Hôn

Chương 22: Chương 22




Chương 43

Ngồi trên máy bay là lúc Cố Diễn Sinh thoải mái nhất. Bà Cố luôn hướng về phía Diệp Túc Bắc, vì vậy “rất thức thời” không cho Vu Hân Lan ngồi gần, bà Cố lại cứ nằng nặc đòi bế thằng bé, cũng là để cho Cố Diễn Sinh và Diệp Túc Bắc có cơ hội nói chuyện với nhau.

Chỗ ngồi của Cố Diễn Sinh ngay sát cửa sổ, cô nhìn qua lớp kính trong suốt thấy những đám mây như thể chạm được tay vào, trong đầu nghĩ đến bao khả năng. Dù cô đã chuẩn bị cho việc quay về và sẵn sàng đối mặt với bao điều phức tạp, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy bất an. Cô hạ thấp giọng, ghé sát vào Diệp Túc Bắc đang lim dim mắt, hỏi, “Sẽ tồi tệ lắm phải không?”

Diệp Túc Bắc vẫn không mở mắt ra, chỉ giang rộng tay rồi kéo cô vào lòng. Anh ghé sát một cách bình thản, trầm tĩnh, áp má vào đầu cô “Có anh ở bên rồi”. Câu trả lời vẫn ngắn gọn như mọi khi. Dường như Diệp Túc Bắc đã trở lại như trước đây, nhưng trong sâu thẳm lại có điểm gì đó khang khác.

“Rốt cuộc là chuyện gì, mà bố nhất định phải bắt anh về?” Cuối cùng Cố Diễn Sinh vẫn không nhịn được và buột miệng hỏi. Câu hỏi này cô đã luôn muốn hỏi, nhưng trong tiềm thức, cô lại cảm thấy hơi sợ câu trả lời.

Diệp Túc Bắc mở mắt ra, nhìn Cố Diễn Sinh rất lâu, ánh nhìn rất phức tạp, lúc này, anh thở dài một tiếng, “Nếu anh nói tất cả cho em, em có chắc là có thể tiêu hóa được hết các thông tin không?”

Diệp Túc Bắc tỏ ra rất nghiêm trọng, Cố Diễn Sinh gật đầu theo bản năng.

Diệp Túc Bắc vẫn ôm chặt cô, chỉ có điều giọng nói không được ấm áp như những lúc hai người nói chuyện phiếm với nhau nữa. Chân mày của anh hơi nhíu lại. “Bác Hai và chú Ba đều bị thua một vố đau rồi.”

Cố Diễn Sinh nhảy ra khỏi lòng của Diệp Túc Bắc, hai mắt tròn xoe vì kinh ngạc, giọng nói thất thanh gần như không kiểm soát được, “Tại sao?” Xuất thân trong một gia đình như vậy, mặc dù không được can thiệp vào tất cả mọi chuyện, nhưng cô cũng biết ít nhiều. Cụm từ “thua một vố đau”, quả thực không còn gì nghiêm trọng hơn. Bác Hai và chú Ba đều sắp nghỉ hưu, bản thân đang ở vị trí quan trọng, bỗng đùng một cái cả hai đều gục ngã. Không cần nghĩ cũng biết, việc đó không chỉ gây chấn động trong ngành, mà còn gây chấn động cho cả nhà họ Diệp.

Diệp Túc Bắc thở dài, trong tiếng thở đó thể hiện sự bất lực và mệt mỏi, “Không chỉ có vậy, anh Hai ly hôn khiến cấp trên rất không hài lòng, bây giờ lại liên lụy đến bác Hai và chú Ba, cấp trên đã điều chuyển công việc của anh ấy, dù là chuyển sang ngang, nhưng thực chất lại là công việc nhàn nhã, rõ ràng là muốn anh ấy ngồi không.”

Cố Diễn Sinh thở dài, “Thế còn ông?”

“Ông đã về hưu lâu như thế rồi, cái cây khô lá khô cành, sao có thể che chở cho cả đại gia đình khi xảy ra quá nhiều chuyện như vậy được. Giờ ông chẳng làm gì cả, tất cả mọi người đang săm soi hành động của ông, lúc này chỉ cần ông có động tĩnh gì, sẽ lập tức bắt thóp.”

“Rốt cuộc bác Hai và chú Ba bị như vậy là vì việc gì?” Chân mày Cố Diễn Sinh cũng chau lại, “Chẳng phải họ làm hậu cần sao?”

Diệp Túc Bắc chỉ trả lời hai chữ. Cố Diễn Sinh hoàn toàn im lặng. Ở vị trí này, cô cũng hiểu nhiều nguyên tắc ngầm. Dù người nhà họ Diệp không thể nói là hoàn toàn liêm khiết, nhưng làm việc gì cũng hết sức cẩn thận. Ông nội lúc nào cũng là người suy nghĩ hết sức cẩn thận, ai trong nhà cũng bị ông quản rất nghiêm.

Cô cảm thấy hơi nghi ngờ, hỏi, “Thiếu bao nhiêu?”

“Bác Hai mười vạn, chú Ba mười hai vạn.” Nói đến con số này, Diệp Túc Bắc cũng cười. Anh không phải không hiểu, cái này là do có người đang hại nhà họ Diệp. Nhưng người này, anh không làm gì được.

“Là ai đang hại nhà họ Diệp?” Vừa nghe con số này, Cố Diễn Sinh liền thấy trống ngực đập thình thịch, bác Hai và chú Ba làm hậu cần, khó tránh có những món tiền không rõ ràng. Ví dụ như trường hợp của ông Cố, có người nhờ ông giải quyết việc, nhân viên cũ hoặc học sinh cũ gì đó của ông, ông Cố làm xong, mọi người sẽ mang phong bao trực tiếp đến cảm ơn, không nhận thì khiến người ta ngại, hoặc nếu thận trọng hơn thì để họ mời một bữa, những khoản tiền kiểu đó sao có thể nói rõ được?

Với điều kiện của nhà họ Diệp, số nợ đó có lẽ chẳng thấm vào đâu. Cố Diễn Sinh không thể không xáo động, đúng là sai một ly, đi một dặm. Nhìn chung, người nhà họ Diệp cả đời luôn cẩn thận, vậy mà lại để xảy ra chuyện chỉ vì khoản hụt cỏn con này.

“Nếu đền thì sao?” Cố Diễn Sinh nghĩ theo chiều hướng tốt đẹp, nhưng câu trả lời của Diệp Túc Bắc lại khiến người ta phải bất lực.

“Đã đền rồi, cả hai đều đã được thả về, nhưng cấp trên vẫn vô cùng tức giận, giận cá chém thớt, khai trừ quân tịch.”

Cố Diễn Sinh đan chặt tay vào Diệp Túc Bắc. Trước mặt con cháu, bác Hai và chú Ba lúc nào cũng tỏ ra vô cùng ôn tồn, mặc dù hòa nhã dễ gần, nhưng rất coi trọng danh tiếng, chuyện này với họ chẳng khác nào thảm họa. Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến Diệp Túc Bắc chứ? Những mối quan hệ của ông nội còn không giải quyết được, cho dù Diệp Túc Bắc có nhiều tiền hơn nữa thì cũng không giải quyết được. Những người vị trí càng cao thì lại càng coi nhẹ tiền bạc. Ông Cố chính là một ví dụ điển hình.

“Anh thì làm được gì?”

Diệp Túc Bắc nhìn cô vẫn ngơ ngác không hiểu, nửa cười nửa không.

“Không phải anh làm được gì, mà là em làm được gì.”

“Em?” Cố Diễn Sinh tự chỉ vào mình, rồi hiểu ra ngay lập tức, hỏi một cách thăm dò, “Cần bố giúp cái gì?”

“Anh Hai bây giờ bề ngoài thì thuyên chuyển, nhưng thực ra là bị giáng cấp. Anh ấy dường như không để ý đến những chuyện đó. Bây giờ tất cả chẳng khác nào tự chấp nhận tụt lùi. Bác Hai bị điều tra, con trai của bác ấy sao có thể may mắn thoát, bây giờ cấp trên lại bắt đầu điều tra anh ấy. Em cũng biết đấy, phía Tô Nham...” Diệp Túc Bắc lại thở dài, “Tài chính của anh Hai thì không bị điều tra, nhưng vấn đề tác phong. Điều đó cũng đủ để hủy hoại anh ấy.”

Trong lòng Cố Diễn Sinh hơi động lòng, nhưng nghĩ đến việc Giang Thần phải chịu ấm ức, thiệt thòi, cô lại mạnh mồm, “Cho anh ta đáng đời.”

“Nếu nói đáng đời, thì anh ấy cũng đã phải trả giá nhiều rồi. Lúc anh ấy sắp ly hôn, đã bị ông đánh cho gần chết. Họ ly hôn, nhà họ Lục hết chỗ dựa, tất cả đều vì một lời hỏi han của anh ấy.”

“Ghê tởm.” Cố Diễn Sinh tiếp tục nói với giọng lạnh lùng, “Giờ làm những việc đó thì có ích gì chứ? Sao lúc đầu còn phạm sai lầm? Còn nữa, tại sao còn che giấu để cho đứa bé đó chào đời? Giang Thần chịu bao cực nhọc chăm sóc anh ta, đâu có sai chỗ nào? Vì cái gì mà phải bấm bụng chịu đựng.”

“Giang Thần có nói ly hôn đâu?” Diệp Túc Bắc bị kích động và nhìn Cố Diễn Sinh, cười một cách đau khổ, “Giang Thần làm sao dám ly hôn? Nhà họ Lục cũng ngồi dưới gốc cây nhà họ Diệp, làm sao chị ấy dám nói? Là anh Hai tự thấy có lỗi với chị ấy, nên đã chủ động trả tự do cho chị ấy. Còn cả Giai Giai nữa, nó là cháu đích tôn, là linh hồn của nhà họ Diệp, nhưng anh Hai không hề tranh giành, cũng để cho Giang Thần.”

Thấy Diệp Túc Bắc cố biện hộ cho Diệp Túc Đông, Cố Diễn Sinh tự nhiên rất tức giận, “Đàn ông các anh chẳng có gì tốt đẹp hết, rõ ràng bản thân phạm sai lầm, sau khi xảy ra chuyện thì giả vờ giả vịt, đàn bà sẽ phải mang ơn sao? Chúng tôi nợ các anh chắc!”

Thấy Cố Diễn Sinh thực sự nổi cáu, Diệp Túc Bắc vội ngắt lời, anh biết nếu lúc này tiếp tục nói thì chẳng khác nào tìm đến cái chết. Lúc nãy anh cũng để cảm xúc chiến thắng lý trí, dù sao cũng là anh mình, ít nhiều cũng cố biện hộ, bao che cho anh ấy.

Anh kéo Cố Diễn Sinh vào lòng, nhẹ nhàng an ủi, “Lại thế rồi, sao lúc nào chúng mình cũng cãi nhau vì chuyện của người khác thế nhỉ? Thì cứ cho là đàn ông trên đời chẳng có gì tốt đẹp, chẳng phải những thứ tốt đẹp nhất đều ở trên người em đó sao? Em tức cái gì chứ?”

Cố Diễn Sinh cố tỏ ra bình tĩnh nhưng vẫn hằm hằm, mắng anh, “Anh còn dám nói à?”

Diệp Túc Bắc thấy cô dần bình tĩnh trở lại, chỉ biết cười, ghé cằm vào đầu cô, không nói gì nữa.

Cố Diễn Sinh nín thở dựa vào lòng anh, chán nản, ngửa đầu lên, vừa hay nhìn thẳng vào gò má gầy đi của anh. Đột nhiên mọi tức giận đều tan biến hết. Thực ra nếu không phải vì Cố Diễn Sinh chủ động hỏi trước, chắc chắn Diệp Túc Bắc chẳng bao giờ nói những điều đó với cô. Anh luôn để cô sống trong thế giới trong sáng, đơn giản. Bản thân mình thì tự đối mặt với mọi rắc rối, phức tạp. Cô bắt đầu cảm thấy đau lòng. Cô giơ tay ra vuốt nhẹ lên má anh, quở trách. “Đã là chuyện của người khác, sao anh phải lo đến mức gầy người thế này?”

“Đó là vì đêm nào Tích Triều cũng quấy.” Diệp Túc Bắc vẫn cười, cứ như thể lúc nãy hai người như muốn giương súng vào nhau không phải là họ.

Cố Diễn Sinh cười với tâm trạng phức tạp. Lúc đó, cô hạ giọng hỏi, “Bố có thể làm được gì?”

“Người phụ trách điều tra anh Hai là Thẩm Hạo Đông.”

Cái tên này nghe rất quen tai, Cố Diễn Sinh nghĩ một lát, hỏi, “Hình như người đó là học sinh của bố?”

Diệp Túc Bắc gật đầu.

“Không đúng!” Cố Diễn Sinh lại nhớ ra điều gì đó, “Thẩm Hạo Đông chẳng phải là chú của Thẩm Ý sao?”

Diệp Túc Bắc lại gật đầu. Đôi mắt sâu thẳm lúc này càng trở nên sâu hun hút.

“Đó mới là điều nan giải nhất. Thẩm Ý và Túc Duyệt ly hôn rồi.”

“Cái gì?” Hôm nay đúng là quá nhiều bất ngờ, hết quả bom này đến quả bom khác, cuối cùng Cố Diễn Sinh cũng đã hiểu lý do Diệp Túc Bắc lại hỏi cô “Có tiêu hóa được hết không?”.

“Chuyện xảy ra lúc nào?” Cố Diễn Sinh không dám tin, thời gian chỉ có một năm, vậy mà nhà họ Diệp đã có ba cuộc ly hôn, đây là chuyện hết sức tai tiếng trong một gia đình như vậy.

“Một ngày trước hôm Tích Triều chào đời.” Diệp Túc Bắc nhướng mày, “Lúc đầu ông nội cũng nghĩ chuyện đó không trầm trọng đến mức phải lo lắng, nhưng đáng tiếc sự việc lại tiến triển vượt quá phạm vi kiểm soát của mọi người. Nhà họ Thẩm chẳng thèm đếm xỉa đến tình cảm, thể diện, lại còn chuẩn bị cho nhà anh một vố thật đau.”

Cố Diễn Sinh im lặng. Không phải cô không hiểu, mà là cô quá hiểu, ở vị trí như vậy, nhà họ Diệp khó có thể tránh khỏi sóng to gió lớn, cho dù họ xử lý mọi việc cẩn thận, kín đáo đến mức nào đi nữa, thì vẫn có người không vừa ý, vì vậy cơ hội tốt như vậy mà không tranh thủ đáp trả thì còn đợi lúc nào nữa? Trong thế giới đó thực sự không thể có người bạn vĩnh hằng, cũng không có kẻ thù tuyệt đối.

Cố Diễn Sinh thở dài, thế giới này quả thực quá lạnh lùng. Chỉ cần thế cân bằng bị phá vỡ, tất cả sẽ bị đảo lộn. Càng ở những gia đình danh gia vọng tộc, thì càng có người ngồi bên chầu chực chờ đợi, trong đầu lúc nào cũng có ý định tìm cơ hội để ra tay. Nếu không phải nhờ những người phụ nữ nhà họ Diệp vừa không chịu lạc hậu lại an phận thủ thường, chắc chắn đã tan nát từ lâu rồi. Ông Cố ngày trước lúc nào cũng nói với cô, đẻ con trai phiền phức, lại phải lót đường cho nó, đẻ con gái cũng phiền phức, vì sẽ có người lấy con gái của họ ra để làm đường đi. Câu nói đùa đơn giản đó đã thể hiện hết sự bi ai của gia đình này. Cố Diễn Sinh lúc nào cũng may mắn, cô luôn sống trong hạnh phúc và bao bọc của cha, còn Diệp Túc Bắc thì khác, anh có nghĩa vụ và trách nhiệm phải bảo vệ gia đình mình, mà người trong gia đình đó lại không chỉ có riêng cô. Còn cô, cũng không nên chỉ tham lam hưởng thụ sự yên ổn.

“Để lúc nào về em sẽ nói chuyện với bố, chắc chắn bố em không để mặc chuyện này đâu.” Điều cô có thể làm thực sự không nhiều, chỉ là bộ dạng ngày nào cũng chau mày chau mặt của Diệp Túc Bắc đã thực sự khiến cô không chịu nổi.

“Không cần.” Diệp Túc Bắc nói từng chữ, từng chữ một, còn dùng ngón tay thuôn dài ấn vào trán cô, “Em hỏi anh nên anh mới nói. Nhưng không cần em phải động tay. Bây giờ em chỉ cần chăm con thật tốt là được rồi. Có biết hoàng cung ngày trước có quy định gì không? Phụ nữ không được tham gia vào chính sự, biết chưa?” Anh nói nghiêm túc, từng cử chỉ, giọng điệu giống y hệt ông nội, cái kiểu trọng nam khinh nữ.

Cố Diễn Sinh lườm một cái, đay nghiến anh. “Vâng, biết rồi ạ, đàn bà không được tham gia chính sự!”

Diệp Túc Bắc nghiêng nghiêng đầu, nói đùa với giọng ấm áp, “Xem ra anh lấy phải Võ Tắc Thiên rồi. Nhưng Võ Tắc Thiên nương nương à! Xin người hãy cho Địch Nhân Kiệt ta được thể hiện, chuyện nhỏ này của nhà tiểu nhân còn không giải quyết được, thì đâu xứng đáng để người gả tận hai lần?”

Cố Diễn Sinh chưa nói gì, nhìn Diệp Túc Bắc cười tít mắt, như một con báo săn đang bắt mồi, ghé gần đến mức anh có thể cảm nhận được sự nguy hiểm. Giọng của anh bình tĩnh, khiến người ta run lên vì sợ. “Nếu đã có người muốn giở trò, đâu có lý gì lại không chơi cùng?”

Cố Diễn Sinh lắng nghe, không thể không lạnh đến thấu xương vì run. Trong đầu suy đoán rất nhiều thứ, cô có cảm giác như mình đang định hỏi gì đó, nhưng lại không sao nghĩ ra nổi.

Chương 44

Nói chung Diệp Túc Bắc đã trình bày rõ ràng nên người nhà họ Diệp cũng không bắt bẻ lắm về chuyện họ tên đứa trẻ. Quay trở lại nhà họ Diệp, mặc dù vô cùng ái ngại, nhưng cũng không khó xử. Cả nhà được đoàn tụ bên nhau, nếu không phải thiếu đi Giang Thần và Thẩm Ý, thì Cố Diễn Sinh vẫn cảm thấy như chưa có chuyện gì xảy ra. Cô luôn cảm thấy cả nhà họ Diệp đều là diễn viên, lại là diễn viên đại tài, siêu đẳng nhất, cuộc đời như vở kịch vậy.

Quay trở về nhà họ Cố, mọi người thực sự yên tâm. Lần này được thăng chức lên làm ông ngoại, trông ông Cố vui mừng khôn xiết, vốn rất yêu trẻ, giờ ông càng hay nói hơn. Cố Diễn Sinh cho con uống sữa xong là ông Cố ôm luôn cháu vào lòng, có lúc còn làm mặt hề để trêu đứa bé. Cố Diễn Sinh đứng bên cạnh ngập ngà ngập ngừng, một lúc sau mới lấy đủ dũng khí bước lên.

“Bố, bố mệt rồi, để con bế cho.”

Ông Cố vẫn không ngẩng đầu lên, tiếp tục nô đùa với cháu, Cố Diễn Sinh bước sát lại gần mà ông vẫn không để ý. Cố Diễn Sinh nghĩ rất lâu mà không biết phải bắt đầu nói như thế nào. Không ngờ chưa đợi cô nói, ông Cố đã nhìn thấu hết. Vẻ mặt ông chùng xuống, ông khẽ nói, “Chuyện đó là vấn đề của nội bộ gia đình họ, chúng ta không nên can thiệp.”

Cố Diễn Sinh hơi ngài ngại, bố cô càng ngày càng tinh ý, cô chưa kịp nói gì mà ông đã biết cả rồi. “Thế nào gọi là vấn đề nội bộ ạ?”

“Con phải đi hỏi bố của Diệp Túc Bắc.” Ông Cố buông câu nói lửng lơ, rồi ôm đứa bé đã ngủ say vào phòng, để lại một mình Cố Diễn Sinh. Cô vẫn đứng nguyên chỗ cũ, nghĩ lại phản ứng của ông Cố và Diệp Túc Bắc với chuyện này.

Ông Diệp và ông nội đều rất lo lắng, tại sao Diệp Túc Bắc và ông Cố lại vẫn bình thường như vậy, ngược lại, cứ như họ đang chờ đợi một màn kịch hay.

Cố Diễn Sinh suy nghĩ rất lâu, nghĩ cho đến khi đầu óc cạn hẳn ý tưởng, không còn nghĩ được gì nữa, cô liền mở miệng hỏi, nhưng ông Cố chẳng khác nào Diệp Túc Bắc, thái độ trước sau như một. Cố Diễn Sinh rất thất vọng, cuối cùng đành phải làm theo nguyện vọng của Diệp Túc Bắc, đó là chuyên tâm chăm sóc con cái.

Lúc Diệp Túc Bắc đón cô về nhà, cũng là lúc họ đã về nước được một tuần. Cố Tích Triều là cháu mới chào đời, nên được cả hai nhà vô cùng yêu quý. Cả một tuần trời, khắp người lúc nào cũng đeo đầy vàng. Đúng là dòng tộc lớn, không biết bao nhiêu là quà, Cố Diễn Sinh nhận đến mỏi tay, nhận đến phát ngại. Nhưng nghĩ đến những đứa trẻ ở những gia đình khác cũng từng được cô tặng rất nhiều quà, cô lại thấy thoải mái và yên tâm hơn. Một năm mới quay về nhưng nhà cửa vẫn được dọn dẹp rất sạch sẽ, tất cả đều giống y như trước khi cô đi. Trừ bức ảnh cưới treo trên tường.

Cố Diễn Sinh nhìn bức tường trống không, im lặng một hồi lâu. Không biết vì sao, nhưng có một cảm giác chua xót không thể nào kiểm soát nổi. Diệp Túc Bắc không thích chụp ảnh, lúc kết hôn, cái gì cũng được tổ chức một cách đàng hoàng, thỏa đáng, chỉ duy nhất một điều không làm đó là không chụp ảnh hai người mặc đồ cưới. Diệp Túc Bắc không muốn, cô cũng không miễn cưỡng, khi đó cô vẫn chưa có đủ tự tin để đưa ra thỉnh cầu đó với Diệp Túc Bắc.

Trong thế giới tình cảm của hai người, cái thứ gọi là tự tin bị phá hủy thật quá dễ dàng, chỉ cần làm cho cô ấy yêu trước là được, giữ cái gì cũng không thừa.

Cuối cùng, thợ chụp ảnh đám cưới đã vô tình chụp được cho họ một bức ảnh tại đám cưới. Chính là thời khắc họ trao nhẫn cho nhau, khuôn mặt tuấn tú của Diệp Túc Bắc và khuôn mặt có chút ngây ngô, ngượng ngịu của Cố Diễn Sinh ở gần nhau, nhìn thật hài hòa. Anh giữ chặt tay của Cố Diễn Sinh, trên tay cô đeo găng trắng, chiếc nhẫn được lồng vào ngón tay. Đứng từ góc của thợ chụp ảnh, vừa may có một tia nắng chiếu vào chiếc nhẫn, chiếc nhẫn vàng vốn nhạt màu bỗng lóe lên như dải ngân hà.

Thợ chụp ảnh dùng kỹ thuật lấy nét để chụp bức ảnh, toàn bộ bối cảnh xung quanh biến thành một khối, chỉ có nhân vật chính là hiện lên rõ nét. Cố Diễn Sinh vừa thấy đã thích bèn phóng to và treo trong phòng làm ảnh cưới.

Sau đó cô và Diệp Túc Bắc ly hôn, khi sắp bước ra khỏi cửa, nhìn thấy góc nào trong nhà này cũng không hợp mắt, đặc biệt là bức ảnh đó, nên nói muốn giỡ bỏ tất cả xuống để vứt đi.

Khi đó cô mới cố chấp làm sao. Giờ nghĩ lại, cô cũng không thoải mái. Nhưng nếu có thể điềm tĩnh được, thì cô đã không còn là Cố Diễn Sinh nữa rồi.

Cố Diễn Sinh ngồi trên cầu thang suy nghĩ rất lâu. Cho đến khi trong phòng vang lên tiếng trẻ khóc, cô mới choàng tỉnh. Con được bốn tháng, Cố Diễn Sinh đã cai sữa, vì cô không khỏe lắm, nên không có sữa cho con, nhưng thằng bé này đúng là dễ tính, cho ăn gì cũng vui vẻ, khiến ông bà già rất yêu, hôm nay người này đến thăm, ngày mai người kia đến thăm, làm cho bà mẹ Cố Diễn Sinh vô cùng hạnh phúc.

Một tuần sau, Cố Diễn Sinh vẫn rất bận rộn, kéo Kiều Tịch Nhan đi mua rất nhiều đồ trong nhà, cô đổi hết rèm cửa, đồ dùng làm Kiều Tịch Nhan phải kêu lên là cô thừa tiền nên tiêu xài lung tung. Nhưng cô cũng chẳng nói gì, chỉ cười mà thôi. Cô cũng không hiểu tại sao mình lại phải làm như thế, có lẽ cô chỉ muốn có một bầu không khí mới.

Cuối tuần, cô đã tìm được cách để liên hệ với Giang Thần. Bây giờ Cố Diễn Sinh và Kiều Tịch Nhan nói chuyện, Kiều Tịch Nhan toàn trêu cô là mợ, là hoa tàn ít bướm[1], khiến Cố Diễn Sinh rầu hết cả lòng. Vì vậy phải quyết định tìm một “mợ” khác để ôn lại kỷ niệm xưa. Tiện thể hỏi thăm tình hình gần đây của cô ấy.

[1] Ví von người phụ nữ già bị ruồng bỏ, như viên ngọc không còn đáng giá.

Nhân lúc có một họa sỹ đương đại thuộc trường phái hội họa phương Tây tổ chức triển lãm trong thành phố, Cố Diễn Sinh đã hẹn Lục Giang Thần đi xem. Cô đến từ rất sớm. Người trong phòng triển lãm không đông, mặc dù các bức tranh đều sáng loáng, màu sắc sặc sỡ, nhưng vẫn không che lấp được sự vắng vẻ. Trong phòng chính treo vài bức tranh theo trường phái trừu tượng, có bức thì chỉ phác họa qua vài nét, nhưng cũng có bức thì lại đủ màu sắc, đường nét. Cô ngắm tranh chăm chú, đến mức quên bẵng mất là mình đang có hẹn.

Cho đến khi có người vỗ nhẹ vào vai, cô mới giật mình quay người, Lục Giang Thần đang cười đứng sau lưng, mặc một bộ áo liền quần màu đen, để lộ chút bờ vai, chỗ xương quai xanh cũng lúc lộ lúc kín, thân hình vô cùng nõn nà, mọi động tác, cử chỉ trông rất hài hòa. Trông tinh thần, phong thái cô ấy còn tốt hơn ngày trước.

Lục Giang Thần thấy cô không nói, liền đùa, “Sao, mới một năm thôi mà, không nhận ra nhau nữa à?”

“Đương nhiên rồi, càng ngày cậu càng đẹp ra. Tớ thấy nguy hiểm đấy, làm thế nào đây?” Rồi cô làm động tác so sánh eo với Lục Giang Thần, “Nhìn tớ đây này, càng ngày càng phình to như mợ.”

“Cậu thế này là lấy lại dáng nhanh lắm rồi, lúc sinh Giai Giai, một năm sau tớ mới gầy lại được đấy.”

...

Hai người phụ nữ nói hết chuyện giảm béo lại đến chuyện con cái, lại từ con cái đến chuyện giáo dục. Nói chung là hết chủ đề này đến chủ đề khác. Sau đó, hai người bước vào một quán ăn Nhật ở gần phòng triển lãm. Cố Diễn Sinh và Lục Giang Thần đều không phải người cầu kỳ. Ngày trước lúc học đại học, hai người thường mời nhau đến quán cơm nhỏ gần trường để ăn. Chỉ là sau này thân phận hai người đã dần thay đổi, cuối cùng hai người tránh những chỗ tuềnh toàng như vậy.

Họ ngồi ở một gian tách biệt, nữ nhân viên phục vụ mặc đồng phục sau khi pha trà cho hai người đã kéo cửa lại. Không gian tuy không rộng, nhưng lại vô cùng tĩnh mịch. Phong cách kiến trúc Nhật Bản thật cổ điển. Đặc biệt là nệm tatami, thực sự Cố Diễn Sinh ngồi không quen kiểu Nhật, nên ngồi theo kiểu mình thích. Nhìn cô vẫn chẳng khác nào một cô bé, Lục Giang Thần cười, trêu cô, “Trông chẳng giống bà mẹ tẹo nào!”

Cố Diễn Sinh không phản đối, thản nhiên trả lời, “Tớ coi câu nói đó của cậu là câu chúc tớ trẻ mãi không già.”

Lục Giang Thần ngồi rất ngay ngắn, Cố Diễn Sinh nhìn đã thấy mệt. Ngày trước, lúc nào bà Cố cũng bảo Cố Diễn Sinh phải học Lục Giang Thần, rõ ràng là bạn học, nhưng Lục Giang Thần chín chắn, già dặn hơn cô rất nhiều. Là dâu trưởng, trong đối nhân xử thế, cô ấy không thể tùy tiện được. Thực ra Cố Diễn Sinh biết, cô ấy không thể không thẳng lưng lên, cả nhà họ Lục đều coi người chị cả này là cây lớn có thể che bóng râm cho cả nhà. Làm sao cô ấy dám cho phép mình đổ xuống?

Nếu không phải vì anh Hai cuối cùng đã thông tư tưởng để trả lại tự do cho cô ấy, có lẽ cô ấy đã phải dầm mình dưới bùn lầy suốt đời. Nghĩ vậy, tự nhiên Cố Diễn Sinh lại thấy anh Hai vẫn còn chút lương tâm. Suy nghĩ đó vừa mới lóe lên, cô đã tự thấy coi thường mình. Kể cả cho dù bây giờ cô và Diệp Túc Bắc đang ăn cùng một mâm, thở cùng một bầu không khí, nhưng cũng không thể không phân biệt phải trái.

Cố Diễn Sinh hít một hơi hương trà ướp hoa đang bốc lên trước mặt. Chiếc chén rất nhỏ, nước trong vắt, ở giữa để một bông hoa màu trắng, biến cảnh uống trà thành một bức tranh tuyệt đẹp. Mùi trà hoa ngào ngạt, Cố Diễn Sinh nhẹ nhàng dể tay lên bàn.

Cuối cùng Lục Giang Thần là người nói trước. “Nói đi, rốt cuộc tìm tớ có việc gì?” Cô nửa cười nửa không, đáy mắt rực sáng. Cố Diễn Sinh nhìn vẻ mặt đó, vừa muốn cố gắng cương lên, lại vừa muốn đầu hàng.

Cô ngập ngừng nói, “Thực ra cũng định lấy danh nghĩa là bạn cũ để hỏi thăm tình hình gần đây của cậu, tiện thể tìm hiểu ý tứ của cậu, ai ngờ đầu óc của cậu còn nhanh hơn cả tớ.”

Lục Giang Thần cười, nhìn vô cùng dễ thương, “Thực ra cũng chẳng có gì phải tìm hiểu, cậu cũng đã nhìn thấy bộ dạng bây giờ của tớ, nói chung là cũng không tồi. Chỉ có điều, bố tớ sắp thê thảm rồi.”

Cố Diễn Sinh im lặng. Cây đổ thì bầy khỉ tan. Xem ra Lục Giang Thần cũng hiểu đạo lý này. Lúc họ ly hôn vẫn chưa xảy ra chuyện gì. Bây giờ Diệp Túc Đông chấp nhận thất bại, đến bản thân còn sắp không giữ nổi, ngày trước cáu gắt vô cớ sao không đi tìm đúng cơ hội để trả thù nhà họ Lục.

Lục Giang Thần thở dài, “Lúc mới ly hôn, bố tớ chẳng khác nào chim sợ cành cong, ra sức chửi mắng tớ, nói tớ không có mắt, không biết nhìn đời. Sau đó...” Cô dừng lại một lúc, suy nghĩ rồi nói, “Sau đó anh ấy lại chào hỏi, bố tớ mới dịu dần lại. Nhưng gần đây lại không thế nữa, không chỉ có bố tớ, mà chú, bác tớ cũng giống như nhà họ, đang trong tình trạng quẫn bách.” Cô cười một cách đau khổ, “Thấy chưa, đây chính là kết quả của việc dựa dẫm vào người khác.”

“Vậy cậu định làm thế nào?” Cố Diễn Sinh thấy rất thương Lục Giang Thần. Rõ ràng là cùng tuổi với nhau, nhưng Cố Diễn Sinh còn may mắn, hạnh phúc hơn cô ấy rất nhiều.

Lục Giang Thần nhún vai, “Biết làm thế nào? Sự việc đã đến mức này rồi.” Cô nhìn xuôi xuống, đưa tay về phía cốc trà.

“Cậu có biết chuyện của Thẩm Ý không?”

Tay của Lục Giang Thần vẫn để nguyên chỗ cũ, ngón tay cứng lại, chân mày hơi run lên, giọng nói lạnh lùng, “Cũng nghe nói qua.”

Trong lòng Cố Diễn Sinh thấy chút nghi hoặc, chuyện trước đây giữa Lục Giang Thần và Thẩm Ý hầu như phụ huynh đều không biết rõ. Trong những năm đó, Lục Giang Thần lại tỏ ra khá thản nhiên. Như vậy là sao?

Một hồi sau, Lục Giang Thần lại thở dài, từ từ nói, “Thực ra, tớ không chỉ nghe được một ít đâu.”

“Nghĩa là sao?” Cố Diễn Sinh ngước lên, nhìn vào đôi mắt lấp lánh của Lục Giang Thần.

“Thẩm Ý, anh ấy bị bệnh.”

“Bệnh? Là sao?” Thế nào là bị bệnh? Cố Diễn Sinh giật mình khi nghe từ đó, tròn mắt kinh ngạc nhìn Lục Giang Thần.

Lục Giang Thần cười một cách đau khổ, có chút e ngại, “Tớ vẫn luôn cho rằng anh ấy có lỗi với tớ, nhưng thực ra không phải vậy.” Cô thảng thốt nhìn ra phía khác, không muốn để Cố Diễn Sinh nhìn thấy đôi mắt ngấn đỏ của mình, nhưng Cố Diễn Sinh vẫn nhìn thấy.

“Ngày đó anh ấy nói phải đi du học ở nước ngoài, còn nói không thể tiếp tục với tớ nữa. Đúng lúc đó tớ lại nghe bố nói có ý định làm thông gia với nhà họ Diệp, lúc đó tớ nghĩ theo hướng khác, cho rằng anh ấy coi thường nhà tớ. Sau đó anh ấy đi, tớ tức tối không thèm tiễn anh ấy, thậm chí còn hận đến mức không thèm nghe điện thoại của anh ấy, thậm chí... Còn cưới cả Diệp Túc Đông.” Cuối cùng, giọng của cô ấy nghẹn ngào không thể kiềm chế, đương nhiên, những tháng ngày đó thực sự khiến cô ấy vô cùng đau khổ.

“Nhưng... Tất cả lại không như những gì tớ tưởng tượng. Hóa ra, anh ấy bị ung thư dạ dày... ” Khóe mắt Lục Giang Thần càng ngày càng đỏ, nước mắt đã lưng tròng, nhưng cô vẫn cố gắng kìm nén, giọng run run, “Lúc đó anh ấy nói toàn những câu tuyệt tình, nhưng anh ấy vẫn không kìm được, vẫn gọi điện cho tớ, nhưng tớ còn tuyệt tình hơn anh ấy... Anh ấy đã cắt bỏ một phần tư dạ dày, lúc quay trở về, tớ đã lấy người khác mất rồi... Hóa ra từ đầu đến cuối, người quay lưng nuốt bỏ lời thề lại chính là tớ...”

Cố Diễn Sinh kinh ngạc nghe Lục Giang Thần kể, rõ ràng, sự kinh ngạc của cô lúc này đúng là không gì so sánh được.

“Những cái này... Cậu nghe ai nói?”

“Diệp Túc Duyệt.”

“...” Cố Diễn Sinh im phăng phắc.

Lục Giang Thần lại quay mặt đi, Cố Diễn Sinh không cố hỏi thêm nữa. Lòng tự tôn của Lục Giang Thần luôn cao hơn người khác. Có lẽ vì xuất thân của cô không bằng người khác, nên lúc nào cô ấy cũng rất tự ti. Nếu lúc đó cô ấy chịu nhún mình đi tìm Thẩm Ý để hỏi, nếu như cô kiên trì thêm chút nữa, thì có lẽ tất cả đã khác đi. Số phận đã khiến họ bị lỡ mất nhau. Là người đứng ngoài nhìn vào, cô còn cảm thấy đau lòng, huống hồ giờ cô ấy lại là người trong cuộc?

Bao nhiêu năm qua, nhờ mối hận mà Lục Giang Thần dành cho Thẩm Ý trong lòng, cô mới không cảm thấy oán hận về cuộc hôn nhân của mình, lựa chọn của mình. Nhưng giờ đây, khi tất cả mọi điều hiển hiện ra trước mắt, cô thấy thực sự đổ vỡ. Lục Giang Thần cố gắng che đôi mắt, giọng nói líu nhíu đầy đau khổ, “Lúc mình ly hôn, anh ấy cũng ly hôn theo. Hôm đó, anh ấy gọi điện cho mình từ bệnh viện, hỏi mình liệu có thể bắt đầu lại từ đầu không, nhưng tất cả không còn như trước! Từ lâu mình đã không thể quay lại được nữa!”

Cố Diễn Sinh nhìn cô ấy, cảm giác trong họng như bị cái gì đó chặn lại. Thực ra cô muốn giúp Diệp Túc Bắc giảm bớt muộn phiền, lo âu. Cô đã cố gắng lấy hết dũng cảm để đi hỏi liệu Lục Giang Thần có thể quay trở về bên anh Hai không, chí ít, cũng có thể cùng anh ấy bước qua những tháng ngày tối tăm nhất này. Nhưng sau khi nghe tất cả những chuyện này, cô không thể mở miệng được nữa. Đột nhiên, cô cũng có thể hiểu hành động của Thẩm Hạo Đông. Ngày trước Kiều Tịch Nhan cũng từng nhận xét về chuyện của Thẩm Ý và Lục Giang Thần, cô ấy nói rằng cảm thấy ở đây có sự hiểu lầm, còn nói người đàn ông như Thẩm Ý, đã yêu ai thì yêu cả đời, không bao giờ thay đổi.

Nhưng khi đó cả Cố Diễn Sinh và Lục Giang Thần đều thấy hận trong lòng, chỉ ra sức mắng chửi anh ta, làm gì còn chút lý trí nào nữa. Bây giờ nghĩ lại, hóa ra cả hai người đều không biết nhìn người. Vốn chỉ nghĩ nhà họ Thẩm đơn thuần muốn trả đũa là để nhằm vào nhà họ Diệp chứ không phải Diệp Túc Đông, nhưng giờ Cố Diễn Sinh mới hiểu, hiểu rất rõ rằng, mục tiêu của Thẩm Ý chỉ có một người, đó là người đã cưới Lục Giang Thần mà không biết trân trọng cô ấy - Diệp Túc Đông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.