8.00 p.m Thanh Uyên đang thu dọn đồ đạc giúp nó, Hoàng Bảo thì đi làm thủ tục xuất viện. Nó hiện đang rất yếu, Uyên và Hoàng Bảo khuyên mãi mà nó không chịu, nó cứ đòi về nhà. Nó cứ nói là muốn Quang Bảo biết nó đang có thai, muốn Quang Bảo biết hai người họ sắp có một sinh linh bé nhỏ, sắp lên chức cha mẹ, cứ mỗi lần nói đến đó thì nó lại đặt tay lên bụng mà mỉm cười. Uyên và Hoàng Bảo nhìn mà cũng phải lắc đầu, tại sao nó lại chịu đựng nhiều nhịn nhục như thế? Tại sao nó không một lần thủ đoạn hơn như Phạm Gia Nghi để cuộc sống được tốt đẹp hơn?
- Xong hết rồi, chúng ta đi thôi Phương. - Uyên nói.
- Ừm, tao không biết anh ấy sẽ phản ứng ra sao. Chắc anh ấy sẽ vui lắm. - Nó vừa đi vừa cười.
- Ừm, nhất định hắn sẽ rất vui. - Uyên cố kìm nén những giọt nước mắt sắp rơi.
- Ừm, anh cũng nghĩ vậy. - Hoàng Bảo nói.
- Thôi, chúng ta lên xe, về nhanh thôi. - Nó nói.
- Ừm. - Cả hai người còn lại chỉ biết " Ừm " cho qua chuyện.
Cả ba lên xe, chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Dù có ba người nhưng lại có hai tâm trạng khác nhau, nó thì vui vẻ còn Uyên và Hoàng Bảo thì vô cùng lo lắng. Sau 30', chiếc xe đỗ trước cổng nhà hắn, nó bước xuống xe rồi quay lại nói:
- Hai người về đi, em tự vào được.
- Ừm, nhớ bảo trọng nha Bảo Phương. - Uyên nói mà những giọt nước mắt bắt đầu rơi.
Không để nó kịp nói gì, chiếc xe lại bắt đầu lăn bánh. Nó quay đầu lại bước vào nhà, vừa đi nó vừa mỉm cười, lấy tay đặt lên bụng mình mà khẽ nói:
- Cục cưng à, ba con nhất định sẽ rất vui khi biết đến sự có mặt của con trên đời này.
Nó vừa bước vào nhà thì đã thấy Nghi cầm cọng dây da đứng trước mặt, Quang Bảo thì đang ngồi trên ghế sofa nhìn nó:
- Cô đi đâu hai ngày nay? - Nghi hỏi.
- Tôi...tôi...
- Có phải cô định trốn không hả? - Vừa dứt câu thì Nghi quất một roi thật mạnh vào người nó, nó né sang một bên để roi không đánh trúng bụng mình. - Có phải cô định trốn không hả? - Nghi lập lại câu hỏi.
- Không, tôi không trốn. Chỉ là...
- Sao? - Nghi quất tới tấp những roi da mạnh vào người nó.
- Á, á. Tôi...ở trong...bệnh...viện. Tôi...có thai...rồi. - Nó nói đứt quãng khi Nghi cứ đánh tới tấp vào người nó.
- Cái gì? - Không phải Nghi hét lên mà là hắn. - Gia Nghi, em dừng lại đi. - Nghi đành dừng tay.
- Em nói em có thai rồi. - Nó cố gắng nói thật rõ ràng cho hắn nghe.
- Hứ, cô nói cô có thai, là con của thằng nào. À, mà chắc cô cũng không biết đâu, một con người như cô cơ mà. - Hắn cười khẩy một cái.
Từng câu nói của hắn như những vết dao cứa sâu vào tim nó, nó đau lắm, đau lắm, nó rất muốn khóc nhưng nó cố kìm lại những giọt nước mắt không để cho nó rơi. Nó hít một hơi rồi nói:
- Nó là con của anh đấy, Quang Bảo à.
- Hứ, con tôi? Con tôi sao? - Hắn cười mỉa mai bước đến trước mặt nó.
- Bốp. - Hắn tát nó một cái rồi quát lên. - Một con người như cô, làm sao dám chắc đó là con của tôi.
- Nó đúng là con của anh mà. Quang Bảo à, anh tin em đi, xin tin em đi. - Nó quỳ xuống nắm lấy cánh tay hắn nức nở.
- Cô còn dám nói đó là con tôi à. - Hắn hất tay nó ra, quay qua Gia Nghi đang đứng xem kịch hay từ nãy cho đến giờ - Gia Nghi, bây giờ em có thể tiếp tục nhưng nhớ đừng đánh vào bụng cô ta, đừng để cô ta xảy thai. Anh muốn xem xem khi cô ta sinh con, đem xét nghiệm ADN rồi coi cô ta còn nói gì được nữa.
Hắn nói rồi quay lưng bước đi lên lầu, hắn không muốn đứng đó nhìn khuôn mặt giả tạo của nó nữa. Nhìn nó đau khổ, hắn cũng đau lắm nhưng hắn không thể nào chấp nhận được việc nó phản bội hắn rồi sau đó mang thai. Hắn không thể nào chấp nhận được chuyện đó, hắn phải bắt nó chịu đau khổ gấp trăm ngàn lần. Hắn cũng rất muốn đứa con trong bụng nó là con của hắn nhưng hắn không thể nào tin được, hắn nhất định phải chờ nó sinh rồi sau đó đem xét nghiệm.
Còn về phần nó, sau khi bị Nghi hành hạ, nó lại lết thân mình ra cái cây ngoài vườn, nó ngồi dựa mình vào thân cây mà khóc, nó đã khóc, khóc rất nhiều, khóc vì thương con, khóc vì tại sao hắn không thể một lần tin nó? Nó đặt tay lên bụng, khẽ nói:
- Con cưng của mẹ, con đừng buồn ba nha con! Ba con nhất định một ngày nào đó sẽ biết được con là con ruột của ba chứ không phải là của bất kì ai và mẹ cũng vậy.