Edit: Sun520 – DĐLQĐ
Cố Mộ Nghiêm vừa nghe sinh ra cảm giác nguy cơ, không được, anh nhất định phải chuyển đến đây, luôn luôn coi chừng cô, thật sự là quá nguy hiểm, bây giờ Tần Tích quên mất bọn họ ân ái, còn có một chút bài xích với anh, cho nên bây giờ anh không có một chút ưu thế nào cả.
Cổ Lâm ngồi ở một bên thấy ánh mắt Cố Mộ Nghiêm luôn nhìn mình thù địch, hơi nhíu mày, người đàn ông này không khỏi lo lắng quá đi, nhưng mới vừa rồi có thể thấy được, cho dù là ba năm trước đây hay là ba năm sau, chỉ có người đàn ông này có thể gây ấn tượng với Tần Tích, đáng thương Hàn Thành Nghiêu luôn bảo vệ nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng không có được cái gì cả.
Nhưng Lạc Thiên luôn luôn không muốn Tần Tích lui tới với Cố Mộ Nghiêm, lần này nếu anh ta biết được, có lẽ anh ta rất lo lắng đây.
Tần Mộ Tây từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Cố Mộ Nghiêm vui mừng đi tới, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, đã nghe được Tần Tích nói với bé: “Tiểu phản đồ!”
“Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu, con thề, con là đứng ở phía mẹ...” Tần Mộ Tây giải thích.
“Bắt đầu từ bây giờ, độ tin cậy của con với mẹ là bằng không.” Sun520 – DĐLQĐ
Cố Mộ Nghiêm thấy Tần Mộ Tây kinh ngạc, dựa trên bả vai Tần Tích cười trộm, Tần Tích đẩy đầu anh ra, sau đó anh lại dính tới đây.
Tần Mộ Tây liếc Cố Mộ Nghiêm một cái, ngồi bên cạnh Tần Tích nói: “Mẹ, con nói cho chú ấy biết địa chỉ vì một lý do, mẹ xem chúng ta ra ngoài còn phải thuê xe, cho nên phải có phương tiện chứ, chú ấy có thể đến đây làm tài xế, xe đón xe đưa thật tốt nha.”
“Ừ, em muốn đi đâu anh đều làm tài xế cho em.” Cố Mộ Nghiêm tỏ rõ cõi lòng.
Tần Tích đẩy hai người đang dính người mình, rồi đứng lên nói: “Ai mà thèm, buổi chiều chúng ta đi mua ngay xe!”
“Mẹ, ai bỏ tiền vậy ạ?” Tần Mộ Tây rất là thực tế hỏi.
“Con.” Bé tiểu kim khố sâu lắm đấy nha.
“Không phải đâu, mẹ...” Tần Mộ Tây nói còn chưa hết lời, đã bị Cố Mộ Nghiêm ngắt lời, sau đó nghe anh nhỏ giọng nói: “Em đồng ý, anh trả tiền.”
Không thể thỏa mãn nhu cầu của bà xã và con trai thì không phải là ông xã tốt người cha tốt đó nha, nhưng nếu anh trực tiếp bỏ tiền, Tần Tích chắc chắn sẽ không đồng ý.
Trong mắt Tần Mộ Tây vui mừng, nói với bóng lưng Tần Tích: “Được, mẹ, con xuất tiền.”
Sau khi Tần Tích lên lầu, Tần Mộ Tây bắt đầu tính sổ rõ ràng với cha ruột: “Chú Cố, lần trước chú còn chưa có chuyển một trăm vạn cho con đó.”
Cố Mộ Nghiêm nói: “Hôm nay chuyển luôn.”Sun520 – DĐLQĐ
“Đây chính là chú nói, nếu không chuyển, sau này con sẽ không nói tốt giúp chú ở trước mặt mẹ đâu đó.”
“Thằng nhóc thúi, con thực tế với cha như vậy sao?” Cố Mộ Nghiêm cong tay búng trán bé một cái.
Tần Mộ Tây nhíu nhíu lỗ mũi: “Mẹ còn chưa có đồng ý tiếp nhận chú, cho nên bây giờ chú vẫn không phải là cha của con, chú Cố, đừng trách con không nhắc nhở chú, bên cạnh mẹ con có rất nhiều người ưu tú người theo đuổi đó, nếu chú không thêm chút sức, mẹ bị lừa chạy chú cũng đừng trách con không nhắc nhở chú trước đó nha.”
“Cho nên con chính là tiểu gián điệp của cha đấy, có biến lập tức phải báo lên, biết chưa?”
Tần Mộ Tây vung tay của mình, lơ đãng nói: “Cha, cha có từng nghĩ đến có gián điệp nào làm miễn phí hay không?”
Cố Mộ Nghiêm móc ra chi phiếu, viết rất nhiều số 0 ở phía trên, ký tên lên đưa cho bé: “Như vậy được rồi chứ.”
Tần Mộ Tây lập tức nhận lấy, còn chào một cái quân lễ: “Báo cáo, tôi bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”
Cố Mộ Nghiêm xoa xoa đầu của bé, thật là một thằng nhóc có tài mà.
Tần Mộ Tây nhìn chi phiếu trong tay, trong mắt đầy hưng phấn, xem ra chú Cố rất giàu có nha, sau này phải đào sâu hơn mới được, ha ha.
Ăn xong cơm tối, Tần Tích thấy Cố Mộ Nghiêm vẫn chiếm chỗ trên ghế sa lon, khẽ cau mày: “Cũng mấy giờ rồi, còn không mau về đi.”
Cố Mộ Nghiêm nói: “Người tới là khách, có người đuổi khách như em vậy sao?”
Tần Tích nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Anh từ giữa trưa đợi đến bây giờ, còn phải đợi bao lâu nữa hả?”
“Mới ăn cơm, dạ dày không thoải mái, anh ngồi lại một chút nữa.” Cố Mộ Nghiêm tựa vào trên ghế sa lon.
“Trước chín giờ, anh phải đi, chúng tôi cần phải nghỉ ngơi đó.”
“Biết rồi.” Cố Mộ Nghiêm trả lời qua loa lấy lệ.Sun520 – DĐLQĐ
Anh đang nghĩ cách để ở lại, không thể đi như thế được, nhưng nghĩ cách gì đây, lúc anh đang tập trung suy nghĩ thì Tần Mộ Tây lại gần: “Chú Cố, chú ở đây mà suy nghĩ chuyện quốc gia đại sự nào à?”
Cố Mộ Nghiêm ôm bé: “Thằng nhóc thúi, dẫn cha lên lầu hai đi dạo.”
“Chú muốn lên lầu hai ư, đơn giản, sao chú không nói sớm.” Tần Mộ Tây hết sức nhiệt tình, nghênh ngang mang theo anh lên lầu hai, vừa đi vừa giới thiệu: “Đây là phòng của Trần Thần và Trần Tâm, đây là phòng của con, xéo đối diện là phòng của mẹ..”
Cố Mộ Nghiêm để ý, nhìn thêm một cái, chạy đến trước nhìn cánh cửa kia như mất hồn.
Tần Mộ Tây như cậu nhóc hướng dẫn du lịch vậy: “Góc khuất nhất chính là phòng của chú Cổ Duy, ừ, còn có thư phòng, Gym...”
Tần Tích mở cửa đã nhìn thấy Cố Mộ Nghiêm đứng ở ngoài cửa, cau mày nói: “Làm sao anh lên tới, chẳng lẽ anh không biết lầu hai là khu nghỉ ngơi, khách là không thể đi lên sao?”
“Là Mộ Tây mời anh đi lên.” Cố Mộ Nghiêm đưa tay kéo đứa con nhà mình.
Tần Mộ Tây hiểu ngầm trong lòng, gật gật đầu nói: “Đúng vậy ạ, mẹ, con thấy chú Cố rất nhàm chán, cho nên đã dẫn chú ấy lên đây đi dạo ạ.”
Tần Tích thấy sự hài lòng trong mắt Cố Mộ Nghiêm, liếc anh một cái, cầm ly lên đi xuống lầu dưới.
Cố Mộ Nghiêm thấy bóng dáng Tần Tích biến mất nơi khúc quanh lầu hai, nhìn lên cửa phòng khép hờ trước mặt, anh đi tới đẩy ra, Tần Mộ Tây nắm cánh tay của anh, vội vàng lắc đầu: “Chú Cố, nếu như bị mẹ phát hiện, mẹ sẽ cầm đao chém chú đó.”
Cố Mộ Nghiêm vỗ vỗ đầu nhỏ của bé: “Cho nên bây giờ người gián điệp là con phải có tác dụng chứ, đi đến cầu thang coi chừng.”
“Vậy chú nhanh lên một chút.” Tần Mộ Tây chu môi, thật là bắt người tay ngắn mà, vì tiền mà bé đành phải gắng gượng hi sinh thôi.
Cố Mộ Nghiêm đi vào, trong không khí có mùi thơm thuộc về cô, căn phòng rất sạch sẽ thoáng mát, quần áo treo trong tủ trưởng thành hơn so với ba năm trước đây, trên đầu tủ đặt tấm ảnh chụp chung của cô và Mộ Tây, anh ngồi dọc theo mép giường cầm album lên, khóe miệng nhịn không được mà mỉm cười, trong mắt đầy tự hào, đây là con trai và bà xã của anh đó nha.
Lúc anh để album xuống, ánh mắt liếc thấy ngăn kéo không đóng chặt có một vật quen thuộc, anh kéo ngăn kéo ra, không ngờ phát hiện là một chiếc nhẫn, cũng không đắt lắm, cũng có thể nói rẻ tiền, nhưng hốc mắt Cố Mộ Nghiêm lại cảm thấy nóng lên.
Chiếc nhẫn này rất giống chiếc nhẫn mà anh mua với giá mười nhân dân tệ trong chuỗi cửa hàng đầu tiên, mặc dù cô đã quên mất quá khứ, nhưng trong tiềm thức của cô vẫn nhớ, cho nên mới là một sự trùng hợp may mắn mua một chiếc giống hệt nhau.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng hét to của Tần Mộ Tây: “Mẹ ơi ——”
Tần Tích nhìn thấy Tần Mộ Tây một mình, khẽ cau mày: “Làm sao con ở đây, anh ấy đâu rồi?”
Tròng mắt Tần Mộ Tây nhanh chóng chuyển động: “Chú ấy, chú ấy đang đi vệ sinh trong phòng con.”
Tần Tích bưng nước muốn đi về phía phòng mình, Tần Mộ Tây vội vàng bắt được tay của cô: “Mẹ ơi, con muốn nói chuyện với mẹ một chút.”
Bây giờ mẹ trở về nhất định sẽ thấy chú Cố, cho nên nhất định không thể để cho mẹ trở về phòng được.
“Nói chuyện gì?” Tần Tích dừng bước lại.
“Chúng ta đi xuống dưới ngồi nói đi ạ.”
Tần Tích cảm thấy Tần Mộ Tây có chút kỳ lạ, nhưng vẫn đi theo bé xuống lầu, ngồi trên ghế sa lon, Tần Tích nhìn bé: “Nói đi.”
“Mẹ, cái đó...” Tần Mộ Tây ấp úng, trong lúc nhất thời không nghĩ ra đề tài: “Chính là một...”
Chú Cố, chú nhanh xuống đi mà, không xuống sẽ lộ mất thôi.
“Có chuyện gì con nói đi, làm gì ấp a ấp úng thế.” Tần Tích bưng chén nước lên uống một hớp.
Tần Mộ Tây giả bộ khó khăn, xoắn đôi tay: “Con không biết mở miệng thế nào đây ạ.”
Tại sao còn chưa xuống chứ, chẳng lẽ vừa rồi chú Cố không nghe thấy bé ám hiệu cho chú ấy sao?
“Thằng nhóc thúi, có chuyện gì mà không có thể mở miệng được hả, khi nào thì con trở nên khách sáo như vậy rồi.” Tần Tích véo gương mặt của bé.
Tần Mộ Tây hít sâu một hơi, làm bộ bất cứ giá nào: “Mẹ, con nói thật cho mẹ biết thôi...”
Đột nhiên, trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân, Tần Mộ Tây quay đầu lại nhìn thấy Cố Mộ Nghiêm đi xuống, bé như trút được gánh nặng, quay đầu nói với Tần Tích: “Mẹ, lần sau con sẽ nói cho mẹ biết đi, con đi tìm Trần Thần bọn họ chơi đây.”
Nói xong, như một làn khói chạy mất.
Cố Mộ Nghiêm ngồi xuống vị trí Tần Mộ Tây vừa rồi, ánh mắt nhu hòa nhìn cô.
“Rốt cuộc giữa các người đang đùa cái gì vậy hả?” Tần Tích có cảm giác như bị trêu chọc.
“Không có chơi cái gì cả.” Cố Mộ Nghiêm cảm thấy khát nước, cầm cái ly trên bàn trà lên uống, Tần Tích muốn ngăn cản nhưng đã không kịp nữa rồi: “Đó là tôi...” cái ly của tôi.
“Sao thế?” Nghe được giọng nói, Cố Mộ Nghiêm nghiêng đầu nhìn cô: “Em có lời gì muốn nói.”
“Không có.” Tần Tích cắn răng nghiến lợi.
Cố Mộ Nghiêm lại uống một hớp, trên mặt là một cười ranh mãnh: “Nước này... Rất ngọt nha.”
Đôi mắt sâu sắc của anh nhìn mình, bỗng dưng nhịp tim Tần Tích đập nhanh, bên tai hơi nóng lên, cô nhanh chóng đứng dậy, đi hai bước lại nhắc nhở: “Đã chín giờ rồi đó!”
“Uống hết nước anh sẽ đi.” Cố Mộ Nghiêm giơ cái ly trong tay.
“Tốt nhất là như vậy.” Nói xong, Tần Tích nhanh chóng lên lầu.