Hôn Ước Lừa Gạt

Chương 29: Chương 29




Thằng nhóc kia cũng ngẩn người một lúc, rồi mới bật cười ha ha như chuông kêu.

Thẩm Phóng: "..."

Thẩm Phóng bị dọa sợ, thiếu chút nữa đã ngã khỏi ghế cao.

Anh quay đầu, cẩn thận nhìn kĩ người trước mặt một chút. Đúng vậy, vẫn là lớp trang điểm đậm kia, gương mặt mềm mại đáng yêu. Cũng đúng vậy, tiếng cười cuồng dã như chuông kia chính xác phát ra từ miệng thằng nhóc này.

Có người khách đi lấy rượu dừng lại xem, biểu cảm không hài lòng.

Thằng nhỏ cũng nhanh chóng rút khăn tay từ trong túi áo, che miệng, theo ghế cao ngồi xuống, ngồi xổm trên mặt đất cười ngặt nghẽo.

"Tiểu huynh đệ, đến nhầm phim trường rồi." Thẩm Phóng nhìn nó cười vui vẻ như vây, không hiểu sao cũng muốn cười, "Anh đây vẫn là lần đầu tiên gặp được người cười nghe còn thô bỉ hơn cả mình."

"Rất xin lỗi, nhưng buồn cười thật mà ha ha ha!"

Thằng nhóc cười đủ mới từ mặt đất đứng lên, một lần nữa bò lên ghế cao ngồi xuống, từ tốn xếp lại chiếc khăn tay hoa nhỏ của mình trên quầy bar.

Theo tính cách bình thường của nó thì sẽ trực tiếp tiếp cận người dễ nhìn này một chút, nhưng lại nhớ đến ai đó nói rằng bé trai rụt rè mới được người yêu, thế là lời nói ra lại vòng vo, nặn ra giọng nói mềm mại, quanh co nói, "Anh cũng đến xem show diễn phải không đại ca ca?"

Mẹ nó, thằng nhóc này bị tâm thần phân liệt rồi!

"Ừ." Thẩm Phóng thấy biến không sợ hãi trả lời, "Nghe nói ban nhạc này biểu diễn rất tốt."

"Nói nhỏ cho anh biết." Thằng nhóc thần bí mở miệng, "Show diễn hôm nay khẳng định sẽ bị hủy bỏ."

"Hả? Tại sao vậy?"

Thằng nhỏ vươn hai ngón tay, thiên chân vô tà xoắn xoắn các khăn tay, ngữ khí mềm nhẹ, "Bởi vì ca sĩ chính đánh nhau với tay guitar."

"Đánh nhau đến không diễn nữa? Tùy hứng như vậy?"

"Chậc, ca sĩ chính vốn là như vậy." Thằng nhóc nói, "Một lời không hợp liền bỏ diễn."

Thẩm Phóng vốn cũng chỉ là đi theo Tiết Diễm, đối với show diễn cũng không mong chờ gì nhiều cho nên không tiếc nuối gì mấy, chỉ hỏi lại, "Biết cũng nhiều chuyện như vậy. Cậu làm việc ở đây à?"

Thằng nhỏ bĩu môi, "Không phải. Em còn chưa đi làm."

Lúc này có thể nhìn rõ hơn, cùng gương mặt dày cộp son phấn kia nói vài câu, Thẩm Phóng đột nhiên nhận thấy, thằng nhóc này có thể còn nhỏ hơn cả anh dự đoán.

"Em bao nhiêu tuổi? Còn học trung học hay đã tốt nghiệp rồi?"

"Em mười tám." Thằng nhóc lập tức trả lời.

Thẩm Phóng: "Mười tám? Đừng nói dối. Kém mười tám mấy tháng?"

"... Hai mươi tư tháng."

Thì ra mới mười sáu tuổi, quả nhiên vẫn là vị thành niên.

Thẩm Phóng: "Em lớp mấy rồi? Chẳng phải giờ này đang là thi cuối kỳ sao?"

Thằng nhó không vui, "Anh là học bá hay sao mà hỏi em chuyện này?"

Thẩm Phóng cười cười, "Anh không phải." Lại nói, "Anh trai anh mới phải."

Thằng nhóc tò mò hỏi, "Anh trai anh là anh đẹp trai vừa ra ngoài nghe điện thoại sao?"

Ý Thẩm Phóng đương nhiên không phải Tiết Diễm, nhưng anh cũng không trả lời phải hay không, mà cười xấu xa hỏi lại, "Em cũng thấy à? Vậy sao khi nãy còn hỏi anh có phải một người không?"

Thằng nhóc kia không nói nên lời, hết sức hờn dỗi dùng móng tay cào cào anh, "Này, sao anh lại xấu tính như vậy, đại ca ca."

Thẩm Phóng không đề phòng chiêu này của nó, bị lôi kéo đến thiếu chút nữa từ trên ghế ngã xuống.

Thằng nhóc kia tràn đầy hứng thú, "Hai người các anh tuy rằng đều rất đẹp trai, nhưng người kia lại không giống anh, không phải anh ruột đúng không?"

"Không phải." Thẩm Phóng cười hì hì nháy mắt, "Là cái này, em hiểu không?"

Thằng nhỏ ngầm hiểu, "Hai người thật sự là quan hệ này?"

Thẩm Phóng đại ngôn bất tàm(*): "Thật đấy, so với vàng còn thật hơn."

( Đại ngôn bất tàm: Nói to không thẹn)

Thằng nhóc bĩu môi, "Vậy hai người chắc chắn là chưa lăn giường."

"Phụt." Thẩm Phóng nhịn không được bật cười, "Tại sao lại nói như vậy?"

"Này còn cần hỏi à. Hai người vừa nhìn đã thấy đều là số 1, loại hình không thích hợp." Thằng nhóc nói năng hùng hồn, "Người kia nhà anh vừa nhìn đã thấy là kèo trên, mà nhìn anh cũng không giống kèo dưới, hai người ở chung một chỗ sẽ không hạnh phúc, nói không chừng còn vì vị trí trên giường mà đánh nhau một trận."

Thẩm Phóng cười ha hả.

Thằng nhóc thấy anh chỉ cười, bộ dáng bất vi sở động (*), cảm thấy có chút nóng nảy nhưng lại cố tỏ ra rụt rè nói, "Dù sao người ấy của anh cũng không ở đây, không phải nên tự mình đi chơi sao? Anh theo em đi chơi nhé?"

(Bất vi sở động: không có hành động gì, không bị thuyết phục)

Thẩm Phóng gọi đồ uống, kiên nhẫn hỏi, "Chơi cái gì?"

"Thì là cái kia đó." Thằng nhóc dường như đột nhiên ngượng ngùng, ngón tay vặn xoắn khăn tay, "Người ta cũng mười sáu tuổi rồi, thế mà vẫn là trai tân."

Anh mày hai mươi lăm vẫn còn tem này, Thẩm Phóng nhàn nhạt nghĩ. Thế là nói ra miệng, "Có là gì đâu, khi anh lớn như em cũng chỉ là trai tân thuần khiết thôi."

Hơn nữa không chỉ mười sáu tuổi, căn cứ vào hợp đồng hôn nhân với Tiết Diễm kia, khả năng hai sáu tuổi vẫn còn tem cũng rất cao.

"Không, hôm nay là sinh nhật em, đại ca ca chơi với em là được." Thằng nhóc năn nỉ đầy đáng thương, "Cả quán bar này em chỉ nhìn trúng anh, muốn cùng anh đón gió xuân, chấm dứt kiếp xử nam. Coi như là quà sinh nhật, được không ca?"

Một thằng nhóc mới mười sáu tuổi chạy đến gaybar tìm người bắn pháo chung làm quà sinh nhật, còn không so đo việc mình là người thứ ba, biểu tình như thể đây là chuyện phải làm. Thật không biết nó lớn lên dưới hoàn cảnh như thế nào nữa.

Thẩm Phóng nói thầm trong lòng, mặt không đổi sắc, "Anh đi cùng người ấy của anh đến đây, làm sao vứt bỏ anh ấy để đi chơi với em được."

Thằng nhóc vị thành niên nhìn thanh niên đẹp trai tuấn lãng như mặt trời này, quay đầu ngẫm nghĩ tới thanh niên đẹp trai lãnh đạm cấm dục kia, đột nhiên lớn gan đề nghị, "Không thì chúng ta chơi ba đi?"

Thẩm Phóng: "..." Mẹ mày! Bọn con nít hiện tại khẩu vị đều nặng thế à?!

Thẩm Phóng: "Ranh con, về nhà làm bài tập đi. Không thì báo cho giáo viên đấy."

Thằng nhóc: "..."

Đang nói thì người ấy trong miệng bọn họ đã trở lại.

Vừa thấy thằng nhóc yêu nghiệt xa lạ bên người Thẩm Phóng, Tiết Diễm nhất thời tản ra khí lạnh, "Làm gì đấy?"

Thẩm Phóng thật thà: "Cậu ấy hỏi chúng ta có muốn chơi cùng nhau không."

Tiết Diễm có chút không hiểu: "Chơi cùng nhau?... Ý anh thế nào?"

Thẩm Phóng: "Tôi bảo sẽ báo cho giáo viên của cậu ấy."

"Ồ." Nghe thấy vậy, Tiết Diễm bèn hết sức bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh Thẩm Phóng, nói với anh, "Ban nhạc không tới được, ca sĩ chính đánh nhau với tay guitar đến nhập viện rồi. Chúng ta..."

Lúc này thằng nhóc kia lại chen vào, "Dù sao cũng không xem được show diễn, không bằng chúng ta chơi cùng nhau đi? Em, em sẽ cố gắng hết sức..."

Cái nguyện vọng sa ngã kia thật sự là quá mãnh liệt.

Thẩm Phóng nhìn Tiết Diễm, lại liếc mắt nhìn thằng nhóc một cái, đột nhiên sửa miệng, "Để bọn này thương lượng một chút." Nói xong bèn tiến bên tai Tiết Diễm nhỏ giọng thì thầm vài câu.

Biểu tình Tiết Diễm ban đầu là không tình nguyện, nhưng không lay chuyển được Thẩm Phóng, cuối cùng cũng gật đầu.

Vì thế Thẩm Phóng lên tiếng lần nữa, "Đi, dù sao cũng không diễn nữa, vậy chúng ta đi chơi."

Thằng nhóc lập tức cao hứng đứng lên.

Tiết Diễm tìm nhân viên đặt một phòng, ba người rời khỏi quầy bar đến phòng đã đặt.

Thẩm Phóng: "Chờ tôi một chút, tôi đi mua cái này." Nói xong bèn chạy đến trước bàn lễ tân, nói chuyện với người đàn ông đứng đó vài câu.

Vài phút sau anh đã quay lại, trong túi thấy có thêm một vật gì đó, cách lớp vải trên túi có thể thấy loáng thoáng hình dạng, là một hộp nhỏ chữ nhật nhỏ hơn lòng bàn tay.

Tiết Diễm đã biết trước đó là cái gì, tỏ ra vài phần bất đắc dĩ, mà thằng nhóc kia nhìn thấy cũng lập tức đỏ mặt.

Quán bar chia thành hai tầng, phòng đã đặt ở trên lầu. Ba người đi dọc theo cầu thang hướng lên, Thẩm Phóng đột nhiên mở miệng hỏi thằng nhóc, "Có tiền không?"

"Các người, các người còn lấy tiền nữa à?" Không hiểu sao thằng nhóc dường như có chút khẩn trường, "... Tại sao lại thu?"

Thẩm Phóng thấy nó hiểu lầm cũng không giải thích, ngược lại thuận theo, "Cũng không đắt đâu, một lần hai ngàn thôi. Cũng rất giá trị."

Nghe thế thằng nhóc nhất thời yên tâm, cảm thấy cho dù một đêm bảy lần cũng không có vấn đề gì, liền vỗ ngực, "Quả thật rất giá trị. Yên tâm đi, em còn có hai vạn tiền mừng tuổi."

Gia tài một giây đã sáng tỏ, tại sao lại có người ngu như vậy nhỉ.

"Đi." Thẩm Phóng cười nói, "Thế cũng tạm đủ rồi."

Thằng nhóc cũng hết sức chủ động, vừa vào phòng đã nói muốn đi tắm rửa.

"Làm gì phiền toái vậy, nhanh lên, cho em năm phút đồng hồ." Thẩm Phóng nói xong đột nhiên nhớ tới điều gì, "Đúng rồi, nhớ tẩy trang cái lớp trang điểm như gặp quỷ của em đi."

Thằng nhóc chạy như bay vào phòng tắm, nghe lời anh mà tẩy trang, lại tắm rửa, đánh răng, sấy tóc.

Trong phòng tắm ấm áp ẩm ướt, nó đứng trong đó vài phút, chuẩn bị tâm lý sắp trao đi thân thể đã bảo quản suốt mười sáu năm này, hít sâu một hơi, mang theo cơ thể đầy mùi bạc hà nhẹ nhàng khoan khoái rời khỏi phòng tắm.

Kết quả lại thấy hai anh đẹp trai kia đang ngồi trên ghế xung quanh bàn tròn chờ nó.

Bên trái bàn tròn đặt một giỏ hoa quả tinh xảo, bên trong chứa đầy macadamia, hạt dẻ, mà bên phải là một khay nhỏ đựng trái cây đã được cắt nhỏ: dưa hấu, dâu tây, táo,... còn được trang điểm bởi những bông hoa bách hợp nở rộ.

Mà ở giữa bàn tròn, là một hộp chữ nhật sắc cạnh màu sắc rực rỡ.

Nhìn khung cảnh hoàn toàn khác so với tưởng tượng này, trong lòng thằng nhỏ đột nhiên sinh ra một loại dự cảm không ổn...

- -------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.