Edit: Sun520
Cuối cùng thì người đàn ông ngồi trên ghế salon cũng có hành động, bởi vì Tần Tích rõ ràng cảm nhận được trong bóng tối xuất hiện một ánh mắt sắc bén rơi trên mặt của cô.
Nếu nói cô không sợ nào, đó là giả, thứ nhất cô có thể nói lời này, quả thật sẽ bị Phương Luân phát cáu nhìn chằm chằm cô ngay, thứ hai cô đang đánh cuộc, đánh cuộc người đàn ông này sẽ không giống người không có nhân tính như Phương Luân, biết cô là bị buộc đến, có thể sẽ giơ cao đánh khẽ tha cho cô lần này.
Lúc đầu cô nghĩ chờ đợi Hà Diệc tìm Cố Mộ Nghiêm tới cứu mình, nhưng cô cảm thấy nước xa không cứu được lửa gần, cho nên mọi việc vẫn dựa vào chính mình là tốt hơn.
Nhưng cũng không biết cuối cùng thì cô có thành công hay không, nếu như cược sai, cô có thể sẽ bị chết thảm hại hơn.
Trong không khí vẫn yên tĩnh như cũ, nhưng Tần Tích biết ánh mắt kia cũng không có dời đi, không phải Phương Luân nói anh ta biết tiếng Trung Quốc hay sao? Dù sao cũng đã có phản ứng rồi, rốt cuộc là muốn chém giết muốn róc thịt hay làm thế nào, lại mở miệng một lần nữa, nhưng lần này lời nói hơi chậm hoà nhã hơn một chút.
“Hàn tiên sinh, tôi chỉ đến đây du lịch, cha mẹ của tôi vẫn chờ tôi trở về, tôi hi vọng anh giơ cao đánh khẽ tha cho tôi một mạng, tôi rất biết ơn. . . . . .”
Tần Tích mới vừa nói xong, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động, sau đó cửa phòng được mở ra, bên ngoài một người tiến vào, đi tới bên người Phương Luân, dường như nói gì đó, chân mày Phương Luân lập tức nhíu lại.
Hà Diệc vốn định cùng bạn uống một ly rượu rồi sẽ trở lại, nhưng uống uống đến đã, cho đến khi uống đầy bụng rượu mới đi toilet, sau đó mới chợt nhớ tới Tần Tích vẫn còn ở phòng bao, anh ảo não vỗ mình một cái, nhanh chóng đi về phía phòng bao, nhưng nào biết vừa đẩy cửa phòng ra, Hà Diệc sợ đến nỗi máu cũng ngừng chảy, ghế thì ngã dưới đất, cái ly cũng nghiêng ngã trên bàn, Hà Diệc nhìn một cái cũng biết chắc chắn Tần Tích gặp phải chuyện gì, anh lập tức vội vàng đi tìm người bạn kia.
Thế lực của gia tộc anh không có ở nước Anh, nhưng gia tộc của một người bạn của anh rất có lực ảnh hưởng ở nước Anh, cho nên phải để bạn của anh ra mặt, ông chủ của nhà hàng chăc chắn sẽ nể tình, để cho anh kiểm tra máy quay.
Vừa nhìn thấy máy quay, Hà Diệc đã nhìn thấy Tần Tích bị đưa đến tầng trên, mà người đàn ông đi phía trước, anh vừa vặn biết.
Phương Luân đáng chết, lại dám động đến chị dâu của anh.
Hà Diệc không dám chậm trễ chút nào, lập tức lao ra phòng khỏi điều khiển đi lên tầng trên, nếu chị dâu thật xảy ra chuyện ở đây, chắc chắn anh họ không thể không phế anh, nghĩ tới lúc anh họ nổi giận khiếp người thế nào, Hà Diệc đột nhiên lạnh run một cái.
Hà Diệc vừa đến cửa phòng bao đã không dằn nổi làm cho người ta đi vào gọi Phương Luân, người bên ngoài thấy anh hung dữ, sợ khí thế của anh, nên ngoan ngoãn đi vào.
Phương Luân phất tay một cái ý bảo thuộc hạ lui ra, sau đó anh ta nói với người đàn ông trên ghế sa lon: “Hàn tiên sinh, trước tiên tôi xin lỗi không tiếp được.”
Hà Diệc vừa nhìn thấy Phương Luân đi ra, xông lên níu lấy cổ áo anh ta, Phương Luân mỉm cười nhìn anh: “Hà thiếu gia, anh đang làm cái gì vậy?”
Hà Diệc được sinh ra trong một gia đình quân đội, tổ tông lại có công lớn khi khai quốc, bây giờ cha mẹ cũng đảm nhiệm chức vị quan trọng trong chính phủ, trong số những người thân có một vị trí then chốt ở trong hai giới chính phủ và doanh nghiệp, có bối cảnh rất lớn, không thể khinh thường, cho nên dĩ nhiên là Phương Luân biết Hà Diệc, bọn họ làm việc này, không muốn đắc tội nhất chính là người có nền tảng chính trị.
Trong ngày thường, hai người nước giếng không phạm nước sông, thỉnh thoảng gặp mặt ở một số trường hợp, cũng có thể uống một ly.
Hà Diệc lạnh lùng nói: “Cậu hỏi tôi làm gì? Phương Luân, cậu thật to gan, lại dám tự mình mang người của tôi đi, nếu như cô ấy thiếu một cọng lông tơ, sau này cậu cũng đừng nghĩ lăn lộn ở Trung Quốc nữa, lập tức giao người ra đây cho tôi!”
Phương Luân nghe xong lời này, trong lòng hơi ngạc nhiên, không ngờ cô gái mới vừa rồi lại là Hà Diệc mang tới, thấy Hà Diệc thật sự tức giận, Phương Luân không khỏi có chút dao động, chỉ là một người phụ nữ, không có thì có thể tìm thêm, không cần thiết vì việc này mà đắc tội với Hà Diệc được, nếu như riêng Hà Diệc thì anh ta cũng không sợ, chỉ là bối cảnh gia tộc của Hà Diệc, quả thực làm Phương Luân có chút kiêng kị, cân nhắc một phen, Phương Luân cười nói: “Hà thiếu gia, hoá ra cô ấy là người của anh, thật sự xin lỗi, tôi lập tức để cho cô ấy ra ngoài, anh yên tâm, cũng không thiếu một cọng lông tơ, hoàn hảo không chút tổn hại gì.”
“Coi như cậu thức thời!” Hà Diệc hừ lạnh một tiếng, buông lỏng cổ áo Phương Luân ra.
Phương Luân xoay người đi vào, nhìn người đàn ông trên ghế sa lon một chút: “Hàn tiên sinh, anh đã không có hứng thú với cô ấy, tôi sẽ để cho cô ấy đi xuống, tránh cho cô ấy quấy rầy sự vui vẻ của anh ở đây.” Ngay sau đó nói với Tần Tích: “Cô có thể đi ra ngoài.”
Vẻ mặt Tần Tích có chút nghi ngờ, nhưng vẫn nhanh chóng đứng lên, lúc đi tới cửa thì nhìn thấy Hà Diệc đứng ở bên ngoài, trong mắt cô vui mừng, vui mừng kêu một tiếng: “Hà Diệc.”
Hà Diệc nghe được giọng nói của Tần Tích, nhanh chóng xoay người lại, thấy bên trong phòng mờ mờ, đầu tiên là đi tới nắm tay Tần Tích, sau đó mang cô rời khỏi nơi này.
Phương Luân đến cũng có chút may mắn vì Hà Diệc tới kịp thời, vốn là nghĩ tới chờ Hàn tiên sinh đi, nhất định dạy dỗ cô một chút, bảo cô không được phép nói lung tung, mà cô còn nói lung tung.
Nếu như thật sự gây sự với thế lực sau lưng của Hà Diệc, đoán chừng lão đại sẽ giận đến giết chết anh ta mới thôi.
Phương Luân đàm phán qua nhiều hợp đồng như vậy, nhưng lại chưa bao giờ gặp qua người khó trị như vậy, hoàn toàn không ra ý định, cho nên chỉ có thể dò xét tính cách, nói: “Hàn tiên sinh, nếu không chúng ta ăn cơm trước, sau khi ăn cơm sẽ tiếp tục nói. . .”
Lúc đầu Hàn tiên sinh luôn ngồi yên lặng ở đó, đột nhiên chậm rãi đứng dậy, giọng nói lạnh lẽo: “Không cần phải vậy rồi !”
Phương Luân nhìn đến anh ta rời đi cũng không quay đầu lại, đầu đầy mê hoặc, chưa từ bỏ ý định vội vàng đuổi theo: “Hàn tiên sinh, chúng ta có lời gì hảo hảo nói, anh có yêu cầu gì cứ việc nói, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng đáp ứng. . .”
Nhưng anh vẫn không quay đầu lại, đi vào thang máy, nhanh chóng rời đi.
Phương Luân nhìn thang máy đóng cửa lại, đầu đầy mê hoặc, đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Tại sao nói đi là đi, mới vừa rồi rõ ràng vẫn tốt mà.
Người đàn ông bị tát tai đi tới bên người Phương Luân, thận trọng hỏi: “Lão đại, bây giờ chúng ta nên làm gì? Khoản hợp đồng này không đàm phán thành công, chúng ta trở về ăn nói thế nào với đại ca đây?”
“Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai, đáng chết!” Phương Luân phiền não nắm tóc, hôm nay thật là sóng trước chưa dừng sóng sau lại đến, ngay sau đó lại đạp anh ta một cái: “Cậu phế vật, đều là cậu ra chủ ý xấu, để cho tôi bắt người phụ nữ kia đi tiếp rượu, thiếu chút nữa tạo thành sai lầm lớn!”
**
Ngồi lên xe, Hà Diệc vội vàng hỏi thăm Tần Tích: “Chị dâu, bọn họ không có làm khó chị chứ, thật xin lỗi, đều tại em không tốt, vừa uống rượu vào là đầu hồ đồ rồi.”
“Tôi không sao.” Tần Tích lắc đầu một cái.
“Vậy thì tốt.” Hà Diệc vội vàng thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lại cầu khẩn: “Chị dâu, chị trăm ngàn lần không nói chuyện này với anh họ nha, nếu không anh họ không thể không giết chết em đâu, làm ơn làm ơn!”
“Ừ, mau trở về đi thôi.” Tần Tích cũng không muốn nói với Cố Mộ Nghiêm biết chuyện đã xảy ra tối nay, nhưng Cố Mộ Nghiêm là một người thông minh, có thể lừa gạt được sao?
Hà Diệc thấy thời gian quả thực không còn sớm, cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng lái xe đưa Tần Tích trở về, chẳng qua là khi đến cửa, Hà Diệc cũng không xuống xe, Tần Tích nghi ngờ hỏi anh: “Cậu không đi vào sao?”
“Em còn có chuyện nên không đi vào đâu.” Hà Diệc chủ yếu là sợ ngộ nhỡ đã nói lộ ra miệng sẽ bị Cố Mộ Nghiêm đánh: “Chị dâu, chị nhanh vào đi thôi, em đi trước đây.”
Nói xong, anh nhanh chóng lái xe rời đi, không dám dừng lại chút nào.
Tần Tích đứng ở cửa, nhìn đèn trong nhà đã sáng, trong lòng giống như đánh trống một vậy, trước tiên không nói gặp phải chuyện tối nay, chỉ là trở lại muộn như thế, đoán chừng Cố Mộ Nghiêm sẽ tức giận, lúc Tần Tích đang nghĩ tới sau đó nên nói như thế nào, thì có một ánh đèn chiếu vào người, cô giơ tay lên che mắt, sau đó nghe được tiếng đóng cửa xe, sau đó tiếng bước chân từ từ đến gần cô, theo bản năng Tần Tích lui về phía sau, bên tai truyền đến giọng nói tức giận của Cố Mộ Nghiêm.
“Em chạy đi nơi nào? Cũng không mang theo điện thoại di động.”
Trên mặt Cố Mộ Nghiêm khó che giấu tức giận, anh từ bệnh viện trở lại phát hiện cô không có ở đây, cho là cô ham chơi đi ra ngoài, nghĩ tới gọi điện thoại cho cô, cuối cùng phát hiện điện thoại di động của cô đặt ở đầu tủ hoàn toàn không có mang đi, nghĩ tới cô chơi một lát sau đó sẽ tự mình sẽ trở lại, nhưng đến buổi chiều, cô vẫn chưa về, anh đã nóng nảy, lái xe đi khắp nơi tìm cô, tìm cô tất cả năm tiếng đồng hồ, anh nghĩ nếu trở lại còn chưa nhìn thấy cô, anh sẽ gọi điện thoại cho bạn ở đây, nhờ anh ta giúp một tay tìm cô, nhưng lái xe trở lại thì đã nhìn tahy61 bóng dáng quen đứng ở cửa, trái tim anh lơ lửng lúc này mới buông xuống, nhưng chờ đón chính là cũng là lửa giận, cô gái này không biết anh sẽ lo lắng sao? Thế nhưng vui chơi như vậy mới trở về.
Tần Tích tự biết đuối lý, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi. . .”
“Tại sao em không mang theo điện thoại di động, còn có em một người chơi như thế nào mà muộn như thế mới trở về hả?”
“Tôi không phải là một mình, hôm nay sau khi anh đi, em họ của anh đến, sau đó chúng ta đã đi ăn cơm, đi chơi mấy nơi, nhất thời chơi vui quá nên quên mất thời gian.”
Cố Mộ Nghiêm nhíu mày: “Hà Diệc? Tên nhóc kia đâu?” Anh không thể không đánh chết tên nhóc Hà Diệc này, thế nhưng mang theo Tần Tích chơi đến muộn như vậy.
“Cậu ta. . . Đi rồi. . .”
Thằng nhóc thối, chạy trốn khá nhanh, chỉ là chạy được hòa thượng chứ chạy không được miếu, trận đánh này Hà Diệc cũng không chạy khỏi, thật là quá vô pháp vô thiên mà.
“Em không biết anh sẽ lo lắng sao? Tại sao không trở lại sớm một chút, chơi điên rồi có phải hay không!” Cố Mộ Nghiêm nhíu mày nhìn cô: “Lần sau không cho cùng đi với Hà Diệc ra ngoài, thằng nhóc kia chính là một đứa trẻ, em cách xa cậu ta một chút. . . . . .”
Đột nhiên Tần Tích ôm bụng ngồi chồm hổm trên mặt đất, Cố Mộ Nghiêm vội vàng tiến lên, trong mắt có lo lắng: “Em làm sao vậy? Nơi đó không thoải mái?”
Lời ngoài mặt:
Nam chính thâm tình, xin tin tưởng! Văn này không có nhiều lục đục đấu đá như vậy, chỉ có nam nữ chính thâm tình dứt khoát!