Phùng công tử liếc nhìn chip trên bàn, vẫy tay ra hiệu nhân viên mang chip tới cho gã.
Phùng công tử gõ nhịp nhịp lên mặt bàn, cười nói: “Không ít chip thế này, chơi một ván thôi?”
“Tuỳ ý.” Hạ Thiên cởi áo bóng chày, nhét vòng cổ vào trong áo thun, nhàn nhạt đáp lời, “Tất tay.”
Hàn Trình nhớ tới số tiền tiêu vặt còm cõi không bằng 1 chip của Hạ Thiên, khẽ thở dài.
Hàn Trình quay đầu, nhỏ giọng dặn dò nhân viên, đổi cho y ít chip.
Nếu muốn chơi tất tay thì cứ chơi lớn đi.
Cùng lắm thì lát y thắng giùm cậu là được.
Phùng công tử nói cặn kẽ quy tắc trò chơi xong, cầm một li rượu, nhấp hai ngụm, lại nói tiếp: “Đừng ném xúc xắc, cứ ấn theo ván đấu thông thường để quyết định đi.”
Hạ Thiên ừm một tiếng, cậu lựa một cây gậy, đi đến trước bàn bi a, đặt gậy bên cạnh, khởi động cổ với cổ tay.
Hai người đánh bi giành quyền khai cuộc, bi của Hạ Thiên gần băng cuối hơn.
Hạ Thiên đánh khai cuộc.
“Xem cậu đánh không giống người mới chút nào.” Phùng công tử đứng phía sau Hạ Thiên, cười nói, “Hàn Trình dạy sao? Kĩ thuật của y quả thật không tồi.”
Hạ Thiên lẳng lặng nhìn bi trên bàn, trong đầu thầm tính toán mấy góc đánh, không rảnh trả lời gã.
Bọn họ chơi pool 9 ball, cú đề pa không tốt, Phùng công tử càng được lợi.
Phùng công tử thấy Hạ Thiên không nói lời nào, cho rằng cậu đang khẩn trương, gã nhướn mày cười khỉnh, nâng li rượu tự mình thưởng thức trong khi chờ đợi.
Hạ Thiên mấp máy môi, giống như niệm thần chú lặp đi lặp lại câu gì đó nhưng lại chẳng hề phát ra tiếng, cậu đi đến bên bàn bi a, cúi người, đầu cơ tì lên ngón tay thon gầy.
Hạ Thiên hít sâu một hơi để bình tĩnh, cây cơ khẽ động, một bi vào lỗ.
Phùng công tử cũng không sốt ruột, gã là tay lõi đời, liếc mắt một cái nhìn ra bi số 4 sẽ không đánh được, nhiều nhất là 5 phút nữa Hạ Thiên sẽ phải nhường lại lượt chơi cho gã.
Hạ Thiên đi đến cạnh bàn đối diện, đổi vị trí hai lần, lại là một cú thọc thành công. Hạ Thiên cắn môi, dừng lại chưa đến nửa phút, lại một bi nữa vào lỗ.
Phùng công tử buông li rượu, cầm cơ.
Hạ Thiên đi tới một góc bàn, lấy cục lơ xoa xoa lên đầu cơ, nâng một chân, tựa vào thành bàn.
Phùng công tử nheo mắt nhìn.
Hạ Thiên lặng lẽ tính toán góc đánh, khẽ hít một hơi, tay phát lực, bi cái nảy lên, vượt qua bi số 7, đẩy bi số 4 xuống lỗ.
“Lợi hại thật!”
Đỗ Trạch nhìn Hàn Trình, bật cười: “Ê…… tôi chưa từng nghe nói đến đó, Hạ công tử này trước chơi ở đâu thế?”
“Em ấy không đi chơi bên ngoài.” Hàn Trình bình tĩnh theo dõi Hạ Thiên, “Ông cho rằng ai cũng như người nào đó, có tí hơn người, liền nơi nơi khoe khoang sao?”
Phùng công tử đứng cách Hàn Trình một khoảng không xa không gần, nghe thấy y nói như vậy, ngón tay nắm chặt cây cơ, ý cười trên môi phai nhạt.
“Cậu ta mà ở trong câu lạc bộ của chúng ta thì……” Đỗ Trạch tấm tắc khen ngợi, “Hạ công tử có nguyện ý tới chơi không?”
Hàn Trình liếc Đỗ Trạch, đáp: “Không nguyện ý.”
Đỗ Trạch tiếc hận nói: “Đáng tiếc……”
“Đáng tiếc?” Hàn Trình cười lạnh, “Ông định để vợ tôi chơi với đám người kia?”
Đỗ Trạch cười hềnh hệch không đáng lưu tâm: “Nói đùa thôi, mà tính ra cũng đâu có sao đâu, đều là bạn bè cả……”
“Là bạn bè, nên hôm nay ông gọi đám người này tới?” Thanh âm càng lúc càng lạnh lùng, phảng phất như ẩn giấu mũi kiếm băng, “Đỗ Trạch, có phải tôi quá coi trọng ông? Tôi cho rằng tôi tới chơi, ông sẽ cho tôi chút mặt mũi, không ngờ rằng, mặt mũi không có, ngược lại có món quà kinh khủng như này.”
“Ầy……” Đỗ Trạch nhớ tới chuyện vừa nãy, nháy mắt không còn tâm trạng xem Hạ Thiên đánh bóng, hắn hận không thể mọc thêm chục cái miệng, vội vàng giải thích: “Hàn gia, tôi không biết ngài đưa phu nhân tới nghỉ ngơi! Tên trợ lý ngu ngốc của tôi chỉ nói rằng ngài muốn tới, nhưng không nói sẽ đi cùng ai! Tôi sao có thể nghĩ ra Hàn công tử cũng cùng đi chứ.”
“Trời đất chứng giám! Tôi mất một tuần vì ngài mà chuẩn bị! Tôi nghe nói dạo này ngài rất bận, kết hôn xong lại bị bó tay bó chân, ở trong thành phố không chơi được thoải mái, nên mới tự cho là thông minh mời đám người này tới, chuyên môn vì ngài giải toả, tôi……”
Đỗ Trạch còn kém nước quỳ xuống xin thề, hắn ngừng một chút rồi vội la lên: “Ngài ngẫm lại coi, nếu đắc tội Hạ công tử thì tôi được lợi gì? Tôi điên rồi sao mà làm vậy? Cố ý chọc giận ngài?!”
Đỗ Trạch thấy sắc mặt Hàn Trình vẫn không tốt, nói tiếp: “Lần này là do tôi chiêu đãi không chu toàn, ngài nói đi, muốn phạt thế nào? Hay…… hôm nay cứ để Hạ công tử tuỳ tiện chơi, hoá đơn cứ tính hết cho tôi, được không ạ? Không không không…… phần của ngài, cũng tính nốt về tôi đi,được rồi chứ?”
Hàn Trình tiếp tục dõi theo Hạ Thiên, âm thanh vẫn cứ lạnh lùng như cũ: “Không cần phải thế, lát nữa cậu cmn tới nói rõ với em ấy, bãi phân này lão tử không dọn cho cậu.”
“Đấy là cần thiết.” Đỗ Trạch lúc trước có xem tin tức, cũng không để ý, hiện tại mới biết Hàn Trình thật sự quan tâm Hạ Thiên, vừa nãy quả thật mình gây chuyện khủng khiếp cỡ nào, hắn vội nói: “Lát tôi sẽ trực tiếp bồi tội với Hạ công tử.”
Đứng bên bàn bi-a, Hạ Thiên không nghe được cuộc trò chuyện của Hàn Trình cùng Đỗ Trạch, cậu gần như dựa vào bản năng, đầu óc tự động tính toán góc độ, hoạch định quỹ đạo, tìm kiếm vị trí thích hợp nhất.
Bi số 6 vào lỗ.
Ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng sông cuộn biển gầm.
Đánh vài đường bóng, Hạ Thiên đã bình tĩnh trở lại.
Nhưng cậu nghĩ mãi không ra, tại vì sao Hàn Trình lại gọi những người khác tới.
Rõ ràng đã nói, chuyến đi này là để khen thưởng vì cậu đã vất vả hoàn thành kì thi giữa kì kia mà.
Trời biết lúc đó Hạ Thiên có bao nhiêu chờ mong món quà này tới.
Ngày thường Hàn Trình yêu thương săn sóc cậu không hề giả, Hạ Thiên biết, Hàn Trình không có lí nào lại đẩy cậu vào tình thế nan kham thế này.
Vậy chuyện kia là vì sao……
Bi số 7 vào lỗ.
Hạ Thiên cúi xuống, mắt hơi nheo lại, nhớ tới dáng vẻ quẫn bách của mình lúc vừa ra khỏi thang máy thấy cả phòng đầy người, ngực tức đến phát nghẹn.
Hạ Thiên nhẹ nhàng dùng sức.
Bi số 8 vào lỗ.
Hạ Thiên cầm cái lơ, nhè nhẹ từng cái từng cái xoa lên đầu cơ.
Một bi cuối cùng.
Trên trán Phùng công tử đã thấm ra một lớp mồ hôi mỏng, gã nghe thấy mọi người nhỏ to khen ngợi đối thủ, sắc mặt trắng bệch, lòng đầy bất an theo dõi Hạ Thiên.
Hạ Thiên đi tới gần chỗ bi cái nhất, điều chỉnh vị trí, ánh mắt chợt lướt qua đồ vật ở trên bàn — hai chồng chip đặt cược, một của cậu, một của Phùng công tử.
Một chồng chip kia là Hàn Trình đưa cho cậu.
Nguyên bản cậu muốn dùng những chip này để……
Hạ Thiên híp mắt nhắm đường bi, điều chỉnh vị trí thêm một lần nữa.
Cho dù đến như thế này, vẫn cứ thích y.
Hạ Thiên đẩy gậy, một bi cuối cùng, thắng lợi đang cận kề.
“Xuất sắc!”
“Một lượt cơ thanh đài! Quá tuyệt!”
Mọi người lúc này đều đang choáng váng với màn biểu diễn của Hạ Thiên, cơ hồ ai ai cũng quên mất vụ đánh cược nọ, mà quay ra sôi nổi tán thưởng không thôi, Hạ Thiên mím môi, không nói không rằng cầm áo khoác, tay kia vơ đống chip trên bàn bỏ vào túi quần thể thao, nhắm hướng Hàn Trình đi tới.
Tuy rằng thích y.
Tuy rằng y căn bản không biết là mình thích y.
Tuy rằng nan kham vừa rồi không phải do y tạo ra.
Tuy rằng Phùng công tử là chuyện xảy ra trước khi y quen biết mình.
Tuy rằng chỉ là giả vờ kết hôn, Hàn Trình không cần phải chịu trách nhiệm với mình.
Hạ Thiên nhìn Hàn Trình, hướng về phía y, càng bước càng nhanh……
Hàn Trình nhìn Hạ Thiên, theo bản năng đưa tay về phía cậu, không ngờ khi Hạ Thiên cách y chưa đến 3 mét, đột nhiên dùng sức, ‘bộp’ một tiếng, ném cây gậy bi-a gần sát chân y!
Đám người đứng quanh Hàn Trình ai nấy đều khiếp sợ, mấy cô nhóc thậm chí còn hét lên! Một cây cơ đẳng cấp, rắn chắc bền đẹp, chế tác hoàn mỹ, ấy vậy mà không biết bàn tay kia mang bao nhiêu lửa giận, bị quẳng xuống trước mặt Hàn Trình, gãy đôi!
Mọi người sợ tới mức vù vù tản ra, Hàn Trình cũng không dám động.
Môi Hạ Thiên khẽ run, cậu cắn chặt hàm răng, mặt đối mặt nhìn Hàn Trình một giây, rồi xoay người rời đi.
Trong lồng ngực bất chợt nhói đau.
Vừa rồi y nhìn thấy trong mắt Hạ Thiên long lanh ánh nước.
Hạ Thiên đương nhiên sẽ không khóc ở đây, nhưng Hàn Trình lại cảm giác dường như nước mắt của Hạ Thiên nhỏ vào trong ngực y, khiến lục phủ ngũ tạng đều nóng cháy.
Tiếng cây cơ va vào sàn gạch quá lớn, chấn đến nỗi áy náy trong lòng Hàn Trình rung động.
“Hàn tổng……” Phùng công tử vẫn còn sợ hãi lắm, lâu lắm rồi gã mới bị thua một ván bi-a, càng đừng nói tới lần đầu tiên thấy một người dám cả gan ném đồ vật trước mặt Hàn Trình như vậy, hôm bay gã quả thực mất mặt đến muốn trốn ra ngoài địa cầu, mặt trắng bệch, gã không cam lòng đổ thêm dầu vào lửa, “Hạ công tử…… tính khí lớn ghê a.”
Hàn Trình liếc Phùng công tử một cái, lạnh lùng lên tiếng: “Tôi thích nhất cái tính cách tựa mèo rừng này đó, nên nguyện ý mặc em ấy trút hết lên đầu tôi.”
Hàn Trình không có thời gian tính sổ Đỗ Trạch cùng Phùng công tử, y liếc mắt cảnh cáo Đỗ Trạch, Đỗ Trạch vội vàng tỏ ý đã hiểu.
Hàn Trình nhặt cây cơ bị gẫy đôi nằm chỏng chơ trên sàn lên.
Đỗ Trạch cười gượng: “Không, không có việc gì đâu Hàn gia, đừng nhặt…… tiểu thiếy gia còn chưa hả giận, chúng tôi còn nhiều lắm, tuỳ ý cậu ấy ném, gậy này hỏng rồi thì thôi, ngài…… aizh, ngài nhặt cái này làm gì thế?”
“Vừa nãy không ném vào người tôi, tôi sợ em ấy chưa hết giận.” Hàn Trình cầm gậy bi-a đã gãy đôi, đẩy Đỗ Trạch ra, bước nhanh đuổi theo.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Đỗ Trạch lau mồ hôi…… Này là lần đầu tiên hắn gặp, một tên đàn ông sợ vợ có thể sợ đến kiêu ngạo tự hào như vậy, cực kì đáng quan ngại.