Hồng Bàng Lập Quốc Ký Rewrite

Chương 256: Chương 256: Căn cứ địa (3)




Quyển III: Cao Nguyên Sắc Máu

C 20: Căn cứ địa (3)

Dương Quốc Lộ và Đan Quốc Hùng thấy công sự được Minh chỉ đạo xây dựng hòm hòm, nhanh chóng chuẩn bị đi xuống Tây Bình kiếm viện quân. Thế mà tin xấu lẫn nữa tới, A Nuế dẫn vợ con cùng một số tay chân thân tín tới xin phụ thuộc. Nguyên nhân là vì A Nuế được biết bản thân cùng Y Jut Hinh sắp bị trừng phạt khi thất bại. Liên quân Nam Bàn tới đây sẽ cho người tới tính sổ với họ.

- Liên quân còn đang mải đánh Bắc Bình, sao còn có thể lo tới bọn mi!

- Các vị không biết rồi, bọn họ đã xuống Bắc Bình rồi.

- Vớ vẩn!- Đan Quốc Hùng cắt lời- Hà Văn Huy thủ thành Thượng Bàn là tay tướng tài, làm sao có thể thua được.

A Nuế ngập ngừng một chút rồi cắn răng nói ra lý do. Trận náo động trên Nam Bàn không chỉ dân Thượng làm, mà còn có sự tiếp sức từ người Chiêm và mấy vị vua đất bên. Chiêm Thành lần này ngoài hỗ trợ vũ khí và nhân lực, còn gửi lên rất nhiều người kỳ dị, bọn họ hướng dẫn cho người Thượng chế tạo thứ vũ khí to lớncó thể ném những tảng đá cực lớn, phá tường thành.

- Phích lịch xa!- Đan Quốc Hùng hiểu ngay, đập tay xuống bàn. Đồn Thượng Bàn dù sao cũng chỉ là đồn nhỏ, khó có hỏa khí, máy bắn đá thì cũng không, dù sao người Thượng xưa nay không có năng lực chế vũ khí công thành, các loại vũ khí hạng nặng kia làm ra để đấy quá tốn. Cho nên khi đối mặt với Phích Lịch Xa thì tự nhiên không thể hoàn thủ, bị đánh tơi bời.

Phích Lịch Xa chính là máy bắn đá, Dùng nguyên lý đòn bẩy và tính đàn hồi của cần để bắn đá đi. Cấu tạo của máy bắn đá gồm: Giá chắc chắn bằng gỗ chôn chặt xuống đất hoặc đặt trên xe di động, có một hay nhiều cần còn được gọi là (sảo) gắn với giá bằng trục ngang, đầu trên của cần buộc nhiều dây da bền chắc, mỗi đầu dây có từ một đến hai người kéo khi bắn, đầu dưới cần được buộc các giỏ đựng đá. Khối lượng đá tùy thuộc vào số cần và số dây kéo. Đây là loại chế tạo khá nhanh, nhưng tốn nhân lực.

- Không đúng!- Lần này Minh lên tiếng.- Phích Lịch Xa tuy có thể bắn hỏng tường thành, nhưng nó bản thân quá nặng nề, di động khó khăn. Cha vợ, ngài từng kể Hà Văn Huy thủ thành giỏi, không chỉ bởi chỉ phòng ngự, mà còn biết tấn công. Ông ta không thể không có biện pháp điều quân ra ngoài công kích, tiêu diệt những cái Phích Lịch Xa.

- Đúng thế!

A Nuế cái hiểu cái không, Minh phải ngồi hỏi thật tỉ mỉ, xem chiến cục khi trước ra sao mà quân Thượng có thể ép Hà Văn Huy chỉ có thể thủ, không thể công kích như trước. A Nuế hiểu ra, trả lời rằng quân Thượng dùng hàng binh, giúp họ lập mưu đánh với Hà Văn Huy. Kẻ giúp địch tên gọi Vương Vĩnh.

- Vương Vĩnh, mi nói là Vương Vĩnh!- Dương Quốc Lộ há hốc mồm, hỏi lại cẩn thận, thậm chí tả lại Vương Vĩnh để tránh trùng tên, nhưng quả thực đó là con rể lão. Vương Vĩnh không phải kẻ quá giỏi giang, nhưng cũng đánh trận nhiều, kiến thức về phép dùng binh tạm đủ, quân Thượng đông đảo, có thể lấy lượng bù chất, chỉ cần hiểu cơ bản các kiểu tấn công và cách phòng thủ trước Hà Văn Huy, là Hà Văn Huy chịu chết.

Có ông con rể như vậy, lại cộng với tội khiến dân Thượng nổi loạn, Dương Quốc Lộ chính thức cầm chắc cái chết. Lao suy sụp, suýt lăn ra ngất. Dương Ánh Hồng phải cùng mọi người khiêng ông ta đi. Tại nghị sự đường, biết được quân Chiêm tham chiến, lại có sự hỗ trợ của những vị vua miền núi lân cận, rồi có những thứ vũ khí như Phích Lịch Xa, không ai dám tự tin có thể thủ được.

- Ngươi đã đem chuyện này nói với ai chưa!

- Đây là tin mật mà người từng chịu ơn tôi báo cho, tôi biết rằng chỉ có các người chịu chứa chấp, tất nhiên tới chỗ các người đầu tiên.

- Được!

Minh cho người áp giải A Nuế và người nhà hắn, cho canh giữ cẩn thận nhưng đối xử thật tử tế. Còn lại cậu với Đan Quốc Hùng, Minh nói rằng có lẽ nên rút quân, nhân lúc tin này chưa lan rộng, ta lại làm trò như hồi chạy khỏi Học Phủ. Đan Quốc Hùng thì không muốn, hắn muốn kiến công lập nghiệp.

- Cậu Minh, chuyện này ta phải tính cẩn thận, biết đâu là kế của địch thì sao, dọa ta một phen, khiến ta tay không dâng thành quả ra.- Đan Quốc Hùng cố thuyết phục Minh ở lại. Dương Quốc Lộ giờ lo thân mình chưa xong, chỉ sợ không có lòng dạ điều binh khiển tướng, mà quân của lão thì mình không điều động nổi, nhưng Minh thì khác. Uy của Minh rất lớn, nếu như cậu ta chịu, thì toàn quân vẫn đủ sức liều một phen.

Đan Quốc Hùng dùng hết sức kéo dài thời gian, Minh cho em trai mình cùng Xủ Lu đi để xác thực tình hình, rồi quyết. Dẫu thế, việc chuẩn bị rút luôn được chuẩn bị. Minh cho toàn quân huấn luyện ngày đêm, từ đánh trận tới hành quân, lại nói phao là sẽ đi mời quân từ Tây Bình lên, phối hợp cùng đánh bọn phản loạn. Đan Quốc Hùng biết đây là yếu thì vờ mạnh, Minh đang chuẩn bị chạy. Hắn nghĩ tới nát cả óc, rồi vô tình đi ngang qua nơi thủ trưởng Dương Quốc Lộ đang nằm, mệt mỏi, ốm yếu vì lo sợ, con gái ông ta phải đút cháo, đút nước cho uống.

Đan Quốc Hùng nhìn cảnh này, chợt nảy ra một ý. Hắn đi vào, bảo mọi người ra hết, chỉ có Dương Quốc Lộ và Dương Ánh Hồng. Bằng giọng lo lắng, Đan Quốc Hùng thuật lại mọi sự, hắn trước tiên ổn định tư tưởng của Dương Quốc Lộ khi nói Minh đang tạm giam A Nuế và phái người đi điều tra những thông tin kia, nghi ngờ đối phương là gián điệp tới đây cung cấp tin sai để dọa họ chạy. Dương Quốc Lộ nghe vậy, mới đỡ hơn, sau hai ba ngày là dần hồi tỉnh. Lúc này, Hùng lại tới, lựa lời nói về việc kia, lần này đã có chuẩn bị, Dương Quốc Lộ không còn lăn đùng ra.

- Tên con rể khốn nạn, sao nó không chết đi chứ!

- Đại nhân, trong trường hợp mà Vương Vỉnh phản loạn, thì ngài càng phải bình tĩnh, thậm chí phải sẵn sàng đoái công chuộc tội, không tôi e rằng đại nhân nguy mất.

- Thế theo mi, giờ ta phải làm gì đây?

- Đại nhân, tôi cho rằng, trước tiên, cần phải khiến Vương Vĩnh và ngài không còn quan hệ.

- Đúng, ta lập tức để con ta hòa ly với thằng khốn đó.

- Đại nhân, giờ hai bên không ở cùng chỗ, hòa ly được sao, mà dù có được, ai tin rằng ngài không làm thế để chối tội. Theo tôi, tốt nhất là nên để tiểu thư có người mới, thậm chí gạo nấu thành cơm, thai châu ám kết cho xong hết. Tiểu thư với tên Vương Vĩnh chưa có mụn con nào, có với người chồng mới đứa nhỏ, chẳng phải là tốt nhất sao?

- Ngươi nói rất đúng!- Dương Quốc Lộ lập tức vỗ đùi, rồi lão đảo mắt, nhìn Đan Quốc Hùng, toan hỏi xem Hùng nghĩ thế nào về Hồng, thì Đan Quốc Hùng lại nói tiếp rằng, không chỉ phải cắt đứt với con rể, cũng còn phải lập công chuộc tội như hắn kể. Hiện tại Bắc Bình gặp nguy, nếu mất Bắc Bình, chỉ e các quan tướng sẽ nhè Dương Quốc Lộ chỉ tội vì hắn ép dân làm loạn. Chỉ có cách đánh cho quân Thượng lui binh, Châu Bắc Bình an toàn, thì mới đủ sức khiến người ta không lời để nói.

- Ta thì liều cái thân già này cũng xong, nhưng nói tới thắng lợi, không chắc lắm!- Dương Quốc Lộ nghĩ nếu mình lực chiến mà chết, có lẽ người nhà còn được an ủi, nếu không thì gia tài bị tịch thu, vợ con bị bắt làm nô hoặc bị đi đày ải hết.

- Đại nhân, nếu Hoàng Anh Minh giúp ngài tận lực thì sao.

- Tên nhóc đó khá lắm, nhưng hắn với ta không thân không quen, sao lại phải giúp chứ!

- Đại nhân, ngài quên tiểu thư sao?

- Tên nhãi đó không có ý gì với con ta hết. Nói ra hắn lại chửi cho vỡ mặt ấy chứ.

- Đại nhân, thời kỳ phi thường phải có biện pháp phi thường,

Đan Quốc Hùng không ngừng thuyết phục, Dương Quốc Lộ cũng xuôi tai. Ông ta liền gọi con gái vào, khóc lóc một trận, lôi cả nhà, từ vợ chồng ông ta tới các anh em của Hồng, để cô chấp nhận. Không lâu sau, Xủ Lu chạy về báo rằng việc tuyến phòng thủ Bắc Bình bị công phá là thật, chuyện Vương Vĩnh cũng là thật, bọn người Thượng đã dùng Vương Vĩnh đi chiêu hàng đồn Thượng Bàn, giờ tất cả đều gọi Vương Vĩnh là kẻ ham sống sợ chết, viên tướng nhát gan,... Ngoài ra, các thế lực cũng đang điều quân còn sót lại đi, chia làm 2 hướng, một tới Bắc Bình, hai là truy kích và diệt quân của họ.

- Vậy là ta nên liệu cớ mà rút!- Minh nói, Đan Quốc Hùng, Dương Quốc Lộ lúc này không phản đối, ra mặt ủng hộ. Hùng hiến kế rằng nên mời các tộc trưởng tới cùng uống rượu, thậm chí cắt máu ăn thề cùng giữ đất, bảo họ về chuẩn bị khí giới, rồi quân mình chuồn êm. Kế hoạch quả rất hay, các tộc trưởng các tộc tin sái cổ, và cùng tới đánh chén túy lúy. Bản thân Minh, vì để tỏ thiện chí, cũng uống kỳ say. Dù sao việc chuẩn bị di chuyển đã phân công hết.

Minh uống khá nhiều, không đi vững, Dương Quốc Lộ liền kêu người đưa về và theo đúng kế hoạch của Đan Quốc Hùng, Dương Quốc Lộ, cậu được đưa tới phòng của Hồng. Minh đúng là rất giỏi khắc chế bản thân, nhưng đó là khi còn tỉnh táo, giờ cậu đang say, mà Hồng thì là nhân thê, kinh nghiệm đầy mình, nhanh chóng làm chủ cuộc chơi. Tới sáng hôm sau, Minh đủ tỉnh táo, thì chuyện cũng đã rồi.

Minh tất nhiên rất giận dữ, thậm chí còn định mặc kệ tất cả, rút quân theo kế hoạch. Nhưng người xưa nói rồi, anh hùng khó qua ải mĩ nhân, Dương Ánh Hồng khóc lóc một trận ở chỗ Minh, qua tỉ tê ở chỗ Vi Thúy Liên, xin người chị em nghĩ tới việc hoàn cảnh nhà họ Dương nếu không thể lập công chuộc tội, sau cùng Minh không thể không suy nghĩ lại, biến giả thành thật, toàn tâm toàn ý chuẩn bị trấn thủ vùng đất này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.