Hôn

Chương 25: Chương 25




Chương 49

Đèn trong phòng sáng choang càng làm nổi bật sự tinh xảo và kiểu cách cầu kỳ của bàn đọc với giá sách. Cố Diễn Sinh nhìn thấy ông nội ngồi trên án thư, ông tuy đã già nhưng vẫn rất cường tráng, sống lưng thẳng đứng, lông mày lưỡi kiếm, lúc này ở ông toát lên vẻ uy nghiêm và thận trọng của quân nhân, nhưng rõ ràng trong thần thái vẫn có vẻ mệt mỏi. Cố Diễn Sinh gọi ông nội một tiếng, ông liền ra hiệu cho cô ngồi xuống, cô quay đầu thì bắt gặp vẻ kiên cường của bà Diệp và vẻ mặt buồn rầu của ông Diệp.

Giọng của ông nội có chút không tự nhiên nói, “Vừa rồi các con một người tại hiện trường, một người trong xe với ta, tất cả đều thấy rõ, các con định giải quyết việc này thế nào đây?”

Ông Diệp nhăn mặt tỏ ý không hài lòng khi ông nội nói chuyện này trước mặt các con, Cố Diễn Sinh đành giả bộ như không nghe thấy, nhưng thực tế không chỉ ông Diệp, Cố Diễn Sinh và cả Diệp Túc Bắc cũng không hiểu ý đồ của ông nội.

“Đứa trẻ đó…” Giọng của ông Diệp hơi run và gấp gáp, liếc mắt thăm dò bà Diệp ngồi bên cạnh hồi lâu rồi chuyển sang than thở, “Kiếp này con nợ đứa trẻ đó, mẹ của đứa bé đó… con đích thực cũng…” Ông chưa nói dứt câu đã bị bà Diệp cắt ngang.

“Đủ rồi!” bà Diệp trừng mắt, nỗi bực tức trong lòng từ lâu giờ không thể kìm nén được nữa. Bà liếc ông Diệp một cái rồi quả quyết và mạnh mẽ nói, “Cả đời cô ta sống tôi đã phải nhịn, giờ chết rồi vẫn bắt tôi phải nhịn sao? Diệp Mục Thành, sức chịu đựng của con người chỉ có giới hạn.”

Bà Diệp quen nói những từ cao quý giờ cũng không chịu nổi bật ra những lời cay nghiệt khiến Cố Diễn Sinh ngồi bên cạnh cũng phải tròn mắt kinh ngạc.

“Mẹ…” Lần này, Diệp Túc Bắc cũng chau mày.

Bà Diệp phẩy tay, tiếp tục nói, “Đừng bảo tôi không biết điều. Bao nhiêu năm qua tôi đã sống thế nào, cả nhà họ Diệp ai cũng hiểu rõ, bất luận là Lộ Vân Quế hay Lộ Tùng Quang, tôi đều không muốn họ chiếm vị trí nào nữa.”

Cố Diễn Sinh nhẹ nhàng bước tới, đỡ sau lưng bà Diệp nhưng bà tránh đi theo bản năng, lúc này bà đang ở trong thế giới riêng bất khả xâm phạm. Cố Diễn Sinh chỉ biết thở dài. Bắt gặp ánh mắt của Diệp Túc Bắc, anh nháy mắt ra hiệu cho cô ngồi xuống, cô không còn cử động nữa.

Bà Diệp vốn được coi là người phụ nữ có nét đẹp cao quý nhưng lúc này nhìn dáng vẻ bà đã có chút tiều tụy, có lẽ do phải kìm nén quá lâu, giờ mới bộc phát ra ngoài.

“Diệp Mục Thành, tôi và ông lấy nhau đã ba mươi năm. Ông mang đến cho tôi những gì? Một người phụ nữ bên ngoài? Một đứa con riêng? Ông còn muốn làm gì nữa?” Bà rên lên một tiếng, “Cho ông biết, không phải tôi ích kỷ muốn tranh chấp gì với cô ta, những thứ rách nát đó tôi chẳng thèm, tôi chỉ không muốn mình bị tổn thương thêm một lần nữa. Ông tự mình xem xét, nếu ông đi, chúng ta sẽ ly hôn!”

“Trước mặt con trẻ bà nói gì thế? Từng này tuổi đầu rồi còn ly hôn cái gì?” Ông Diệp có ý trách móc, chân mày thẳng đứng, bộ dạng của ông khiến người ta cảm thấy khiếp sợ, nhưng bà Diệp không hề sợ hãi.

“Ông còn biết đến thể diện? Những việc ông làm, ông tưởng các con đều không biết sao? Giờ ông mới biết cảm giác bị người khác tát vào mặt như thế nào ư? Hãy tự hỏi lương tâm mình, ông cho tôi một cái tát đau tới mức nào!”

“Thôi ngay!” Ông nội ngồi lặng im từ nãy tới giờ đã thốt ra một câu. Nhìn các con mang chuyện xấu trong nhà ra cãi nhau ông không hề nổi giận. Tay ông gác lên giá đỡ với ánh mắt bình thản.

“Việc này nghe theo Uyển Nghi.” Giọng ông nội trầm xuống, rồi ra lệnh, “Là chúng ta có lỗi với Uyển Nghi. Con phải thu xếp yên việc này cho ta.”

Ngồi bên cạnh nghe ông giáo huấn người cha đã quá tuổi ngũ tuần, Cố Diễn Sinh và Diệp Túc Bắc đều cảm thấy có chút ngại ngùng, muốn cười nhưng không dám, hơn nữa hoàn cảnh cũng không phù hợp.

Một lúc sau, ông nội mới nhớ tới Cố Diễn Sinh và Diệp Túc Bắc, ông từ từ quay người, liếc lên giá sách bằng gỗ lim rồi lấy ra một văn bản trong kệ sách, ông chậm rãi mân mê văn bản và nói, “Bản di chúc này ta đã giữ rất lâu, Mục Thành tuy không làm được việc lớn nhưng rất hiếu thuận, ban đầu là ta sai đã khiến con phải chịu nhiều thiệt thòi.” Ông ngầng đầu liếc nhìn bà Diệp. Bà Diệp hơi ngẩn người nhưng ngay lập tức quay đầu đi.

Ông nội tiếp tục nói, “Họ Diệp là gia tộc có sự nghiệp thịnh vượng, nhiều năm qua ta vẫn biết, tất cả là nhờ Mục Thành, Túc Đông và Túc Bắc gánh vác, nếu không có họ thì e rằng nhà họ Diệp đã tan vỡ từ lâu rồi. Khi Mộng Tiên[1] còn sống, thường nói với ta rằng giữ một gia tộc lớn thế này thật ra chỉ là một cái khung rỗng, lúc đó ta không tin nhưng giờ thì ta đã hiểu.”

[1] Người vợ cuối cùng của ông nội.

Giọng ông nội không nhanh cũng không chậm, giống như than thở, “Bản tính ta thích khống chế người khác, hôn nhân của Mục Thành, Túc Đông và Túc Bắc đều do ta quyết định, xảy ra nhiều chuyện không vui như vậy tất cả lỗi lầm đều do ta mà ra. Lúc đầu khi chuyện của Mục Thành đến tai, ta cũng định tìm cách để che giấu, khi Túc Đông xảy ra chuyện ta cũng vì chỉ nghĩ đến gia tộc này nên đã gọi Túc Bắc tới giúp một tay, nếu không phải những sai lầm trong quyết sách của ta thì chắc đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy.” Ông cười pha chút chế giễu bản thân, “Nếu như còn trên chiến trường chắc ta đã chết từ lâu rồi.”

“Ông...”

“Bố...”

Con cháu ông nội có mặt lúc này đều thốt lên một tiếng, nhưng dường như cụ không nghe, vẫn tự lẩm bẩm, “Sau hai tháng nữa, nhà chúng ta sẽ tách ra. Bắt các con các cháu phải ở chung một chỗ, là ta chỉ nghĩ đến ý muốn của bản thân.”

“Ông! Ông đang nói những lời ngốc nghếch gì vậy?” Diệp Túc Bắc đứng lên đỡ lời ông.

Ông nội lắc đầu, “Hãy nghe lời ta.” Ông lấy tay chỉ lên đầu mình, “Bác sĩ Liêu nói trong đầu ta có một khối u, trong vòng hai tháng nữa ta sẽ bị mù, may mắn lắm thì sống thêm được hai năm còn không may có thể chết ngay ngày mai.” Biết các con cháu muốn nói nên ông cướp lời trước, “Đừng ngắt lời ta.”

Mọi người liền ngồi im không nói gì nữa.

“Thật ra ta rất sợ chết”, ông cười nhạt, “trong lúc mưa bom bão đạn ta chưa từng sợ, nhưng nhàn hạ bao nhiêu năm giờ bỗng nhiên sợ chết. Nghĩ tới cảnh khi ta chết đi nhà họ Diệp sẽ phân tán hỗn loạn thì ta ở dưới suối vàng cũng không an lòng, vì vậy sau khi ta mù chúng ta sẽ tách ra, dù sao ta cũng chẳng nhìn thấy gì, sẽ thích ứng nhanh thôi.”

Sau cùng ông chỉ dặn dò một câu, “Diễn Sinh, trong số các cháu, ta hài lòng với cháu và Lục Giang Thần nhất. Khi ta sống không còn mặt mũi nào gặp lại con bé, khi ta đi rồi, cháu hãy nói với Giang Thần rằng con riêng của Túc Đông là do ta muốn giữ lại, Túc Đông nhà ta luôn một lòng một dạ với con bé.”

Quay về phòng đã lâu mà tâm trạng của Diễn Sinh vẫn chưa bình thường trở lại, những chuyện xảy ra trong hai ngày qua giống như một giấc mơ. Mới đầu còn nhiệt huyết và xúc động, sau đó trở nên tê liệt và thờ ơ.

Cô bỗng hiểu vì sao những người họ Diệp nhìn ngoài mặt như thành thật nhưng lại rất lạnh nhạt. Sống trong một gia đình mỗi ngày đều có thể xảy ra chuyện không lường trước đã ép họ phải thờ ơ, phải lạnh nhạt, tới mức dao súng không thể xâm phạm, còn tình cảm và xúc động sẽ chỉ khiến bản thân mãi không thể phục hồi mà thôi.

Diệp Túc Bắc ôm Cố Diễn Sinh dựa vào giường xem tivi, thái độ của anh bình thường như chưa có gì xảy ra. Trên màn hình đang chiếu bộ phim Ngọ Dạ Đáng. Diệp Túc Bắc chăm chú xem phim cho tới khi Diễn Sinh bị tâm trạng nặng nề làm cho bực bội. Cô đẩy Diệp Túc Bắc ra nói, “Ông nội bảo nhà chúng ta sẽ tách ra, anh không có cảm giác gì sao?”

Diệp Túc Bắc lại cố dựa vào gần cô hơn và nói, “Phải tách ra sớm hơn mới phải. Nhà họ Diệp bằng mặt nhưng không bằng lòng, em đừng nói không biết điều đó.”

Có lẽ cũng nên như vậy, Cố Diễn Sinh cùng ý nghĩ với anh. Trước đây cô luôn cảm thấy không khí trong nhà họ Diệp khiến người ta cảm thấy bức bối, nhưng nếu thật sự tách ra lại cảm thấy không nỡ, dù sao có ông nội chỉ huy tất cả mọi việc trong nhà đã thành thói quen rồi.

Diệp Túc Bắc bỗng tắt tivi, khiến cho cả căn phòng bất ngờ chìm trong bóng tối. Anh giơ tay ra và kéo Diễn Sinh chui tọt vào chăn. Hơi thở ấm áp của anh lại tới gần, “Diễn Sinh! Bố đồng ý cho anh chuyển quốc tịch của em và con ra nước ngoài rồi.”

“Tại sao?” Cố Diễn Sinh nghi ngờ hỏi lại. Bố đã đồng ý rồi sao? Ông Cố luôn không hài lòng về việc Diễn Sinh thay đổi quốc tịch, có thể đây là thói quen của quân nhân, nhưng sao bỗng dưng bố lại đồng ý? Đã xảy ra chuyện gì ư?

“Như vậy chúng ta có thể sinh vài đứa con rồi.” Hơi thở của Diệp Túc Bắc không ngừng phả vào bên tai khiến cho cô có phần bị mê hoặc.

“Không lấy quốc tịch nước ngoài cũng không phải không thể sinh thêm, cũng không đến nỗi không đủ tiền nộp phạt.”

“Chúng ta phải tuân thủ pháp luật.” Diễn Sinh luôn cảm thấy việc này có gì đó rất lạ, nhưng cô không giải thích được. Diệp Túc Bắc muốn rũ bỏ họ, hay đã xảy ra chuyện gì mà anh phải đề phòng trước.

Chương 50

Cuối tuần Diệp Túc Bắc về nhà rất sớm, anh ngồi trên sofa xem tivi, Cố Diễn Sinh mặc tạp dề bận rộn nấu nướng, còn Tích Triều đang ngủ ngoan trong phòng.

Gần đây Diệp Túc Bắc về nhà rất đúng giờ, cũng không có gì thay đổi, nhưng không có nghĩa không có chuyện phát sinh. Tâm trạng Diệp Túc Bắc gần đây hay trầm ngâm, Cố Diễn Sinh nhận ra điều đó, chỉ là cô chưa nói ra mà thôi. Lúc này Diễn Sinh đang hầm canh nên tạm thời không có việc gì làm, đứng trong bếp suy nghĩ mọi chuyện. Cô nghĩ muộn một chút nữa sẽ đưa con đi tiêm phòng, bệnh tình của ông nội tuy tích cực điều trị nhưng không tránh khỏi việc bị mù mắt, vì vậy cô cũng phải giành thời gian cùng Túc Bắc chăm lo cho ông. Ông Diệp và bà Diệp đã già rồi, giờ lại xảy ra mâu thuẫn. Ông Diệp tính tình nóng nảy ngoan cố, còn bà Diệp lại trầm tư nên là bậc con cháu phải cố gắng dung hòa.

Diễn Sinh cảm thấy mình có rất nhiều việc cần làm trong thời gian tới.

Diệp Túc Bắc nhẹ nhàng tiến lại gần, anh bước chân rất khẽ, trên người anh mặc đồ thể thao, anh dựa mình vào tủ bếp với khí chất ngất trời. Cố Diễn Sinh liếc nhìn anh, trong lòng thoáng buồn, đây chính là sự khác biệt giữa đàn ông và đàn bà. Diệp Túc Bắc đã lên chức bố rồi nhưng không ra dáng chút nào. Vẫn với vầng trán cao mạnh mẽ, nếu không có Cố Diễn Sinh thì anh chỉ biết đến kinh doanh mà thôi.

Diễn Sinh giờ khác trước rất nhiều, tuy vóc dáng đã dần hồi phục nhưng thần thái ngày càng giống bà chị dâu, chả trách gần đây Diệp Túc Bắc thường trêu cô, “Chị dâu, sau này tôi có vợ bé ở ngoài chị phải rộng lượng với tôi một chút nhé.”

Mỗi lần anh đùa như vậy, Cố Diễn Sinh sẽ cho anh một trận, nhưng lúc này cô đang bận suy nghĩ, Diệp Túc Bắc liền nhíu mày hỏi, “Đang nghĩ gì vậy? Không thèm để ý hả?”

Cố Diễn Sinh cười đáp, “Nghĩ xem khi anh có vợ bé bên ngoài thì em phải lập uy thế nào đây.”

Diệp Túc Bắc cố làm bộ kinh ngạc kêu lên, “Có thật không vậy?” Anh bước tới gần, đưa hai tay ôm lấy eo Diễn Sinh, cúi thấp đầu sát vào mặt cô, khoảng cách gần tới mức hơi thở của anh đang phả vào mặt cô.

“Em đồng ý cho anh có vợ bé bên ngoài rồi đúng không?” Anh cố tình trêu, “Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay anh gọi cô ấy đến, để em và cô ấy sống hòa thuận với nhau, yên tâm, em sẽ là bà cả.”

“Thật đấy”, Cố Diễn Sinh cười rồi cấu vào cánh tay Diệp Túc Bắc, cô nói tiếp, “Tới đây! Để cô ta tới đây! Em sẽ không ghen đâu.”

Diệp Túc Bắc bị cấu đau điếng đành thề thốt sau này không dám nữa, tới lúc này Cố Diễn Sinh mới bỏ tay ra. Diệp Túc Bắc cười hiền, do khoảng cách rất gần nên Cố Diễn Sinh nhìn thấy mình rất nhỏ bé trong mắt anh. Tất cả mọi thứ thuộc về cô đều lọt vào mắt anh, sao ấm áp đến vậy.

Diệp Túc Bắc hôn lên trán cô, mắt anh sáng long lanh, giống ngôi sao sáng nhất trên trời, Cố Diễn Sinh thích thú với cảm giác chỉ mình cô cảm nhận được đó.

“Nếu thời gian dừng lại thì tốt biết mấy.” Diệp Túc Bắc than thở.

Cố Diễn Sinh liếc anh một cái, “Tránh ra! Đừng có rủa em, sống tới một trăm tuổi là mục tiêu của em đấy.”

“...” Đối diện với người không biết lãng mạn như cô, Diệp Túc Bắc chỉ biết cười trừ rồi bước ra ngoài.

Thủ tục thay đổi quốc tịch làm rất nhanh, Cố Diễn Sinh không nhớ anh nói chuyện với cô hôm nào, nhưng không lâu sau đã làm xong.

Cố Diễn Sinh không lý giải được nhưng cũng không phản đối, dù sao cũng không ảnh hưởng gì, chỉ là chứng minh thư chuyển thành thẻ xanh. Nếu cô không vi phạm pháp luật thì về cơ bản không ảnh hưởng tới cuộc sống.

Lúc ăn cơm Cố Diễn Sinh hỏi Diệp Túc Bắc, có phải gần đây anh gặp khó khăn gì không? Thực tế gần đây Diệp Túc Bắc về nhà rất sớm, nhưng mỗi lần nghe điện thoại ở nhà anh đều vô tình chau mặt nhăn mày.

Diệp Túc Bắc nhai cơm rồi chậm rãi nói, “Không có việc gì lớn, toàn những việc vụn vặt mới khiến người ta cảm thấy phiền.”

“Có… liên quan tới anh ấy không?” Cố Diễn Sinh thận trọng hỏi. Diệp Túc Bắc hiểu “anh ấy” mà cô nhắc tới là ai.

Anh thận trọng nhìn Cố Diễn Sinh rồi nói, “Diễn Sinh! Em có tin không? Anh thực sự không muốn đối đầu với anh ta chút nào.” Anh dừng lại hồi lâu rồi tiếp, “Không thể phủ nhận một điều, anh ta có quan hệ huyết thống với anh.”

Hồi còn học đại học, Lộ Tùng Quang rất thích đưa cô đến một quán ăn, quán ăn này có món mì vằn thắn cô ăn mãi không biết chán, trước đây Lộ Tùng Quang luôn nâng niu cô trong lòng bàn tay, lúc nào cũng nghe lời cô.

Hôm nay là ngày nghỉ lễ, lại không phải là giờ ăn, quán ăn to thế này nhưng không có vị khách nào. Cố Diễn Sinh ngồi trên một chiếc nghế nhựa nhiều màu sắc, lặng lẽ chờ Lộ Tùng Quang tới.

Thật ra cô không chắc anh sẽ tới, cô cảm thấy mục đích trong hành động lần này của mình rất không nên, thậm chí có chút bỉ ổi.

Thời gian chờ đợi trôi qua chậm chạp, Cố Diễn Sinh nhớ lại những lúc Lộ Tùng Quang chờ cô trước đây. Sáng nào anh cũng mua đồ ăn sáng mang tới tận phòng cho cô, bữa trưa và tối anh đều nhẫn nại chờ cô. Lúc đó Diễn Sinh chỉ là một nữ sinh bình thường, cô không thích Lộ Tùng Quang nên không biết trân trọng. Lộ Tùng Quang gọi điện xong cô vẫn lề mề mãi nửa tiếng sau mới xuống. Nhiều lần vào buổi tối khi cô xuống tới nơi đã thấy Tùng Quang đứng dưới đèn, đối diện với bóng của mình thay đổi các tư thế tay để tự mua vui cho mình. Cố Diễn Sinh cũng không phải lòng dạ sắt đá, sau đó cô đã nhanh nhẹn hơn để anh không phải chờ lâu.

Còn nhớ mỗi lần ăn cơm ở đây, Cố Diễn Sinh thường trách nghế nhựa cứng quá, Lộ Tùng Quang sẽ bưng bát mì vằn thắn cô thích ăn nhất nói, “Chiếc nghế nhựa này thật quá đáng, dám bắt nạt Diễn Sinh của chúng ta.” Vừa nói vừa bưng bát mì đến trước mặt cô rồi an ủi, “Sau này có tiền anh sẽ đổi toàn bộ số ghế nhựa này thành sofa để Diễn Sinh nhà ta ngồi thật thoải mái!”

Lúc đó Cố Diễn Sinh chỉ biết nhịn cười mắng anh, “Đồ thần kinh!”

Đúng vậy! Người đàn ông này phải thần kinh lắm mới tốt với cô như vậy? Cho đến nay Diễn Sinh vẫn chưa tìm được lời giải đáp.

Khi Lộ Tùng Quang tới, Cố Diễn Sinh vẫn đang hồi tưởng lại quá khứ. Nhìn thấy anh nhưng tinh thần cô vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, chỉ miễn cưỡng nói, “Anh ngồi đi!”

Lộ Tùng Quang trầm mặc ngồi đối diện với Cố Diễn Sinh, từ lúc ngồi xuống tới giờ Lộ Tùng Quang luôn nhìn cô bằng đôi mắt phức tạp, rõ ràng nơi đây đã gợi cho anh rất nhiều ký ức.

“Hẹn tôi tới đây làm gì?” Anh liếc xung quanh một lượt, khóe miệng nở nụ cười như lạnh lùng như đau khổ, “Em không tìm tôi tới đây để ôn kỷ niệm cũ đấy chứ? Hay Diệp Túc Bắc đối với em không tốt, muốn tìm tôi làm lại từ đầu?”

Nhìn thái độ bất cần của anh, Cố Diễn Sinh thầm nghĩ dù mọi vật vẫn như xưa thì anh cũng thay đổi rồi. Tuy Lộ Tùng Quang nói với thái độ lạnh lùng nhưng trong chốc lát Cố Diễn Sinh vẫn cảm nhận được sự đau khổ trong ánh mắt anh.

Cô không nói gì chỉ lôi trong túi ra một tập ảnh, bình tĩnh đặt lên mặt bàn rồi đẩy về phía Lộ Tùng Quang.

“Em có ý gì vậy?” Lộ Tùng Quang nhìn qua tập ảnh cũ kỹ rồi hỏi một câu.

“Anh có thể mở ra xem.” Cố Diễn Sinh phớt lờ. Lộ Tùng Quang suy nghĩ một lát rồi nhẹ nhàng lật cuốn ảnh.

Đây là cuốn ảnh duy nhất trong nhà có hình của Diệp Túc Bắc, thực tế, anh không thích chụp ảnh, những tấm hình của anh trong nhà ít đến đáng thương. Cố Diễn Sinh cảm thấy ảnh của cô ở nhà còn nhiều hơn số ảnh trong nhà Diệp Túc Bắc. Người chụp ảnh chung với Diệp Túc Bắc nhiều nhất trong cuộc đời này cũng chính là Cố Diễn Sinh.

Cuốn ảnh đó không có gì đặc biệt, từ khi Diệp Túc Bắc chào đời, đầy tháng, cho tới khi anh kết hôn, chỉ có rất ít ảnh. Dù anh có đoạt giải gì thì cũng chỉ có một mình anh chụp ảnh, bởi còn một người nữa đang chụp ảnh cho anh đó là bà Diệp. Ở nhà khi nhìn thấy cuốn ảnh này, bỗng dưng Cố Diễn Sinh ứa nước mắt.

Đó là một tuổi thơ thế nào? Lên năm tuổi vẫn chưa biết mặt bố, đến khi gặp mặt thì là một ông bố nghiêm khắc và nóng tính. Diệp Túc Bắc đi thi, tham gia các hoạt động hay tốt nghiệp cũng chỉ có một mình mẹ ở bên. Đôi khi ông nội cũng giành chút thời gian nhưng cũng chỉ một mình ông tới. Tất cả các tấm hình của anh đều rất cô đơn, thậm chí anh không biết cười trước máy ảnh.

Cố Diễn Sinh cảm thấy tâm trạng rất nặng nề, lặng lẽ hít thở nhìn Lộ Tùng Quang giờ từng trang ảnh, nói không nhanh không chậm, “Anh thấy chưa? Đây là cuốn ảnh duy nhất của Diệp Túc Bắc.”

Lộ Tùng Quang không nói gì.

Cố Diễn Sinh nói tiếp, “Trước năm tuổi, bố ở bên cạnh anh, anh có được vài năm tuổi thơ ấm áp nhất. Có thể anh nghĩ mình chỉ có bố trong vài năm còn Diệp Túc Bắc có tới hai mươi mấy năm, nhưng thực tế Diệp Túc Bắc không có gì cả. Thái độ của bố đối với anh ấy, anh có thể nhìn thấy trong cuốn ảnh này chứ? Là một đứa trẻ ưu tú, sinh ra trong một gia đình danh giá nhưng anh ấy chỉ có mẹ và ông. Nếu so sánh, anh thấy anh ấy hơn anh điểm gì? Có thể anh sẽ nổi giận, cho rằng không công bằng đối với mẹ anh nhưng anh ấy thì sao? Anh ấy có trách nhiệm và sự lo lắng của riêng mình. Có lúc anh ấy muốn khóc nhưng không thể khóc bởi anh ấy là cháu của họ Diệp nên phải kiên cường.”

Sắc mặt của Lộ Tùng Quang dần nhợt nhạt, giọng anh có chút run run, “Em chỉ nghĩ đến anh ta thôi sao?” Anh cười bi đát, ánh mắt xa thẳm, giọng điệu đúng mực, “Em bằng lòng nghe quá khứ của tôi không?”

Cố Diễn Sinh bị thái độ của Lộ Tùng Quang chặn đứng, cô run run, trong lòng như có cái gì đó nổ tung, không biết nói gì nữa.

Nội tâm Lộ Tùng Quang rất phức tạp, những đau khổ đã qua, thân phận thua thiệt là những điều anh chôn chặt dưới đáy lòng, nhưng lúc này anh lại bộc lộ hết ra ngoài. Anh kể lại như trong cõi xa thẳm, “Ngày nhỏ tôi sống cùng mẹ và người đàn ông đó ở Thiên Sơn. Từ khi tôi biết nói, mẹ bảo tôi gọi người đó bằng chú. Lúc đó tôi không hiểu sự khác biệt giữa chú và bố như thế nào. Khi ấy những người lính ở đó bảo tôi, người đàn ông đó là bố tôi, không phải chú. Tôi liền đi hỏi mẹ, mẹ chỉ khóc, tôi cố vặn hỏi thì mẹ giơ tay đánh tôi.”

“Khi đó tôi còn rất nhỏ, không chấp nhận mình bị đánh oan, liền đi hỏi người đàn ông đó, rốt cuộc ông là chú hay là bố tôi. Lúc đó tôi luôn cảm thấy người đàn ông đó là người thân thiết với tôi nhất trên thế giới này, ông cõng tôi trên vai và lớn tiếng cho tôi biết, ông ấy là bố của tôi.”

Nhớ lại tuổi thơ ở Thiên Sơn, tất nhiên Lộ Tùng Quang vẫn còn nhớ những ký ức tươi đẹp. Người đời không thừa nhận điều tốt đẹp đó, nhưng anh chỉ là một đứa trẻ, làm sao hiểu phải gánh vác những áp lực về đạo đức và bình luận của họ.

“Khi tôi lên bốn tuổi, tất cả mọi thứ bỗng nhiên thay đổi. Mẹ lẳng lặng thu xếp hành lý, mẹ và tôi cùng người đàn ông đó lên tàu hỏa, lúc ấy tôi nhìn thế giới bên ngoài cảm thấy rất vui vẻ và phấn kích mà không biết rằng, từ đó trở đi tôi chỉ còn mỗi mình mẹ ở bên. Mẹ đưa tôi đến ở một căn phòng đơn giản, mẹ vốn là một người phụ nữ thận trọng, học thức cao, mọi người xung quanh đều khen mẹ học thức, rất có tiền đồ, nếu như không có tôi.” Anh cười gượng, “Tôi là một kẻ thừa thãi.”

Cố Diễn Sinh nhìn ánh mắt hấp háy của anh, trong lòng bấn loạn khó hiểu.

“Đầu tiên mẹ dạy học trong một trường trung học, tuy không có người đàn ông đó nhưng cuộc sống của mẹ con tôi rất bình yên. Sau đó người đàn ông đó thỉnh thoảng tới thăm mẹ. Thời gian đó rốt cuộc tôi đã nhìn thấy nụ cười trên gương mặt mẹ, đôi khi tôi nghĩ cũng lạ, khuôn mặt người đàn ông đó không gây cười, sao mẹ gặp ông ấy lại cười nhỉ?”

“Nếu em nghĩ đó là hạnh phúc thì em đã nhầm rồi.” Ánh mắt Lộ Tùng Quang trở lên lạnh lẽo rồi kể tiếp những chuyện hoàn toàn trái ngược với những điều tốt đẹp vừa nói trên.

“Có một lần người đàn ông đó tới thăm mẹ, sau khi ông ta đi thì một nhóm người lạ mặt xông vào đập phá nhà tôi. Nhóm người đó rất hung dữ, họ cầm gậy gỗ chỉ vào mặt mẹ, mắng mẹ là đồ ‘kỹ nữ’. Tuy tôi còn nhỏ nhưng cũng hiểu đó là câu chửi. Mẹ không hề phản bác, cứ để bọn người đó đập phá. Sau hôm đó mẹ từ trường trở về nói với tôi, chúng ta phải chuyển nhà. Tôi hỏi mẹ vì sao, mẹ nói muốn đổi việc khác. Sau này tôi mới biết, lại có một nhóm người nữa phát tờ rơi ở trường, vì danh tiếng, nhà trường đã buộc phải cho mẹ nghỉ việc. Cứ như vậy, trong vòng mười mấy năm, mẹ và tôi đã chuyển nhà không biết bao nhiêu lần, mẹ cũng không biết phải đổi bao nhiêu công việc, còn người đàn ông khiến mẹ cười khi gặp mặt đó cũng không bao giờ xuất hiện nữa.”

Cố Diễn Sinh lặng lẽ lắng nghe, cô vốn cho rằng Lộ Tùng Quang vì hận thù, không ngờ anh lại trải qua một cuộc sống như vậy. Cô không biết phải bình luận chuyện này thế nào, những ân oán từ đời trước trực tiếp để đời sau gánh chịu. Quá khứ của bà Lộ, để con phải gánh chịu tất cả, rõ ràng Lộ Tùng Quang không làm chuyện gì sai. Nhưng anh lại phải trải qua một cuộc sống nước sôi lửa bỏng như vậy.

“Trước khi mẹ qua đời luôn nhấn mạnh với tôi rằng, tôi họ Lộ, là con trai của Lộ Vân Quế, không liên quan tới ai cả. Lúc mẹ bệnh nặng, bà luôn tự khống chế nhưng trước lúc lâm chung lại luôn miệng gọi tên người đàn ông đó. Tôi không biết làm sao mới trút được nỗi hận này.” Trong mắt của Lộ Tùng Quang tràn đầy nghi ngờ và hận thù. Giống một đứa trẻ thực thà với chính mình, “Mọi người đều nói mẹ tôi gây ra tội thì phải tự chuốc lấy, cũng có một số nói mẹ tôi là tội phạm, kẻ cướp của chính mình, nhưng những người đó họ hiểu gì chứ? Lộ Vân Quế có trăm sai ngàn sai, nhưng bà ấy đã sinh ra tôi, đối với tôi bà ấy là bầu trời, không có bà ấy sẽ không có tôi, bà ấy là người thân duy nhất của tôi trên cõi đời này...”

Những lời nói sau cùng giọng anh dần nghẹn lại. Lòng Cố Diễn Sinh cũng nhói đau theo anh. Cô dường như trông thấy một đứa trẻ vùng vẫy trong vũng bùn, khi nó trải qua bao nhiêu khó khăn mới thoát ra khỏi vũng bùn đó thì lại bị một số người kỳ thị bùn lầy trên người nó. Anh ấy chỉ là một đứa trẻ, lại phải chịu đựng nhiều điều đau khổ như vậy. Cố Diễn Sinh không nói gì chỉ nắm chặt tay anh. Khi bàn tay cô đặt lên mu bàn tay anh, cô rõ ràng cảm thấy sự bất ngờ trong anh.

Giọng cô chân thành, giống như một người đã trải qua rất nhiều nỗi đau, “Tất cả không phải đã qua rồi ư? Sao anh lại lựa chọn cách báo thù tiêu cực như vậy? Như vậy có vui vẻ không? Làm như vậy anh có cảm thấy vui không?”

Lộ Tùng Quang không hiểu những lời khuyên giải của cô, như người mất tâm trí, anh gào lên, “Tôi không sai! Là bọn họ nợ tôi, tất cả là do Diệp Mục Thành gây ra, ông ta dựa vào đâu mà làm thế.”

“Vậy Diệp Túc Bắc, bà Diệp và ông nội thì sao?” Bà cả bà hai đều bất hạnh như nhau.

Lộ Tùng Quang sầm nét mặt rồi rít qua kẽ răng, “Bọn họ đều đáng chết, tất cả người nhà họ Diệp đều đáng chết hết.”

“Tùng Quang! Làm như vậy anh cũng đâu có vui.” Cố Diễn Sinh không hiểu sự mất cân bằng trong anh, chỉ gọi tên anh một cách ấm áp.

“Đúng vậy! Vì thế tôi cũng muốn họ không vui giống mình.”

Không! Anh không phải người như vậy. Cố Diễn Sinh đưa tay gạt những sợi tóc phất phơ trên trán Lộ Tùng Quang, vỗ về tâm trạng mất kiểm soát của anh, “Lộ Tùng Quang mà em quen là một người quân tử, em hiểu giờ anh mất mẹ nên nhất thời kích động.”

Cô chưa kịp rút tay về thì Lộ Tùng Quang đã nắm chặt lấy tay cô, chặt đến mức như muốn nghiền nát. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi rõ ràng từng từ một, “Em có đồng ý yêu tôi không? Có đồng ý rời khỏi Diệp Túc Bắc để yêu tôi không?”

Tay Cố Diễn Sinh bị anh siết chặt làm cho đau đớn, cô chau mày và kêu lên một tiếng, “Đau...”

Lộ Tùng Quang nhanh chóng tỉnh lại, bỏ tay cô, mắt anh nhìn ra chỗ khác chỉ ngượng ngùng nói, “Xin lỗi, tôi quá mất bình tĩnh.”

“Tùng Quang...”

“Nếu như”, Lộ Tùng Quang lấy lại vẻ lạnh nhạt, giọng điệu nhẹ nhàng, chỉ là ánh mắt luôn nhìn ra chỗ khác không còn nhìn vào cô nữa. Anh nói, “Nếu tôi làm tổn thương anh ta, em có hận tôi không?”

Cố Diễn Sinh vuốt bàn tay bị đau, bình tĩnh trả lời, “Em sẽ hận.”

Lộ Tùng Quang cười nhạt, rồi tiếp, “Quả nhiên em vì anh ta mà tới đây.”

“Đúng vậy!” Cố Diễn Sinh không hề giấu giếm, “Em hy vọng hai người có thể chung sống trong hòa bình.”

“Sao cái gì cũng là anh ta…” Ánh mắt Lộ Tùng Quang thất thần, “Mới đầu tôi cứ nghĩ mình đã tìm được một bước đột phá, chỉ cần tôi có được em, tôi sẽ khiến anh ta đau khổ, nhưng cuối cùng tôi lại trở thành kẻ đáng buồn cười nhất. Chết tiệt! Tôi không muốn làm em bị tổn thương chút nào.”

“Tùng Quang...”

“Từ nhỏ tới lớn, thứ mà tôi muốn không bao giờ có được.”

“Tùng Quang...”

“Không sao.” Lộ Tùng Quang bỗng bật cười, điệu cười đó khiến Cố Diễn Sinh cảm thấy rất vắng vẻ. Anh cười nói, “Tôi đã quen rồi, thực sự đã quen rồi.” Sau cùng, anh lạnh lùng liếc nhìn Cố Diễn Sinh và nói, “Em đi đi, tôi không muốn nhìn thấy em nữa.”

“Tùng Quang…”

“Đi đi!”

Cố Diễn Sinh lặng lẽ cầm lấy cuốn ảnh như nặng ngàn cân trong lúc này, bật dậy khỏi chỗ ngồi. Cô quay đầu nói trước khi rời đi, “Trong số những người em quen, anh là người đàn ông thương em nhất trên cõi đời này ngoài bố em ra. Coi như em quá ích kỷ, nhưng em thực sự hy vọng, anh sẽ không làm những việc khiến em bị tổn thương.”

Nói xong cô lặng lẽ, cầm túi sách bước đi.

Trước khi cô bước ra khỏi nhà hàng, cô nghe thấy tiếng Lộ Tùng Quang, “Thực ra, tôi cũng không muốn đối đầu với anh ta chút nào, vì dù sao tôi và anh ta cũng có quan hệ huyết thống đáng ghét với nhau, đó là thứ không thể phủ nhận.”

Cố Diễn Sinh không quay đầu, nhưng cô biết, Lộ Tùng Quang yêu thương cô nhất đã cho cô một đáp án như cô muốn. Cô không biết nên khóc hay nên cười trong lúc này. Nước mắt lưng tròng, cô không biết nên đồng tình hay có cảm xúc khác. Trong đầu cô chỉ có tiếng gào của Lộ Tùng Quang trong lúc mất kiểm soát nắm chặt tay cô, “Em có đồng ý yêu tôi không? Có đồng ý rời khỏi Diệp Túc Bắc để yêu tôi không?”

Lúc đó cô thực sự rất muốn gật đầu, nhưng cô biết trả lời như vậy mới thực sự hại anh. Tại sao có người đàn ông ngốc như vậy? Bỗng dưng cô cảm thấy hận sự nhẫn tâm của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.