Edit: Sun520
Cố Mộ Nghiêm rất giận dữ, nhưng vẫn áp chế lại: “Chúng ta muốn huỷ bỏ hôn lễ, nhưng bây giờ vẫn chưa hủy bỏ, cho nên em bây giờ vẫn là vị hôn thê của anh, chờ sau khi về nước chúng ta sẽ hủy bỏ hôn lễ, đến lúc đó em muốn làm gì thì làm, nhưng bây giờ em phải nghe lời của anh, bởi vì bây giờ anh vẫn là vị hôn phu của em!”
Muốn huỷ bỏ hôn lễ, em đừng mơ tưởng!
“Cố Mộ Nghiêm, anh trả hộ chiếu lại cho tôi.”
“Sau khi về nước anh sẽ trả lại cho em, bây giờ tạm thời anh sẽ giữ.” Cố Mộ Nghiêm xoay người ra khỏi phòng, tâm trạng rất buồn bực.
Tần Tích thở phì phò ngồi lên trên giường, cô không muốn nhìn thấy hình ảnh Cố Mộ Nghiêm và Triệu Tử Diên đi chung với nhau.
Hà Diệc đang tuỳ tiện ngồi trên salon tầng dưới, vừa chơi điện thoại di động vừa ăn trái cây, đang cao hứng thì mắt liếc thấy Cố Mộ Nghiêm đi xuống với vẻ mặt u ám, dáng vẻ kia chắc chắn là do chị dâu gây ra rồi, trong lòng Hà Diệc cười to mấy tiếng, nhưng anh không dám biểu hiện ra trên mặt chút nào.
Trước kia chưa từng có người có thể chiếm được tốt ở trước mặt anh họ, nhưng bây giờ, anh họ của anh cuối cùng đã gặp được khắc tinh rồi, sau này phải ôm chắc bắp đùi chị dâu thật tốt mới được, đúng vậy nha.
Hà Diệc rất muốn cười, nhưng lại cố gắng kìm nén, cho nên cả khuôn mặt đều là co quắp, Cố Mộ Nghiêm đi tớ bên sa lon, tự nhiên nhìn thấy vẻ mặt Hà Diệc muốn cười lại không dám cười.
“Anh họ, nhanh ngồi, anh nói chuyện với chị dâu như thế nào?” Hà Diệc biết rõ còn hỏi, nhìn thấy Cố Mộ Nghiêm vấp phải trắc trở, không phải trong lòng có một chút thoải mái sao.
Sau khi Cố Mộ Nghiêm ngồi xuống, đột nhiên hỏi: “Cậu rất vui vẻ?”
“Anh họ, hoàn toàn không có.” Có cũng không thể thừa nhận, nếu không chắc chắn sẽ bị chỉnh rất thảm.
Cố Mộ Nghiêm rất tức giận nói: “Không sao, vui vẻ nhiều một chút, bởi vì sau này cậu sẽ không cười được, bởi vì tôi quyết định chờ Mộ Tuyết trở lại mừng năm mới, tôi sẽ sắp xếp đính hôn cho con bé, dĩ nhiên, không phải là cậu.”
Hà Diệc nghe thế cũng cười không nổi, anh họ thật quá phúc hắc rồi, hoàn toàn chèn ép anh xuống bảy tấc, anh nói lấy lòng: “ Anh họ, thật ra thì giữa anh và chị dâu không phải là không thể cứu vãn, quan trọng là dùng cách gì, ở đây em có một cách, anh có muốn thử một lần hay không?”
Cố Mộ Nghiêm liếc anh một cái: “Nói!”
Hà Diệc cười hắc hắc, đi tới bên cạnh Cố Mộ Nghiêm, cười đến vô cùng ái muội, sau đó bắt đầu nói nhỏ bên tai Cố Mộ Nghiêm.
Cố Mộ Nghiêm lắng nghe chân mày hơi nhíu lại, có thể dùng cách này được không? Đừng biến khéo thành vụng.
“Thằng nhóc này, nếu cậu dám ra chủ ý cùi bắp, chờ Mộ Tuyết trở lại, tôi sẽ không để cho con bé đính hôn.”
“Anh họ, tin tưởng em, tuyệt đối không sai.” Hà Diệc vỗ ngực nói.
“Cuối cùng tin tưởng cậu một lần!” Nếu thất bại, thằng nhóc này nhất định phải chết.
Hà Diệc cũng rất coi thường nói: “Yên tâm đi, chút chuyện tình này đối với em mà nói hoàn toàn chính là chút lòng thành. . .”
Tần Tích xuống lầu nhìn thấy Cố Mộ Nghiêm và Hà Diệc đang nói chuyện, mặt Cố Mộ Nghiêm nhìn anh ta, lòng Hà Diệc vẫn tràn đầy tin tưởng, chẳng qua là khi hai người thấy cô, lập tức không nói chuyện nữa, giống như có mấy lời không muốn để cho cô nghe được vậy.
Bọn họ đang nói cái gì? Chẳng lẽ có liên quan với cô sao?
Cố Mộ Nghiêm nhìn Tần Tích một cái, sau đó đứng dậy nói với Hà Diệc: “Tôi đi bệnh viện, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
“Vậy tối nay anh có trở về không?” Hà Diệc làm bộ như lơ đãng hỏi.
“Xem tình hình đã, quá muộn tôi sẽ không trở lại.”
Mặc dù Tần Tích đi vào phòng bếp, nhưng vẫn theo bản năng lắng nghe bọn họ nói cái gì, nghe được buổi tối Cố Mộ Nghiêm có thể sẽ không trở lại, trong lòng cô có chút khó chịu, không phải đã nhắc nhở chính mình, chuyện anh và Triệu Tử Diên đã không có liên quan gì với cô, cho nên anh có trở về không cũng không liên quan gì đến cô, đúng, chính là như vậy.
Cố Mộ Nghiêm nhìn thấy Tần Tích đi vào phòng bếp, khẽ nhíu mày, Hà Diệc lại phất tay với anh, ý bảo anh đi mau, Cố Mộ Nghiêm do dự một chút, vẫn quay người đi, Hà Diệc vẫn ngồi trên ghế sa lon chờ Tần Tích ra ngoài, một lát sau, thấy Tần Tích ra ngoài, Hà Diệc mở miệng: “Chị dâu, tại sao vừa rồi chị không ngăn cản anh họ đi bệnh viện? Triệu Tử Diên theo đuổi anh họ đã lâu rồi, chị biết nữ đuổi theo nam đều là cách tầng lụa mỏng, nếu như Triệu Tử Diên có lòng dụ hoặc. . . . . .”
Tay Tần Tích bưng cái ly run rẩy, tức giận nói: “Anh ấy đã không còn liên quan gì với tôi rồi, anh ấy với ai muốn ở chung một chỗ là tự do của anh ấy, còn có sau này cậu không được gọi bậy, tôi không có kết hôn với anh ấy nữa, tôi cũng không phải chị dâu của cậu.”
Anh lựa chọn ở lại bệnh viện bồi Triệu Tử Diên, vẻ mặt Tần Tích bình tĩnh, nhưng cảm giác trong lòng rất buồn.
Hà Diệc cẩn thận quan sát vẻ mặt của cô, hỏi rất chậm rãi: “Chị dâu, chị thật sự muốn huỷ bỏ hôn nhân với anh họ sao, chẳng lẽ chị thật sự không thích anh họ chút nào sao?”
Tần Tích há miệng, nhưng một câu cũng không nói được, khi đối diện với ánh mắt của Hà Diệc thì cô tức giận: “Tính anh ấy thúi như vậy, dĩ nhiên tôi không thích anh ấy, tôi đi lên trước đây!”
Dường như Tần Tích sợ Hà Diệc hỏi thêm nữa, nên cô nhanh chóng đi lên, đi vào phòng ngủ đóng cửa lại, cô để ly nước lên trên bàn, nhìn lên trần nhà ngẩn người, suy nghĩ không tự chủ lại nghĩ đến trên người Cố Mộ Nghiêm, trong đầu tràn đầy hình ảnh của anh và Triệu Tử Diên, anh sẽ gọt trái cây cho Triệu Tử Diên, sẽ cho Triệu Tử Diên uống thuốc sao? Bọn họ nói chuyện phiếm sẽ trò chuyện những gì?
Đáng chết, cô nghĩ chuyện này để làm gì, Cố Mộ Nghiêm và cô hoàn toàn đã xử lý xong rồi, anh với Triệu Tử Diên như thế nào, không có liên quan gì đến cô, cho nên cô không cần suy nghĩ nữa.
Tần Tích kéo chăn đắp thân mình, nhưng không xua được những hình ảnh kia đi, cô phiền não đứng dậy đi rửa mặt bằng nước lạnh, vỗ vỗ gương mặt, lúc này mới đuổi đi những hình ảnh đáng ghét kia.
Đêm đó, Cố Mộ Nghiêm không có trở về, Tần Tích trằn trọc trở mình, giằng co thật lâu mới ngủ được, hôm sau, khi Hà Diệc thấy Tần Tích, thiếu chút nữa không nhịn được cười thành tiếng, mắt quầng thâm đen như kho báu quốc gia vậy: “Chị dâu, tối hôm qua không ngủ ngon sao?”
“Ừ.” Vẻ mặt Tần Tích có chút vô lực.
Hà Diệc gỉa vờ ngạc nhiên: “Sao thế? Chuyện gì đã xảy ra? Nếu em có thể giúp, chị nhất định phải nói với em.”
Tần Tích miễn cưỡng cười cười: “Không có việc gì, có thể là không quen khí hậu, nhất thời không quen sự khác biệt ở đây.”
Hà Diệc nhíu mày: “Không quen khí hậu? Chị dâu không phải tới đây đã nhiều ngày sao? Tại sao còn không thích nghi?”
“Không biết.” Tần Tích không muốn sẽ tiếp tục chủ đề này.
Hà Diệc nhếch môi cười, hiển nhiên không tin lý do mà cô nói: “Đúng rồi, anh họ mới vừa rồi gọi điện thoại về nói, hôm nay Triệu Tử Diên có thể xuất viện, sau đó bọn họ sẽ trở lại, vừa lúc có thể cùng ăn sáng với chúng ta.”
Tần Tích sững sờ, bọn họ muốn cùng nhau trở về rồi.
Ngay vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng động, Hà Diệc cười nói: “Phải là anh họ bọn họ trở lại.”
Tần Tích nhìn về phía cửa, tay phải Cố Mộ Nghiêm ôm vai dìu Triệu Tử Diên đi tới, tay trái xách theo hành lý đơn giản, giữa hai người bọn họ ở rất gần, người không biết nhất định sẽ hiểu lầm bọn họ là tình nhân, Tần Tích không biết nên làm sao để hình dung tâm trạng của mình lúc này, mà lúc này truyền đến cuộc đối thoại của bọn họ từ ngoài cửa.
Giọng nói dịu dàng của Cố Mộ Nghiêm truyền đến: “Có mệt hay không, có muốn lên lầu nghỉ ngơi một chút hay không.”
Giọng Triệu Tử Diên rất là ngọt ngấy: “Em không mệt, cũng nằm xong nhiều ngày rồi, em muốn đi nhiều một chút, anh Mộ Nghiêm, em muốn uống nước.”
Cố Mộ Nghiêm cười trả lời: “Được, chờ em sau khi ngồi xuống anh sẽ đi lấy nước cho em.”
“Anh Mộ Nghiêm, anh đối với em thật tốt.”
Khi Triệu Tử Diên thấy Tần Tích ngồi trên ghế sa lon, thái độ bỗng dưng cứng đờ, sao người phụ nữ này lại vẫn ở đây, da mặt thật sự quá dầy mà, huỷ bỏ hôn lễ với anh Mộ Nghiêm rồi mà cô ta vẫn còn ở nơi này ăn không uống không, không biết xấu hổ mà.
Hơn nữa hai ngày nay anh Mộ Nghiêm không có tới bệnh viện nhìn cô, chắc chắn là vì Tần Tích, đáng ghét, tại sao Tần Tích nhất định phải giành với cô.
Triệu Tử Diên cố ý dựa vào trong ngực Cố Mộ Nghiêm: “Anh Mộ Nghiêm, đầu của em có chút choáng váng.”
“Nhanh ngồi xuống.” Cố Mộ Nghiêm đỡ Triệu Tử Diên ngồi trên ghế sa lon.
Triệu Tử Diên khiêu khích nhìn Tần Tích, sau đó quay đầu nói với Cố Mộ Nghiêm: “Anh Mộ Nghiêm, anh cũng mau ngồi xuống nghỉ ngơi.”
“Anh không mệt, anh đi rót nước cho em.” Cố Mộ Nghiêm đi tới phòng bếp, đôi khi anh nghĩ, tại sao Tần Tích không giống như Triệu Tử Diên, khéo léo nghe lời như vậy, không cãi nhau với anh? Vì cái gì phải muốn rời khỏi anh chứ? Anh đối với cô chưa đủ tốt sao?
Tần Tích ngồi ở bên kia, thế nhưng lúc này như người trong suốt vậy, sau khi Cố Mộ Nghiêm trở lại cũng chưa không từng nhìn cô một cái, cũng chưa từng nói với cô một câu nào, toàn bộ ý định giống như đều trên người Triệu Tử Diên, Tần Tích khẽ mấp máy môi đỏ mọng, quay đầu không nhìn tới anh đang thì thầm với người phụ nữ kia.
Trước kia cô không luôn hy vọng kết hôn với Cố Mộ Nghiêm, cố gắng phủi sạch quan hệ với Cố Mộ Nghiêm, nhưng tại sao giờ phút này trở thành người trong suốt trong mắt của anh, trong lòng cô sẽ có chút khó chịu, giống như là mất đi cái gì.
Hà Diệc làm người ngoài cuộc, luôn quan sát Tần Tích, nhìn thấy cô không biểu hiện gì, hơi lo lắng, chẳng lẽ chị dâu thật sự không thích anh họ sao? Theo kinh nghiệm của anh thì chuyện này là không thể nào.
“Anh Mộ Nghiêm, chúng ta ăn gì vào buổi sáng?” Sau khi Triệu Tử Diên uống nước xong, hỏi.
Cố Mộ Nghiêm nhận lấy chén nước đặt ở trên bàn trà, liếc mắt nhìn thời gian trên cổ tay: “Anh đã gọi điện thoại, đồ hẳn rất mau sẽ đưa tới.”
Bữa ăn sáng đưa tới đặt ở trên bàn, Triệu Tử Diên đi tới bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, sau đó vỗ vỗ chỗ bên cạnh: “Anh Mộ Nghiêm, anh ngồi ở đây.”
Sau khi Cố Mộ Nghiêm ngồi xuống, thấy Tần Tích và Hà Diệc vẫn còn đứng ở phòng khách, nhìn về phía hai người nói: “Tới dùng cơm đi.”
Tần Tích đứng dậy, đi lên lầu, Hà Diệc hỏi: “Chị dâu, chị đi đâu? Không ăn cơm sao?”
“Cậu ăn đi, tôi không muốn ăn.” Nói xong, Tần Tích lên lâu.
Lời ngoài mặt:
Ngày mai có thể sẽ có một, bởi vì bây giờ tôi có chút không quá thoải mái, đầu rất choáng váng, không muốn gõ chữ, sáng sớm ngày mai lại muốn đi ra ngoài, buổi tối mới trở về, cho nên có thể không rãnh gõ chữ, chủ nhật bình thường cập nhật, nhưng không phải rạng sáng, là cập nhật ban ngày.