Dịch giả: Tà Dương
Bản lĩnh kể chuyện của Phong Y
Linh không được tốt lắm, nàng vừa nói vừa tức giận ngút trời, động một
tý là vỗ bàn đá ghế, giống như người bị đoạt bạn trai không phải là Bách Lý Băng mà chính là nàng vậy. Cũng may có Bách Lý Băng ở một bên bổ
xung, cuối cùng A Phi cũng hiểu rõ một số chuyện.
Bách Lý Băng
này có bạn trai ở ngoài hiện thực, lại nói, vốn là một vài người trẻ
tuổi, đều thích chơi trò chơi. Gia hỏa kia chơi trò chơi, chơi rồi lại
phớt lờ Bách Lý Băng. Bách Lý Băng hiếu kỳ, tự vào trong trò chơi xem
xét, hóa ra tên kia đã nhìn trúng một người chơi khác, hai người kia nhì nhằng không biết xấu hồ. Đấy là đánh giá của Phong Y Linh.
Bách
Lý Băng tìm nam nhân của mình hỏi cho ra nhẽ, kết quả là thằng nhãi kia
rất quyết đoán, quyết định chia tay với Bách Lý Băng, còn nói người
trong trò chơi kia mới là người mà hắn thực lòng yêu. Bách Lý Băng không nhịn được, tìm tỷ muội của mình ngoài hiện thực là Phong Y Linh giúp
đỡ. Phong Y Linh biết được, liền vỗ ngực nói sẽ trút giận cho tỷ muội
của mình.
Vì thế nàng liền đi giết Hồ Ly Tinh kia, nhưng vài lần mà không thành.
- Con nhỏ kia không biết học được võ công gì, đâm nàng một thương nàng
liền bị trọng thương, nhanh chóng chạy mất, nhưng một lát sau lại khỏe
mạnh. Tức chết ta!
Phong Y Linh giận dữ nói.
A Phi nghe xong, một lúc mới nói:
- Ta thấy cái ngươi tìm sai đối tượng đi, sự tình này là trước nhất là
bạn trai của Bách Lý Băng có vấn đề. Vì sao không tìm hắn, mà đi tìm
người nữ kia?
- Thằng nhãi kia có cả một bang hội, cả ngày có một đám người đi theo, ta không có cơ hội hạ thủ.
Phong Y Linh xấu hổ nói.
- MK, hóa ra là bang chủ một bang!
Cuối cùng A Phi cũng coi như hiểu rõ.
- Hơn nữa, ta cũng không muốn tuyệt tình với hắn.
Bách Lý Băng nhỏ giọng nói.
- Ha ha.
A Phi chỉ có thể cười một cái như vậy.
Đối mặt với hai nữ nhân này, hắn còn có thể nói gì đây? Không muốn tuyệt
tình? Đây chính là cổ vũ cho thằng kia thêm kiêu căng, càng khiến hắn
nhìn Bách Lý Băng không vừa mắt. Ngược lại khi chia tay mà mở miệng mắng to, vung tay một cái sau đó chết cũng không gặp mặt, ngược lại lại
khiến cho nam nhân nhớ kỹ, nói không chừng lại chạy về làm hòa. Chẳng
qua chuyện này cũng chỉ nghĩ trong lòng, A Phi hắn không nguyện ý nói
cái gì cả.
- Nghe nói Hồ Ly Chưa Thành Tinh kia không chỉ có một người theo đuổi, có mấy người đều có ý tứ với nàng.
Phong Y Linh còn nói.
A Phi không có tâm tư nghe mấy thứ này, chỉ đang nghĩ là có nên đáp ứng hay không.
- Nếu như không tiện, thì thôi vậy.
Bách Lý Băng cũng có chút độ lượng. Nàng chỉ hơi lưỡng lự với chuyện của mình mà thôi, tính tình vẫn coi như là được.
- Chậm đã, chúng ta không phải muốn ngươi làm không công. Sau khi xong chuyện, ta cho ngươi một thứ tốt.
Phong Y Linh quăng ra một mồi nhử.
- Hừ, ta giúp người vì niềm vui, há là vì tài vật? Mà cái gì thế?
A Phi hỏi.
-... Một khối Vấn Thiết.
Phong Y Linh nói.
- Lúc trước ta làm nhiệm vụ, nhận được một khối Vẫn Thiết. Chẳng phải
ngươi thiếu vũ khí hay sao, thứ này có thể chế tạo ra một vũ khí sắc
bén. Vô cùng sắc bén!
A Phi nghe xong liền động lòng, hiện tại
hắn cầm là một cây trường thương phổ thông nhất, luôn nghĩ đến chuyện
đổi vũ khí. Lúc trước Hoàng Kim thương bị bung ra, hắn vẫn luôn đau xót, nằm mơ cũng nghĩ đến một thanh vũ khí tốt, hiện tại trước mặt có một
cục Vấn Thiết, vừa lúc thỏa mãn tâm nguyện.
- Việc này...
A Phi có chút do dự.
- Ta còn chuyện chưa nói. Hồ Ly Chưa Thành Tinh này chính là đệ tử Hoa Sơn! Hoa Sơn a!
Phong Y Linh tiếp tục quăng mồi nhử thứ hai.
- Làm! Hồ Ly Tinh kia ở nơi nào?
A Phi nghe được liền không nói hai lời, lập tức vỗ bàn nhận luôn.
-------------------
Hiệu suất làm việc của Phong Y Linh vô cùng nhanh chóng, thông qua mạng lưới quan hệ không lồ của nàng, rất nhanh tìm được địa phương của Hồ Ly Chưa Thành Tinh. Hiện tại nàng đang ở sơn cốc cách Hoa Sơn không xa làm
nhiệm vụ, dường như chỉ có một mình.
Cơ hội ra tay đến rồi. A Phi cũng làm chuẩn bị rất cẩn thận, đây là lần đầu tiên hắn làm sát thủ
trong trò chơi, như thế nào cũng không thể sơ suất. Trừ một thân trang
phục tân thủ mới tinh, còn cố ý chuẩn bị một cái khăn che mặt. Thân là
sát thủ thì phải có tốt chất của một sát thủ, che mặt là yêu cầu cơ bản
nhất.
A Phi định đổi một thân trang phục màu đen, mỗi tội hắn chưa
đạt cấp 30, trang phục tân thủ là cưỡng chế phải mặc. A Phi than thở một hơi, ngươi ta trước 30 cấp đều ở trong môn phái sóng yên bể lặng mà
vượt qua, còn mình cũng là người mới, vậy mà phải chém giết, phản bội,
ngồi tù, giờ lại còn đi làm sát thủ, thật sự là chua sót mà chẳng biết
nói với ai?
Trước khi chuẩn bị đi, A Phi chia tay với hai người
kia. Hắn ủy thác cho Phong Y Linh tìm cho mình một con ngựa. Đây là vì
chạy giữ mạng. Vận nhất khi giết Hồ Ly Tinh kia, người ta đến truy sát
thì mình sử lý thế nào, bằng vào khinh công bị giảm một nửa của mình thì chạy sao được, hơn nữa lại còn là ở địa bàn của Hoa Sơn, như thế nào
thì cũng phải chuẩn bị một chút.
- Ta đi đây, chờ tin tốt của ta đi!
A Phi đeo khăn che mặt, tay trái cầm dây cương, con ngựa kia “Hí” một
tiếng rồi phóng đi. Lần đầu tiên A Phi được hưởng thụ lạc thú khi cưỡi
ngựa, vô cùng hưng phấn, hắn chìm đắm bên trong niềm sung sướng đó. Đợi
khi thân ảnh hắn biến mất, Bách Lý Băng thu hồi ánh mắt, nghi hoặc hỏi:
- Phong Y Linh, vì sao A Phi phải che mặt?
- Hắn nói lần này là đi giết người, như thế nào cũng phải kín tiếng. Hắn
không muốn người khác biết thân phận của hắn. Hắn còn nói sát thủ đều
như vậy, phải bảo trì cảm giác thần bí.
Phong Y Linh nói.
- Nhưng sau khi hắn giết người, hệ thống có thông báo a, người ta nhất định sẽ biết tên của hắn.
Bách Lý Băng nói,
- Hắc hắc, ta không nói cho hắn biết. Để cho hắn tự mình nhận thức đi,
hắn còn là một người mới, có rất nhiều chuyện hắn cần phải trải qua.
Phong Y Linh cười nói.
Bách Lý Băng không nói gì, cảm giác A Phi thật bi ai. Có một Đại sư tỷ như vậy, cũng coi như là bất hạnh của hắn.
Riêng A Phi chẳng mảy may có cảm giác gì không đúng, hắn đang hỏa tốc hướng
về Hoa Sơn. Trên đường đã chuyển một chuyến xe ngựa, dưới ánh mắt hiếu
kỳ của rất nhiều người, hắn mang theo khăn che mặt đi khắp hang cùng ngõ hẻm mà hỏi đường.
Cũng may A Phi mặc trang phục tân thủ, trang
phục tân thủ trong trò chơi đều giống nhau. Việc này làm cho A Phi không bị bại lộ thân phận, tuy hắn che mặt là kỳ quái, nhưng mà vẫn có thể lý giải, có một vài người chơi, đều theo đuổi không khí giang hồ, đem mình nhập vào nhân vật giống như trong tiểu thuyết. Cứ như vậy, A Phi di
chuyển một vòng trong địa bàn Hoa Sơn, vậy mà an toàn tìm được mục tiêu
là sơn cốc.
Sơn cốc kia không phải bí mật, chẳng qua chỉ có một
lối đi vào trong đó, con đường này không rộng, chỉ đủ hai người song
hành. Trên đường đi, A Phi thu hồi ngựa, đi bộ vào trong. Đợi đến khi
gần đến nơi tiếp cận mục tiêu, hắn rời khỏi đường chính, chui vào bụi
cây, đi quanh co xuất phát về hướng mục tiêu.
Lúc trước hắn đã có một ít khinh nghiệm về đánh lén, dựa vào bụi cây hoặc là cây cối để ẩn
nấp, tỷ lệ thành công khi đánh lén sẽ cao hơn một ít.
Ngoài dự
kiến của A Phi, tất cả quá trình đều vô cùng thuận lợi, hắn di chuyện
một vòng quanh rừng cây, đã phát hiện ra mục tiêu. Theo miêu tả mà Bách
Lý Băng cung cấp, nữ tử kia thích mặc y phục màu đỏ, trong tay cầm một
bảo kiếm rất nhỏ, trên đầu cắm một cây trâm màu xanh. Càng quan trọng
hơn là, Hồ Ly Chưa Thành Tinh này rất thích hái thuốc, bên người nàng
luôn mang theo một giỏ thuốc rất nhỏ.
Y phục màu đỏ, cây trâm màu xanh, giỏ thuốc, không phải ở phía trước hay sao?
- Ta tìm được mục tiêu, xem bộ dạng chính là nàng
A Phi gọi cho Phong Y Linh.
- Vậy thì tốt, phải chú ý đặc thù của nàng!
Phong Y Linh trả lời.
- Đặc thù gì?
- Lẳng lơ, vô cùng lẳng lơ!
Phong Y Linh nói như chém đinh chặt sắt.
-...
- Nàng đang làm gì?
Phong Y Linh tiếp tục hỏi.
- Giống như là đang ngồi ngẩn người trên tảng đá.
- Ngẩn người? Ta thấy là phát xuân đi.
Phong Y Linh vô cùng không ưa Hồ Ly Tinh này.
A Phi đóng tin nhắn lại, không nhìn nhắc nhở của Phong Y Linh. Chính xác
là lúc này Hồ Ly Chưa Thành Tinh đang ngồi ngẩn người, nàng quay lưng
lại với A Phi, tay trái cầm một cái giỏ thuốc, dường như đang nghĩ
chuyện gì đó, cứ như thế, lúc mà A Phi đến gần người nàng, nàng đều
không nhận thấy.
- Có người nhờ ta đến giết ngươi!
A Phi
nói ra câu này, trường thương cũng đồng thời đâm ra. Hồ Ly Chưa Thành
Tinh kia không kịp ngoảnh đầu lại, đã bị trúng chiêu. Một chiêu Nhất
Vãng Vô Tiền này A Phi dùng hết nội lực, đừng nói là nàng, ngay cả cao
thủ khác đứng chỗ này mà không ra tay chống trả, chỉ sợ không có mấy
người không chết. Hồ Ly Chưa Thành Tinh này xem ra cũng không phải cao
thủ gì, bởi vì nàng đã hóa thành bạch quang, bay về điểm sống lại.
Trên mặt đất lưu lại một giỏ thuốc, bên trong còn có vài cộng thảo dược.
Đồng thời A Phi cũng thu được tin tức của hệ thống, hắn giết Hồ Ly Chưa
Thành Tinh, vinh dự mưu sát được cộng thêm hai điểm cống hiến.
A Phi nhảy lên tảng đá, nhặt giỏ thuốc lên, hặc hặc cười to.
- Giết người, liền đơn giản là như vậy!
Hắn vừa nói xong câu này, bên cạnh truyền đến một trận ồn ào xôn xao. Vì
sao lại là một trận xôn xao? A Phi quay đầu lại, nhất thời phun ra một
ngụm máu, thấy ở bên cạnh một tảng đá khác, vậy mà người đứng đông nghìn nghịt, đống này cộng lại cũng phải chừng gần trăm, tất cả đều há hốc
mồm nhìn hắn, dường như với sự xuất hiện của A Phi là vô cùng sửng sốt.
Trong đó có một tiểu tử chỉ A Phi, hướng về một người ở bên cạnh, nhìn có vẻ là thủ lĩnh nói:
- Bang chủ, hắn giết bạn gái của ngươi.