Editor: Dịch Tử Hiên
Cố Mộ Nghiêm xoay người đi, Tần Tích không hiểu anh muốn làm gì, cô đang muốn mở miệng nói chuyện thì thấy anh dơ tay lên giống như quệt đi cái gì đó ở trên mặt, lòng Tần Tích quặn lại, không phải anh đang khóc đấy chứ?
Thân thể Tần Tích di chuyển, nhưng cô vừa mới động nhẹ, Cố Mộ Nghiêm ở bên cạnh đã nhanh chóng đè bả vai Tần Tích lại, đầu lớn cúi xuống như không muốn cho cô thấy vẻ mặt của mình lúc này, nhưng khi nghe thấy tiếng nói của anh, Tần Tích vẫn thấy sự khác thường trong đó.
“Đừng động đậy, nếu không miệng vết thương sẽ bị rách ra”
“Cố Mộ Nghiêm, em không sao đâu.”
Đàn ông không bao giờ rơi lệ, huống chi đây là Cố Mộ Nghiêm, khi thấy anh khóc khi cõng mình, trong lòng Tần Tích nhói đau, không biết nói gì.
Anh vẫn không nói gì, Tần Tích xoay tay lại nắm lấy tay anh, trên mặt hiện lên nụ cười nhẹ: “Em không có yếu ớt như vậy, hai ngày nữa là ổn thôi mà.”
Khi cô nói xong, anh vẫn trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới mở miệng: “Thật xin lỗi, anh không nên nghi ngờ em”
Anh nghĩ lại lúc cô mếu máo khóc khi mới tỉnh dậy, nhưng cô không phải chỉ khóc mà còn nhìn về phía anh mà cười nhẹ, khi đó anh mới thấy mình thật đáng ghét, hận không thể tát cho mình mấy cái, có lẽ nếu làm như vậy anh mới cảm thấy dễ chịu hơn chút ít.
Tần Tích ngước đầu lên nhìn anh: ‘Không được có lần sau.”
Cố Mộ Nghiêm xoa đầu cô, vành mắt hồng hồng: “Anh hứa với em, đây nhất định là lần cuối cùng.”
Đôi mắt Tần Tích di chuyển, nói: “Sau này anh không được hung dữ với em nữa, không phải, mà là anh không được trừng mắt nhìn em nữa, cũng không được bắt ép em mặc những bộ quần áo mà em không thích, cũng không được lớn tiếng quát em, không được nghi ngờ em bất cứ điều gì. Cuối cùng, anh phải đáp ứng với em mỗi ngày chỉ vận động ba lượt, mỗi lượt không được hơn nửa tiếng…”
Cứ thêm một từ phát ra từ miệng cô, khuôn mặt Cố Mộ Nghiêm lại đen thêm một chút, khi nghe thấy câu cuối cùng thì triệt để không có ánh sáng.
“Anh có đồng ý không?”
“Chuyện khác anh sẽ cố gắng thay đổi, còn việc cuối cùng thì không bàn cãi.” – Vốn hắn đã khắc chế chính mình khi làm việc kia, hắn không thể sống được nếu đồng ý điều kiện cuối cùng của cô.
“Nhưng mà…” – Tần Tích đang định mở miệng nói chuyện thì bị ánh mắt dọa người của Cố Mộ Nghiêm dọa trở về, cô lắp bắp: “Rõ rang anh đã đồng ý là không được trừng mắt với em mà.”
“Việc này không phải cứ đồng ý là có thể thay đổi.” – Trán Cố Mộ Nghiêm giăng đầy hắc tuyến.
Trong mắt Tần Tích lóe lên tia giảo hoạt: “Nếu anh đáp ứng yêu cầu cuối cùng của em thì em sẽ bỏ qua việc này.”
Cố Mộ Nghiêm đen mặt, anh lạnh lùng bác bỏ lời cô: “Những chuyện khác anh sẽ cố gắng, còn cái cuối cùng thì không cần thương lượng.”
“Hừ” – Tần Tích giả vờ tức giận quay lưng lại với anh.
Cố Mộ Nghiêm bất đắc dĩ nhìn cô, dù sao anh cũng không thể đồng ý việc này, cứ để cô tức giận vậy. Cửa phòng truyền đến tiếng đập cửa, Cố Mộ Nghiêm mở cửa thì thấy Hàn Thu đang đứng ở ngoài: “Con trai, tiểu Tích sao rồi?”
“Đã tỉnh rồi.” – Cố Mộ Nghiêm để Hàn Thu tiến vào, sau đó chậm rãi đóng cửa lại.
Khi Hàn Thu tiến vào thì thấy khuôn mặt Tần Tích vẫn bình thường, trái tim như bị tảng đá đè nặng của bà liền dịu xuống, trái lại khuôn mặt tuấn tú của Cố Mộ Nghiêm lại gầy đi trông thấy: “Con cứ đi nghỉ ngơi đi, ở đây đã có mẹ chăm sóc cho tiểu Tích rồi.” diễn dđàn lee quý đônn
“Con không sao.” – Cố Mộ Nghiêm nghiêm túc nói.
“Cái gì mà không sao, ba ngày không nghỉ ngơi, giờ mắt con giờ đã sưng húp lên rồi, chẳng khác con thỏ nhỏ là mấy.” – Hàn Thu nói. Bà biết bây giờ chỉ có Tần Tích mới có thể khuyên Cố Mộ Nghiêm đi nghỉ ngơi.
Tần Tích vừa nghe thấy anh đã mấy ngày không nghỉ ngơi thì đau lòng không thôi: “Anh nghe mẹ trở về nghỉ ngơi đi, nếu không thì chiều nay ai tới chăm sóc em, dù sao em cũng không thể để mẹ nửa đêm còn phải tới chăm sóc em được.”
“Đúng vậy đó.” – Hàn Thanh gật đầu thuyết phục thêm: “Con trở về tắm rửa nghỉ ngơi đi rồi chiều hẵng qua đây chăm sóc tiểu Tích, mẹ hứa với con sẽ không để con bé thiếu một sợi tóc.”
Cố Mộ Nghiêm không nói gì, Tần Tích thấy vậy liền nghiêm túc nhìn anh: “Chú Cố, chú mau trở về nghỉ ngơi đi, nếu không con sẽ không để ý tới chú nữa.”
Anh nghĩ mình là robot hay người máy chắc, ba ngày không nghỉ ngơi như vậy, cho dù anh có khỏe hơn người thường ra sao cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, thân thể không thể chống đỡ được.
Cuối cùng Cố Mộ Nghiêm mới nghiêm túc gật đầu: “Mẹ, bây giờ con giao cô ấy cho mẹ, buổi chiều con sẽ đến.”
Tần Tích thấy bây giờ mới 12 giờ đúng, nếu buổi chiều trở lại đây thì chắc chắn anh không nghỉ ngơi được quá 4 tiếng: “Bốn giờ không được đến đây, tám giời hẵng tới, nếu không em sẽ không cho mẹ mở cửa.”
Cố Mộ Nghiêm suy nghĩ hồi lâu mới gật đầu: “Vậy tám giờ anh tới.”
Hàn Thu thấy anh đáp ứng nhưng lại luyến tiếc không muốn lê chân liền nhanh chóng chạy đến đẩy anh ra ngoài cửa: “Được rồi, con phải mau trở về mà nghỉ ngơi đi, nếu không ai sẽ chăm sóc tiểu Tích.”
Khi thấy Cố Mộ Nghiêm đi, Hàn Thu mới đóng cửa mà đi vào, bà lấy đồ ăn ra, Tần Tích vừa ngửi thấy mùi thơm cái bụng liền rục rịch: “Mẹ, thật là thơm.”
“Ừ, bảy giờ sáng hôm nay mới hầm lại nên canh đã bị mất màu rồi, con uống nhiều một chút.” – Hàn Thu mỉm cười.
Đầu Tần Tích tựa vào gối, cô cảm động nói: “Cảm ơn mẹ.”
Hàn Thu vỗ nhẹ vào lưng cô: “Một tiếng mẹ này đại biểu cho chức trách của mẹ đối với con, cảm ơn làm gì chứ.” Bà đi tới bên Tần Tích, đưa canh đến bên miệng cô, Tần Tích không động đậy, cô xoa nhẹ cái bụng của mình, đau đớn nói: “Mẹ…” Đứa nhỏ của cô còn hay không?
Những lời này không thể phát ra bởi vì cô rất sợ hãi, không muốn nghe đáp án mà mình luôn muốn trốn tránh.
Hàn Thu biết cô muốn hỏi cái gì, bà dịu dàng cười: “Con yên tâm, đứa nhỏ vẫn còn, nó rất kiên cường, bác sĩ nói nó vẫn khỏe mạnh ở trong bụng con.”
Tần Tích thở dài một hơi, may mắn vì đứa nhỏ không có việc gì, nếu không cô không thể tha thứ cho mình: “Mẹ, Mộ Nghiêm có biết chuyện đứa nhỏ không?”
“Bởi vì con nói muốn tự mình nói cho nó biết nên ta vẫn giữ bí mật chuyện này, kể cả bác sĩ cũng vậy.” Hàn Thu lại đưa canh đến bên miệng cô: “Con phải uống nhiều mới tốt được, sau đó dùng thuốc bổ.”
“Mẹ, mẹ con có biết chuyện này không?” – Người mẹ mà Tần Tích nói đến là Tiếu Nghệ
Hàn Thu lắc đầu: “Không có, Mộ Nghiêm sợ mẹ con lo lắng nên không nói chuyện con nhập viện cho bà ấy biết, chỉ nói con cùng nó đi ra ngoài công tác, cho nên trong thời gian tới sẽ không trở về được. Mẹ mới đi xem bà ấy, bà ấy vẫn khỏe mạnh chỉ là rất nhớ con, tiểu Tích, về sau chúng ta là người một nhà, mẹ con chính là người thân của chúng ta, chúng ta sẽ chăm sóc cho bà ấy, con đừng lo lắng, cứ nghỉ ngơi cho tốt là được rồi.”
“Mẹ, con thật sự cảm ơn người.” – Hốc mắt Tần Tích đỏ ửng, thật may mắn khi cô có thể gặp được người mẹ chồng tốt như vậy, bà không hề chê gia thế, bằng cấp của cô, cho dù quá khứ rất đau khổ, nhưng cô tin rằng cuộc sống của cô và mẹ trong tương lai sẽ tốt đẹp hơn.
Hàn Thu lau nước mắt cho cô: “Đừng khóc, mau ăn canh.”
“Vâng.’ – Nghĩ đến đứa bé ở trong bụng, cô nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt, sẽ để nó chào đời một cách bình an và vui vẻ.
~…~
Vừa về đến nhà, Cố Mộ Nghiêm đang định lên lầu thì thấy Cố Mộ Giai, anh bình tĩnh lên tiếng trước: “Anh”
“Ừ” – Khuôn mặt Cố Trạch Giai bình tĩnh, hắn do dự một lúc: “Cô ấy thế nào rồi?”
“Đã tỉnh.” – Cố Mộ Nghiêm trả lời.
Hai người lạnh nhạt nói chuyện với nhau, không hề thân thiết với nhau như trước nữa, giữa hai người dường như bị ngăn cách.
“Em lên nghỉ ngơi đi.” – Cố Trạch Giai giương mắt nhìn lên cầu thang, Cố Mộ Nghiêm thấy hắn như thế cũng chỉ gật đầu, chậm rãi đi lên tầng.
Trước đây tình cảm của hai người rất tốt, nhưng trước đó gia đình hai nhà xảy ra nhiều chuyện nên ba của Cố Trạch Giai dứt khoát lôi hắn chuyển ra ngoài, sau đó hắn cùng ba mình cũng ít khi trở về nên tình cảm cũng mờ nhạt dần.
Nhớ khi đó anh chạy xuống lầu vụng trộm gọi điện cho Cố Trạch Giai nhưng lại nghe thấy hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Tao hận mày, tao hận tất cả mọi người, không cần gọi cho tao, tao ghét mày!”
Cố Mộ Nghiêm vĩnh viễn nhớ ngày hôm đó, khi trưởng thành, Cố Trạch Giai lâu lâu cũng về thăm ông nội nhưng lúc đó bọn họ đã sớm trở thành hai người xa lạ, thậm chí lau hay cãi nhau.
Cố Trạch Giai ngồi trên ghế Sofa lật từng trang báo, nhưng sự thật là một chữ cũng chưa lọt vào trong đầu hắn.
Cô ấy tỉnh là tốt rồi.
Trên lầu, Cố Mộ Nghiêm lật người, ngửi mùi thơm của Tần Tích trên giường, anh nhắm mắt lại. Không biết ngủ được bao lâu thì nghe thấy dưới lầu có tiếng động, Cố Mộ Nghiêm mở to mắt, xốc chăn đi xuống lầu, vừa định mở cửa thì nghe thấy âm thanh líu ríu. dđlqđ