Mặc dù anh ta nói là “Trở về đợi liên lạc”, nhưng Thẩm Phóng cảm thấy được duyên số mình với Tiết gia đã tận, đến chín phần là rớt rồi.
Nhưng mà anh cũng chỉ tiếc nuối một lúc, trở về nhà liền lập tức lên mạng tiếp tục tìm kiếm các thông báo tuyển dụng.
Lúc trước anh bán căn nhà cha để lại nên còn một ít cổ phiếu cùng tiền tiết kiệm, nhưng mẹ và anh trai còn không biết phải nằm viện bao lâu, cũng không thể nói chính xác được bệnh trạng có chuyển biến xấu hay không. Tiền lương so với tốc độ tiêu tiền như nước chảy ở bệnh viện còn chẳng so bì nổi, cứ như này mãi nhất định tiền vào còn chẳng bằng tiền ra, anh phải mau chóng tìm ra con đường lâu dài.
Ngày anh còn nhỏ, mẹ có mở một trung tâm đào tạo nghệ thuật, dạy đủ mọi thứ linh tinh, yoga, bơi lội, piano, Taekwondo, còn có cả ngoại khóa từ các trường tiểu học, trung học. Thẩm Phóng mỗi ngày hầu như đều ở đó, cái gì cũng lân la theo học, vì vậy kĩ năng cũng được thắp sáng rất tốt.
Do đó, đối với anh thì tìm một công việc partime cũng không phải việc khó khăn. Nhưng tìm được một công việc nhiều tiền mà thời gian linh động, phù hợp với công tác chính thức của anh mà còn có thể chăm sóc người bệnh thì không đơn giản như vậy.
Vì vậy, sau một đêm không có thu hoạch, lại còn nhận được điện thoại thông báo vào ngay sáng sớm hôm sau, không thể nói là bất ngờ được, Thẩm Phóng phải nói là thụ sủng nhược kinh.
Tiết Diễm đích thân gọi điện tới, thanh âm cũng rất điềm tĩnh, hết sức máy móc, đem một tin tức không thể nào tốt hơn đến cho Thẩm Phóng, “Anh được chấp nhận. Nếu hôm nay thuận tiện thì chiều nay một giờ rưỡi anh đem chứng minh thư cùng hộ khẩu để qua tổng bộ làm thủ tục.” Anh ta dừng lại một chút, bổ sung thêm câu, “Ăn mặc trang trọng một chút. Địa chỉ tôi sẽ nhắn anh sau.”
“Được, tôi sẽ đến liền.” Chỉ ngẩn ngơ vài giây, Thẩm Phóng lập tức trả lời.
Đối phương ngắt điện thoại, nhanh chóng gửi cho anh một bản đồ định vị, không phải công ty lần trước phỏng vấn mà là một nơi khác.
Thẩm Phóng nhắn lại một lời “Cảm ơn”, nở một nụ cười thoải mái.
Lúc này anh mới cảm thấy, cô nàng HR kia nói Tiết tổng “vẫn là người tốt” có lẽ không sai.
Vòng phỏng vấn cuối cùng mình nói như thế với anh ta, thế mà anh ta vẫn chấp thuận mình, thực sự là một người-rất-tốt.
Thẩm Phóng tranh thủ thời gian làm việc hôm nay tra xét thời gian đi đường, nhân tiện còn xin nghỉ buổi chiều.
Đến chiều, trước hết anh đi đến địa điểm đã hẹn, còn đang đứng dưới lầu loay hoay tìm cửa vào liền thấy một chiếc SUV màu đen dừng lại bên người.
Cửa xe mở ra, Tiết Diễm ngồi ở ghế lái mặt mũi vô cảm, “Lên xe.”
Thẩm Phóng ngẩn người, còn chưa rõ ràng lắm, “Không phải anh nói tới nơi này làm thủ tục hả?”
“Đến nơi khác.” Tiết Diễm lãnh đạm thúc giục, “Lên đi.”
“Được rồi.”
Thẩm Phóng thấy anh ta hình như không được kiên nhẫn lắm, nhanh chóng lên xe ngồi xuống, vừa mới thắt dây an toàn, xe liền chậm rãi rời khỏi trụ sở công ty Tiết gia, hòa vào dòng xe cộ hối hả.
Thẳng đến khi hai người đến một tòa nhà đã xuống cấp, nhìn trên tường đỏ có dòng chữ, “Bộ phận đăng ký kết hôn quận XX”, Thẩm Phóng mới đột nhiên ngộ ra, tại sao Tiết Diễm lại nói mang giấy tờ làm thủ tục.
Bảo sao anh phải mang theo bản sao hộ khẩu.
Mặc dù rất bất ngờ nhưng Thẩm Phóng nghĩ một chút liền hiểu ra. Nếu Tiết gia muốn tìm người kết hôn giả thì cũng cần làm vài cái gì đó để chứng minh cuộc hôn nhân này có tồn tại, mà giấy chứng nhận kết hôn là bằng chứng xác thực lớn nhất.
Thế là anh nhìn quanh quất một lúc, cười hỏi Tiết Diễm, “Vậy thì người đâu?”
“Người nào?”
“Thì là em gái anh đó.”
Tiết Diễm rõ ràng có chút ngạc nhiên, “Anh tìm em tôi làm gì?”
Kết quả là Thẩm Phóng còn khiếp hãi hơn anh ta, “Không phải tìm người kết hôn sao?”
Tiết Diễm nhanh chóng hiểu ra hiểu nhầm ở đâu, lạnh lùng nói, “Em gái tôi mới mười ba tuổi. Anh muốn phạm tội hả?”
Thẩm Phóng cả người sững sờ, “Khoan, đợi một chút,... Thế người tôi phải kết hôn là ai?”
“Đương nhiên là tôi.”
!!!
“Nhưng mà anh là đàn ông mà?” Thẩm Phóng buột miệng.
Tiết Diễm tỉnh rụi liếc anh, “Hôn nhân đồng giới đã hợp pháp nhiều năm rồi.”
“Ừm, nhưng mà...” Nhưng mà tôi đến bây giờ cũng không có ý định kết hôn với đàn ông!
Thẩm Phóng, mặc dù không phải lolicon nhưng chắc chắn vẫn biết mình là người dị tính, lâm vào tình trạng mờ mịt, khó khăn giãy dụa, “Tôi... Anh, anh để tôi suy nghĩ một lúc đã.”
Rõ ràng trong ấn tượng của anh, người muốn tìm người kết hôn là đại tiểu thư Tiết gia, thế nào lại biến thành Tiết tổng này vậy? Vấn đề rốt cuộc là ở đâu?
Thẩm Phóng trầm tư, cố gắng tìm ra khởi nguồn của hiểu lầm.
Chuyện cũng xảy ra chưa lâu, vừa mới thứ hai tuần trước. Thẩm Phóng tới sớm, ngồi trước máy tính vừa ăn sáng vừa lướt mạng.
Một cậu đồng nghiệp, đồng thời là bạn học ngày trước của anh, tình cờ đi ngang qua thấy màn hình máy tính bèn thuận miệng hỏi, “Còn chưa tìm được việc partime à?”
Thẩm Phóng lắc đầu, “Chưa, nếu không phải thời gian không phù hợp thì là địa điểm không phù hợp.”
Đồng nghiệp bên cạnh Thẩm Phóng là một cô gái tên gọi Tiểu Ngư cũng đang lướt weibo, nghe thấy bọn họ nói chuyện bèn chen vào, “Bạn trai ảo có được không? Gần đây việc này rất hot nha, lúc nào cũng có thể làm. Tôi vừa thấy tin này xong.”
Đồng nghiệp nam nói, “Việc này không kiếm ra tiền.”
“Cũng phải.” Tiểu Ngư không nghĩ ra được ý kiến gì hay ho bèn nói giỡn, “Bằng không thì bán mình đi! Nhan sắc của Phóng Phóng thế này cũng phải ở dạng hoa khôi à nha.”
Đồng nghiệp nam: “Gì vậy. Phóng Phóng của chúng ta là người mà đến cả nữ tổng tài bá đạo tới cũng khước từ mà.”
Thẩm Phóng: “Ha ha ha.”
Bá đạo nữ tổng tài cái beep. Thời Thẩm Phóng còn học đại học có cùng vài người bạn tới một công ty thực tập, kết quả thân cao 1m85 như anh lại bị sếp nữ cao chưa tới 1m6 cực kì khí phách ấn vào tường đòi bao dưỡng.
Đương nhiên Thẩm Phóng từ chối luôn, nhưng chẳng thể nào ngăn cản được chuyện này bị bạn học trước mặt cười đùa nhiều năm như vậy.
Thẩm Phóng, “Rõ ràng anh đây so trí tuệ trân quý như thế, thế mà các người đều chỉ trầm mê thân thể này, thật là một lũ nông cạn!”
Mọi người cười xong đều quay lại công việc, nhưng sau đó, có một tiền bối mà Thẩm Phóng kính trọng bình thường ít nói đột nhiên đi tới chạm vào anh, thấp giọng nói, “Đi theo tôi ra ngoài.”
Vị tiền bối kia dẫn Thẩm Phóng đến cuối hàng hiên ít người, “Cậu đang tìm việc partime đúng không? Tôi đây có một việc, không biết cậu có làm hay không. Cậu biết Tiết gia chứ? Đứa nhỏ nhà bọn họ muốn tìm một người để kết hôn giả, đề nghị cao giá lắm...”
Thẩm Phóng đã nhớ lại mọi việc: “...”
Ô kê, đúng là tự mình đi đến kết luận sai lầm. Tiền bối từ đầu đến đuôi vẫn không nhắc đến đứa nhỏ Tiết gia này là nam hay nữ, tất cả là do mình tự nhận đối phương là một cô gái.
Được rồi, tuy rằng đã tìm ra được nguyên nhân hiểu lầm, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại nó vẫn chẳng giải quyết được vấn đề gì.
Tiết Diễm bình tĩnh mở miệng, “Kết hôn hay không? Dù sao cũng chỉ là giả, là nam hay nữ có gì khác nhau. Hay là anh cảm thấy tôi sẽ làm gì anh?”
Ngữ điệu anh ta hết sức tùy tiện, lại đem theo loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống giống như việc đăng ký kết hôn cũng chỉ đơn giản như đặt bút ký một hợp đồng bình thường, mà Thẩm Phóng cũng chỉ là một kẻ vừa đúng lúc anh ta đang cần để ngụy trang.
Mặc kệ thật giả, cái thái độ bình thản ung dung lại có phần khinh thường kia ảnh hưởng rất nhiều đến Thẩm Phóng.
Thẩm Phóng nghĩ một lúc, “... Được. Tôi kết hôn!”
Vì thế hai người đẩy cánh cửa của phòng đăng ký, chụp ảnh, nhanh chóng điền vào đơn đăng ký, rất nhanh đã hoàn thành xong xuôi tất cả thủ tục.
Thẩm Phóng cầm giấy đăng ký kết hôn lật qua lật lại, dường như rất xúc động, “Tiết tổng...”
Tiết-bá đạo tổng tài-Diễm: “Gọi tên tôi.”
Thẩm Phóng, “Tôi chỉ muốn hỏi, tên của anh ấy... đọc như thế nào? Tận ba chữ hỏa.”
Tiết Diễm: “... Anh thất học hả?”
Thẩm Phóng: “Không, tôi còn có hai bằng đại học cơ mà.”
Tiết Diễm: “...” Bình tĩnh, bình tĩnh, không thể ngay ngày đầu tiên kết hôn đã xảy ra bạo lực gia đình.
Tiết Diễm hít sâu một hơi: “... yan, thanh bốn.” (*)
- -----------------------
Theo như QT thì Diễm (yan4) nên chắc ý anh Diễm là thế =)))