Ánh nắng sớm rọi vào làm sáng cả một gian phòng. Chiếc giường với màu chủ đạo là màu xanh in hình những bông tuyết đang được ánh sáng bao phủ. An Vy nhíu mày kéo chăn lên trùm đầu tiếp tục ngủ.
* Cạch *
Cửa phòng bật tung ra, Thái Điệp hí hửng nhảy lên giường kéo chăn nó ra rồi chui vào nằm cùng. Nó cảm giác ai đó đang ôm lấy eo mình liền mở mắt dứt khoát dơ đầu lên nhìn sang phía sau lưng, thì ra là Thái Điệp, nó nhăn nhó càu nhàu :
Đây là giường của Lâm An Vy không phải là giường của Trần Bảo Nam đâu thưa Vương đại tiểu thư
Thái Điệp chẳng nói chẳng rằng ôm lấy An Vy nhắm mắt, khóe miệng cong lên không giấu nổi nụ cười, bây giờ mới lên tiếng :
Ngủ đi, ngủ đi mà
An Vy lườm kẻ phá hoại một cái rồi gục đầu xuống gối ngủ tiếp.
Khánh Anh và Bảo Nam đang chơi với Khánh An ở phòng khách, đợi mãi mà không thấy Thái Điệp đi xuống, Bảo Nam càu nhàu nhăn mặt :
Ngủ trên đó luôn sao trời?
Bảo Nam Vừa dứt câu thì ba mẹ hắn ăn mặc trang nghiêm đi ra ngồi xuống đối diện bọn hắn. Khánh An thấy mẹ thì cười hớn hở chạy tới.
Ba mẹ phải đưa Camella đến chào ông nội, rồi gặp các con ở bữa tiệc. Nhớ đến đúng giờ đấy, bữa tiệc rất đông người đều là những người có máu mặt không đấy - Mẹ hắn căn dặn rồi chỉnh lại mái tóc cho Khánh An cười hiền nhìn cô bé cưng nựng
Bọn con biết rồi, ba mẹ đi cẩn thận - Khánh Anh chợt trầm giọng xuống, ánh mắt thoảng qua một nét buồn khó tả
Đi thôi - Ba hắn đứng dậy rồi đi ra ngoài, theo sau là mẹ hắn dắt tay Khánh An đi ra
Bảo Nam tựa người vào ghế sofa nhìn sang thằng bạn thân rồi lại nhìn lên cầu thang, cất giọng, âm lượng vừa đủ cho hai người nghe:
Đi lên xem bọn nó đang làm gì
Khánh Anh khẽ gật đầu, đứng dậy cùng Bảo Nam đi lên phòng nó.
* Cạch *
Bảo Nam vặn nắm cửa mở rộng ra rồi bước vào, theo sau là Khánh Anh. Bảo Nam đứng đơ ra vài giây khi nhìn thấy cảnh tượng này. Cậu đúng là không nên tin tưởng giao cho Thái Điệp trọng trách đi gọi An Vy mà. Cậu nhìn sang Khánh Anh với bộ mặt dở khóc dở cười. Khánh Anh cũng nhìn cậu lắc đầu ngao ngán với bọn nó. Hắn toan bước lên gọi bọn nó thì Bảo Nam ngăn lại, nở một nụ cười gian đưa tay có đeo chiếc đồng hồ lên trước mặt Khánh Anh cười cười :
Bây giờ chỉ mới 6 rưỡi thôi
Khánh Anh chưa kịp lên tiếng thì Bảo Nam đã nhảy lên giường, gỡ chăn ra chui vào nằm cùng, gỡ tay Thái Điệp ra rồi xoay người cô quay mặt vào lồng ngực cậu, hai tay ôm lấy cô vào lòng, mặt cười hớn hở.
Vô sỉ - Hắn bật cười nhìn hành động Bảo Nam như đang dành lại thứ quý giá vừa bị mất cắp mà bật ra hai chữ rồi đi đến cửa sổ đút tay vào túi đón hết ánh nắng sớm mai ấm áp
An Vy cảm nhận được người nào đó vừa mới trèo lên chiếc giường thân yêu của mình, lại một lần nữa cử động con mắt rồi uể oải ngồi dậy nhìn sang bên cạnh trong cơn mê ngủ.
* Bịch *
Tiếng động vang lên làm hắn giật mình nhìn lại. An Vy đã đá hai người xuống từ lúc nào.
Chuyện gì vậy? - Thái Điệp nhăn nhó xoa xoa lưng như vừa bị ai đạp vào, tay con lại chống xuống sàn ngước dậy, cú ngã vừa rồi làm cô tỉnh ngủ hẳn, nhìn thấy Bảo Nam đang nhăn nhó nằm phía dưới, ngơ ngác lên tiếng hỏi - Ơ chồng, mày làm sao thế?
Bảo Nam một tay đưa sau lưng cau mày, một tay nhéo mũi cô nói :
Hôm nay mày đẹp lắm vợ
Nằm như vậy luôn? - Khánh Anh đi tới cúi nửa người nhìn cặp đôi đang diễn bộ phim tình cảm sến sẩm, bày ra bộ mặt hài lòng, biểu cảm như muốn nói đáng đời lắm.
Thái Điệp bây giờ mới nhìn lại. Cô đang đè lên người Bảo Nam vội chống tay đứng dậy lắp bắp :
Ủa, tao đang ngủ với Rain mà, sao lại nằm ở đây?
Bảo Nam ngồi dậy cười khổ, một khi Thái Điệp đã ngủ thì sẽ ngủ say như chết, bất cứ động tĩnh gì cũng không làm cô mất giấc mộng được. An Vy thì khác, nghe tiếng nói chuyện của bọn hắn làm nó phát điên, đây là là lần thứ ba nó thức giấc. Trán day lại, một tay ôm gối một tay vơ đại chiếc gối ném về phía phát ra âm thanh, đôi mắt vẫn nhắm nghiền vùi đầu dưới gối rồi đặt tay lên chiếc gối.
Khánh Anh nhanh tay ôm lấy chiếc gối đang bay đến bật cười ném lại vào người nó như chọc điên. Bảo Nam cũng đã đứng dậy khoác lấy vai Thái Điệp phì cười nhìn nó :
So với vợ mày thì vợ tao vẫn còn tốt chán
Thái Điệp khoanh tay trước ngực ngước đầu lườm Bảo Nam rồi nhìn sang Khánh Anh hất hàm về phía nó :
Nhanh, gọn lẹ đi mày
Khánh Anh gật đầu dứt khoát với vẻ nghiêm túc bước lên giường hất chăn ra bế nó lên đi vào làm vệ sinh cá nhân, mặc nó vùng vằng thế nào.
Ra dáng đấy chứ - Bảo Nam cảm thán nhìn theo Khánh Anh rồi sực nhớ ra điều gì đó đưa ngón trỏ lên gõ nhẹ vào đầu Thái Điệp.
Ây.. Mày điên à? - Thái Điệp xụ mặt lườm Bảo Nam rồi đưa tay lên gãi gãi chỗ cậu đánh mà không hiểu gì
Kêu mày lên đây gọi Rain mày lại ngủ là sao hả vợ? - Bảo Nam bất lực mắng yêu nó
Thích thì ngủ - Thái Điệp lèm bèm rồi đi ra khỏi phòng xuống nhà dưới, Bảo Nam chào thua rồi cũng đi theo nó
Bây giờ trong phòng, An Vy mắt nhắm mắt mở đứng trước gương đánh răng, hắn thì quay người lại đối diện với nó, tựa người vào tường khoanh tay nhìn nó, khóe miệng cong lên một nụ cười.
An Vy phần vì còn buồn ngủ, phần vì còn giận hắn chuyện lúc tối nên không thèm quan tâm đến hắn, đánh răng xong rửa bàn chải rồi cúi đầu xúc miệng. Hắn cứ nhìn nó cười cười rồi chúi người về trước vén lọn tóc rớt xuống bồn nước lên cho nó. Nó rửa mặt xong, tỉnh táo đá hắn ra khỏi phòng. Giận dỗi không thèm nói bất cứ câu nào với hắn mà đóng sầm cửa lại. Hắn bật cười rồi đi xuống phòng khách đợi nó.
Nó mặc một chiếc quần bò kết hợp chiếc áo nỉ mỏng có mũ rồi lấy chiếc cặp nó vẫn mang khi đi ra ngoài bước xuống phòng khách tươi tỉnh nói :
Đi ăn thôi
Nói xong nó và Thái Điệp phi vào phòng bếp bỏ mặc bọn hắn đi phía sau lưng. Hôm nay chỉ có bà nội ngồi ở bàn ăn đợi bọn hắn. Ba mẹ hắn đã ra ngoài rồi. Bọn nó lễ phép chào bà rồi ngồi vào ăn vui vẻ. Nó vẫn giữ thái độ với Khánh Anh dù Khánh Anh có chọc nó thế nào cũng không làm gì được.
Ăn uống xong xuôi, bọn nó chào tạm biệt bà để đi tới shop thời trang để lựa đồ đi tiệc. Vì bọn hắn ít khi đi dự tiệc kiểu như này, chỉ toàn đi ăn chơi nhảy múa thôi. Nó thì lại càng không có những bộ đồ như thế. Nó lại phải miễn cưỡng đi cùng xe với hắn. Hai chiếc mô tô lao vút ra đường và dừng trước một shop thời trang. Cả bọn đi vào, Thái Điệp lựa cho mình một bộ đầm trễ vai màu đỏ đô. Bó sát người, phía dưới xòe ra, điểm xuyến những bông hoa trắng rất sang trọng nhưng không kém phần trẻ trung, năng động. Mái tóc xoăn xõa xuống đôi vai trắng ngần kết hợp một đôi dày cao gót cùng tông màu váy, rất bắt mắt. An Vy lại lựa cho mình một chiếc đầm kín đáo hơn, chiếc đầm màu trắng pha ren, ống tay phồng to dài đến một nửa bắp tay, cổ tròn, bên dưới xòe rộng, phía trên ôm sát cơ thể rất vừa vặn. Lại thêm sợi dây chuyền hình cỏ bốn lá lấp lánh đặt cố định trước ngực. Kết hợp với đôi dày cao gót săng-đan đế pha lê. Nhìn nó rất giản dị, tinh khiết, mái tóc được buộc cao lên. Bọn hắn thì đã thay xong chiếc quần âu kết hợp áo sơ mi trắng đóng thùng, rất đơn giản nhưng với dáng người cao trên 1m8 của bọn hắn thì đẹp mê hồn.
Bọn nó bước ra trước sự ngỡ ngàng của bọn hắn. Bình thường hai đứa nó thích mặc những bộ đồ rộng thoải mái, bây giờ nhìn bọn nó quả thật khác một trời một vực. Bộ váy đã làm tôn lên dáng dấp đẹp đẽ của bọn nó. Nếu Thái Điệp bốc lửa, trẻ trung năng động thì nó lại dịu dàng, đơn thuần, tinh khiết. Hai màu sắc đối nghịch nhau nhưng lúc đứng chung lại như bù trừ cho nhau. Bảo Nam đi tới vòng tay qua eo Thái Điệp ôm lấy cô rồi tựa cằm lên vai cô nhìn vào trong gương :
Vợ tao đẹp thật
Điều dĩ nhiên mà lại - Thái Điệp bật cười khanh khách
An Vy cũng đứng soi gương bên cạnh giả vờ cúi đầu nôn làm Bảo Nam và Thái Điệp lườm nguýt không thôi. Khánh Anh vẫn cứ ngồi trên ghế, chân bắt chéo nhau nhìn chằm chằm vào nó rồi đột nhiên đứng dậy đi tới kéo ruy băng trên đầu nó xuống, nó quay người về phía sau, mái tóc bung xõa tự nhiên làm nó thêm phần dịu dàng, hiền thục.
Nó đang định cho hắn một tràng thì bên ngoài tiếng bước chân đang đi lại gần, tiếp đến là tiếng vỗ tay kéo bốn đứa bọn hắn đều hướng mắt ra nhìn. Một người con trai cao trên 1m8 gương mặt tuấn tú cao ngạo, mặc một chiếc sơ mi màu đen cùng chiếc quần Tây kết hợp với đôi dày bóng bẩy rất sang trọng, rất quý phái, kiểu người đàn ông trưởng thành nhưng vừa mở miệng ra thì...
Bé con của anh, em vẫn xinh đẹp, năng động như ngày nào - Leo bật ra từng chữ nhẹ nhàng như không mà không để ý sắc mặt Bảo Nam đang tối lại
Câm miệng - Bảo Nam nắm chặt bàn tay lại hình nằm đấm, rít lên từng chữ
Leo nhếch môi tạo ra một nụ cười đểu cáng đang bước đến phía Bảo Nam và Thái Điệp nhưng Khánh Anh đã giữ tay hắn lại, nói:
Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn
Leo chuyển hướng ánh mắt sang Khánh Anh vẫn chất giọng cợt nhả lên tiếng :
Cậu chỉ cần bảo vệ tốt cho Anna là đủ rồi, Candy bây giờ không còn cần cậu nhúng tay vào rồi. - Leo cười lớn nhìn Bảo Nam rồi quay sang Khánh Anh tiếp lời - A mà hình như cậu đã chia tay con bé rồi? Vậy thì anh đây có cơ hội rồi... - Leo quay sang Khánh Anh vừa chỉnh lại cổ áo rồi đút tay vào túi quần vừa nói rồi đột nhiên dừng lại chuyển hướng ánh mắt lên người An Vy. Một cô gái có đôi mắt to, chân mày ngang kết hợp với hàng lông mi cong vút, chiếc mũi nhỏ nhắn nhô cao, đôi môi chúm chím mấp máy im lặng quan sát, chiều cao chắc cũng tầm 1m6. Vóc dáng bé nhỏ không phải kiểu người chân dài bốc lửa hay quyến rũ chết người nhưng lại có gì đó rất thu hút với Leo. Làn da trắng hồng rạng rỡ lại càng thu hút tầm nhìn của Leo, nhưng nhìn chiếc đầm nó mặc anh hơi nhíu mày lắc đầu. Ở nó không có vẻ nào là tiểu thư sang chảnh, quý phái nhưng lại toát ra nét đẹp thuần khiết, đáng yêu. Như sực nhớ ra lời của Maris, Leo đoán ngay đây là cô gái có hôn ước với Khánh Anh, vợ ' hờ ' của Ken đây mà. Nghĩ tới đó Leo bật cười thành tiếng định đi về hướng nó nhưng hắn đã nhanh tay kéo nó lại phía sau lưng mình. Người hắn cao lớn che hết tầm nhìn của Keo đối với nó, ánh mắt sắc lạnh nhìn Leo nói :
Cô gái này thì không được
Nhưng rất tiếc, anh đã nhắm trúng cô ta rồi
Leo cười lớn rồi quay người bước ra không quên nghiêng đầu nhìn nó rồi nháy mắt với nó một cái làm nó da gà nổi lên. Mặc dù khuôn mặt đẹp đẽ của anh ai cũng phải công nhận nhưng nó lại cảm nhận được sự vô sỉ của kẻ này mà bất giác rùng mình nấp sau lưng hắn.