Sau 15', hắn quay về với một túi đồ ăn trên tay. Hắn tiến đến bàn đổ cháo ra rồi đưa cho nó, hắn nói nhẹ nhàng: - Ăn đi, ăn xong rồi uống thuốc.
- Sao lại là cháo, tôi không muốn ăn cháo đâu. - Nó nhăn mặt.
- Nhưng anh chỉ biết mua cháo cho người bệnh thôi. - Hắn ngây thơ nói.
- Thôi, được rồi. Tôi ăn. - Nó bật cười rồi giựt lấy tô cháo trong tay hắn.
- Có cần anh đút không?
- Không cần.
- Nhưng vai em đang đau mà.
- Không sao, tôi chịu được.
- Được không?
- Được. - Nó gằn từng chữ.
- Ừm, vậy thì thôi. - Hắn bỉu môi khiến nó bất giác bật cười khiến nó
bị...sặc cháo. Hắn vội vàng cầm lấy tô cháo đặt xuống rồi đưa cho nó một ly nước, nó cầm ly nước uống một hơi. - Em thấy tốt hơn chưa?
- Ổn rồi, cảm ơn anh. Tôi không ăn nữa đâu, đưa thuốc cho tôi.
- Nhưng em mới ăn được có mấy muỗng mà.
- Tôi không muốn ăn nữa, ngán lắm. Đưa thuốc cho tôi đi.
- Ừm, được rồi.
Hắn nói rồi lấy thuốc đưa cho nó. Cùng lúc đó, cánh cửa đột nhiên
được đẩy ra, Thanh Uyên, Hoàng Bảo còn có cả Đăng Duy và Ngọc Lam bước
vào. Đăng Duy thấy nó thì vội chạy đến đẩy hắn sang một bên, hỏi tới
tấp:
- Em thấy sao rồi, Mun? Có thấy đau ở đâu? Em đã ăn gì chưa? Uống thuốc chưa? Bác sĩ nói em có sao không?...
Hàng loạt câu hỏi cứ thế chạy ra khỏi miệng Đăng Duy khiến tất cả
mọi người ở đó đều phải đau đầu và nó cũng không ngoại lệ, đầu nó cứ
xoay vòng vòng, nó vội nói:
- Anh từ từ, em sao có thể trả lời được.
- À, anh xin lỗi.
- Bác sĩ nói em không sao, ngày mai có thể xuất viện. Em cũng vừa ăn
cháo và uống thuốc rồi, hiện tại em đang cảm thấy rất khỏe, vô cùng khỏe nữa là đằng khác.
Tất cả mọi người đều phải bật cười
bởi câu trả lời của nó. Hắn thấy người tên Đăng Duy này có vẻ đang thích nó, hắn nghĩ nếu nó cũng yêu Đăng Duy thì hắn sẽ cho chúc phúc cho hai
người bởi có lẽ hắn đã không còn tư cách để nó yêu nữa, để nó tin cậy mà giao cuộc đời cho hắn, hắn đã gây ra cho nó quá nhiều nỗi đau, hắn đã
có lỗi với nó rất nhiều và có lẽ hắn sẽ không bao giờ trả hết được những gì hắn nợ nó, hắn quả thật đúng là một người chồng tồi, một người chồng không đáng để yêu, một người chống quá nhu nhược khi đã dễ dàng hiểu
lầm nó như vậy mà không chịu điều tra rõ ràng. Hắn nói:
-
Thôi, bây giờ mọi người cũng đến rồi, tôi về trước. Mun, anh về trước,
chờ em khỏe lại thì chúng ta có thể bàn tiếp về việc hợp đồng.
- Ừm. - Nó nói.
Thanh Uyên nhìn qua Hoàng Bảo, anh nói:
- Để tôi tiễn anh, Quang Bảo.
- Ừm, cảm ơn.
Nói rồi, hắn và Hoàng Bảo bước ra khỏi phòng bệnh. Khi cánh cửa phòng khép lại, hắn nói:
- Anh có chuyện gì muốn nói với tôi?
- Đúng là tổng giám đốc tập đoàn, rất thông minh. - Hoàng Bảo vừa cười vừa nói.
- Anh muốn nói gì?
- Chúng ta ra băng đá bên ngoài ngồi đi.
- Ừm.
Hai người đi ra băng đá, vừa ngồi xuống, hắn đã vội nói:
- Anh có chuyện gì?
- Anh đừng vội, tôi chỉ muốn hỏi anh là anh còn yêu Bảo Phương không?
- Sao anh lại hỏi vậy?
- Nếu anh còn yêu thì hãy cướp nó về đi, đừng để nó đi theo người khác rồi lại hối hận.
- Ý anh là anh chàng Đăng Duy lúc nãy.
- Ừm.
- Tôi dù có yêu thì cô ấy cũng chẳng chịu về với tôi.
- Sao anh biết nó không chịu về với anh?
- Vì cô ấy đã không còn yêu tôi.
- Sao anh lại dám chắc như vậy, lỡ đâu nó đang chờ đợi anh thì sao, lỡ đâu nó vẫn còn rất yêu anh thì sao.
- Tôi nghĩ không có chuyện đó đâu.
- Anh đừng bi quan như vậy, hãy thử một lần, biết đâu lại thành công còn không thì như mình đang tâm sự với bạn thân đi.
- Ừm.
Về phía nó, sau khi hai anh chàng tên Bảo đi thì Duy và Lam ở lại một lát rồi cũng ra về, Thanh Uyên nói:
- Hôm qua, mày đã đỡ nhát dao đó cho Quang Bảo sao?
- Ừm, Quang Bảo nói với mình?
- Ừm, mày đỡ nhát dao đó cho hắn chứng tỏ mày vẫn còn yêu hắn.
- Không.
- Mày đừng nói dối, mày không qua được mặt tao đâu.
- ...
- Sau mày không thử một lần nói với hắn đi, tao nghĩ cuộc đánh cược tình yêu của mày cũng nên dựng lại được rồi đó.
- Ừm, nhưng trước tiên tao sẽ giải quyết chuyện của Ngọc Lam và Đăng Duy đã.
- Ừm, tùy mày nhưng đến khi mất anh ấy thì đừng hối hận.
Hắn về nhà, đi lên phòng dựa đầu vào tường suy nghĩ về những gì mà
Hoàng Bảo đã nói. Tại một căn phòng khác cũng có một người như vậy. Hai
con người ấy ở hai nơi, một dòng suy nghĩ, một tình cảm nhưng tất cả chỉ trong thầm lặng, chẳng ai chịu nói ra để rồi cả hai đều đau khổ, đều
khóc, đều sống như những cái xác không hồn.