Editor: Thiên Y
Một bình trà đã hơn hai ngàn, vậy thì những món ăn khác, Triệu Tây hoàn toàn không dám nghĩ tiếp. Cậu ta nghĩ là mấy ngàn tệ có thể hoàn thành, nhưng bây giờ vừa nghe xong, có lẽ mấy vạn cũng không giải quyết được. Triệu Tây cảm thấy đau đầu, uống mấy ly trà liên tiếp, lát nữa nếu không uống hết thì phải gói mang về.
Lúc đầu còn nghĩ tiểu quỷ này có chút lương tâm, nhưng bây giờ cậu ta mới cảm thấy suy nghĩ vừa rồi của bản thân là quá sai lầm.
Tần Tích ngồi ở bên cạnh, nhìn hai người bọn họ mà không còn từ nào để nói, đứng dậy đi vệ sinh. Lúc đi ngang qua hành lang thì có một cô gái đang bước đến. Nhìn qua thì có lẽ không chênh lệch với Tần Tích bao nhiêu, môi hồng răng trắng, đôi mắt to tròn, nhưng cả người lại tỏa ra sự lạnh lùng khiến người khác phải tránh xa. Trong tay của cô ấy cầm điện thoại di động, giọng nói có vẻ không kiên nhẫn: "Anh nói nhảm xong chưa? Nói xong rồi thì tôi cúp máy đây."
Âm thanh của cô gái rất lạnh lùng, đây là lần đầu tiên Tần Tích gặp một cô gái mang hơi thở lạnh lẽo đến vậy, vì vậy khó tránh khỏi liếc nhìn thêm một cái. Khi hai người vừa đi ngang qua nhau, từ trên lầu vang lên tiếng của một người đàn ông, trong tay của anh ta cũng cầm điện thoại, sải bước đi về phía cô gái kia: "Tại sao em lại không thể tiếp nhận anh? Rốt cuộc anh có chỗ nào không tốt, em nói đi anh sẽ thay đổi."
Trước sự xuất hiện của người đàn ông này, lông mày của cô gái khẽ nhíu lại, rõ ràng là không chào đón.
Dường như người đàn ông không thấy biểu hiện không chào đón của cô gái, đi theo sát cô gái kia, trong miệng nói không ngừng: "Chỉ cần em còn chưa kết hôn, anh sẽ không buông tay. Sớm muộn cũng có một ngày anh là cho em hiểu được, anh mới là người hợp với em nhất, em chắc chắn phải gả cho anh!"
Theo bản năng, bước chân của Tần Tích chậm lại, lắng tai nghe, suy đoán không biết cô gái có đánh người đàn ông này không?
Đột nhiên, cô gái kia dừng lại, nhìn về phía Tần Tích.
Trên mặt Tần Tích hiện vẻ xin lỗi, bị bắt quả tang đang nghe lén nên chỉ có thể rời đi. Cô đang chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh thì nghe thấy tiếng cô gái kia nói với người đàn ông: "Anh muốn biết nguyên nhân đúng không?"
"Đúng." Khuôn mặt của người đàn ông hiện lên vẻ kiên định.
"Được, tôi nói cho anh biết." Đột nhiên cô gái đi về phía Tần Tích. Vẻ mặt cô hiện lên sự nghi ngờ, còn chưa kịp phản ứng, tay đã bị cô ấy túm được, mười ngón tay của hai người đan vào nhau, nói: "Bởi vì người trong lòng tôi là cô ấy!"
Hai mắt Tần Tích mở to, chưa bao giờ cô nghĩ tới một ngày nào đó có người lấy cô ra làm bia đỡ đạn, hơn nữa còn là một cô gái. Chuyện quái gì vậy.
Người đàn ông nghe thấy lời cô gái nói, trong mắt hiện lên sự khiếp sợ: "Không, không thể nào!"
"Sao lại không thể nào? Chỉ có phụ nữ mới hiểu nhu cầu của phụ nữ, hơn nữa chúng tôi đã làm chuyện đấy rồi."
Tần Tích bị câu nói cuối cùng làm cho kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Vẻ mặt của người đàn ông giống như bị sét đánh, đôi mắt trợn trừng như