--- Quán bar Rose, 0h ---
Không gian ủy mị trong ánh đèn mờ ảo, tiếng nhạc xập xình át hết tất cả tiếng ồn ào khác, một cô gái ăn mặc sexy có đôi phần bí ẩn bước từng bước dài đi vào sâu bên trong và tiến vào phòng vip số 1 được cách âm với bên ngoài. Bên trong, một người phụ nữ sang trọng dựa người vào thành ghế gạt tàn thuốc một cách điệu nghệ rồi hướng mắt nhìn lên cô gái, nói:
Không có ai phát hiện chứ?
Không ạ - Cô gái khẽ gật đầu rồi đi về phía trước ngồi xuống đối diện với người phụ nữ, sau đó khẽ liếc nhìn hai người đàn ông đang đứng cạch người phụ nữ mới nói tiếp - Tôi đã tiếp cận được bọn họ. Bây giờ tôi cần làm gì tiếp theo?
Rất tốt. Hãy tìm hiểu xem bọn chúng đã tìm thấy Hoàng Vũ Phong hay chưa? Hãy điều tra về cậu ta - Người phụ nữ lên tiếng
Kẻ thù của chúng ta là Hoàng thị, tại sao không dứt khoát trả thù bọn chúng mà phải kéo theo nhiều người như vậy? - Cô gái hơi nhíu mày nhìn người phụ nữ
Vì quá nhiều người muốn xen vào chuyện này. Hơn nữa, ta muốn bọn chúng phải nơm nớp sống trong sợ hãi. Nếu chỉ đơn giản hạ gục công ty Hoàng Thị thì quá đơn giản đối với ta nhưng ta không can tâm. Còn cô, hãy làm tốt nhiệm vụ của mình, cô gái đó có thể là mấu chốt trong chuyện này nên cô hãy giám sát cô ta thật kĩ - Người phụ nữ nói xong liền rời đi
An Vy,... - Trong đáy mắt ma mị của cô gái ánh lên một sự chán ghét, một lúc sau cô cũng nối gót người phụ nữ mà rời đi.
_____________________________________
* Cạch *
Tiếng cửa phòng ai đó mở rộng ra, màn đêm đang bao trùm lấy vạn vật, bên ngoài trời làn gió lạnh vẫn thổi không ngớt, có hai con người đang ôm lấy nhau ngủ ngon lành. Trong tiết trời lạnh của mùa đông, hai người cảm nhận được hơi ấm của nhau. Như cảm nhận được có ai đó vừa bước vào, An Vy khẽ động đậy mắt, nó đưa tay lên dụi dụi con mắt rồi mở mắt ra nhìn xung quanh. Một vệt sáng màu xanh lá cây nằm ngay giữa phòng chiếu rọi một khuôn mặt gớm ghiếc. Nó giật mình hét lên ngồi bật dậy lùi về phía sau thành giường ôm lấy chăn bịt mắt lại. Nghe thấy tiếng hét của nó, Khánh Anh bật dậy với tay về chiếc bàn cạnh giường bật đèn. Nhìn thấy Bích Thảo đứng giữa phòng, hắn cau mày khó hiểu nhưng vội ôm lấy nó trấn an :
Em sao vậy?
Cảm nhận được vòng tay hắn đang ôm chặt lấy mình, nó mới thả chăn ra ôm chầm lấy hắn nói trong nước mắt :
Cái gì đó đã đứng ở chỗ kia - An Vy một tay ôm chặt lấy hắn, tay kia chỉ ra phía giữa phòng, đầu vẫn cúi xuống bờ vai hắn không giám nhìn
Lúc này hắn mới quay ra nhìn thấy Bích Thảo đang ngơ ngác, có vẻ vẫn còn đang ngáy ngủ :
Sao em lại ở đây?
Bích Thảo đưa tay lên dụi mắt rồi ngơ ngác nhìn hắn trả lời :
Em đi uống nước, sau đó lên phòng thì nghe tiếng của chị An Vy ạ
Khánh Anh nghe xong câu trả lời của cô thì thở dài, có lẽ Bích Thảo đi uống nước sau đó vào nhầm phòng của hắn không may làm nó hoảng loạn. Sau cái hôm nhìn thấy cái xác chết của tên đó dường như đã trở thành nỗi ám ảnh của nó. Khánh Anh lại tiếp lời :
Thôi không có gì đâu, em về phòng ngủ đi
Vâng ạ - Bích Thảo ngáp một cái rồi dụi mắt đi về phòng
Khánh Anh quay sang vỗ nhẹ lưng nó :
Không sao, Bích Thảo vào nhầm phòng thôi. Không có ai cả. Không sao - Hắn ôm chặt lấy nó vào lòng
Nó cũng đã nghe câu chuyện của hai người nhưng rõ ràng không phải là Bích Thảo. Nó nhìn rất rõ, rất chân thật, không phải là một giấc mơ. Nó nhắm chặt mắt lại ôm chặt lấy hắn như vậy. Càng lúc nó lại càng thấy bất an. Key đang ở đâu? Tại sao nó lại luôn có cảm giác ai đó đang theo dõi nó? Thân hình một người con trai rất quen thuộc...!
Một đêm dài cuối cùng cũng trôi qua. An Vy thơ thẩn đút tay vào túi uể oải dọc theo hành lang đi bên cạnh hắn.
Thôi nào - Khánh Anh khoác lên vai nó nhéo má nó. Học sinh đã đông đủ, ngôi trường bây giờ lại được dịp huyên náo trở lại sau khi thi xong thì hôm nay là dịp thoải mái nhất. Ngày học cuối cùng của năm cũ.
An Vy xỉn nịnh ốm lấy tay hắn, mếu máo dựa đầu vào cánh tay hắn vừa đi vừa hát vu vơ còn hắn thì chỉ biết bật cười.
Có nhất thiết phải như vậy không? - Thái Điệp từ đâu nhảy bổ đến tách nó và hắn ra sau đó giậm chân khoanh tay ưỡn ngực căm phẫn
Mày lại lên cơn điên gì nữa thế? - Khánh Anh dí đầu Thái Điệp rồi kéo nó lại phía mình
Á - Thái Điệp mếu máo ôm lấy trán rồi quay về sau nhìn Bảo Nam đang đi tới như mách tội hắn
Bảo Nam đi tới khoác lấy vai Thái Điệp rồi hất mặt về phía Khánh Anh :
Vuốt mặt phải nể mũi chứ?
Khánh Anh nhún vai rồi cầm lấy tay An Vy kéo đi bỏ mặc hai tên trẻ con thích gây sự này.
Tao có việc mượn Rain chút - Thái Điệp nhăn nhó nhìn Bảo Nam với vẻ giận dỗi rồi nói phụt ra một câu - Bất tài. Hứ - sau đó chạy lên cầm lấy tay nó kéo đi mặc kệ hắn đang khó chịu nhìn theo
Đi thôi - Bảo Nam bước lên cười khổ nói với hắn.
Đến trước phòng thí nghiệm, Thái Điệp mở cửa kéo nó vào.
Sao lại tới đây? - An Vy bước vào không quên thắc mắc
Có người muốn gặp cậu - Thái Điệp dẫn nó đi sâu vào bên trong căn phòng. Dĩ Mai cùng Hải Mi đã ngồi sẵn đợi bọn nó.
Có chuyện gì mà các cậu lại tụ họp ở đây vậy? - An Vy ngồi vào ghế đối diện với hai người
Chẳng lẽ cậu không thấy điều gì khác lạ sao? - Dĩ Mai nóng lòng nói
Ý cậu là? - An Vy nhíu mày - Vũ Phong sao?
Dĩ Mai gật đầu. Nó liền nhớ tới những lúc tới trường đều có một người đi theo nó, lúc tan trường cũng có một người nấp bóng ở cửa, thực sự nó cảm giác rất rất quen thuộc. Lẽ nào lại đúng như nó suy nghĩ?
Bây giờ chúng ta phải làm sao? - Hải Mi
Anh Key tại sao lại không tìm gặp chúng ta mà lại theo dõi Lazy và Rain? Chắc chắn là có lí do. - Thái Điệp chống cằm nói
À thế cái người ở Mĩ là ai? - Hải Mi đột nhiên nhớ lại quay sang nhìn Dĩ Mai
Từ bé Vũ Phong đã ở Việt Nam, chưa từng gặp người ở bên ngoại vì thế bọn chúng lợi dụng điều này gài người thay thế anh ấy để theo dõi tình hình của chúng ta có nghĩa là trước lúc anh ấy đến nhà cậu mình thì đã gặp chuyện rồi - Dĩ Mai
Vậy tên đó? - Thái Điệp
Tên đó đã bỏ trốn rồi - Dĩ Mai vừa nói vừa đưa chiếc mảnh giấy đặt lên trên bàn - chuyện này có lẽ liên quan tới mười lăm năm trước.
Cái gì đấy? - Thái Điệp cầm mảnh giấy lên xem - trước khi anh xuất hiện thì em và Rain hãy cẩn trọng!
Tôi sao? - An Vy thắc mắc lên tiếng
Ơ nhưng mà tại sao cậu không hỏi ba mẹ cậu đi chẳng phải sẽ rõ mọi chuyện sao? - Thái Điệp đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó lên tiếng
Thực ra tất cả vẫn là một ẩn số. Cả ba mẹ tôi hay ba mẹ Anna đều không chắc chắn về sự việc mười lăm năm trước. Sự thật đã ra đi cùng cái chết của ba mẹ Vũ Phong. Bây giờ chúng ta cần tìm ra sự thật mới làm rõ mọi chuyện - Dĩ Mai
nhưng may mắn là ba mẹ tôi và Hoàng Thị cùng An Thị đã không còn đấu đá nhau nữa. Tạm thời chúng ta có thể yên tâm. Trước tiên phải đảm bảo sự an toàn cho Rain và Lazy đã. Càng ít người biết chuyện này thì càng tốt. Không tự nhiên mà Key lại nhắc nhở hai người như vậy - Hải Mi lo lắng nói
Nhưng làm thế nào chúng ta có thể điều tra được chuyện này chứ? - An Vy
Nếu xâu chuỗi lại mọi chuyện thì chị Maris là người phát hiện ra sự bất thường trong chuyện này thông qua số tài liệu của anh Kevin, vậy điều đó có liên quan đến anh Kevin. Thứ hai mấu chốt của sự việc chính là tên thư kí tức là cái xác chết mà có người đã cố tình cho chúng ta thấy như một lời cảnh cáo nhưng người dẫn chúng ta đến chỗ cái xác ấy... Chính là Bích Thảo - Thái Điệp ngả người về phía sau thành ghế nói
Bích Thảo sao? - An Vy bất an nhìn Thái Điệp
Chẳng lẽ vì điều đó mà Key bảo Rain cẩn trọng? - Hải Mi
Như vậy hai người bắt đầu từ hai người này đi. Còn tôi và Anna sẽ cố gắng tìm thêm thông tin về mười lăm năm trước - Dĩ Mai
Cứ thế đi - Thái Điệp gật đầu
Hôm nay là ngày học cuối cùng rồi. Có chuyện gì alo nhé. Hạn chế gặp nhau - Dĩ Mai đưa ngón cái và ngón út làm thành cái điện thoại đưa lên tai
Cậu phải cẩn trọng hết mức đó. Nếu sự thật Bích Thảo có liên quan đến chuyện này thì thực sự nguy hiểm - Hải Mi nhìn qua nó
An Vy đột nhiên nhớ lại chuyện lúc tối. Thực sự là Bích Thảo sao? Nó khẽ gật đầu rồi cùng Thái Điệp quay về lớp trước sau đó mới tới Dĩ Mai và Hải Mi.
Aaaaaaaaa cuối cùng tết cũng tới rồi - Thái Điệp đưa hai tay lên trời hét lớn
Chúng ta có thể thoải mái ngủ nướng rồi - An Vy cũng hào hứng chạy tới khoác lấy vai Thái Điệp
Phía trước cổng trường, mọi người đang nhanh chóng ra về. Trên gương mặt ai cũng tràn ngập niềm vui.
Khánh Anh và Bảo Nam đi xe tới, An Vy và Thái Điệp leo lên xe hí hửng cười tươi. Khánh Anh và Bảo Nam nhìn nhau cười rồi phóng đi.