Hắn đi vào phòng, hắn nhìn quanh căn phòng như nó vẫn còn ở đây, mọi thứ vẫn vậy sao nó nỡ bỏ hắn mà đi. Hắn bước đến sờ tay vào những đồ vật
của nó, hắn nhớ nó rất thích màu hồng và mèo nên tất cả đồ của nó đều có hình ảnh của những chú mèo và màu hồng. Hắn nhớ nó không thích trang
điểm nhưng trong phòng, hắn vẫn để một cái bàn trang điểm cho nó, hắn
vẫn hay thường nói với nó rằng khi ra đường phải trang điểm một chút cho tự nhiên hơn. Hắn bước đến tủ quần áo, tất cả số váy và giày cao gót
hắn mua cho nó vẫn còn ở đây, hắn từ lâu rồi đã không còn thấy nó mặc
váy nữa, từ sau vụ hiểu lầm, hắn đã bắt nó làm một người ở, mặc những bộ quần áo rách rưới. Hắn bước đến bàn làm việc cầm lên tấm ảnh của nó,
nước mắt lại chảy dài trên khóe mi cay dù có cố kìm chế cảm xúc của mình nhưng sao mỗi lần nhìn nụ cười đó của nó thì hắn lại rơi nước mắt thế
này. Hắn bật radio lên nghe, hắn biết nó rất thích nghe radio. Có lần
hắn hỏi nó: - Sao em thích nghe radio quá vậy?
- Em
thích nghe là bởi vì nó có rất nhiều câu chuyện kể về các mảnh đời khác
nhau của mỗi người, những chuyện tình vui có, buồn có. Em muốn bản thân
mình hiểu rõ hơn về cái thế giới này.
- Vậy em ở bên anh là chuyện tình nào? - Hắn ôm nó vào lòng hỏi.
- Là chuyện tình vui rồi, em rất hạnh phúc khi được ở bên anh. - Nó vui đầu vào ngực hắn.
Hắn nhớ lại câu trả lời của nó mà lòng lại đau vô cùng, hắn khẽ nói:
- Cuối cùng, chuyện tình của anh và em là chuyện tình buồn vì anh đã gây cho em quá nhiều đau khổ.
Radio phát lên một bài hát:
Người yêu ơi em đang nơi đâu
Về với anh em yêu của anh
Anh nhớ em, ôi nhớ sao
Biết bao làn môi ấm
Hờn giận anh nên em buồn lang thang
Tội thân em bơ vơ đường đêm khuya.
Vắng em trong đời,với anh bây giờ.
Như là cây khô.
Người yêu ơi anh đã trách lầm người.
Hãy về đây cho anh được thứ tha.
Em ơi anh đã sai rồi.
Giờ anh không mong chi,chỉ mong sao em về bên anh.
Còn yêu anh xin em hãy rộng lòng.
Quay vê đây với căn nhà xưa.
Em ơi anh đã biết sai rồi.
Thời gian qua không em,đã cho anh bao điều cay đắng.
Giờ em đang lang thang ở nơi đâu.
Có biết rằng anh lo lắng nhiều không.
Em dấu yêu,hãy trở về.
Anh sẽ không còn làm em khóc. - Hối hận muộn màng.
Hắn dựa đầu vào tường nghe bài hát, lời bài hát như những gì hắn
muốn nói với nó, không biết giờ nó có đang nghe bài hát này giống hắn
không. Hắn thực sự đang rất hối hận nhưng giờ đã trở thành muộn màng.
Cánh cửa đột nhiên mở ra, Nghi bước vào đưa tay bật đèn. Thấy hắn đang ngồi đó, Nghi nói:
- Sao anh lại ngồi đấy?
- Tôi muốn ngồi đâu là chuyện của tôi. - Hắn lạnh nhạt.
- Thôi, anh dậy ăn cơm đi, mẹ anh ngồi ở dưới phòng khách đấy.
- Cô bây giờ mà vẫn còn đóng kịch được hả? Cô lừa dối tôi như thế chưa đủ à?
- Anh đang nói gì vậy, em không hiểu.
- Tôi không ngờ cô là một con người như vậy, con tôi thì có tội tình gì mà cô lại nỡ nhẫn tâm giết nó, tôi và cô cũng có thù oán gì với nhau
đâu mà cô lại đối xử với Bảo Phương như vậy?
- Anh biết hết rồi
à, nếu anh đã biết thì tôi cũng không ngần ngại mà nói cho anh biết anh
và con của anh thì đúng là không có thù oán gì với tôi nhưng cô ta thì
có, chính cô ta đã đẩy công ty người mà tôi yêu nhất vào vực phá sản,
chính cô ta đã khiến đứa con chưa thành hình của tôi phải chết nên bây
giờ tôi phải bắt cô ta ném mùi gấp tôi ngàn lần.
- Bốp - Hắn tát Nghi một cái. - Tôi không ngờ cô lại là người như vậy.
- Rồi tôi sẽ trả lại cái tát này cho anh và cô ta gấp ngàn lần.
Nghi cười lớn rồi ngoảnh mặt bước đi. Hắn lại ngồi dựa đầu vào
tường. Cánh cửa lại mở ra, mẹ hắn bước vào. Bà bước đến bên hắn, nói:
- Con có hối hận thì giờ cũng đã muộn rồi.
- Con mất cô ấy rồi thật sao mẹ?
- Nếu có duyên thì nhất định con và nó sẽ gặp lại. Lúc đó con hãy bắt đầu lại từ đầu.
- Có duyên thì nhất định sẽ gặp lại.
- Đúng vậy.
Nghi sau khi rời khỏi nhà hắn thì có điện thoại reo:
- Alo.
- Bây giờ Bảo Phương cô ta cũng đã ra nước ngoài rồi, bây giờ cô hãy quay trở lại đây đi. - Đầu dây bên kia nói.
- Nhưng chính tôi đã sơ sẩy để cô ta đi.
- Không sao, sau này chúng ta sẽ cho cô ta nếm mùi sau.
- Vâng.