Hôn Ước Và Nỗi Đau

Chương 13: Chương 13: Ngày Sinh Nhật Đáng Nhớ.




Hôm nay là ngày 11/03, là ngày sinh nhật của nó và cũng là ngày sinh nhật của hắn. Nó đã rất mong chờ ngày hôm nay, nó không biết hắn sẽ gây bất ngờ gì, sẽ tặng quà gì cho nó. Khiến nó mới sáng ra mà cứ như một con điên ngồi trong bàn ăn cười tủm tỉm mãi... - Em làm gì mà sáng giờ cứ cười hoài vậy? - Hắn nhìn nó hỏi.

- Em đang suy nghĩ về ngày hôm nay. - Nó hồn nhiên.

- Hôm nay có gì đâu mà em cần suy nghĩ. - Hắn ngạc nhiên.

- Ủa, anh không nhớ hôm nay là ngày gì hả?

- Hôm nay cũng giống như mọi ngày bình thường thôi mà. - Hắn thơ ơ.

- Anh thật sự không nhớ.

- À, hôm nay là...

- Là ngày gì, anh nói đi.

- Hôm nay là ngày anh với đối tác cùng nhau ký hợp đồng, rồi có buổi họp hội đồng quản trị rồi phải đi tiếp khách rồi...

- Có vậy thôi hả?

- Ừ.

- Anh, anh,... - Nó tức giận.

- Thôi, anh phải đi làm đây, tạm biệt vợ yêu. - Hắn vừa nói vừa tiến đến hôn lên má nó một cái.

- Ơ... - Nó ngơ ngác.

Sự thờ ơ của hắn sáng nay cứ khiến nó tức ậm ự mãi, nó ngồi xem phim hài mà cái mặt thì cứ đen như mực.

Reng...Reng...Reng...

- Alo.

- Hello, you. Sinh nhật vui vẻ. Sao rồi, ông xã có gây bất ngờ gì không? Hai người sinh cùng ngày mà, chắc có bất ngờ lớn lắm phải không nè, kể nghe chút coi. - Thanh Uyên tuôn một tràn.

- Chẳng có gì vui.

- Sao vậy? Sinh nhật mà sao không vui?

- Anh ấy có thèm nhớ đến ngày sinh nhật đâu mà vui với vẻ cái gì.

- Ờ...

- Ê, con kia. Bạn mày đang buồn mà không thèm an ủi một câu còn " Ờ " một cái nghe ngon quá ha.

- Hihi, giỡn chút thôi mà. Hôm nay, tao quyết định sẽ nghỉ làm một ngày để cùng mày đi chơi chịu không? Tao sẽ rủ thêm Hoàng Bảo nữa cho đông vui chịu không?

- Chịu, dĩ nhiên là chịu rồi. Không có ông xã chúc mừng cùng thì phải có bạn bè chúc mừng.

- Ừ, vậy hẹn mày 8h ở cà phê hôm bữa ha? Sao đó mày muốn đi đâu, tụi tạo khao hết.

- OK.

Nói rồi, nó ngắt máy rồi đi lên phòng thay quần áo. Hôm nay nó không mặc váy như hằng ngày nữa mà thay vào đó là một chiếc quần bò màu đen cùng với một chiếc áo phông trắng, một áo sơ mi đỏ sọc cột ngang hông. Đôi giày cao gót được nó thay bằng một đôi giày bata màu đỏ sọc trắng, tóc được nó cột lệch sang một bên. Giờ đây, trông nó thật cá tính có chút gì đó đáng yêu...

Nó bước vào quán cà phê, chọn một bàn ngay cửa sổ và gọi một ly cà phê sữa nóng. Nó vừa thưởng thức ly cà phê vừa thả hồn vào khung cảnh ngoài cửa sổ. Nó là vậy, hằng ngày luôn vui vẻ hòa đồng nhưng khi ở một mình thì nó lại trở thành một con người vô cùng nội tâm, tích cách này của nó ngay cả hắn cũng chẳng biết. Nó cứ như vậy mà không hay biết rằng Uyên và Hoàng Bảo đã đến tự bao giờ...

- Haizz, có đứa mới bị quên sinh nhật thôi mà đã buồn như thất tình rồi kìa. - Thanh Uyên trêu chọc.

Nó quay qua nhìn thì thấy một cặp đôi vô cùng hạnh phúc đang đứng trước mắt mình, hai người họ đều mặc áo cặp trông hạnh phúc vô cùng. Nó bắt đầu trêu chọc:

- Ừ, thì tao bị ông xã quên sinh nhật chứ đâu có như chị Thanh Uyên với anh Hoàng Bảo đây, mặc áo cặp, tay choàng tay đâu nà.

- Ê, con kia. Mày nỡ lòng nào châm chọc người vừa kéo mày ra khỏi nỗi buồn thế hả?

Cả ba cùng phá lên cười. Đột nhiên, người từ nãy tới giờ vẫn im lặng lại đột ngột lên tiếng.

- Thôi, thôi. Được rồi, hôm nay muốn đi đâu chơi. - Hoàng Bảo hỏi.

- Thì tụi mình đi khu vui chơi, đi ăn kem, đi.... - Nó tuôn một tràn.

- Ôi, chủ tịch công ty nổi tiếng lại như thế đây hả trời! - Thanh Uyên nhăn mặt.

- Kệ tao. Còn bây giờ có đi hay không?

- Đi, đi chứ.

Hôm đó, nó và Thanh Uyên cùng với Hoàng Bảo cùng nhau đi chơi rất vui, nó và Thanh Uyên nào đâu biết rằng đã phá một khoảng khá lớn trong tài khoản của Hoàng Bảo khiến anh chàng khóc cũng không thành tiếng. Nó và Thanh Uyên dù có hay châm chọc nhau nhưng cả hai đúng là hai người bạn thân của nhau, đi đâu cũng như hình với bóng. Thanh Uyên lúc xuất hiện trước các đối tác là một Thanh Uyên xinh đẹp nhưng cũng có phần nào đó quyết đoán còn Thanh Uyên khi xuất hiện trước mặt nó hay người thân là một Thanh Uyên vô cùng cá tính mà có cả tinh nghịch. Còn Hoàng Bảo khi làm việc là một người vô cùng lạnh lùng và quyết đoán nhưng trước mặt bạn bè thân hay người nhà thì lại là một chàng trai vui vẻ hòa đồng với nụ cười tỏa nắng...

Nó trở về nhà lúc 6h tối. Nó thấy nhà vẫn chưa bật đèn, nó nghĩ chắc Quang Bảo vẫn chưa về, nó thấy buồn, buồn vì ngay cả ngày sinh nhật của nó cũng là ngày sinh nhật của hắn mà hắn cũng chẳng thèm nhớ đến, nó nghĩ liệu Gia Nghi đã về thì nó và hắn sẽ mãi bên nhau chứ, sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ. Nó thở dài buồn bã rồi đẩy cửa bước vào nhà. Đột nhiên...

Phụt...

- Chúc em sinh nhật vui vẻ nha vợ yêu. - Tiếng hắn vang lên khi pháo hoa bắn ra và đèn cũng được bật lên.

Nó bất ngờ ôm mặt lại khi hiện ra trước mặt nó bây giờ là một bữa tiệc có bánh kem với dòng chữ " MỪNG SINH NHẬT VỢ CHỒNG MÌNH. "

- Sao, hài lòng chứ. - Hắn hỏi.

Nó vội vàng chạy đến ôm chầm lấy nó và nói:

- Em vui lắm, vui lắm. Cảm ơn anh.

- Chỉ cần em vui là được rồi.

- Ơ, vậy mà em tưởng anh quên luôn rồi chứ.

- Thì đúng là anh có quên nhưng sáng nay thức dậy, mở điện thoại ra thì mới nhớ. Xuống lầu thấy em thì nổi hứng muốn chọc ghẹo em chút thôi. Ai ngờ đâu em giận.

- Anh đáng ghét, đáng ghét... - Nó đánh thùn thụt vào ngực hắn.

Hắn ôm nó vào lòng cười vui vẻ. Rồi nó và hắn cùng nhau đến cắt bánh kem, dùng tiệc. Thế là cuối cùng thì nó cũng đã có một buổi tiệc sinh nhật vui vẻ và đáng nhớ bên người chồng mà nó yêu nhất. Nó ngủ thiếp đi trên vai hắn, hắn bế nó lên phòng, đặt nó xuống giường rồi khẽ hôn lên trán nó một cái rồi quay xuống dọn dẹp. Trong giấc mơ, nó khẽ cười, nó giờ đây rất hạnh phúc vì có người chồng yêu thương mình hết độ nhưng nó đâu hay biết rằng khi sáng mai thức dậy thì sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra và sẽ mang đến cho nó rất nhiều nỗi đau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.