Hồng Ảnh Tuyết Ngân

Chương 7: Chương 7




Hồng ảnh tuyết ngân – Đệ ngũ chương (Hạ)

Tác giả: Ngọc Ẩn

Chuyển ngữ: QT lão lão

Edit: Na Xiaholic

Ăn vào giải dược, qua một nén hương, Mộ Dung Phúc Thủy là người đầu tiên khôi phục công lực, liền chạy nhanh qua giúp Diệp Mộng Ngân băng bó vết thương cho Thích Thanh Ảnh. Một lát sau, Tô Thiên Hồng cũng dần khôi phục, hắn đứng dậy đi qua xem thương thế của Thích Thanh Ảnh. Tuyết Y Dao công lực kém, tứ chi vẫn chưa thể động đậy, nhưng đã có thể mở miệng nói chuyện, nàng theo bản năng dùng ngữ khí hoài nghi lo lắng hỏi: “Thiên Hồng, ngươi muốn làm gì?”

Tô Thiên Hồng trong lòng đau xót, hắn nghe ra lời của Tuyết Y Dao đối hắn không hề tín nhiệm, vì thế nổi giận nói: “Ta đi đem bảo kiếm thu hồi!”

Tuyết Y Dao không nghĩ tới Tô Thiên Hồng sẽ nói như vậy, giọng điệu hắn thật sự lãnh khốc vô tình, giống như vừa rồi việc Thích Thanh Ảnh liều mình vì Hoàn Kiếm sơn trang đổi lấy giải dược là chuyện không can hệ, trong mắt hắn chỉ có bảo kiếm là trọng yếu, trong lòng nàng đối Tô Thiên Hồng hiểu lầm càng sâu hơn một tầng. Nàng không hề nhiều lời, cấp tốc vận công giãy giụa đứng dậy, chạy lên phía trước Tô Thiên Hồng đến bên cạnh Thích Thanh Ảnh, một cước đá văng bảo kiếm của Tô Thiên Hồng, lạnh lùng nói: “Đến bên kia lấy kiếm của ngươi đi, đừng ở chỗ này vướng bận nữa.”

Mộ Dung Phúc Thủy biết hai đồ đệ của mình đang giận dỗi, bất quá hiện giờ không thể nhiều lời, thương thế của Thích Thanh Ảnh so với trong tưởng tượng của hắn còn nghiêm trọng hơn nhiều. Thân thể đỏ sẫm một màu, có mấy chỗ còn lộ ra xương trắng, nơi vai phải bị kiếm đâm xuyên qua máu chảy không ngừng, nhìn vào quả khiến người ta đau lòng khôn tả. Mộ Dung Phúc Thủy thầm nghĩ: ‘Thanh Ảnh, thật sự đã làm khổ ngươi, ngưoi của thiện lương hiệp nghĩa như thế, không quản cả tính mạng mình, lần này đi Tùng Hạc bảo dù tìm không ra hung phạm, ta cũng nhất định phải đảm bảo trong sạch cho ngươi.’

Trên đường đi không phát sinh thêm chuyện gì, nhưng do ở Mai Hương u cốc chậm trễ thời gian, lại vì thương thế của Thích Thanh Ảnh không nhẹ, Mộ Dung Phúc Thủy làm cho xe ngựa chạy chầm chậm tránh để xóc nảy, cho nên thẳng đến buổi trưa ngày kế, đoàn người của Hoàn Kiếm sơn trang mới đến nơi. So với ước định của đại hội võ lâm thì chậm đi hai canh giờ.

Khi đến đại môn Tùng Hạc bảo, Thích Thanh Ảnh vốn hôn mê bỗng tỉnh lại. Hắn đối Diệp Mộng Ngân nói: “Mộng Ngân, lát nữa vào bảo, ngươi không cần phải bên cạnh ta, cứ đứng trong đội ngũ tùy tùng đi, đừng để cho người bên ngoài nhận ra ngươi là người của Thiên Long giáo. Mộ Dung trang chủ đã nói qua, ra khỏi Hoàn Kiếm sơn trang, hắn cũng không đảm bảo được tính mạng của ngươi.”

“Chính là ngươi bị thương nặng như vậy, khônng có ai nâng thì đi vài bước sẽ té xỉu mất. Ta như thế nào có thể không ở bên cạnh ngươi?” Diệp Mộng Ngân quan tâm nói.

“Yên tâm đi, ta nghĩ Mộ Dung trang chủ nhất định đã nghĩ tới chuyện này, hắn sẽ tìm người khác hỗ trợ ta.” Thích Thanh Ảnh mỉm cười, “Dù sao ta cũng không bị đoạn gân cốt, cho dù không có ai hỗ trợ, cũng không đến nỗi không đi được. Hình như sắp đến rồi, ngươi xuống xe trước đi.”

Diệp Mộng Ngân nhìn thấy sự kiên định trên khuôn mặt tái nhợt của Thích Thanh Ảnh, lòng tuy không yên nhưng vẫn lặng lẽ nghe lời xuống xe trà trộn vào đội ngũ tùy tùng.

“Hoàn Kiếm sơn trang Mộ Dung trang chủ đến!” Một giọng trong trẻo thông báo, một hàng người của Mộ Dung Phúc Thủy đứng ngoài cửa lớn Tùng Hạc bảo.

Đem ngựa giao cho gia đinh, Mộ Dung Phúc Thủy thấy Thích Thanh Ảnh một mình đang gắng hết sức đi xuống xe ngựa, nhân tiện nói: “Hồng nhi, Diệp cô nương không thể lộ diện, ngưoi đi hỗ trợ Thích Thanh Ảnh đến đây đi.”

Tuyết Y Dao vì ngại lễ giáo đương nhiên không thể chủ động đưa ra đề nghị muốn hỗ trợ Thích Thanh Ảnh, tuy rằng sư phụ bảo Tô Thiên Hồng đến giúp, nhưng nàng vẫn có chút lo lắng, nhịn không được nói: “Thiên Hồng, Thích Thanh Ảnh cả người đều là thương tích, ngưoi không nên đụng đau hắn.”

Dọc trên đường đu Tô Thiên Hồng đã quen nhìn thấy Tuyết Y Dao đối Thích Thanh Ảnh vô cùng quan tâm, mặc cho ai đều nhìn thấy được Tuyết Y Dao rõ ràng đã động chân tình với Thích Thanh Ảnh. Dần dần Tô Thiên Hồng cũng không cảm giác chua xót nữa, có lẽ hắn đã mở lòng, nhân duyên không thể cưỡng cầu, chỉ sợ đời này hắn và Tuyết Y Dao khó có thể nên duyên vợ chồng. May mắn là hắn chưa bao giờ hướng sư phụ mở miệng đề cập qua hôn sự này, hiện tại buông tay, song phương đều không thương tổn. Nghĩ đến đây, Tô Thiên Hồng gật gật đầu nói: “Sư muội ngươi yên tâm, Thích Thanh Ảnh dù sao cũng là đã cứu tánh mạng chúng ta, ta đương nhiên sẽ chiếu cố hắn.”

Tuyết Y Dao thấy có chút kì quái, Tô Thiên Hồng vì cái gì đột nhiên thay đổi gọi nàng là sư muội? Bất quá tâm tư nàng hiện tại đều đã đặt trên người Thích Thanh Ảnh, không muốn nghĩ nhiều, chính là cảm kích nói: “Cảm ơn.”

Tô Thiên Hồng nghĩ đến Tuyết y Dao hiểu được hàm ý trong lời nói của hắn, xem ra nàng đối Thích Thanh Ảnh tình sâu, nhưng Thích Thanh Ảnh thật là có thể làm cho nàng phó thác chung thân sao?

Quần hùng đã đợi ở Tùng Hạc bảo hết hai canh gió, tính tình có chút nóng nảy muốn chửi ầm lên: “Người của Hoàn Kiếm sơn trang giá cũng thật cao a, quả thực không đem thiên hạ anh hùng đặt vào mắt!”

“Theo đạo lý nói, Mộ Dung trang chủ vốn không phải là người như thế, nếu đã nhận được thiếp mời thì nhất định sẽ đến. Đại khái là trên đường đi chắc đã gặp phải biến cố, thỉnh chư vị an tâm, đợi thêm chốc lát nữa đi.” Khoảng Không đại sư ngồi chính giữa mở miệng nói.

“Có thể hay không hắn đã chạy án?” Không biết là ai ở bên dưới nhỏ giọng thì thầm một câu, lập tức có không ít người phụ họa, phòng lại trở nên ồn ào.

Tùng Hạc bảo bởi vì đã chết mất hai vị bảo chủ, từ thấp tới cao trong phủ đều phải để tang, để giữ trật tự mà không tham gia nghị luận cùng mọi người. Trần Vân Tùng một thân quần áo trắng, vẻ mặt nghiêm túc, ngồi ở ghế bên trái chủ tọa trầm mặc không nói gì. Hắn tuy rằng vẻ mặt bất động thanh sắc, trong lòng lại âm thầm cao hứng. Kỳ thật tối hôm qua có thám tử hồi báo rằng Hoàn Kiếm sơn trang gặp nạn ở Mai Hương u cốc, chỉ sợ phải đến chậm một lát, nhưng Trần Vân Tùng cố ý đem tin tức giấu đi, sáng nay cứ theo lẽ thường mời võ lâm đại hội dự họp, làm cho mọi người hiểu lầm rằng Mộ Dung Phúc Thủy cố ý. Hắn đang đắc ý bống nghe gia đinh bên ngoài thông báo người của Hoàn Kiếm sơn trang đã tới, không khỏi hừ lạnh: “Trò hay sắp mở màn rồi.”

Mô Dung Phúc Thủy ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào chính đường, phong thái khí độ chuẩn mực, ánh mắt đảo qua mọi người khiến cả phòng đột nhiên an tĩnh. Hắn hướng mọi người chậm rãi thi lễ, xin lỗi nói: “Thực xin lỗi chư vị, tại hạ trên đường gặp chút phiền toái cho nên đến chậm hai canh giờ, mong chư vị tha thứ.”

“Không ngại không ngại, Mộ Dung trang chủ, mời ngồi. Mô Dung trang chủ hiệp danh lan xa, hôm nay chịu quang lâm hàn xá, Trần mỗ vô cùng vinh hạnh.” Trần Vân Tùng ngoài cười trong không cười đứng dậy tiếp đón, đem sư đồ Mộ Dung Phúc Thủy đưa đến chỗ ngồi phía bên tay phải chủ tọa.

Tô Thiên Hồng vì phải nâng Thích Thanh Ảnh đi nên bị chậm một chút, thẳng đến khi Mộ Dung Phúc Thủy và Tuyết Y Dao ngồi xuống mới tiến vào chính đường. Mọi người thập phần ngạc nhiên khi nhìn thấy đại đệ tử của Mộ Dung Phúc Thủy cẩn thận âng một thiếu niên bị còng tay đi đến, thiếu niên kia gắt gao tựa vào người Tô Thiên Hồng, tựa như li khai sẽ té ngã, vẻ mặt tối tăm.

Trong đám người bỗng có người nhận ra người tới, mở miệng nói: “Mộ Dung trang chủ, ngươi như thế nài lại đem cả Thích Thanh Ảnh đến đây?”

“Lần này may mà có Thích Thanh Ảnh, Hoàn Kiếm sơn trang chúng ta mới có thể bảo toàn mà tới nơi này. Thích Thanh Ảnh hiện giờ bị trọng thương, thỉnh Khoảng Không đại sư từ bi vì hắn mở còng tay ra.” Mộ Dung Phúc Thủy trịnh trọng khẩn cầu nói.

“Mộ Dung trang chủ các người trên đường rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thỉnh có thể hướng mọi người giải thích không? Thích Thanh Ảnh chính là dư nghiệt ma giáo, có thể nào dễ dàng cởi bỏ gông cùm xiềng xích, vạn nhất hắn nhân cơ hội đào tẩu, ai dám lãnh trách nhiệm này đây?” Trần Vân Tùng nói.

Khoảng Không đại sư thấy Thích Thanh Ảnh sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hữu khí vô lực dựa trên người Tô Thiên Hồng, áo quần đầy máu loang lổ, vật liệu may mặc tốt nhất cũng đã bị kiếm khí cắt qua, bên trong lộ ra nhiều mảnh vải băng bó, quả thật bị trọng thương. Nhưng Khoảng Không đại sư cũng thấy kì quái, vì cái gì cảm giác lời nói của Mộ Dung Phúc Thủy là có ý nói rằng chính Thích Thanh Ảnh đã cứu người của Hoàn Kiếm sơn trang? Chẳng phải võ công của đứa nhỏ này từ một năm trước đã bị phế đi rồi sao? Chẳng lẽ chuyện này còn có ẩn tình gì khác? Vì thế nói: “Mộ Dung trang chủ, vì chuyện này có liên quan đến dư nghiệt Thiên Long giáo, không thể chỉ mình lão nạp là có thể tác chủ, thỉnh ngươi đem sự tình nói ra, thiên hạ anh hùng nếu cảm thấy hợp lý, lão nạp sẽ thay hắn khai khóa.”

“Chuyện phát sinh trên đường đi là việc tư mà tại hạ không muốn nhắc tới, chuyện đó cùng chư vị không có quan hệ, hiện tại đã giải quyết xong, thứ lỗi tại hạ không tiện nói rõ. Nhưng Thích Thanh Ảnh quả thật đã vì cứu tánh mạng của mọi người trong Hoàn Kiếm sơn trang mà bị thương, nếu đại sư không chừa mặt mũi cho tại hạ, tại hạ cũng không muốn nói nhiều.” Mộ Dung Phúc Thủy dù sao cũng là người có thân phận và địa vị cao trong giới võ lâm Trung Nguyên, hắn không nghĩ sẽ đưa chuyện hắn yêu Thiên Long giáo phu nhân giáo chủ Thủy Nương cùng chuyện Trữ Sùng Vũ trả thù thay tỷ tỷ công khai trước thiên hạ. Xem ra Khoảng Không đại sư vì muốn công bình, miễn cho người trong thiên hạ mượn cớ, tất nhiên sẽ chưa khai khóa cho Thích Thanh Ảnh, nắm chặt thời gian để nói chính sự trước, “Chư vị hôm nay đi vào nơi này, nói vậy là có chuyện trọng yếu hơn muốn giải quyết, tại hạ nguyện ý chăm chú lắng nghe.”

Trần Vân Tùng thấy được Mộ Dung Phúc Thủy đối Thích Thanh Ảnh vô cùng quan tâm, ngay cả Tuyết Y Dao cùng Tô Thiên Hồng cũng thế, theo đạo lý bọn họ không thể chiếu cố dư nghiệt ma giáo như thế được, chẳng lẽ bọn họ trong âm thầm có liên quan gì? Hai đệ đệ của hắn đều mạc danh kì diệu chết ở vùng phụ cận Hoàn Kiếm sơn trang, chuyện này cùng bọn chúng chắc chắn có quan hệ. Đại hội võ lâm lần này nhất định phải làm cho Hoàn Kiếm sơn trang mất mặt, như vậy hai đệ đệ ở trên trời mới cảm thấy được an ủi. Nghĩ đến đây hắn bình tĩnh một chút, xuất ra từng câu vốn đã được chuẩn bị kĩ càng: “Mộ Dung trang chủ, mấy ngày nay trên giang hồ quả thật rất huyên náo, nói rằng hai đệ đệ của Trần mỗ chết ở Hoàn Kiếm sơn trang là do Lệ Băng kiếm gây nên. Trần mỗ cảm thấy thật sự có điểm kỳ quái, tựa hồ như có người đang muốn châm ngòi mâu thuẫn quan hệ giữa Tùng Hạc bảo và Hoàn Kiếm sơn trang, cho nên mới cố ý tổ chức ra đại hội võ lâm lần này, mời toàn thể anh hùng thiên hạ dự họp, nhờ Khoảng Không đại sư chủ trì công đạo, hy vọng có thể đem chuyện này điều tra rõ ràng. Đương nhiên người hiểu rõ chuyện nhất hẳn là Mộ Dung trang chủ, thỉnh người nói thật sự tình.”

Tô Thiên Hồng thầm nghĩ: ‘Trần Vân Tùng này quả nhiên so với hai đệ đệ khôn khéo hơn nhiều, nói toàn lời hay ý đẹp, bất quá nói đến nói đi còn không phải là đang chất vấn Hoàn Kiếm sơn trang chúng ta sao?’ Hắn đang muốn mở miệng hướng sư phụ giải thích vài câu thì đột nhiên Thích Thanh Ảnh giãy cánh tay hắn ra, quỳ sụp trên mặt đất.

“Hai vị bảo chủ của Tùng Hạc bảo chết đều là do Thanh Ảnh bày ra hết, cùng Hoàn Kiếm sơn trang không có quan hệ.” Thanh âm Thích Thanh Ảnh không lớn mang theo ý tứ dù chết cũng không sờn, mọi người nghe xong đều vô cùng chấn động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.