Hôn

Chương 17: Chương 17




Chương 33

Báo chí đăng tin họ ly hôn vào ngày thứ Ba sau đó. Những lời bàn tán tràn ngập khắp nơi khiến Cố Diễn Sinh một lần nữa rơi vào cái mạng của lời đồn đại. Nhưng lần này và lần trước khác nhau ở chỗ, cảm giác của cô chỉ là giải thoát.

Cầm tờ báo trong tay, Cố Diễn Sinh chăm chú đọc đi đọc lại vài lần. Báo chí dám đăng tin vợ chồng cô ly hôn, cô biết chỉ có một người có thể làm được việc này, người đó chính là Diệp Túc Bắc. Xem ra không phải anh không hiểu tấm lòng cô. Chỉ có điều anh hiểu không đúng chỗ mà thôi.

Trên báo tìm thấy một bức ảnh chụp gần của cô là điều rất hiếm thấy. Đó là bức ảnh cô đang phát biểu trong lễ khai giảng, khoảng cách chụp không gần, nhưng cũng đủ để nhận ra đó là cô. Cô xem ảnh xong, cười nhạt rồi hài lòng gấp tờ báo lại.

Cô hẹn gặp Kiều Tịch Nhan. Hai người ngồi uống hồng trà ở quán cà phê Starbuck mới sửa lại trên đường Quang Minh. Lượng người qua lại trên đường Quang Minh không nhiều. Những kiến trúc kiểu Châu Âu từ thời Dân quốc để lại ở đây vẫn được bảo tồn hoàn chỉnh. Vì được tu sửa nên đây cũng là một trong những khu thắng cảnh của thành phố. Hành lang của cả con phố đều có vẽ tranh, đậm chất nghệ thuật, yên tĩnh và tao nhã. Trong quán Starbuck thỉnh thoảng có hai, ba người khách. Ai làm việc của người đó, dường như mỗi người đều có một thế giới riêng của mình. Ngồi ở vị trí gần cửa sổ, Cố Diễn Sinh có vẻ không tập trung. Kiều Tịch Nhan gọi món bánh moufflet sô-cô-la mà cô thích. Nhưng vì bánh quá ngọt và béo khiến cô không muốn ăn, đặc biệt là khi cô nhìn thấy Kiều Tịch Nhan ăn bánh Tiramisu, một vị chua từ trong dạ dày trào lên, cô gần như không kìm được cảm giác muốn nôn.

Kiều Tịch Nhan cũng phát hiện ra sự khác thường của cô, trêu chọc nói, “Hay là có rồi, thứ thích ăn nhất mà cũng không ăn nữa!”

Cố Diễn Sinh nhấp một ngụm hồng trà lành lạnh để kìm vị chua trào lên trong cổ, liếc xéo Kiều Tịch Nhan, “Đừng rủa mình được không?” Cô nói nửa đùa nửa thật, và không hề muốn tiếp tục chủ đề này. Cô xoay xoay ly cà phê trong tay, thực chất trong lòng đều sáng tỏ.

Mang thai, chuyện này cô đã được chính bác sĩ xác nhận từ nửa tháng trước.

Đây là đứa con đến không đúng lúc, nhưng lại là mục tiêu duy nhất giúp cô thoát khỏi cuộc hôn nhân chẳng khác gì vũng lầy này.

Hàng ngàn hàng vạn sự thiệt thòi, Cố Diễn Sinh đều có thể chịu đựng được, nhưng con của cô không có lý do gì vừa sinh ra đã phải chịu thiệt thòi.

Thật kỳ lạ, cô chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ đứa bé. Rõ ràng cô rất sợ trẻ con, nhưng khi nó thực sự tồn tại trong bụng cô thì cảm giác về mối liên hệ máu thịt và sự duy trì huyết thống lại khiến cô yêu thương như vậy. Cảm giác này không liên quan đến Diệp Túc Bắc, chỉ là bản năng của người mẹ mà thôi.

Thấy cô không lên tiếng, Kiều Tịch Nhan mỉm cười. Là bạn của Cố Diễn Sinh, Kiều Tịch Nhan biết rất rõ bề ngoài cô có vẻ như không có chuyện gì, nhưng thực ra trong lòng lại suy nghĩ nhiều và phức tạp hơn bất cứ ai.

“Ly hôn thật à?”

Cố Diễn Sinh gật đầu.

Kiều Tịch Nhan có vẻ ức chế. Nhưng chỉ một lúc sau cô đã trấn tĩnh lại. Cô cười nói, “Đợi mình giới thiệu cho cậu người đàn ông tốt!”

“Thôi đi!” Cố Diễn Sinh chế nhạo, “Cậu mà có người đàn ông tốt thì đâu đến lượt mình, cậu đã xông lên rồi.”

“Chị là loại người đó sao? Hứ!”

Hai người cười đùa như vậy hết buổi chiều. Khoảng bốn, năm giờ chiều, Cố Diễn Sinh và Kiều Tịch Nhan lái xe đến chùa Quy Trình. Chùa Quy Trình cách đường Quang Minh không xa, cũng không phải là kiểu chùa thường được xây dựng trên những triền núi tĩnh mịch. Chùa Quy Trình nằm trong khu chợ đông đúc ở phía Bắc đường Quang Minh. Bức tường bao quanh làm cho chùa Quy Trình hoàn toàn tách biệt khỏi khu chợ xung quanh. Cửa không lớn, rộng đủ cho ba người vào. Mỗi người đi vào đều phải cúi mình biểu thị thành ý với vị hòa thượng gác cửa.

Đại đường rộng rãi, gió lùa hun hút khiến mọi người có cảm giác bức tượng Phật thân vàng phía trên trông vừa cô đơn vừa trang trọng. Ánh mặt trời còn sót lại của buổi xế chiều âm thầm rọi vào làm cho cả đại đường nửa như lộ ra dưới ánh mặt trời, nửa lại như ẩn mình trong bóng chiều lạnh lẽo. Cố Diễn Sinh thành kính quỳ xuống cái đệm trước mặt, nhận một nén hương đã thắp từ tay chú tiểu, thành kính khấn rồi thành tâm cúi lạy ba cái. Mỗi lần cúi xuống gần mặt đất lạnh giá, Cố Diễn Sinh lại thấy trong lòng trầm lặng hơn. Cuối cùng chú tiểu đỡ nén hương từ tay cô, cắm vào bát hương ở trước mặt. Cố Diễn Sinh đứng dậy để cho vị khách khác thay vào.

Khi ra về, Kiều Tịch Nhan cứ nói cô rằng cô không quyên góp vào hòm công đức thì Phật tổ sẽ không phù hộ cho cô. Cố Diễn Sinh cười đáp lại, “Phật pháp có câu ‘tùy hỉ công đức’. Chú trọng quá có khi lại không thành tâm.”

Kiều Tịch Nhan “xí” một tiếng, “Thế cậu nói xem, cậu thành tâm thế nào, cầu phúc cho ai?”

“Cho mình”, Cố Diễn Sinh thở dài, ánh mắt trống rỗng nhìn xa xăm, “Mình cầu xin không quay đầu lại.”

Kiều Tịch Nhan im lặng không nói gì.

* * *

Buổi tối Cố Diễn Sinh vẫn chuẩn bị về nhà họ Cố. Chuyện mà sớm muộn mọi người cũng biết thì đối mặt sớm hay muộn cũng chẳng có gì khác biệt.

Một mình lái xe qua ba vành đai, trên đường cao tốc không có đến nửa bóng người. Bên tai chỉ có tiếng động cơ xe kêu u u. Những chiếc ô tô lao vút qua bên cạnh, nhìn vào gương chiếu hậu, trông giống như những cơn gió màu xám.

Về đến Đại viện đã là đêm muộn. Cố Diễn Sinh vẫn tắt điện thoại. Cô biết cả thế giới đang tìm cô. Nhưng cô lại không có đủ dũng khí để đối mặt với cả thế giới.

Cô mệt mỏi xách hành lý mở cửa. Ông Cố bà Cố đang ngồi trên ghế sofa nghiêm nghị, dường như đã đoán trước được sự việc. Ông Cố bao nhiêu năm theo quân đội đã thay đổi vẻ hiền từ hàng ngày, ông nhìn Cố Diễn Sinh nghiêm nghị. Cố Diễn Sinh đưa mắt nhìn khắp một lượt, cuối cùng dừng lại ở tờ báo và tập tài liệu trên bàn, tự cười nhạo trong lòng. Muốn giống như con đà điểu may mắn cúi đầu không nghe chuyện ngoài cửa sổ, nhưng tiếc là chuyện ngoài cửa sổ lại lan vào tận trong nhà.

Cô yên lặng đến ngồi bên cạnh ông Cố, “Muộn thế này rồi mà vẫn đợi con!” Cô dùng câu khẳng định.

Cái vẻ tỏ ra bất cần của cô làm bà Cố tức điên lên. Bà giận dữ mắt long lên, chỉ mặt Cố Diễn Sinh nói kích động, “Con có điên không hả? Việc ly hôn lớn như vậy mà không thèm nói với bố mẹ. Con có biết thân phận của con thế nào không hả? Ly hôn là chuyện có thể tùy tiện hay sao?”

Cô đã đoán trước được sự giận dữ của bà Cố, nhưng thật sự nói đến cùng nếu không nói ra thì khó chịu như mắc xương trong cổ họng, “Mẹ, con lớn rồi! Nếu chuyện ly hôn mà cũng không tự quyết định được thì con sống còn có ý nghĩa gì nữa!”

“Con này, mày thử nói lần nữa xem nào!”

“Con..”

“Bốp!”

Một tiếng tát vang lên cắt ngang cuộc tranh cãi giữa Cố Diễn Sinh và bà Cố. Cố Diễn Sinh ôm lấy bên má vừa bị tát đau đớn, ngạc nhiên nhìn ông Cố, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Trong đời Cố Diễn Sinh đã từng làm rất nhiều việc tùy ý, nhưng ông Cố chưa từng trách mắng cô. Sự cưng chiều ông dành cho cô chưa bao giờ có giới hạn, chưa bao giờ cần đúng lý, đến lớn giọng quát mắng cô, ông cũng chưa từng, chứ đừng nói gì đến động tay đánh cô. Cố Diễn Sinh thấy cay xè sống mũi, mắt ngấn đỏ. Cô cố nén sự đau xót, hằn học nhìn ông Cố, quay người chuẩn bị về phòng. Ông Cố tức giận ném tập tài liệu trước mặt xuống đất.

Tiếng “bịch” vang lên khiến động tác của Cố Diễn Sinh sững lại. Giấy tờ trong túi rơi ra, bức ảnh Cố Diễn Sinh và Lộ Tùng Quang ôm hôn nhau bỗng nhiên cũng ở trong đó.

Cố Diễn Sinh sững sờ nhìn ông Cố.

Ông Cố kiềm chế cơn thịnh nộ chực bùng ra. Sự nghiêm khắc hiện rõ trên khuôn mặt kiên cường và đã trải qua thử thách của năm tháng. Ông đứng thẳng lưng, thất vọng nhấn từng tiếng một, “Cố Thận Hành này không có đứa con gái ngốc như con.” Ngực ông phập phồng dữ dội vì tức giận, “Con làm như vậy là tự hủy hoại chính mình, con biết không hả? Bố dạy con thế nào? Từ nhỏ đến lớn bố nuông chiều con để bây giờ con chống lại chính mình như vậy à?”

Những giọt nước mắt cố kìm nén của Cố Diễn Sinh cứ thế trào ra, “Bố…” Cô nghẹn ngào trong cổ họng, hồi lâu không nói được một câu. Thấy cô khóc, bà Cố đứng bên cạnh cũng không kìm được nước mắt tuôn rơi. Bà cứ nhìn Cố Diễn Sinh, giọng khản đặc yếu ớt, “Bố không giận chuyện con bôi nhọ gia đình, bố giận con vì con không biết quý trọng chính bản thân mình!”

Cố Diễn Sinh thấy chua xót trong lòng, cô tiến lên trước ôm lấy mẹ, giống như một đứa trẻ mặc sức khóc trong lòng mẹ, miệng liên tục lẩm bẩm.” Không phải con như vậy, chỉ vì không thể lùi lại được nữa nên con mới dùng đến hạ sách đó…”

Cố Diễn Sinh khóc rất lâu. Những giọt nước mắt đau buồn của cô không biết là vì thương ông Cố bà Cố cao tuổi rồi mà vẫn phải đau lòng vì cô, hay là vì cô không cam tâm để mối tình si hai mươi mấy năm, cuộc hôn nhân ba năm của mình cứ thế mà bị hủy hoại đến cùng như vậy. Nước mắt cô tuôn trào không kìm lại được.

Rất lâu sau, Cố Diễn Sinh mới từ từ bình tĩnh lại được. Ông Cố nhìn con gái mắt đỏ mọng vốn định giáo huấn nữa nhưng cuối cùng lại nuốt hết lại. Con cái là món nợ từ kiếp trước của bố mẹ, ai nói là câu này không đúng?

Ông Cố thở dài một tiếng, ông ra một thông điệp cuối cùng với Cố Diễn Sinh, “Các nước Bắc Âu, con chọn một nước đi, tháng sau thì đi!”

“...”

Cùng lúc đó, còn có một người khác là Diệp Túc Bắc cũng vì chuyện đó mà bị gia đình trách móc và răn dạy.

Ông nội giận dữ ngồi tê dại trên ghế trong phòng đọc sách, dưới đất vương vãi mảnh sứ vỡ và vết nước trà chưa khô.

Diệp Túc Bắc im lặng và nhẫn nhịn quỳ trên mặt đất cách chỗ mảnh sứ vỡ không xa, lưng thẳng đứng. Một người đàn ông vốn quen kiêu ngạo, nổi trội, lúc này lại thảm hại đến mức không còn lời nào để nói.

Trong mắt ông nội ánh lên sự dữ dằn. Ông đứng bật dậy, đạp mạnh vào người Diệp Túc Bắc. Ông nội mặc dù tuổi đã cao nhưng sức vẫn khỏe. Cú đạp của ông khiến Diệp Túc Bắc loạng choạng, suýt nữa thì ngã. Ông Diệp, bà Diệp ở đằng sau không ngồi yên được nữa liền lao lên định đỡ Diệp Túc Bắc. Cuối cùng ánh mắt sắc như dao của ông nội lại khiến hai người phải lùi bước.

“Ta hỏi cháu một lần nữa, cháu có đi xin lỗi con bé nhà họ Cố không hả?” Giọng nói của ông nội cao gấp mấy lần. Diệp Túc Bắc thấy ông nội bước chân loạng choạng nên hơi lo lắng, ánh mắt càng thêm thâm trầm. Anh cắn chặt răng, vẫn không nói gì, chỉ cúi gầm.

Thái độ của anh khiến ông nội tức đến mức bước chân mềm nhũn, cả người tê liệt trên ghế.

“Bố!”

“Bố!”

“Ông!”

Ba tiếng kêu hốt hoảng cùng lúc vang lên, ông Diệp bà Diệp và Diệp Túc Bắc đều hoảng hồn, lập tức lao lên đỡ ông cụ. Ông cụ tức giận đến mức các cơ trên mặt rung cả lên. Ông hất mạnh tay của Diệp Túc Bắc, hét lên, “Mày cút đi cho tao! Nhà họ Diệp này không có đứa cháu bất hiếu như mày!” Nói xong ông lấy tay ôm ngực, cả người run rẩy.

Cả ba người trong phòng đọc sách đều biết đây là triệu chứng phát bệnh tim của ông cụ. Ông Diệp hằn học liếc xéo Diệp Túc Bắc, trầm giọng sai bà Diệp, “Gọi ngay bác sĩ Vương đến đây. Với cả gọi ngay lái xe đưa ông đi bệnh viện!” Nói rồi ông vuốt ngực giúp ông cụ.

Diệp Túc Bắc đứng bên cạnh, hai mày nhíu lại, không dám bước lên nửa bước. Ông Diệp giận dữ xỉ vả anh, “Còn không mau cút đi cho tao! Hay là phải làm cho bố mày tức chết mày mới cam tâm hả?”

Diệp Túc Bắc lo lắng nhìn ông nội. Hai tay anh nắm chặt thành nắm đấm. Anh nắm chặt tới mức các khớp bắt đầu trắng nhợt. Những đường gân xanh trên mu bàn tay anh hằn lên, nhìn vô cùng đáng sợ.

Anh im lặng hai giây, cuối cùng vẫn nghe lời đi ra. Trên trán anh vẫn còn một vết máu nhỏ. Đó là do lúc nãy khi ông nội tức giận đập cái chén, mảnh vỡ bắn vào làm anh bị thương. Anh đưa tay lau bỏ vết máu, đứng ở ngoài cửa, không nói một lời.

Anh không muốn bất hiếu với ông nội, chỉ là mọi việc không như mọi người tưởng tượng. Vấn đề của anh và Cố Diễn Sinh cũng không phải chuyện chỉ cần xin lỗi là xong.

Anh đau khổ và mệt mỏi nhắm mắt lại, ký ức của tuần trước như thủy triều tràn về.

Đó là hôm trước khi Cố Diễn Sinh bỏ đi. Lúc đó cuộc chiến tranh lạnh giữa họ đã đến đỉnh điểm, ở trong cùng một nhà mà hai người giống như hai kẻ hoàn toàn xa lạ. Anh đau đầu nhức óc đối mặt với cục diện hỗn loạn mà mỗi người nhà họ Diệp để lại cho anh, không ngừng giải quyết nhưng lại vẫn không ngừng phát sinh. Anh gần như sắp suy sụp.

Ông nội gây áp lực với anh. Ông Diệp gây áp lực với anh. Tất cả mọi người đều thường xuyên nhắc nhở anh con cháu nhà họ Diệp phải làm thế nào. Nhưng chưa từng có ai nghĩ đến việc anh là chồng của Cố Diễn Sinh thì phải làm thế nào.

Khi anh nhận ra sự tổn thương mà những chuyện này gây ra cho Diễn Sinh đã đến mức không thể dung hòa được nữa thì anh mới bắt đầu ý thức được rằng không thể cứ tiếp tục như vậy mãi được.

Trước đây khi anh và Cố Diễn Sinh có vấn đề cãi nhau, hai người thường quen dùng mảnh giấy để trao đổi, bởi vì có những lời không nói ra được nên anh muốn viết nó ra.

Anh lục tung khắp nhà mà không tìm được một tờ giấy trắng nào. Anh về phòng lôi các ngăn kéo ra tìm, cuối cùng anh tìm thấy ở ngăn kéo cuối cùng một thứ mà đáng lẽ anh không nên thấy - kết quả kiểm tra của Cố Diễn Sinh.

Cô có thai. Nhưng cô hoàn toàn không nói cho anh biết.

Anh tưởng rằng cô đang giận. Nhưng hai ngày trôi qua, cô vẫn không nói gì. Anh muốn hỏi, nhưng mấy lần đều không nói ra được. Anh sợ, sợ là sẽ nhận được câu trả lời trái với sự mong đợi của anh.

Đến ngày thứ ba, tờ kết quả kiểm tra đó đã biến mất khỏi ngăn kéo. Linh cảm không lành trong lòng Diệp Túc Bắc lại càng dữ dội hơn.

Khi anh túc trực ở bệnh viên, Lục Giang Thần cứ bắt anh về nhà, nhưng anh nhất quyết không muốn đi, bởi vì anh không biết phải đối mặt thế nào. Trong tiềm thức anh muốn trốn chạy.

Khi anh đau đầu nhức óc, mệt mỏi trở về nhà, Cố Diễn Sinh nói với anh, “Chúng ta ly hôn đi.”

Lúc đó, Diệp Túc Bắc không phải là không ngạc nhiên. Anh tức giận nổi nóng với cô. Có lúc gần như anh đã muốn nói ra tất cả để đổi lấy sự tha thứ của cô. Nhưng cuối cùng anh vẫn câm lặng.

Là con trai của nhà họ Diệp, từ nhỏ đến lớn anh đã học được một điều, đó là đặt lợi ích của nhà họ Diệp lên trên hết. Anh biết tất cả những việc mình đã làm là sai, nhưng anh cũng không biết nên dừng lại bằng cách nào. Đã đi một bước sai thì các bước còn lại đều sai, cả bàn cờ đều hỏng.

Hôm đó Cố Diễn Sinh đã đợi anh, trong mắt cô không có chút cảm xúc nào. Lúc đó anh biết anh không thể chống lại được sự kiên quyết của cô được nữa.

Là sự thù hận như thế nào mà có thể khiến cô vừa không cần đứa bé, vừa không cần cuộc hôn nhân này?

Cuối cùng anh đã hiểu, có rất nhiều thứ mà khi đã bỏ qua thì sẽ là mãi mãi.

Kể từ khi lấy anh, cô đã phải chịu quá nhiều thiệt thòi. Đến giờ, điều duy nhất anh có thể làm là để cô được tự do.

Anh đã từng cho rằng Cố Diễn Sinh là một đường thẳng được gắn vào cuộc sống của anh, đem đến cho anh hy vọng. Nhưng không ngờ cuối cùng anh mới phát hiện ra rằng anh và cô chỉ là mối quan hệ giữa tiếp tuyến và đường tròn. Khi chúng gặp nhau ở tiếp điểm thì hai nửa hình tròn sẽ mãi xa rời nhau.

Chương 34

So về độ lề mề của nhà họ Diệp, nhà họ Cố có thể nói là nhanh như gió. Tất cả mọi thủ tục chỉ làm trong vòng chưa đầy một tháng. Bà Cố ngày nào cũng lẩm bẩm, dặn dò cô nào là trước đây thế nào, nào là sau này ra sao. Cô không nói cho bố mẹ biết việc mình có thai, vì nếu có đứa trẻ này, thì dù nói thế nào họ cũng không để cho cô đi, mà giờ đây, cô lại đang rất muốn đến luôn một nơi khác, để hít thở bầu không khí không bị ngột ngạt vì Diệp Túc Bắc.

Vốn không muốn có chút dây dưa gì với nhà họ Diệp, đã nhiều lần nhà họ Diệp gọi điện đến, nhưng ông Cố chẳng bao giờ trêu đùa, mà chỉ tỏ ra vô cảm. Quan hệ giữa hai nhà họ Cố với nhà họ Diệp rất chồng chéo, sau khi quan hệ thông gia bị phá bỏ, thái độ hai nhà bắt đầu có những thay đổi. Vì thế, để tránh hiềm nghi, Cố Diễn Sinh chuẩn bị cắt đứt mọi giao lưu qua lại với nhà họ Diệp. Nhưng khi Lục Giang Thần hẹn cô, cô lại không nghĩ ra lý do nào để từ chối.

Chỉ sau mấy tuần không gặp, Lục Giang Thần vốn đã gày gò trông lại càng trở nên tiều tụy, nhưng khi nói chuyện với Cố Diễn Sinh thì thái độ vẫn rất tốt, vẫn còn đủ hơi để nói chuyện.

Hai người khoác tay nhau đi chợ, vẫn giống như chị em dâu, chỉ vì bao nhiêu thứ xảy ra gần đây, tâm trạng hai người cũng có chút chán nản. Đứng trước bao mặt hàng được bày ra trước mắt, Cố Diễn Sinh lộ rõ vẻ phấn khích.

Ánh mắt của Lục Giang Thần chủ yếu vẫn hướng vào khu vực quần áo trẻ em, ngày trước, Cố Diễn Sinh càng nhìn những thứ này càng thấy sởn gai ốc, nhưng giờ đây, vì sự thay đổi của bản thân, cô cũng bắt đầu thích ngắm nghía chúng.

“Sao tự nhiên lại ngắm đồ trẻ con?” Lục Giang Thần thấy chút ngạc nhiên, “Chắc cuối cùng cũng bị tớ tiêm nhiễm rồi chứ gì?”

Cố Diễn Sinh cười, “Phải.”

Trông Cố Diễn Sinh rất thảnh thơi, khiến Lục Giang Thần thấy cao hứng theo, nhưng nghĩ tới cảnh khiến người ta ngột ngạt như hiện nay, cô nặng nề buông một tiếng thở dài, khẽ nói, “Diệp Túc Đông tỉnh lại rồi, đã có thể nói ú ớ.”

“Thế chẳng phải tốt quá rồi sao? Cuối cùng cậu cũng không còn phải chịu đựng thêm nữa.” Cố Diễn Sinh chau mày, không hiểu tiếng thở dài của Lục Giang Thần.

“Đáng tiếc là câu nói đầu tiên của anh ấy dành cho mình là, “Giang Thần, anh có lỗi với em.”

“Nghĩa là sao?”

Lục Giang Thần yêu cầu nhân viên bán hàng lập hóa đơn những mặt hàng cô đã chọn. Cô cầm hóa đơn đi ra quầy thu ngân. Cố Diễn Sinh đi ngay sát bên cạnh cô, trong lòng thấp thỏm lo âu. Vì cuộc sống trong mấy năm gần đây của Giang Thần đã quá khổ, cô không muốn cuộc đời cô ấy lại có thêm bất cứ điều gì phải lo lắng, muộn phiền.

Lục Giang Thần liếc tờ hóa đơn trong tay, cười nhạt nói, “Thực ra hôm nay tớ tìm cậu là muốn nói cho cậu biết, con của Tô Nham không phải là của Túc Bắc, mà là của Túc Đông. Lúc nói được, anh ấy đã nói có lỗi với tớ, còn nói mọi người đã vì anh ấy mà chịu thiệt thòi.” Lục Giang Thần nở nụ cười chua chát, nụ cười đó khiến Cố Diễn Sinh cảm thấy quặn lòng.

Cố Diễn Sinh nghĩ rằng sau khi nghe được tin này, cô sẽ giật mình biến sắc, nhưng đúng lúc đó, cô lại không hề kinh ngạc, cũng không cảm thấy được giải thoát, ngược lại, chỉ cảm thấy buồn hơn, cô cũng không biết phải nói gì để an ủi Giang Thần. Lúc đầu, khi cô còn tưởng đó là con của Diệp Túc Bắc, trong lòng như có con dao đè nặng, những chuyện không thể chứng thực được đều khiến người ta đau đớn đến vậy, hơn nữa lại là tự miệng Giang Thần nói là nghe chồng nói vậy? Cô không dám tưởng tượng lúc đó Giang Thần sẽ kinh động đến nhường nào, lại càng không thể tưởng tưởng nổi cô sẽ phải từ từ nuốt cái tin đó như thế nào.

Người đàn bà đa đoan này khiến người ta thật đau lòng.

“Ấy, ấy”, Lục Giang Thần dùng tờ hóa đơn đang cầm trong tay đập đập vào tay cô, “Đừng nhìn tớ với ánh mắt thương hại như thế, mình không yếu đuối như cậu tưởng đâu. Hôn nhân đổ vỡ đâu có nghĩa là phải đau khổ triền miên!”

Cố Diễn Sinh thừa biết cô ấy chỉ mạnh mồm, cô vỗ vai mình và nói, “Cho cậu dựa tạm vào đấy.”

Lục Giang Thần lườm vẻ coi thường cô, “Tớ không muốn khóc có được không. Lúc anh ta nói với tớ, tớ nghĩ sao loại người này lại tỉnh lại chứ? Sao lại nói được chứ? Suốt ba năm qua mình hầu hầu hạ hạ anh ta, bẩn đến mấy cũng không thấy bẩn, nhưng sau khi nghe anh ta nói những lời đó, tự nhiên lại thấy, sao một con người lại có thể bẩn thỉu đến mức độ đó chứ?” Lục Giang Thần nói thao thao bất tuyệt, giọng nói lạnh lùng, như thể đang kể chuyện của một người khác. Cố Diễn Sinh chỉ biết lắng nghe, chẳng nói một lời nào.

“Nhà họ Diệp cũng thật quá quắt, từ già đến trẻ, không một ai không biết, nhưng không một ai nói cho mình biết, trong đầu mình lúc nào cũng chỉ đợi đến lúc Túc Đông tỉnh lại thì coi như mình sẽ hết khổ, mình sẽ được sai bảo lại gấp trăm lần. Cuối cùng chỉ là một con số không. Thà không tỉnh lại còn hơn.”

Cố Diễn Sinh liếc nhìn Giang Thần, cô ấy có vẻ rất kinh ngạc, như thể một học trò học hành rất chăm chỉ nhưng lại thi không đạt, vừa bất lực lại vừa băn khoăn. Tự nhiên cô thấy bạn của mình Lục Giang Thần đã thực sự trưởng thành, ngày trước lúc Thẩm Ý ra đi, cô ấy còn khóc được, nhưng giờ đây, đến khóc cũng không làm nổi. Cố Diễn Sinh cũng không biết sự trưởng thành đó là tốt hay xấu.

“Tớ vẫn ngốc nghếch cho rằng đó là con của Túc Bắc, còn vỗ về an ủi anh ta.” Cô cười khẩy, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm và rừng rực lên, “Cậu nói xem, có phải là hài kịch không?”

Cố Diễn Sinh thở dài, “Vậy bây giờ cậu định thế nào, có ly hôn không?”

“Ly hôn?” Lục Giang Thần thốt lên một cách trống rỗng, nhìn Cố Diễn Sinh đầy ngưỡng mộ, “Cha cậu là Cố Trấn Hành thì cậu mới ly hôn được, còn cha mình là Lục Quang Minh, sao có thể ly hôn tùy tiện?”

Cố Diễn Sinh yên lặng. Thực ra, những người bề dưới trong nhà họ Lục kém họ rất nhiều, nhất là ông Lục chẳng khác nào con chim sợ cành cong, đâu dám mắc lỗi với nhà họ Diệp? Mọi quan hệ của nhà họ Lục đều phụ thuộc vào nhà họ Diệp, một sự biến động sẽ kéo theo rất nhiều thứ khác.

Cố Diễn Sinh cười một cách bất lực, liều mình hỏi Lục Giang Thần, “Hay là cậu học mấy bà già thời cổ đại, chỉ cần vợ bé dâng cho cốc trà thì cậu sẽ bỏ qua cho người ta.”

Lục Giang Thần đay nghiến, “Cậu tiếp tục sát thêm muối vào vết thương của tớ xem nào.” Rồi cô nói giọng đầy thù hận, “Dâng trà? Tớ còn chưa thèm cầm cốc trà đổ thẳng vào đầu cô ta thì cũng coi như Lục Giang Thần này còn có văn hóa lắm rồi!”

Cố Diễn Sinh cười phá lên, bùi ngùi một lúc rồi nói, “Đây mới là Giang Thần mà mình quen, đàn ông là cái thá gì chứ? Chúng ta phải đối tốt với chính bản thân mình đã.”

“Cậu à, cậu giỏi giáo huấn mình lắm.” Lục Giang Thần lại thở dài, “Đừng căng thẳng với Túc Bắc nữa, chẳng liên quan đến anh ta đâu, anh ta cũng không phải là kẻ gieo mầm hận! Nhưng cũng không thể không nói rằng gã này cũng đáng hận, không nói cho mình sớm, để mình chẳng khác nào kẻ ngốc, là người cuối cùng biết chuyện.”

“Thôi tôi xin chị đấy, giờ chồng chị có con riêng ở bên ngoài, chị có thể đừng kể theo cái kiểu như là chuyện của người khác như vậy có được không?”

“Thế thì mình phải làm thế nào? Phải kêu trời kêu đất hay phải học Đỗ Thập Nương ôm rương châu báu trẫm xuống sông để tố cáo anh ta vì tội phản bội mình?”

Cố Diễn Sinh nghẹn họng, gật đầu, “Cậu nói cũng có lý.” Trong nhà họ Diệp, đàn bà là phái yếu. Nhìn bề ngoài thì có vẻ là một gia đình danh giá, nhưng thực ra bên trong đã nát bét, ai cũng có tư tưởng xấu xa, ai cũng làm những điều ích kỷ và xấu xa vì tư tưởng xấu xa đó của mình. Về điểm này, Cố Diễn Sinh và Lục Giang Thần đều quá hiểu. Tự oán trách hay làm càn đều không thoát được nhà họ Diệp, thứ họ có thể làm chỉ là, “Giả vờ.”

Đã đến quầy thu ngân, Lục Giang Thần đưa cả hóa đơn và thẻ cho cô nhân viên thu ngân mặc đồng phục có vẻ mặt lạnh tanh. Chưa đầy một phút, cô nhân viên đã thanh toán xong. Lục giang Thần cầm tờ hóa đơn rồi kéo Cố Diễn Sinh quay về, cô nói, “Cậu và Túc Bắc đừng cãi nhau nữa, nhà mình tan nát thì mình công nhận, cậu đừng đi theo mình.”

Lời nói đó khiến Cố Diễn Sinh thấy vui hơn, cô khẽ cười, “Mình và Túc Bắc trước sau rồi cũng sẽ ly hôn, mình tỉnh táo sớm, cậu phải thấy mừng cho mình chứ.”

“Mừng con khỉ ấy, với tình cảm cậu dành cho Túc Bắc, liệu cậu có cam tâm tình nguyện ly hôn với anh ta không?”

Bị hỏi vậy, Cố Diễn Sinh chẳng nói gì, chỉ hỏi ngược lại, “Cậu thì được chắc?”

“Mình thì không.” Lục Giang Thần trả lời một cách dứt khoát, “Mình đến ly hôn còn chẳng xong, đâu có được như cậu.” Lục Giang Thần nói với giọng vừa bất lực vừa không cam tâm. Lục Giang Thần là người luôn rõ ràng trong chuyện tình cảm, cô nói có vẻ đơn giản, nhẹ nhàng, nhưng thực ra Cố Diễn Sinh biết trong lòng cô ấy đang vô cùng đau khổ. Chia tay Thẩm Ý đã khiến cô ấy bị tổn thương lớn về mặt tình cảm, chuyện của Diệp Túc Đông có khác nào một thảm họa.

Cố Diễn Sinh không muốn tiếp tục kéo dài không khí nặng nề đó, liền chuyển đề tài, “Cậu bắt đầu trở thành thuyết khách từ khi nào vậy? Chắc không phải do nhà Diệp cử cậu đến đấy chứ?”

“Thực ra tớ cũng chẳng muốn cậu và Túc Bắc hòa hợp với nhau, tớ chẳng muốn bất cứ kẻ nào nhà họ Diệp có cái kết tốt đẹp, tớ tìm cậu là để kể khổ, tiện thể buôn chuyện luôn.” Người phụ nữ này, đúng là bất cứ chuyện gì đau khổ cũng có thể nói ra một cách đơn giản, nhẹ như không.

“Thế thì hay quá.” Cố Diễn Sinh nhíu lông mày, “Tớ cũng không muốn quay lại. Tháng sau tớ cũng đi rồi.”

“Đi đâu?”

“Đan Mạch.”

Lục Giang Thần chun mũi giễu cợt, “Đừng có nói là em đang chứng minh điều chỉ có trong cổ tích đấy nhé.”

Cố Diễn Sinh lắc đầu, nhìn ra xa với vẻ trầm tư, “Quốc kỳ của Đan Mạch hình chữ thập màu trắng trên nền đỏ. Tớ rất hy vọng.”

Lục Giang Thần không hiểu, nghiêng nghiêng đầu hỏi, “Tại sao?”

“Chữ thập màu đỏ chẳng phải tượng trưng cho cứu hộ sao? Tớ nghĩ khi đến đó, tớ sẽ được cứu.” Cố Diễn Sinh cứ nghĩ Lục Giang Thần sẽ lại chun mũi hỏi gì đó. Nhưng không ngờ Lục Giang Thần lại trầm tư một hồi, rồi nói, “Giá mà đem được tớ theo để cứu thì tốt quá.” Giọng nói của cô đầy thất bại và bất lực, “Tớ từng nghĩ mình có thể chống lại số phận, giờ mới biết thứ mình cố chống lại hóa ra lại do số phận sắp đặt sẵn rồi.” Cô khẽ cười, “Thắng làm sao nổi?”

Câu nói đó chạm vào nỗi đau của Cố Diễn Sinh, tim cô như thắt lại. Cô thấy mình như bị ai đó ném xuống con đường đang nườm nượp xe cộ chạy qua, giống cảnh trong phim vậy, những tòa nhà cao tầng xung quanh trở nên quay cuồng như rơi vào vòng xoáy, da đầu căng lên như bị ai đó dùng dây buộc chặt và kéo thật mạnh. Thực ra cô chẳng muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại nói ra hết.

Ai sẽ được cứu rỗi? Sự cứu rỗi đích thực đâu phải cứ rời đi là sẽ nhận được? Những gì cô đang làm chỉ là chạy trốn mà thôi.

Những uất ức có thể nói ra từ xưa đến nay đâu phải là uất ức, Cố Diễn Sinh chỉ có thể cố cười để nuốt hết nỗi khổ trong lòng, nheo mắt để nhìn trời đất càn khôn, rồi từ từ nói, “Chẳng phải nói năm 2012, trái đất sẽ đến ngày tận thế đó sao? Thế thì tất cả sẽ chấm hết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.