Hôn

Chương 19: Chương 19




Chương 37

Bắc Âu giống như một sợi dây ngọc trai mà Thượng Đế đã ban tặng, nó lấp lánh những ánh sáng trắng, và Đan Mạch là một trong những hạt ngọc trai không được bắt mắt trong số đó, nhưng vẫn ánh lên ánh sáng của riêng mình. Bầu trời xanh trong, biển nước xanh trong, và cả những lâu đài cổ kính lãng mạn, thêm vào đó là từng câu chuyện cổ tích tuyệt mỹ của Andersen, đất nước nhỏ bé này dường như bị bỏ quên ở vườn địa đàng ở phương Bắc xa xôi, cả thế giới đều ngừng lại ở thời khắc thuần khiết vừa mới bắt đầu của vạn vật, khiến ai ai cũng tĩnh tâm.

Ngày càng đến gần ngày sinh, bà Cố và Vương Lệnh Văn càng cảm thấy lo lắng cho cô. Cô đi bất cứ đâu cũng có người đi theo. Bà Cố rất thích Vương Lệnh Văn, cũng đã nhiều lần bà tâm sự chân thành về Vương Lệnh Văn với Cố Diễn Sinh. Thái độ của Cố Diễn Sinh vẫn kiên quyết như trước, bà Cố cũng không miễn cưỡng, sau đó thái độ với Vương Lệnh Văn cũng khách sáo hơn trước. Vương Lệnh Văn có thể cảm nhận rất rõ sự thay đổi của bà Cố, có lúc đi ra ngoài với Cố Diễn Sinh anh tỏ ra mệt mỏi, nói với Cố Diễn Sinh, “Vốn định theo chính sách của bác gái, không ngờ lại bị em trấn áp rồi.”

Cố Diễn Sinh nghe xong chỉ cười, mắng anh, “Định chơi trò đó với mẹ của em à, thật chẳng đàng hoàng chút nào!

Mặc dù nói đùa, thực ra trong lòng cô cũng không muốn người ta tiếp tục kéo dài đề tài khó xử này, người tốt như Vương Lệnh Văn xứng đáng có được người phụ nữ tốt hơn, anh ấy xứng đáng có người luôn toàn tâm toàn ý với mình, mà người phụ nữ đó không phải là cô. Cô chỉ có thể đem lại cho anh quá ít, con người không thể quá ích kỷ, dìm người khác xuống nước để mình có được thứ mong muốn. Hơn nữa cuộc sống của cô không phải là một bến nước, mà là một vũng lầy.

Cố Diễn Sinh mang thai đã hơn tám tháng, đêm đến chân hay bị chuột rút, bác sĩ đã kê cho một ít canxi, bà Cố nấu ăn cũng cho thêm nhiều món ăn giàu canxi, nhưng triệu chứng của cô cũng không thuyên giảm nhiều. Đêm đến nửa đầu cô toàn bị tê tê, bà Cố nghe thấy tiếng rít khó khăn của cô. Nghe vậy bà lại tỉnh dậy, lọ mọ sang ấn ấn, bấm bấm cho cô, cho đến khi cô ngủ được.

Mặc dù cô rất cố gắng ăn uống, nhưng không béo được như những bà bầu khác, trừ cái bụng ngày càng to hơn, chân tay của cô hình như cũng khác với người thường, mặc dù cô vẫn hay đùa rằng người nước ngoài nào nhìn từ sau lưng vẫn muốn tới bắt chuyện với cô, nhưng trong lòng cô vẫn luôn lo lắng đến lúc sinh con sẽ không đủ sức.

Hôm nay đúng ngày Vương Lệnh Văn được nghỉ, anh hồ hồ hởi hởi thay bà Cố đưa Cố Diễn Sinh đi siêu thị, bà Cố gàn không được, cuối cùng đành phải để anh đi.

Thời tiết đã đẹp hơn, ánh nắng mùa đông vẫn là dễ chịu nhất, Cố Diễn Sinh khẽ nhắm mắt phơi nắng, nói chuyện câu được câu chăng với Vương Lệnh Văn. Vương Lệnh Văn cũng xuất thân từ ngành hội họa, nên cũng có những vấn đề tương đồng để nói chuyện với Cố Diễn Sinh, nhưng Vương Lệnh Văn quan tâm hơn đến việc nghiên cứu hội họa của Trung quốc, còn Cố Diễn Sinh lại thiên về trường phái hội họa phương Tây.

Sau khi họ nói hết chuyện về hoạt động nghệ thuật mới, chủ nghĩa hiện đại, chủ nghĩa hậu hiện đại, đột nhiên Vương Lệnh Văn chuyển đề tài, nói về quá khứ của Cố Diễn Sinh. “Mối tình đầu của em là lúc em mấy tuổi?”

Cố Diễn Sinh bị câu hỏi của anh làm cho ngây ra một lúc, cô hỏi lại, “Định nghĩa tình đầu là gì?”

“Hai người yêu nhau.”

“Thế thì chắc đến giờ vẫn chưa có mối tình đầu.” Cố Diễn Sinh cười ngậm ngùi, hai người yêu nhau? Cô yêu Diệp Túc Bắc, nhưng Diệp Túc Bắc đâu có yêu cô, Lộ Tùng Quang yêu cô, cô lại yêu Diệp Túc Bắc. Kết hôn được ba năm, đến lúc ly hôn, Diệp Túc Bắc mới nói yêu cô. Có lẽ số phận đang trêu đùa cô, mọi thứ đều thiếu sót. Chỉ cách sự hoàn hảo một bước, nhưng do dự không dám tiến tới.

Vương Lệnh Văn cũng không muốn hỏi thêm, anh nói, “Mối tình đầu của anh là năm mười bốn tuổi, người yêu đầu tiên không phải là vợ anh. Lúc đó còn rất nhỏ, vì một chiếc kẹp tóc hình bướm mà thích một cô bé, sau đó cũng học đòi yêu đương. Sau đó anh thi vào đại học, cô gái đó theo sự sắp xếp của gia đình đã sang Mỹ, vậy là tan vỡ.”

Cố Diễn Sinh hơi xúc động, cô thấy quá khứ đó cũng đẹp đấy chứ. Cô hỏi, “tiếc lắm phải không?”

“Không.” Vương Lệnh Văn lắc đầu, “Nếu không chia tay với cô ấy, có lẽ anh đã không đến với vợ của mình. Bọn anh đã ở với nhau ba năm, sau khi tốt nghiệp, anh đã đưa cô ấy đến Bắc Âu, nơi mà cô ấy mơ ước. Cô ấy là một họa sỹ. Thế nhưng anh luôn muốn trói chặt ước mơ của cô ấy để giữ cô ấy ở bên mình. Cô ấy chỉ muốn được đi khắp nơi trên thế giới, nhưng sự nghiệp của anh vừa mới bắt đầu, anh chỉ muốn cô ấy phải nhường mình. Vì thế bọn anh thường xuyên cãi nhau, cuối cùng sau một lần cãi nhau kịch liệt, cô ấy đã tức giận quay về nước... sau đó gặp tai nạn máy bay...” Viền mắt anh ngầu đỏ, nhưng rồi lại cười nhạt, “Khi nhận được di vật của cô ấy, anh mới đọc được nhật ký, cô ấy viết trong đó rất nhiều điều mà chưa bao giờ nói với anh, ví dụ như thực ra cô ấy không muốn đi khắp nơi, thực ra cô ấy chỉ muốn thu hút sự quan tâm của anh, muốn anh rời mắt khỏi những bài giảng của mình để chú ý đến cô ấy, nhưng lúc đó anh còn trẻ và đầy tham vọng, chỉ muốn gây dựng sự nghiệp lớn.”

Nhìn cảm xúc buồn vui lẫn lộn đan xen trên khuôn mặt Vương Lệnh Văn, Cố Diễn Sinh yên lặng. Hóa ra ai cũng vậy, bất luận là nam hay nữ, không thể luôn tìm được sự cân bằng giữa sự nghiệp với gia đình, giữa gia tộc với gia đình. Cô tưởng rằng Vương Lệnh Văn là một người chín chắn, hướng nội, một tiến sỹ đa tài, nhưng thực ra anh cũng đã từng đi sai đường. Cố Diễn Sinh thấy những bức tranh của vợ Vương Lệnh Văn, tất cả đều mang màu sắc ấm áp, tràn đầy sự sống và giống như trong cổ tích, chắc chắn đó là một người phụ nữ vừa dịu dàng, vừa mạnh mẽ, lạc quan, nhưng cô ấy đã phạm phải sai lầm như mọi phụ nữ khác, đó là muốn chiếm vị trí độc tôn trong lòng đàn ông.

Cố Diễn Sinh thấy hơi bùi ngùi, liên tưởng đến bản thân, rồi nói một cách xa vời, “Con người càng đứng ở vị trí cao, sẽ càng nhìn được xa, và ngày càng mong muốn có được nhiều hơn.” Cô liếc nhìn Vương Lệnh Văn, rồi nói, “Ngày trước anh đưa cô ấy đến Bắc Âu chỉ để thỏa nguyện mơ ước của cô ấy, nhưng đến đây anh lại tìm được giá trị của bản thân, vậy là anh lại có ước mơ. Còn cô ấy, sau khi hoàn thành ước nguyện của mình, thì lại bắt đầu có những ước mơ mới, mà mọi người lại đều không tìm được lối thoát để cân bằng. Thực ra nghĩ lại ngày trước khi còn đứng ở vị trí thấp nhất, có lẽ đó mới là lúc vui nhất, ‘đạt được’ thực ra là một tội ác.”

Cố Diễn Sinh nói rất chậm, Vương Lệnh Văn cũng nghe rất rõ. Anh nhìn cô mỉm cười đồng ý, “Sau khi cô ấy ra đi, anh mới nhận ra điều đó, vì thế anh không muốn trói buộc mình trong ký ức, anh đã lựa chọn một cuộc sống tốt hơn. Vì anh tin rằng, đó mới là con người của anh mà cô ấy muốn nhìn thấy. Còn em”, anh ngừng một lúc, “Em cũng vậy, đừng sợ, hãy dũng cảm bước qua, ‘đạt được’ không phải là tội ác, ‘tham lam’ mới là tội ác, mà em thì không hề tham lam.”

Cố Diễn Sinh lắc đầu, “Không, em tham lam, vì thế em cũng có tội.” Cô giữ lại đứa con này, là bởi cô muốn giữ lại sợi dây liên kết giữa Diệp Túc Bắc với mình. Cô muốn có được sự viên mãn sau này. Cô chìm đắm trong thế giới của mình, từ lâu đã không tự bứt lên được.

Vương Lệnh Văn đang định nói thì điện thoại di động trong túi đổ chuông, anh nói một hai câu rồi đưa máy cho Cố Diễn Sinh, “Bác gái.”

Cố Diễn Sinh cầm máy rồi đưa lên tai nghe.

“Đến đâu rồi?”

Cố Diễn Sinh nhìn vào cửa siêu thị còn cách đó không xa, trả lời, “Vừa đến cửa, sắp vào trong rồi ạ.”

“Chú ý đấy nhé, đừng để người khác va vào người.” Bà Cố căn dặn.

“Con biết rồi.” Cố Diễn Sinh tỏ chút không hiểu, chẳng lẽ bà Cố gọi đến chỉ để nói những câu đó thôi sao?

Bà Cố ngập ngừng, nửa muốn nói nửa muốn không, “Diệp Túc Bắc vừa gọi điện cho mẹ...”

Bỗng một linh cảm bất thường chạy trong não Cố Diễn Sinh, tim cô như đập nhanh hơn. Cô hỏi, “Sao ạ?”

“Nó vừa xuống sân bay, sắp đến nơi rồi, nghe nói con đi siêu thị, chắc giờ nó cũng đến thẳng siêu thị đấy... Có khi con sẽ gặp nó.”

“Mẹ!” Đột nhiên Cố Diễn Sinh cau mày lại, “Tại sao chuyện anh ta đến đây là chuyện lớn đến thế mà giờ mẹ mới nói với con? Con đã nói với mẹ thế nào?”

“Vợ chồng với nhau có gì mà không nói được? Đứa trẻ sắp chào đời rồi, nó là bố, mẹ cũng chẳng có lý gì mà ngăn cản nó cả?” Cách biện hộ của bà Cố có chút đuối lý, thực ra trong chuyện này bà cũng hơi ích kỷ, là một người mẹ, bà vẫn hy vọng hai người có thể nối lại với nhau.

Cố Diễn Sinh thấy rất giận, cố gắng kiềm chế cơn tức tối của mình, hít một hơi thật sâu rồi nói, “Con và anh ta đã ly hôn từ lâu rồi, con chẳng còn gì để nói với anh ta nữa.” Chưa kịp nói xong, ánh mắt cô đã hướng về phía xa.

Diệp Túc Bắc bước từ taxi xuống, tài xế lấy hành lý từ phía sau cốp xe giúp anh, anh ta đón lấy, cười một cách lịch sự cảm ơn người tài xế. Anh ta mặc một chiếc áo choàng màu xám dài đến tận đầu gối, trên cổ cuốn một chiếc khăn màu trắng đục, chân đi một đôi bốt rất thời trang. Trông anh ấy vô cùng khôi ngô, tuấn tú, phong thái tự nhiên, bớt đi cái vẻ cẩn thận, kỹ lưỡng, mô phạm như mọi khi. Nếu không phải vì những chuyện thị phi trước đây, có lẽ Cố Diễn Sinh đang sống nơi đất khách quê người sẽ không thể không nhìn anh ta nhiều hơn. Nhưng đáng tiếc Cố Diễn Sinh chỉ cảm thấy bất an.

Cô cũng không hiểu tại sao lại bất an. Đã hơn nửa năm không gặp, mặc dù khoảng cách cũng khá xa, nhưng Cố Diễn Sinh vẫn cảm nhận được cảm giác đã thân thuộc đến tận xương tủy đang tuôn trào trong cơ thể. Đó là một tín hiệu không hề tốt chút nào. Vì cô cảm thấy nỗi oán hận mà cô dành cho anh hình như càng ngày càng ít đi, còn nỗi nhớ càng ngày càng sâu đậm. Rõ ràng đã tự nhắc nhở, rõ ràng đã luôn cố gắng kiềm chế mình, nhưng vẫn có cảm giác muốn chống lại mà không được.

Cô nắm chặt tay lại, nhìn Diệp Túc Bắc không chớp mắt, anh ta cúi xuống nhìn đồng hồ, mặc dù chỉ có một đoạn dây đeo tay thò ra, nhưng cô vẫn nhận ra, đó là món quà Cố Diễn Sinh tặng Diệp Túc Bắc nhân dịp sinh nhật anh ta, một chiếc Pahmony của Vacheron Constantin, LesEssentie11es, cô không hiểu lắm về hàng hiệu, là Tiểu Kiều dắt cô đi mua, giá đắt đến mức Cố Diễn Sinh cũng thấy đắn đo, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn mua. Diệp Túc Bắc có rất nhiều đồng hồ đeo tay, cái thì do người khác tặng, cái thì tự mua, tất cả đều để trong chiếc tủ kính đặc biệt trong nhà, mỗi khi bật điện lên, ánh sáng kim loại đều khiến Cố Diễn Sinh lóe mắt.

Tay trái Diệp Túc Bắc kéo va ly, chiếc nhẫn cưới đeo ở ngón nhẫn trái chẳng khác nào một ngôi sao giữa bầu trời đêm, như đâm thẳng vào tầm mắt của Cố Diễn Sinh, một sức mạnh không tên như làm núi non nghiêng ngả dậy lên trong cô, cô đứng ngây ra như đã bị hóa đá.

Vương Lệnh Văn đứng bên cạnh cô, nhìn theo cô về phía người đàn ông ở xa xa. Những lời bà Cố vừa nói trong điện thoại anh đã nghe thấy hết. Anh tiến lại gần, cầm chiếc điện thoại trong tay cô, nói vài câu rồi tắt máy.

Anh ghé sát vào tai của Cố Diễn Sinh hỏi, “Kia chính là sự tham lam của em phải không?”

Cố Diễn Sinh ngây ra. Nhìn anh ta một cách bất lực.

Vương Lệnh Văn lại than thở, “Cho em hai lựa chọn, một là, nắm tay anh và chúng ta cùng đi, hai là, hai mắt nhắm thẳng anh ta lao đến mà ôn lại tình xưa.”

Chương 38

Cố Diễn Sinh nhìn chằm chằm anh ta, thẳng thắn từ chối đề nghị, “Em chẳng chọn gì cả. Muốn thế nào thì muốn.”

Vương Lệnh Văn lại nhìn cô một cách tán thành, “Giống như anh nghĩ, đúng là không làm cho anh thất vọng.”

Cố Diễn Sinh chẳng thèm để ý đến anh ta, tiếp tục đi về phía trước, mỗi một bước lại càng tiến gần về phía Diệp Túc Bắc hơn. Diệp Túc Bắc đứng nguyên chỗ cũ, giống vị thần trong thần thoại Hy Lạp, lại vừa giống như hoàng tử dám vượt mọi chông gai trong truyện cổ tích, gió thổi tung tà áo của anh, dưới chân bụi hồng cuồn cuộn lên, như trong cõi mộng. Trông anh ấy thật tự nhiên, bờ vai dày của anh từng che mưa chắn gió cho cô, là chỗ dựa vững chãi nhất, chỉ có điều trong vòng chưa đầy một năm, tất cả đã hoàn toàn thay đổi.

Cô luôn cố gắng bước vào cánh cửa hạnh phúc, nhưng cuối cùng lại phát hiện mình đã đánh mất chìa khóa.

Chẳng phải cô không muốn cầm tay Vương Lệnh Văn và kiêu ngạo bước tới, nói với anh ta một cách đàng hoàng, mạnh mẽ, dứt khoát rằng, mình đã không còn yêu anh ta nữa. Nhưng cuối cùng cô lại không làm được điều đó, vì lòng cô vẫn chưa thay đổi, làm vậy chỉ khiến cô càng thêm bối rối. Cô đứng thẳng lưng, chân bước vững vàng về phía trước. Cô cố tỏ ra bình thường, cố gắng coi anh ta là một người thường, một người mà cô không còn để ý tới.

Dĩ nhiên Diệp Túc Bắc cũng đã nhìn thấy cô. Trên gương mặt lộ vẻ thoải mái hơn, nhưng vừa nhìn thấy Vương Lệnh Văn bỗng căng trở lại. Tay cầm hành lý, anh ta tiến về phía trước. Vừa bước đến gần Cố Diễn Sinh, cái mùi thanh thanh và quen thuộc đã ập đến. Trái tim cô như nhói lại. Những tháng ngày khó khăn nhất của quá trình mang thai, cô chưa từng khóc, lúc ly hôn là lúc đau khổ nhất cô cũng không khóc, nhưng lúc này, tự nhiên cô lại muốn khóc.

Khi Diệp Túc Bắc đứng bên cạnh cô, cô luôn tỏ ra không muốn chịu chút thua thiệt nào, kiêu ngạo và bướng bỉnh, lại rất độc đoán. Thực ra cô không phải là người như vậy, nhưng khi đứng trước mặt Diệp Túc Bắc, chưa bao giờ cô bộc lộ phần xấu nhất trong tính cách của mình. Sự chiều chuộng, bao dung mà Diệp Túc Bắc dành cho Cố Diễn Sinh có thể dùng từ “đến mức vô lối” để hình dung, nhưng chính người đàn ông này, đã hết lần này đến lần khác làm tổn thương cô, phụ công cô dành cho anh tình yêu hết mình.

Lúc cô kiên quyết đòi lấy Diệp Túc Bắc, mọi người đều nói với cô rằng, anh ta không phải là người phù hợp với cô. Anh ấy không phải là bạn đời của cô. Khi cô rời xa anh ta, tất cả mọi người đều khuyên cô tha thứ cho anh, anh thật lòng yêu cô.

Nhưng thực lòng yêu một người, sao lại nỡ làm cho cô mệt mỏi đến vậy? Khoảng thời gian cuối cùng sống bên Diệp Túc Bắc, đêm nào Cố Diễn Sinh cũng mất ngủ, tóc rụng hàng nắm, cô đã sống quá khổ sở, cuộc sống mà anh dành cho cô, cô đã không thể chịu đựng nổi nữa.

“Sao anh lại đến đây?” Cố Diễn Sinh hỏi một cách lạnh lùng.

Diệp Túc Bắc ngước lên, nhìn cô trìu mến, trả lời rất ngắn gọn “Công tác.”

“Cái gì?” Cố Diễn Sinh nhìn anh một cách thăm dò, “Thế thì anh cố gắng mà làm việc nhé.” Nói rồi đi thẳng qua anh ta vào siêu thị.

Diệp Túc Bắc cuống lên, quay lại giật lấy tay Cố Diễn Sinh một cách vô thức, dù đang đeo đồng hồ, nhưng cô vẫn cảm nhận được hơi ấm trên tay Diệp Túc Bắc. Toàn thân cô cứng đờ, như bị luồng điện chạy qua.

“Anh vào cùng em nhé, dù sao thì công việc của anh cũng không bận lắm.”

Cuối cùng Cố Diễn Sinh cũng phản ứng, quay lại lườm anh, “Nhưng tôi không cần anh đi cùng, nhìn thấy anh, tôi lại như đang nuốt phải một con ruồi.” Cô cười lạnh lùng đầy ác ý, dùng những lời cay nghiệt nhất để làm tổn thương anh, “Anh đi công tác thế này thì anh trai của anh phải làm thế nào? Nhà họ Diệp các anh làm thế nào? Biết đâu ngày mai động đất, lại mất hết, anh cũng biết, sinh mạng là thứ mong manh nhất, anh không ở đó canh giữ, mọi thứ đều có thể xảy ra.”

Diệp Túc Bắc không ngờ Cố Diễn Sinh có thể nói như vậy, nên rõ ràng hơi nghẹn cổ. Anh chớp chớp mắt một cách sượng sùng, mặc dù biết rõ cô cố ý mỉa mai, nhưng trong lòng anh vẫn thấy phải suy nghĩ, liền cười, “Họ đều là người lớn, sẽ không sao đâu, nếu có động đất thật, họ cũng sẽ biết chạy đi.”

Cố Diễn Sinh e hèm một cách vô nghĩa, phản ứng của Diệp Túc Bắc quá thản nhiên, càng làm lộ rõ sự nhỏ nhen của cô. Cô cảm thấy hơi ngột ngạt, đúng là khi ở bên Diệp Túc Bắc cũng coi như không, cái gọi là “báo thù” và “khoái chí” của cô bỗng trở nên thật trẻ con. Còn nhớ trong một cuốn sách từng viết: Sự báo thù tốt nhất không phải là hận thù, mà là xóa bỏ sự lạnh nhạt trong tim, hà tất phải phí sức đi hận một người không liên quan.

Đúng vậy, thực ra cô vẫn luôn đặt Diệp Túc Bắc ở vị trí quan trọng nhất, vì thế cô mới quan tâm, cô mới oán hận. Oán hận mỗi lần anh ta để cô đứng ngoài mọi việc, oán hận sự che giấu của anh ta. Những lời nói ác ý của cô chẳng qua cũng chỉ vì cô giận dữ, cô tự ti, cô đau khổ, tất cả những thứ đó đều xuất phát từ một điều sâu xa hơn, quan trọng hơn… Cô yêu anh ấy.

Khi đã nghĩ thông điều này, bỗng cô mất hứng, đột nhiên quay đầu đi. Vương Lệnh Văn thấy thực sự khó hiểu trước hành động này của cô, vội bước lên cùng, hỏi nhỏ, “Sao thế?”

“Tự nhiên không muốn đi nữa, thực ra cũng chẳng thiếu cái gì.” Cơ thể cô cồng kềnh, bước đi không nhanh. Diệp Túc Bắc đi đằng sau cô, cách khoảng hai, ba mét. Cô cảm nhận được có ánh mắt đang chằm chằm dõi theo mình từ phía sau. Tự nhiên cô cảm thấy khó chịu, dừng lại giữa đường. Quay đầu lại nhìn chằm chằm anh, gắt lên “Anh đi theo tôi làm gì! Anh không thấy phiền à?”

Diệp Túc Bắc nhìn chiếc xe đang đi về phía đó, chau mày đi sát về phía cô, giữ lấy cô theo bản năng. Dáng người cao to của anh đã chặn chiếc xe đang lao đến, như một bức tường vững chãi, để cô đứng ở phía trong an toàn, hành động này khiến cô nhớ lại những lần sang đường trước đây, Diệp Túc Bắc bao giờ lúc đầu anh cũng đi phía bên phải cô, đi được một nửa lại chuyển sang bên trái. Khi đó cô vẫn thật ngây thơ, chẳng hiểu gì cả, lại còn cười hỏi anh, “Anh Bắc, sao anh qua đường mà cũng chẳng thật thà, lúc đi bên này, lúc đi bên kia thế?”

Diệp Túc Bắc lúc nào cũng chỉ cười, vuốt vuốt tóc cô, chẳng nói gì cả.

Sau đó cô mới lờ mờ hiểu ra, phía mà Diệp Túc Bắc đi bao giờ cũng là phía có dòng xe lao tới. Nếu thực sự gặp nguy hiểm, thì người đầu tiên gặp chuyện bao giờ cũng là anh.

Diệp Túc Bắc là một người thuộc tuýp đàn ông cẩn thận, có lúc Cố Diễn Sinh thức dậy nửa đêm để uống nước, mắt nhắm mắt mở không xỏ được vào dép, Diệp Túc Bắc lại đi theo cô để đưa dép cho cô, sau này cô được đằng chân lân đằng đầu, đến mùa đông toàn cố tình không đi dép, vậy là chẳng đêm nào Diệp Túc Bắc ngủ ngon giấc, lúc cô tỉnh dậy uống nước, Diệp Túc Bắc đều dậy để lấy dép cho cô. Cô vẫn thường nghĩ, cuộc đời mình đã gặp được người đàn ông tốt thế này thì có gì mà không thỏa mãn? Nhưng lòng tham của con người thì ngày càng nhiều, càng ngày cô càng muốn nhiều hơn, cô muốn trở thành vị trí độc tôn duy nhất trong lòng Diệp Túc Bắc, nhưng trong lòng Diệp Túc Bắc còn quá nhiều điều khác phải quan tâm, cô không tìm được điểm thăng bằng, vậy là bị ngã xuống một cách đau đớn.

Đạt được, đúng là một tội ác, ngày trước khi cô còn ngốc nghếch đi sau anh, chỉ cần anh che lưng một lúc là cô thấy yên tâm cả đời. Nhưng bây giờ thì sao? Sự yêu thương mà anh dành cho cô không gì sánh nổi, mà mong muốn của cô, thì càng ngày càng không gì sánh nổi.

Cố Diễn Sinh khẽ thở dài, liếc nhìn Vương Lệnh Văn, không nói chuyện với Diệp Túc Bắc nữa, một thân một mình quay về. Đi được vài bước, cô cố tình quay lại, Diệp Túc Bắc đang cúi đầu xách hành lý. Anh vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Cố Diễn Sinh, anh ngây ra, rồi mỉm cười. Nụ cười đó đã đánh thức phần yếu đuối nhất trong tâm hồn cô, cô vội quay mặt đi.

“Xem ra bản lĩnh của em cũng quá thường.” Vương Lệnh Văn khoanh hai tay trước ngực thủng thẳng, “Cách cư xử của em quá lạ, trông kỳ cục lắm.”

Cố Diễn Sinh tức tối, “Ai cần anh quan tâm!”

Buổi tối, bà Cố định giữ Diệp Túc Bắc ở lại, Cố Diễn Sinh dùng các kiểu bới móc, đều bị bà Cố bắt bẻ lại. Cố Diễn Sinh thấy hơi cụt hứng, nếu có ông Cố ở bên cạnh lúc này, chắc chắn ông sẽ không để Diệp Túc Bắc xuất hiện trong tầm nhìn của cô. Chưa bao giờ ông Cố làm trái với suy nghĩ và mong muốn của cô, luôn luôn ủng hộ một trăm phần trăm. Một mình cảm thấy hơi bị cô lập, cô nhìn sang Vương Lệnh Văn đang cúi đầu ăn cơm, dẫm lên chân anh, ám hiệu cho anh nói giúp mình vài câu. Vương Lệnh Văn bị cô dẫm vào chân, giả vờ không đau chút nào, tiếp tục ăn cơm, coi như không có chuyện gì xảy ra, khiến cô phải dẫm cho anh vài lần liên tiếp mới hết tức.

Lúc Vương Lệnh Văn đi, Cố Diễn Sinh hằm hằm tiễn anh ra cửa. Thấy cô vẫn tức tối, anh nói với vẻ công tâm, “Anh ở đây làm theo ý em, em thử tự hỏi lòng mình đi, rốt cuộc em hy vọng anh ta đi hay ở lại? Đừng giận dỗi với chính mình nữa, đang có thai đừng suy nghĩ nhiều, chỉ cần bình tâm hưởng thụ là được rồi, mọi người sẽ ở bên em.” Anh vỗ vỗ vào đầu của Cố Diễn Sinh, như một người có tuổi đã trải qua nhiều thăng trầm biến cố, “Đừng để đến lúc mất rồi mới hối hận. Được sống thì phải biết trân trọng từng giây phút.”

Anh cuốn khăn, một mình bước ra màn đêm đầy sao, như một bức tranh. Cảnh tượng đó đã lọt vào mắt của Cố Diễn Sinh, rất lâu, rất lâu sau vẫn không thể nào quên.

Đêm đến, cô nghĩ rất nhiều rồi mới ngủ, Diệp Túc Bắc ở trên tầng, cảm giác giống như lúc ly hôn, tuy cùng sống trong một căn nhà, nhưng chẳng khác nào những kẻ xa lạ.

Sau này, cô cũng đã quen với việc đi dép mỗi khi đêm tỉnh dậy để uống nước, đã quen với việc phải ăn một mình, thậm chí quen với cả việc bị mất ngủ. Cô nghĩ rằng mình đã quen với thế giới không có Diệp Túc Bắc, nhưng đến giờ cô mới nhận ra rằng, cô vẫn chưa quen, không thể quen, đến khi cô lại đạt được, cô mới biết, hóa ra chưa bao giờ cô quen thực sự.

Quá nửa đêm, cuối cùng Cố Diễn Sinh cũng đã ngủ được, nhưng chưa ngủ sâu giấc, chân cô lại bị chuột rút, cô đau đến mức mê mê tỉnh tỉnh, khắp đầu toát mồ hôi, lật người đi lật người lại, rồi cắn chặt môi để không phát ra tiếng kêu. Đến lúc đau gần như hôn mê, cô nhìn thấy bóng của mẹ, bà ngồi xuống giường ấn ấn bóp bóp cho cô, Cố Diễn Sinh cố nhìn, mí mắt rất nặng, sau đó lại ngủ thiếp đi.

Ba đêm liền, đêm nào Cố Diễn Sinh cũng bị chuột rút rất nặng. Cả chân như bị tê dại, khắp đầu toát mồ hôi khiến cô không thể nào ngủ được. Bà Cố cũng không ngủ, xoa bóp cho cô suốt. Cố Diễn Sinh thương mẹ phải thức đêm nên đau đến mấy cũng cố cắn răng chịu đựng. Có mấy lần mệt quá cô cũng ngủ thiếp đi.

Lúc nửa tỉnh nửa mơ, Cố Diễn Sinh thấy hết giấc mơ này lại đến giấc mơ khác, từ lúc nhỏ cô tập đi xe bị ngã, cho đến những trận cãi nhau kịch liệt với Diệp Túc Bắc, hoàn toàn chẳng logic với nhau, trong giấc mơ, cô vươn tay ra một cách bất lực để với cái gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng với được cái gì.

Một lát sau, cô bừng tỉnh. Ngồi bật dậy trên giường.

Trong bóng tối, vẻ mặt vừa lúng túng và hoảng hốt của Diệp Túc Bắc đột nhiên xuất hiện trước mắt cô.

Diệp Túc Bắc ngồi xuống cạnh giường cô, tay áo ngủ được anh xắn lên cao.

Cố Diễn Sinh hơi giật mình, sau đó trấn tĩnh hỏi, “Sao anh lại ở đây?”

Diệp Túc Bắc giật mình vì câu hỏi của cô.

“Anh, vào nhầm phòng.” Nói vậy, anh đứng dậy lùi ra ngoài. Sau đó cũng không quên đóng cửa lại theo thói quen.

Trong phòng lại yên tĩnh trở lại. Cố Diễn Sinh day day huyệt Thái Dương, nhưng hơi bất lực, cô ngước mắt nhìn, trên chiếc ghế cạnh giường có để sẵn một chậu nước, trên đó vắt một chiếc khăn. Cố Diễn Sinh tự lau người, khắp cơ thể đều có cảm giác mát lành của nước.

Cô nhìn ra phía cánh cửa đã khép, rất lâu không dám thở mạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.