên nên hai vợ chồng chủ yếu là sống bên ngoài. Cố Mạt cũng có công việc riêng, là bác sỹ, cũng thường xuyên tăng ca bận rộn nên sẽ ở bên ngoài, coi như là đại thiếu đặc biệt chăm sóc cho cậu ta.
Cố Mạt là một người ít nói, hơn nữa cũng không khéo ăn nói, cậu ta chưa từng mở miệng nịnh bợ ai, dù biết ba nhỏ không thích mình thì cậu ta cũng không đi làm thân, không thích là không thích, không cần phải suy nghĩ. Bởi vậy ba nhỏ lại càng không thích người con dâu này.
Hiên Viên Long thấy Khiết Vũ thì nhẹ nhàng mỉm cười rồi tiếp tục ăn sáng, mặc kệ Khiết Vũ tự mình đến chỗ ngồi, chỉ có ba nhỏ là hỏi han này nọ. Dường như ba nhỏ vì không ưa Cố Mạt nên gắp thức ăn cho Khiết Vũ không ít, nói chuyện lại càng thâm ý sâu xa: “Tiểu Vũ, tuổi con cũng không nhỏ, ăn nhiều thì cơ thể mới khỏe mạnh, cơ thể khỏe mạnh thì mới mau chóng sinh cho Hiên Viên gia này thằng cháu. Cháo tổ yến này nấu theo cách mới, ngon và bổ lắm, con ăn nhiều một chút.”
Nhưng đối với con dâu cả ông lại không hề liếc mắt đến.
Hiên Viên Hoàng không vui nhìn ba nhỏ của mình, chỉ có thể cười gượng rồi gắp mấy món Cố Mạt thích cho vào chén của cậu ta: “Đêm qua em tăng ca, mệt mỏi cả đêm rồi, đừng kén ăn, đây đều là những món em thích này.”
Cố Mạt không nói gì, chỉ gật gật đầu rồi gắp thức ăn bỏ vào miệng, cũng rất tự nhiên đẩy chén mỳ ăn dở về lại phía Hiên Viên Hoàng, ý tứ rất rõ ràng, còn dư để anh ăn hết. Đại thiếu gia Hiên Viên cũng không để ý, vui vẻ ăn hết thức ăn thừa của vợ, còn cười mờ ám nữa.
Một màn này làm ba nhỏ tức ứa gan. Đây là con ông nuôi lớn mà! Không nghe lời đi cưới người khác không nói, vậy mà còn vì vợ suốt ngày chống đối lại ông. Anh ta là đại thiếu gia Hiên Viên tôn quý, thế nhưng lại ăn cơm thừa canh cặn của vợ. Cố Mạt này là cái thứ tai họa, là hồ ly tinh dụ dỗ con ông, mà cho ông đứa cháu cũng không nói làm gì, đằng này mấy năm rồi ngay cả rắm còn rặn không ra! Thật khiến người ta sốt ruột mà.
Khiết Vũ thản nhiên nhìn mọi người một lượt rồi cúi xuống ăn cháo.
Hiên Viên Long vui cười nói: “Anh hai và anh dâu thật sự là phu thê tình thâm, thật khiến người ta hâm mộ.”
Hiên Viên Hoàng mỉm cười: “Có gì mà hâm mộ, chú và Tiểu Vũ cũng có thể làm được mà. Trong tình cảm vợ chồng, chỉ cần thông cảm, bao dung cho nhau là hạnh phúc vui vẻ, chú tuy lớn xác nhưng tính tình vẫn còn lỗ mãng, bây giờ có Tiểu Vũ rồi, bớt phóng túng lại đi. Tuy phụ nữ bên ngoài không thể có thai, nhưng chú quá phong lưu, để truyền ra ngoài cũng không tốt.”
Hiên Viên Long gật đầu như giã tỏi: “Vâng vâng, anh hai nói rất đúng. Em sẽ cố gắng học hỏi anh hai, sẽ đối xử với vợ em thật tốt. Vợ à vợ ăn no chưa? Hôm nay chồng đưa vợ đi làm nhé, dù sao tiệc buổi tối mới bắt đầu, nhất định là vợ sẽ đi làm mà.”
Lời này nói ra liền khiến mọi người trên bàn ăn phải thở dài, còn ba nhỏ lại đau lòng không thôi.
Khiết Vũ lấy một cái bánh bao nhét vào miệng Hiên Viên Long: “Tôi đã từ chức nghỉ lâu rồi, sau này chỉ ở nhà chăm cậu vậy. Nhưng hôm nay đúng là phải ra ngoài, suýt tý nữa là quên mua quà cho anh hai rồi. Cậu đi chọn cùng tôi đi.”
Hiên Viên Long nghe nói anh từ chức khá là ngạc nhiên, nhưng nghe đến quà sinh nhật thì đứng dậy, gương mặt cười như không cười: “Đúng vậy, quà sinh nhật phải chọn kỹ, bảo đảm anh hai sẽ rất thích. Vợ, chúng ta đi thôi.”