Hôn

Chương 2: Chương 2




Chương 3

Ngày hội thể thao diễn ra suôn sẻ. Bế mạc, Diệp Túc Bắc được hiệu trưởng mời lên phát biểu, dù rất bất ngờ và không được chuẩn bị trước, nhưng anh vẫn điềm tĩnh đứng lên nói những lời sáo rỗng quan cách, anh nói với bọn trẻ những lời cao cả đại loại như, “Cố gắng học tập, báo hiếu với tổ quốc”. Cố Diễn Sinh lúc này chỉ có thể ngồi nghịch móng tay. Ánh nắng chiều nhạt nhòa, không quá chói chang nhưng lại rất ấm áp, các tế bào trên người cô đang thư giãn cho đến khi chủ nhiệm khoa văn gọi thì cô mới giật mình bừng tỉnh.

“Cô Cố, tí nữa có một bữa tiệc nhỏ chúc mừng thành công của ngày hội, hiệu trưởng nói cô thay mặt đội ngũ giáo viên trẻ tham dự bữa tiệc đó.”

Cố Diễn Sinh thấy khó xử. Bữa tiệc chúc mừng chắc chắn phải có sự góp mặt của “đại công thần” Diệp Túc Bắc

Cô ngập ngừng từ chối, “Thôi, tôi chưa đủ tư cách, cô để người khác đi đi.”

Thấy cô ấp úng, chủ nhiệm khoa nhìn chằm chằm vào cô, Cố Diễn Sinh thường tuân theo mệnh lệnh của cấp trên, tại sao hôm nay lại tỏ ra bất thường vậy? Cố Diễn Sinh thấy khó xử trước ánh mắt cô giáo chủ nhiệm khoa, miễn cưỡng cười gượng và nói, “Được lãnh đạo yêu mến, tôi đi vậy.”

Cố Diễn Sinh nói xong, chủ nhiệm khoa liền cười, “Thế mới đúng chứ.”

Đợi cho chủ nhiệm khoa đi xa, Cố Diễn Sinh liền thở dài một tiếng, thôi vậy, xem ra trốn cũng không thoát được rồi.

Bữa tiệc được tổ chức tại một nhà hàng gần sân vận động, Cố Diễn Sinh khoác chiếc áo choàng rồi đi. Vừa bước vào, hiệu trưởng đã nhìn thấy cô, vẫy tay gọi, “Cô Cố, lại ngồi đây.”

Cố Diễn Sinh ngẩng đầu lên nhìn, hiệu trưởng chỉ cô ngồi cạnh Diệp Túc Bắc. Đúng lúc này anh ta giả bộ khoanh tay trước ngực, cười nhếch mép, tỏ thái độ như đang chờ xem vở kịch hay.

Cố Diễn Sinh cắn răng, ghé ngồi bên cạnh Diệp Túc Bắc và lịch sự cười với anh, nhưng tất nhiên nụ cười đó méo xệch chẳng khác gì đang khóc.

Diệp Túc Bắc ngả lưng, nhẹ nhàng ghé tai Cố Diễn Sinh và nói, “Em mặc sườn xám rất đẹp, khiến anh nhớ lại ngày chúng ta kết hôn.”

Cố Diễn Sinh cảm thấy tai nóng lên, miệng chửi thầm, “Đồ lưu manh”.

Tiếng nói không to nhưng cũng đủ để Diệp Túc Bắc nghe thấy.

Diệp Túc Bắc cảm thấy thích thú với bộ dạng tức giận và thẹn thùng của cô, khuôn mặt anh bừng sáng với nụ cười tình tứ, lúm đồng tiền nơi khóe miệng càng sâu hơn. Bộ dạng đó của anh luôn khiến Cố Diễn Sinh ngứa mắt.

Nói là bữa tiệc chúc mừng thành công của ngày hội thể thao, nhưng thực chất chỉ là buổi gặp mặt nho nhỏ nên mọi người tỏ ra rất thoải mái, vừa ăn vừa uống vừa chuyện trò, Cố Diễn Sinh không biết uống rượu nên đành cắm cúi ăn.

Phòng ăn đó rất lớn, chiếc đèn pha lê ở giữa khiến cho căn phòng càng lộng lẫy, tráng lệ. Bàn ăn là chiếc bàn tròn lớn thường gặp, được trải khăn lụa, bên trên là lớp kính có thể xoay tròn để mọi người tùy ý lựa chọn món ăn mình thích. Nhưng ngồi trong bàn đều là những người chức cao vọng trọng, họ chỉ ngồi uống, trò chuyện, dường như không mấy ai quay bàn, cô gái trẻ Cố Diễn Sinh vì thế mà cũng không dám làm khác. Cô đành cắn đũa ngồi nhìn đĩa thức ăn đỏ rực trước mặt. Phải nói rằng, Cố Diễn Sinh từ nhỏ tới lớn, cái gì cũng có thể ăn được ngoại trừ đồ cay.

Trong lúc cô đang không biết phải gắp gì, chiếc bàn bỗng nhiên quay nhẹ. Nhìn xuống cô thấy một bàn tay quen thuộc, Diệp Túc Bắc nhẹ nhàng quay chiếc kính tròn. Trước mắt cô lúc này không còn đĩa thức ăn đỏ rực, mà thay vào đó là đĩa rau xào thanh nhạt, và một bát canh rất thơm. Cố Diễn Sinh ngẩng đầu nhìn Diệp Túc Bắc với ánh mắt dò hỏi. Diệp Túc Bắc vẫn tỏ ra như không có chuyện gì, tiếp tục chuyện trò.

Nhìn Diệp Túc Bắc chẳng có gì bất thường, Cố Diễn Sinh cũng không nghĩ nhiều liền gắp đĩa rau trước mặt.

Bỗng nhiên trong đám đông xuất hiện một giọng nói lảnh lót, “Ý...” Một cô giáo chừng ba mươi tuổi nhìn chiếc nhẫn trên tay Cố Diễn Sinh và nhận xét, “Cô Cố, chiếc nhẫn trên tay cô và chiếc nhẫn của Tổng giám đốc Diệp là một cặp sao?”

Vừa nói ngớt lời, mọi ánh mắt đều tập trung vào tay của Cố Diễn Sinh, sau đó lại đảo sang tay của Diệp Túc Bắc.

“Đúng vậy không? Cô Cố, nhẫn của cô và của Tổng giám đốc Diệp rất giống nhau!”

Cố Diễn Sinh nhất thời cứng miệng.

Các thầy cô giáo trong trường biết được quan hệ của cô và Diệp Túc Bắc cũng che miệng cười, chỉ còn lại Cố Diễn Sinh đang lúng túng không biết phải làm sao. Cô nhìn Diệp Túc Bắc với ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ, hy vọng anh nói đỡ vài lời giúp cô bớt lúng túng, ai ngờ Diệp Túc Bắc lại nhìn cô với vẻ mặt như không hay biết. Và ánh mắt vô tội đó khiến cô tức giận suýt chút nữa ném cả chiếc đũa vào mặt anh ta.

Cứ giả vờ giả vịt đi! Cố Diễn Sinh tức giận lườm anh ta một cái.

Cô hít một hơi dài, cố gắng trấn tĩnh, gượng gạo cười, “Thực ra...”

“Thực ra chiếc nhẫn này rất bình thường, chỉ cần mọi người tới hãng đó là có thể mua được ngay.”

Cố Diễn Sinh cúi đầu lườm Diệp Túc Bắc. Vừa rồi bảo anh ta nói thì anh ta không nói, đến khi cô nói thì anh ta lại chen ngang, như vậy chẳng phải càng đáng ghét hơn sao?

Cũng may mà các thầy cô giáo không phải người nhiều chuyện, nghe Tổng giám đốc Diệp giải thích như vậy, họ cũng không hỏi thêm. Cố Diễn Sinh thở phào. Chữ khắc trên chiếc nhẫn đó rất nhỏ, lại viết ở bên trong, nếu không chiếc nhẫn đặt của hãng Tiffany sẽ bị lộ tẩy.

Sau không khí tĩnh lặng một lúc, một thầy giáo rất thông minh chuyển chủ đề, thầy chỉ vào chiếc dây đeo tay của Diệp Túc Bắc, “Chiếc dây đeo tay của Tổng giám đốc Diệp rất đặc biệt, chắc cũng không dễ mua phải không?”

Diệp Túc Bắc quay quay chiếc vòng đeo tay bằng ngọc thạch được xuyên bằng chỉ đỏ trên tay, nhìn Cố Diễn Sinh và nói, “Đây là chiếc dây đeo tay vợ tôi mua khi đi Tây Tạng, là một đôi, hình như là để giữ bình an gì đó. Tôi cũng không nhớ rõ, phụ nữ mà, rất thích tin vào mấy chuyện này.”

Tất cả mọi người đều nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ, “Tổng giám đốc Diệp thật hạnh phúc, anh có vẻ rất yêu vợ.”

“...”

Cố Diễn Sinh cũng gượng gạo cười cùng với đám đông, rồi vội vàng đặt đũa xuống, nhẹ nhàng giấu giếm chiếc dây đỏ vào trong tay áo khoác. Ăn bữa cơm này chỗ nào cũng thấy có sơ hở khiến cô toát mồ hôi lạnh.

Gã này cũng thật biết giả bộ, rõ ràng hai người họ đang chiến tranh lạnh cả tuần nay, vậy mà vẫn ra vẻ điềm đạm nhận hết lời khen và sự ngưỡng mộ của người khác.

Suốt bữa ăn Cố Diễn Sinh như ngồi trên bàn châm, cô luôn phải tìm lời viện cớ, nhưng lại không nghĩ ra được lý do gì. Mặt ủ mày chau chịu đựng cho đến hết bữa.

Một mình cô đi trước, Diệp Túc Bắc vẫn bị các lãnh đạo vây xung quanh hỏi chuyện. Tranh thủ thời cơ, cô lái xe đi luôn.

Bữa tối chẳng ăn được là bao, cái bụng rỗng kêu liên hồi. Cố Diễn Sinh buộc phải vào bếp nấu bát mì lấp đầy bụng. Ăn mì xong rửa bát, cô nghe thấy một tiếng, “ting ting”, phát ra từ khóa điện tử ngoài cửa lớn, không cần nhìn cũng biết là Diệp Túc Bắc.

Dọn dẹp xong, Cố Diễn Sinh từ nhà bếp đi ra, cô thấy Diệp Túc Bắc đang say nằm vật trên ghế sofa, mắt lảo đảo, vừa nhìn thấy Cố Diễn Sinh anh ta liền cười, chỉ vào cô và nói, “Bà xã, anh muốn thay giày.”

Hôm nay Cố Diễn Sinh mới thấy Diệp Túc Bắc say đến mức đi cả giày vào nhà. Cố Diễn Sinh tỏ ra hằn học, nhưng vẫn vội đi lấy dép để anh ta thay, “Bẩn chết đi được, giày cũng không biết đường mà thay, uống ở đâu mà say vậy? Sao không uống chết luôn đi!”

Diệp Túc Bắc vừa thay giày vừa lè nhè, “Bác Lăng mời anh về nhà, bác gái đã chuẩn bị đồ ăn rồi, anh thề, anh chỉ uống có một ít thôi.” Vừa nói anh ta còn ra dấu trên đầu ngón tay, “Chỉ một tí xíu thôi.”

Nhưng Cố Diễn Sinh không tin vào những lời biện minh của kẻ say rượu. Cô liếc anh ta một cái, quay người chuẩn bị vào phòng, nhưng Diệp Túc Bắc bất ngờ kéo cô lại rất mạnh, cô không kịp kháng cự, trượt chân ngã vào lòng anh, được thể anh ôm chặt cô vào lòng. Hơi rượu phả thẳng vào mũi Cố Diễn Sinh, kích thích mọi giác quan, cô khó chịu nhắm chặt mắt.

“Buông em ra, hôi quá, uống gì mà nhiều vậy!”

Diệp Túc Bắc trề môi, giống như đứa trẻ bị mẹ mắng không chịu rửa tay, vẻ mặt tỏ ra như oan ức, “Anh chỉ uống một ít thật mà.”

Cố Diễn Sinh dùng hết sức đẩy mạnh vai anh ta ra và nói, “Mặc kệ anh, mau buông em ra, em buồn ngủ rồi.”

Không ngờ anh ta không những không buông mà còn hôn cô với cái miệng nồng nặc mùi rượu, cô tức giận tay khua loạn, “Đồ khốn, đồ lưu manh, buông ra!” Cô dồn hết sức, rồi ấn tay vào gáy của Diệp Túc Bắc, mặt đỏ nóng bừng.

Diệp Túc Bắc ôm Cố Diễn Sinh giọng tỏ vẻ đáng thương, “Vợ yêu, anh đã ngủ trong phòng làm việc cả tuần nay rồi, em không thương anh sao?”

Cố Diễn Sinh giọng lạnh nhạt, “Em không nhận thấy anh có chút thay đổi nào hết.”

Thấy thái độ của Cố Diễn Sinh vẫn kiên quyết, Diệp Túc Bắc mắt long lanh, lại tiếp tục chối cãi, anh mon men sát lại gần và hôn lên trán cô, “Em nghĩ oan cho anh thật rồi, anh và cô gái đó không có gì cả!”

Cố Diễn Sinh mà tin thì cô quả là con ngốc, chẳng phải đã có câu, thà tin thế giới có ma cũng không bao giờ tin miệng đàn ông sao.

Cô đẩy ngay mọi lời nói của Diệp Túc Bắc ra khỏi đầu, “Thôi đi, không có gì sao anh để người ta kéo anh vậy?”

Anh vẫn không từ bỏ, cố gắng ôm chặt Cố Diễn Sinh vào lòng, hơi ấm từ cơ thể anh tỏa ra cùng với men rượu khiến Cố Diễn Sinh cũng thấy chếnh choáng. Hơi thở nồng ấm của anh lướt nhẹ qua gáy cô, nhè nhẹ, buồn buồn như muốn chọc ghẹo người khác.

“Đó là em gái của một người bạn, là Thành Công Thạch, em cũng biết mà! Cô gái đó năm nay mới hai mươi tuổi, làm sao anh có thể có gì với người ta chứ?” Nói xong, anh hôn cô với bờ môi nóng bỏng khiến cô cũng không thể cưỡng lại, bàn tay ấm áp luồn nhẹ vào trong áo cô.

Cô như mất hết sức lực, choáng váng trách móc, “Em gái của bạn thì càng không nên dây, con bé nhỏ tuổi như vậy mà anh cũng không tha!”

“Không có chuyện gì thật mà, anh tuyệt đối trong sạch, không tin thì em thử xem...” Chưa nói hết lời, anh liền bế cô vào phòng ngủ. Cô không thể chống cự, toàn thân như mềm đi, chỉ có thể ôm chặt cổ anh theo bản năng.

Lên giường, anh không ngần ngại đè lên cô, miệng thì thầm, “Cái váy sườn xám đó quá ngắn, anh không thích người khác nhìn thấy em như vậy.”

Cố Diễn Sinh mệt lắm rồi, sau đó cô cũng quay đầu ngủ thiếp đi, còn Diệp Túc Bắc rõ ràng là đã uống say, vậy mà không biết lấy đâu ra nhiều sức vậy, hùng hục khiến cô mệt nhoài. Bình thường cô vốn là người sạch sẽ, chưa tắm thì sẽ không lên giường, lần này cô mệt đến nỗi quay người đi là ngủ thiếp. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô cảm thấy ngứa ngứa ở đầu ngón tay, muốn rút lại gãi nhưng như có cái gì đó ghìm chặt không thể rút ra được.

Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra thì thấy Diệp Túc Bắc đang nắm tay cô, cô vội vã hỏi, “Anh làm gì thế?”

Diệp Túc Bắc dịu dàng vuốt nhẹ lên má cô và nói, “Cắt móng tay cho em, móng tay của em dài như vuốt mèo vậy, nhìn mà phát sợ.”

Ngày hôm sau tỉnh dậy, có vẻ như đã muộn, cô buồn rầu ngồi vào bàn ăn, nhìn Diệp Túc Bắc từ trong bếp hăm hở ra ra vào vào. Bàn ăn đã bày sẵn một bữa ăn thịnh soạn, nhưng điều đó cũng không làm giảm được tâm trạng u sầu của cô.

Cô bị Diệp Túc Bắc không biết xấu hổ tấn công đến mệt nhoài không nói làm gì, nhưng còn móng tay của cô cũng bị anh tranh thủ cắt nham nham nhở nhở, cô không thể chịu đựng thêm nữa liền chỉ thẳng vào Diệp Túc Bắc mắng xối xả.

“Diệp Túc Bắc, anh là đồ khốn. Đồ thô bạo giở trò lưu manh, ngoài mấy cái trò này ra anh còn biết gì nữa hả?”

Diệp Túc Bắc vẫn vờ như không nghe thấy những lời mắng của cô, bưng cốc sữa đặt lên bàn, dịu dàng nói, “Em mau ăn đi, vẫn còn 20 phút nữa, tí nữa anh sẽ lái xe đưa em đi.”

Cố Diễn Sinh ngẩng lên nhìn một cái, rồi lại cúi đầu ăn sáng, nhưng vẫn không quên đệm thêm một câu, “Ai cần anh đưa? Tự tôi cũng biết lái xe.”

“Được rồi, được rồi”, Diệp Túc Bắc dỗ dành Cố Diễn Sinh như một đứa trẻ, “Là anh mặt dày đòi đưa em đi, được chưa? Thôi, em mau ăn đi, bà xã đại nhân.”

Cố Diễn Sinh chỉ xì một tiếng, nhưng không nói lại câu gì, cắm đầu ăn cháo, bát cháo rất vừa, không loãng cũng không đặc, mùi vị cũng không tồi.

Cô nghĩ thầm, thôi được rồi, đã chịu xuống nước thì cho anh ta một cơ hội nữa, cứ làm cao như vậy cũng rất mệt mỏi.

Chương 4

Diệp Túc Bắc hôm đó đưa cô đi làm, trước khi cô xuống xe, anh không quên tặng cô một nụ hôn sớm mai. Nhưng Cố Diễn Sinh vẫn vờ như không hiểu tình ý của chồng, cô cắn rất mạnh vào môi anh.

“Anh... Diệp Túc Bắc, sau này anh còn dám dắt tay người phụ nữ khác đi dạo phố, em sẽ mách bố, cho bố đánh anh!”

Diệp Túc Bắc một tay chống trên vô lăng, một tay che chiếc môi vừa bị cắn chảy máu, dù rất đau, nhưng anh không muốn để vợ nhìn thấy mà hoảng loạn. Anh vờ quay nhẹ sang phải, liếc mắt cười và nói, “Vợ yêu, em càng ngày càng lợi hại, không dùng móng tay cào nữa mà dùng răng để cắn cơ đấy!”

“Xì!” Cố Diễn Sinh cũng liếc mắt lườm anh, xuống xe không thèm quay đầu lại nhìn, đóng sầm cửa, âm thanh nghe đến rung cả trời đất.

Cho đi đời con xe R8, trên đời này cô ghét nhất là R8!

Cố Diễn Sinh không thích ghim giận trong lòng, vì thường nếu cô ghét ai thì sẽ trả thù ngay.

Từ nhỏ tới lớn cô chưa từng bị ai làm cho tổn thương, trừ Diệp Túc Bắc. Không biết có phải là khắc tinh không, nhưng ở bên Diệp Túc Bắc, cô phải chịu nhiều uất ức.

Người mà cô hận nhất trên đời là anh, nhưng người mà cô yêu nhất cũng là anh.

Tối hôm đó Kiều Tịch Nhan gọi điện, cô đang đi trên đường, đúng giờ tan tầm nên người người đều tấp nập trở về nhà, dòng xe không thể lưu thông.

“Tối có việc gì không? Chúng ta đi làm móng nhé!”

Bàn tay thuôn dài của Cố Diễn Sinh gõ nhẹ lên vô lăng.

“Không đi đâu.” Cố Diễn Sinh cúi xuống nhìn những chiếc móng tay đã bị cắt ngắn tun ngủn, “Móng tay cắt cụt rồi, còn gì mà làm.”

“Không phải đấy chứ”, Kiều Tịch Nhan thảng thốt, “Cố Diễn Sinh, không phải cậu vì đạo đức nghề giáo, vì lên lớp giảng bài mà cắt cụt móng tay đấy chứ?”

“Đạo đức nghề giáo gì chứ”, Cố Diễn Sinh không để cho Kiều Tịch Nhan nói hết lời đã dập máy.

Ai quen Cố Diễn Sinh cũng đều biết, cô quan tâm và chăm sóc tóc và móng tay nhất, từ khi còn học đại học đến nay, tóc của cô luôn giữ ở mức dài vừa phải, rất mềm và óng ả, vừa đen vừa bóng như một dải lụa đen. Còn móng tay thì được thay đổi nhiều hình vẽ khác nhau, các móng dài đều, giơ bàn tay ra là biết con nhà quyền quý.

Vậy mà Diệp Túc Bắc đã cắt hết, nghĩ lại mà phát bực!

Trên đường đi cô rẽ qua mua một bó hồng vàng rất thơm, một mình đi vào bệnh viện.

Lục Giang Thần đang bận rộn trong phòng bệnh, không biết hộ lý đi đâu. Bên cạnh giường bệnh là một chiếc bàn nhỏ, đồ dùng trên bàn đều được rửa sạch sẽ. Nhìn thấy Cố Diễn Sinh tới, Lục Giang Thần cũng chỉ quay lại nhìn một cái rồi vẫy tay bảo Cố Diễn Sinh ngồi, rồi tiếp tục làm việc của mình.

“Cậu và Túc Bắc hẹn nhau sao? Hôm nay anh ấy cũng vừa qua đây.”

“Thật à?” Cố Diễn Sinh cau mày, gã này đi đâu làm gì cũng chẳng ai biết. Nhìn trong phòng không thấy Diệp Túc Bắc, Cố Diễn Sinh liền hỏi, “Anh ấy đâu?”

Lục Giang Thần cười, “Ố ồ gì vậy? Vừa tỏ ra chán ghét người ta lại vừa đi tìm người ta làm gì?” Giang Thần vắt khô khăn mặt, rồi quay người ngồi cạnh cô.

“Anh ấy vừa ra ngoài rồi, tí nữa sẽ quay lại.” Lục Giang Thần hỏi thăm dò, “Sao vậy, hai người lại cãi nhau à?”

“Ừ”, Cố Diễn Sinh không giấu, “Nhưng cũng có thể nói là đã làm lành.”

Lục Giang Thần lắc đầu nói, “Hai người bao giờ mới lớn vậy?”

“Khi nào ly hôn thì may ra mới lớn.”

“Xì... Đừng có mà dại mồm.”

Cố Diễn Sinh cười, mặc dù bằng tuổi nhau, nhưng Lục Giang Thần tỏ ra như đàn chị, khiến Cố Diễn Sinh không nhịn được cười.

Lục Giang Thần là bạn cùng học đại học với Cố Diễn Sinh, và cũng là hàng xóm trước đây của Diệp Túc Bắc, hai người lớn lên ở cùng một khu phố, nhưng vì không học cùng trường nên cũng không quá thân thiết. Sau này cùng học đại học một nơi, mới bắt đầu kết bè bốn năm. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô lấy Diệp Túc Đông, anh họ của Diệp Túc Bắc. Diệp Túc Đông khi đó bị điều đến biên cương, không ngờ ba năm trước, anh ấy gặp tai nạn trong một lần thực hiện nhiệm vụ, bị thương nặng và trở thành người thực vật, ngủ suốt ba năm nay.

Lục Giang Thần là người phụ nữ kiên cường nhất mà Cố Diễn Sinh từng gặp. Khi ấy họ mới kết hôn chưa được bao lâu, Lục Giang Thần lại đang mang bầu. Đến ông của họ nhìn thấy Diệp Túc Đông như vậy cũng khóc thương, nhưng Lục Giang Thần chưa một lần rơi lệ.

Cố Diễn Sinh đến giờ vẫn còn nhớ cuộc nói chuyện giữa ông và Lục Giang Thần.

Ông nói, “Tình trạng của thằng Đông bây giờ như vậy, Diệp gia cũng không có tư cách giữ con ở lại, đi hay ở là tùy ở con.”

Lục Giang Thần không khóc cũng không kêu than, cô vẫn kiên quyết, “Con của con là con Diệp Túc Đông, con đã là vợ anh ấy, trừ khi anh ấy không cần con nữa, nếu không con sẽ không bao giờ rời xa anh ấy.”

Khi ấy Lục Giang Thần đã khiến Cố Diễn Sinh xúc động không nói nên lời, bình thường cô kiêu ngạo hơn Cố Diễn Sinh, vậy nhưng lúc quan trọng nhất, cô lại lãnh đạm hơn bất cứ ai.

Ba năm qua, Lục Giang Thần không ngại khó ngại khổ chăm sóc Diệp Túc Đông và con của họ như lời đã nói, chưa một lần thấy cô than mệt.

Cố Diễn Sinh đang kể hết chuyện này đến chuyện khác với Lục Giang Thần thì Diệp Túc Bắc đẩy cửa vào. Cố Diễn Sinh theo phản xạ nhìn ra, hai người bốn mắt nhìn nhau.

“Cậu về rồi à?” Lục Giang Thần qua đỡ túi đồ Diệp Túc Bắc đang cầm trên tay, đặt lên bàn, rồi quay lại nói với Diệp Túc Bắc, “Tôi đi gọi bác sĩ, sắp đến giờ khám rồi. Năm phút nữa cậu giúp tôi lật người anh ấy lại nhé.”

“Vâng.”

Sau khi Lục Giang Thần đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Diệp Túc Bắc và Cố Diễn Sinh, hai người bốn mắt nhìn nhau một hồi. Cố Diễn Sinh đứng dậy rót một cốc nước cho chồng, Diệp Túc Bắc liền đỡ lấy và ngồi bên Cố Diễn Sinh vẫn rất lạnh nhạt, “Sao em lại tới đây?”

“Em qua xem thế nào, mấy năm nay Giang Thần vất vả quá.”

Cánh tay rất dài của Diệp Túc Bắc liền kéo cô ôm chặt vào lòng, hôn lên trán cô và nói, “Nếu có một ngày người nằm ở đây là anh, em sẽ thế nào?”

Cố Diễn Sinh ngẩng lên nhìn chăm chăm vào Diệp Túc Bắc, vẻ mặt như không hiểu. Anh liền cười, nhìn xuống trầm tư, khiến không ai biết được anh đang nghĩ gì.

Thôi nào, Cố Diễn Sinh từ bỏ việc đoán xem anh đang nghĩ gì. Mấy năm nay Cố Diễn Sinh thường phải chạy theo đoán ý nghĩ của Diệp Túc Bắc, song đều thất bại. Nhìn bề ngoài Diệp Túc Bắc là người phong nhã, nhưng mấy năm qua, Cố Diễn Sinh thừa hiểu những trò mánh khóe của anh. Nhìn dáng vẻ trầm tư đầy bí ẩn của anh thôi cũng đủ biết anh là người có chiều sâu. Nói gì thì điều ấy cũng dễ hiểu, bởi một người trẻ tuổi như anh mà thành công như ngày hôm nay, chắc chắn phải có những toan tính riêng.

Cố Diễn Sinh đã mở lòng và tháo được chiếc gông với Diệp Túc Bắc, cô cười rất tươi, “Em á? Chắc chắn em sẽ không vĩ đại như Lục Giang Thần đâu. Nếu có chuyện đó xảy ra thật, em sẽ lập tức chuyển hết của cải, nhà cửa sang tên em, sau đó ly hôn với anh!”

Diệp Túc Bắc không phản ứng lại mà chỉ cười, “Thế em không sợ ông sao?”

Cố Diễn Sinh tỏ vẻ giễu cợt, “Mấy đồng tiền rách đó của anh, ông không thèm đâu.”

“Ý của em là em thèm sao?”

“Tất nhiên”, Cố Diễn Sinh lên giọng, “Anh ngoài tiền ra thì còn có gì nữa chứ?”

Diệp Túc Bắc bình thản cười, chớp nhẹ đôi mắt lá dong rất dài, cười như giả vờ đáng thương, đôi tay dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc Cố Diễn Sinh, nhìn cô say đắm. Ánh nắng chiếu trên mái tóc ngắn của anh và trong mắt Cố Diễn Sinh, lúc này anh mới tuấn tú làm sao.

Giọng nói của anh sang sảng, “Đúng là bà xã của anh, rất thông minh.”

“...” Cố Diễn Sinh nhìn Diệp Túc Bắc run run toát mồ hôi lạnh.

Diệp Túc Bắc cũng nhận biết biểu hiện của cô nhưng vờ như không thấy, anh vẫn ôm chặt lấy cô, hít hà tai cô và nói, “Tiếc là trong cuộc đời anh không bao giờ có từ nếu như, để em thất vọng rồi.”

“...”

Những ngày sau đó diễn ra bình lặng, việc nhà, việc cơ quan, cả hai đều không có gì khiến Cố Diễn Sinh phải phiền muộn. Thỉnh thoảng cô lôi Kiều Tịch Nhan đi mua sắm, nhưng chỉ nhìn mà không mua, khiến Kiều Tịch Nhan cũng thấy khó hiểu.

“Cố Diễn Sinh, cậu làm sao vậy? Gọi chị này chỉ để đi xem cùng mà không mua. Lẽ nào công ty của Diệp Túc Bắc sắp sập tiệm rồi sao?”

Cố Diễn Sinh mặt tiu ngỉu nói, “Không, anh ấy rất bận.”

Kiều Tịch Nhan vẫn vẻ mặt tò mò thăm dò, cười nói, “Hay lại có chuyện gì bên ngoài?”

“Anh ta dám”, Cố Diễn Sinh lập tức đổi ngay thái độ rất hung dữ, “Người ta có ông nội trấn thủ rồi, thách anh ta luôn.”

“Vậy sao không mua gì hết? Chẳng giống cậu mọi khi gì cả.”

Cố Diễn Sinh buộc phải nói “Có hôm tớ hỏi anh ấy ‘Tại sao ngày nào anh cũng phải làm tăng ca, anh ra sức kiếm tiền làm gì?’ thì anh ấy trả lời, ‘Cố gắng kiếm cho đủ tiền chu cấp. Người phụ nữ thích tiêu tiền như em nếu ly hôn chắc chắn anh sẽ phải chu cấp không ít’.”

Kiều Tịch Nhan cười ngặt nghẽo, “Thật đúng là, Diệp Túc Bắc quả là một nhân tài, lời anh ta nói cũng như vàng ngọc, dùng từ đắt thật đấy.”

Cố Diễn Sinh lạnh lùng nói, “Tớ sẽ chứng minh cho anh ta xem, muốn ly hôn lúc nào cũng được, Cố Diễn Sinh tớ có thể không đi mua sắm, cũng có thể tự nuôi sống mình.”

“Đấy là cậu giận quá đấy thôi, nghĩ mà xem, động một cái là cậu tùy tiện đòi ly hôn, còn Diệp Túc Bắc nói đùa một câu cũng không được, đúng là cái kiểu chỉ cho quan huyện đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn mà.”

Sau đó Cố Diễn Sinh cũng nghĩ rất lâu, có thể Kiều Tịch Nhan nói đúng, cô thấy mình cũng khá độc tài.

Tình cảm là thứ khiến con người ta trở nên như vậy, những gì cô muốn, cô sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế để giữ bằng được bên mình.

* * *

Khi Lục Giang Thần hẹn Cố Diễn Sinh đi ăn cơm đúng lúc Cố Diễn Sinh vừa bị Diệp Túc Bắc cho leo cây. Diệp Túc Bắc chết tiệt, đã nói là đưa cô đi xem phim, vậy mà gần đến giờ lại hủy vì bận việc. Chuyện này đã quá quen với Cố Diễn Sinh. Vừa nhận được điện thoại của Lục Giang Thần, cô liền đi ngay.

Không ngờ buổi hẹn hôm đó, Lục Giang Thần còn hẹn thêm một người khác, và người này khiến cô cảm thấy rất lúng túng, khó xử.

Cố Diễn Sinh véo tay Lục Giang Thần và nhìn cô, “Được lắm Lục Giang Thần, làm chị dâu là có thể trêu chọc tôi sao? Đã hẹn anh ta lại còn gọi tôi đến, cậu bảo tôi phải trốn đi đâu đây?”

Lục Giang Thần bị véo đau đến điếng người, vội vàng bỏ tay của Cố Diễn Sinh ra, cười nói, “Cố Diễn Sinh, cậu đúng là ích kỉ. Đã kết hôn rồi, cậu còn mong người ta đối với cậu tình cũ khó quên sao, người ta có thể tự nhiên, còn cậu thì cứ e dè. Hơn nữa, anh ấy vừa từ nước ngoài trở về, là bạn cùng học và cũng là bạn gái cũ, cậu cũng nên mở tiệc mừng cho anh ấy chứ.”

Cố Diễn Sinh hậm hực nhìn Lục Giang Thần, mặt tối sầm, “Nếu để Diệp Túc Bắc biết, chắc chắn tôi không được yên thân cho mà xem, rõ ràng cậu biết Diệp Túc Bắc không hoan nghênh anh ta mà.”

“Diệp Túc Bắc Diệp Túc Bắc, câu nào của cậu cũng không thể rời anh ta. Hôm nay cậu cứ tự nhiên đi, có bất cứ hậu quả gì, chị dâu tôi đây sẽ chịu trách nhiệm cho, như vậy được chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.