Hồng Bàng Lập Quốc Ký Rewrite

Chương 175: Chương 175: Chạy chọt




Tống Đan Thần tuy rất muốn đi tìm và gặp những tay trong ở quân phòng vệ để hỏi rõ thêm ba cha con nhà ho Dương, có nhiều thông tin sẽ giúp lão nhiều khi hoạch định kế hoạch, nhưng lão cũng hiểu rõ rằng làm vậy quá lộ liễu. Đã vậy, công việc trên đây đã gần tới hồi kết, lão không còn lý do gì nấn ná quá lâu được. Nếu từ nay tới lúc quay về, Tống Đan Thần không giải thích được ưu điểm của việc thay đổi phương án, ông ta sẽ bị khiển trách không nhẹ.

Rất may, sau đó, Dương Quốc Lộ lại giúp lão rất nhiều khi mò tới tìm Tống Đan Thần để xin học cho người con trai nhỏ. Hiển nhiên là Dương Quốc Lộ đâu thể chỉ có một người con gái duy nhất, và cũng chả có thấy vợ lão. Dương Quốc Lộ có 3 đứa con: 2 gái- Dương Ánh Hồng, Dương Ánh Nguyệt, 1 trai là Dương Anh Đức. Hai đứa nhỏ Ánh Nguyệt và Anh Đức đang ở cùng mẹ ở quê nội vì Dương Quốc Lộ cấm đi theo, lão thừa biết sự nguy hiểm khi đi tới một chỗ xa xôi kiểu này, Dương Ánh Hồng lớn hơn, quyết theo lão, với cả có lý do phải theo chồng, Dương Quốc Lộ mới phải thuận theo ý con gái lớn.

Trước khi cống một đống tiền cho Tống Đan Thần, 3 cha con họ có tìm hiểu sơ qua về lão. Thế rồi khi lão đến, nhân quà đồng thời đặt điều kiện với họ về đứa cháu, Dương Ánh Hồng chợt có một ý nghĩ, rằng liệu họ có thể đặt điều kiện ngược lại hay là không. Rằng ông ta muốn thử cho người con trai của mình cơ hội kiếm thử người thầy tốt. Dương Quốc Lộ kết bạn với Vi Công Tín, nghe câu chuyện của người bạn. Ông ta thương hại Vi Công Tín vì việc phải bị lưu đầy, cảm phục Vi Công Tín khi giữ vững lập trường, đồng thời cũng ghen tị với những gì Vi Công Tín có được.

Những chức quan mà Vi Công Tín đảm nhiệm, cái nào cũng hơn Dương Quốc Lộ hai ba lần, thậm chí là hàng chục lần, và hai người chỉ có chút ngang hàng khi Vi Công Tín bị đày đọa bởi thói chống đối tới cùng. Ấy là vì sao chứ? Vì Vi Công Tín là con một thổ ty lớn, nhiều quan hệ, trong khi Dương Quốc Lộ chỉ là một thổ ty tầm trung bình, cố mãi mới mua nổi một chức quan thế này.

- Dương lão đệ, ông lại tới tìm ta làm gì?

- Dạ, thằng em này tới đây là vì có việc nhờ ông anh!- Dương Quốc Lộ khúm núm- Chả là em có thằng con bé, nó ở quê, học hành cũng làng nhàng, nhưng được cái ngoan, dễ bảo, nên em mong bác chỉ đường dẫn lối cho em, để em cho cháu nó vào một trường tốt, có một người thầy giỏi.

- Thế là chú nghĩ tới thằng anh này hả?

- Dạ vâng, dù gì hai bên chúng ta cũng đã có chút thân tình, người cháu của ông anh với con rể thằng em làm việc chung cơ mà.

- Chú mày láu đấy!- Tống Đan Thần vỗ vai Dương Quốc Lộ, ra chiều kẻ bề trên. Trong thâm tâm Tống Đan Thần bây giờ, Dương Quốc Lộ quả là một kẻ đáng yêu. Hắn đưa cho ông ta mọi thứ ông ta cần vào lúc ông ta cần.

Tống Đan Thần giới thiệu sơ sơ vài ngôi trường, vài người thầy mà hắn biết rõ, những người có thể nâng đỡ con trai út của Dương Quốc Lộ. Dương Quốc Lộ khi xin học cho con trai là vì muốn mở rộng quan hệ

- Những nơi tôi nói qua, là nơi có thể giúp con chú chút ít! Sau này nếu làm cẩn thận, nó chí ít cũng làm được một huyện lệnh.

- Chỉ là một huyện lệnh thôi ư?- Dương Quốc Lộ thất vọng tràn trề.

- Chứ chú còn muốn gì nữa nào? Lời khó nghe anh nói trước, tiền để đi học ở nơi đó so với hạng như chú là vô cùng đắt đỏ rồi. Nghe bảo người Bách Việt có câu “ con vua thì lại làm vua, con sãi ở chùa lại quét lá đa”. Phân công nhiệm vụ từ đầu rồi.

- Thằng em cũng biết là khó, nhưng hiện giờ đang kiếm chác được, cũng hi vọng ông anh chịu giúp vài lời, dẫn cháu nó lên cấp một chút thì em xin đội ơn lắm lắm.

- Đội ơn hay thân quen là một chuyện,- Tống Đan Thần cười, rồi xoa hai tay vào nhau.- Nhưng chú định cho nó học trong điều kiện tốt hơn, tôi sợ chú không theo nổi. Chẳng thà chú không theo thì thôi, chứ nếu chú theo giữa chừng rồi bỏ, mặt mũi thằng anh này vứt hết.

- Dạ dạ!

Dương Quốc Lộ liên tục bị nhử mồi, từng chút từng chút nói ra những dự định trong tương lai của lão, những kế hoạch lão, con gái và con rể đã bàn định để kiếm đủ tiền.

- Chà, nghe mà thấy chú em cũng có gì đáng nể đấy!- Tống Đan Thần gật gù tán thưởng mà trong đầu nhảy số liên hồi. Những điều cha con nhà họ Dương mưu tính có thể sẽ là một trở ngại lớn lao cho công việc chung, bởi nó khiến Trấn Nam Bàn hỗn loạn. Một khi trên này quá mức hỗn loạn, kế sách đưa quân lên sẽ gặp rắc rối. Ngược lại, kế sách của Hoàng Anh Minh quả là rất đáng quan tâm, nó ổn định được Trấn Nam Bàn, đặc biệt là việc chú trọng nông nghiệp, chỉ cần chừng 1 đến 2 năm nữa, nơi này sẽ trở thành một vùng đất trù phú, đủ sức nuôi dân, thậm chí thừa lúa gạo.

Quân đội chưa đi, lương thảo đã phải chuẩn bị. Bình thường muốn đưa quân lên Trấn Nam Bàn này, rồi đánh xuống đất Chiêm Thành, lương thảo gần như phải đi lấy tại chỗ. Nếu Hoàng Anh Minh có thể làm nền nông nghiệp Trấn Nam Bàn được cải tạo, lương thực thu được ắt sẽ nhiều lên, quân đội lên đây có thể đóng quân lâu dài, không gấp đánh.

- Lão đệ đã có kế hoạch hay ho như vậy, lão ca đây cũng có lời chúc mừng. Nhưng anh cũng nghĩ, nếu chú bỏ nơi này, liệu có thể kiếm được lời như vầy hay chăng? Cái này anh khuyên chú nghĩ sao cho chín, nói thực tiền kiếm được không dễ đâu, mấy chức thậm chí tới cấp Châu cũng không kiếm ngon như chú bây giờ, mà chú ở đây thì được ăn cả, về kia thì lại chia ra.

- Bác nói cũng phải, nhưng thực sự bắt em ở lại trên này thì em chịu thôi.

- Anh nói thì nói thế, chú cứ nghĩ dần. Còn chuyện của cháu nó, anh về dưới kia sắp xếp dần, cứ yên tâm, chuyện đâu sẽ có đó.

Tống Đan Thần nói như thế, Dương Quốc Lộ liền có ý phân vân. Quả thực cơ hội kiếm tiền dễ kiểu này phải rất lâu mới có được. Dương Quốc Lộ nghĩ hồi lâu cũng không biết nên bỏ hay không, đành đem chuyện này về bàn với con gái và con rể. Về tới nhà, biết được con gái bận việc làm ăn, phải đi gấp, không ở gần, Dương Quốc Lộ đành bàn với con rể.

Nghe bố vợ nói về ý định của mình, Vương Vĩnh khá giật mình, không ngờ ông ta cũng nghĩ được trò này. May mà lão vẫn còn tin tưởng mà đem việc này nói hết với mình, nên vẫn còn cơ hội tận dụng mọi thứ.

- Cha, không lẽ cha định ở lại trên này sao? Nơi này hoàn cảnh sống thật chả ra sao cả, cha cũng đâu đủ sức sống lâu dài trên này được!

- Nhưng nếu như không ở trên đây nữa, làm sao mà chúng ta có cơ hội kiếm tiền để lo cho việc học hành của thằng Đức tính làm sao? Chỉ riêng việc học tập để làm một quan huyện thôi cũng rất cao! Con nghĩ xem liệu nếu cha để con làm việc ở đây, thì có thể làm lâu một chút hay không? Con cũng biết thằng Đức còn nhỏ nhưng thông minh lắm, nếu có sự dạy dỗ cẩn thận, nhất định nó sẽ có tương lai. Bố sẽ hi sinh một chút, con cũng hi sinh một chút, tương lai của nó sẽ tốt vô cùng.

Những lời mà Dương Quốc Lộ thốt lên khiến người con rể cảm thấy tổn thương. Hắn từ lâu vốn đã mặc cảm thân phận người ở rể, nay nghe cha vợ bảo mình phải hi sinh cho em vợ, mà thậm chí còn không thèm hỏi xem mình có chịu không, như một điều hiển nhiên vậy. Sự tự tôn ít ỏi lúc này đã vỡ nát luôn. Không còn chút tình cảm gì nữa, Vương Vĩnh không hề thể hiện sự bực bội, thất vọng hay chống đối, hắn chỉ cố gắng giữ vững quyền lợi của mình.

- Cha, người nghĩ thử xem, hiện tại chúng ta kiếm tiền, nhìn thì nhiều, nhưng nguy hiểm cũng lắm. Hồng chẳng phải nói rồi sao, cứ kiểu trồng mía thế này, đất đai sẽ không đủ để trồng lúa, bọn dân man nhất định sẽ đói, sẽ làm loạn, khi ấy riêng việc làm ăn ta thất bát đủ đường rồi, mà còn phải tính việc bưng bít mọi sự nữa chứ. Rồi cha muốn ở lại đây đánh dẹp quân man sao! Còn nếu muốn cai trị lâu dài, phải làm theo cách của thằng Minh, khi ấy, làm sao thu hoạch được nhiều như giờ, thì tiền đâu cho thằng Đức đi học.

- Cái này,... Nhưng một khi đi nơi khác, ta sẽ khó kiếm tiền dễ vậy.

- Cha nghĩ thoáng một chút. Sự thật là dù dân Bách Việt có cố gắng thế nào cũng mãi chỉ là con chó cho triều đình Đại Hoa thôi. Con chó to hay nhỏ đều thế cả. Thuyền to đi biển sẽ đón sóng cả, nhà ta vốn nhỏ, trèo cao khó lắm thay.

Dương Quốc Lộ nghe một hồi cũng xuôi, không còn định thay đổi kế hoạch nữa, còn Vương Vĩnh âm thầm thở phào, không còn sợ bể kế hoạch hay bị bắt thành vật hy sinh. Giờ hắn phải nhanh hơn nữa để khi mọi chuyện vỡ lở thì hắn cũng đã ở thế thượng phong.

.............................

- Trần Ngạn, vào đây ta hỏi chút chuyện!- Tống Đan Thần quay về phòng, liền gọi ngay Trần Ngạn vào hỏi chuyện

- Đại nhân có việc gì cần hỏi?

- Ông mấy hôm nay có gặp thằng Hoàng Anh Minh không?

- Có chứ đại nhân, tên này là kẻ rất quan trọng, vì hắn là nguyên nhân chính khiến cho Học Phủ phát triển nhanh, nên em cũng viết cẩn thận về những thông tin liên quan tới hắn rồi!- Trần Ngạn vội vàng báo công, đưa ra giấy tờ ghi những điều cần biết, cũng chờ bên xem cấp trên có điều gì cần hỏi han thì có thể trả lời ngay.

- Được, rất có cố gắng!- Tống Đan Thần chỉ nói vậy, rồi dặn cấp dưới tiếp tục chú ý tới người thanh niên này, làm sao lấy thêm được nhiều thông tin nữa.

Tống Đan Thần không nói thêm gì, Trần Ngạn cũng không hỏi thêm, tránh bị nghi ngờ không đáng có. Hiện tại Trần Ngạn đang có được một thông tin tối quan trọng, việc tìm cách đưa thông tin này quay về với cấp trên của ông ta quan trọng hơn là cố gắng tìm hiểu thêm điều gì khác. Hơn nữa, thông tin mà viên quan họ Tống muốn biết, ông ta là người làm chính, đâu sợ mất thông tin quan trọng.

Tống Đan Thần cầm đống giấy tờ Trần Ngạn viết, đọc sơ một hồi, rồi nghiền ngẫm. Từ những gì viết ra ở đây, Hoàng Anh Minh cũng giống như Vi Công Tín vậy, là kẻ khó cúi người trước cường quyền. Nếu hắn giống như Vi Công Tín y hệt, tức là chỉ là hạng quân tử thuần túy thì cũng thôi, đằng này còn biết vài trò công thương nữa. Kế hoạch làm mía đường, rượu mía của hắn quả là tài hoa, vừa thực hiện được việc giáo hóa lại vừa đi vào được thực tiễn. Quan trọng nhất, kế sách hắn bày ra vô tình lại tạo điều kiện để cho kế hoạch đánh Chiêm Thành được thuận lợi hơn, và cũng giúp bản thân Tống Đan Thần một chút. Nếu có thể Tống Đan Thần rất muốn cho Minh một phần thưởng nho nhỏ.

- Thật đáng tiếc!- Tống Đan Thần cuối cùng thở dài, đem đống tài liệu viết về Minh đóng gói cẩn thận lại. Tài hoa nhưng tính cách quá cứng, không dùng nổi rồi. Tiến cử tên này hay tự thân ban thưởng đều sẽ gây họa mất.

Từ đó về sau, lão cũng không chú tâm gì tới Minh nữa, mà tập trung chú ý vào việc diễn tròn vai của một vị quan tới vòi vĩnh. Những trò này Vi Công Tín ghét lắm, mấy lần định cãi lý, may mà Minh can thiệp kịp. Cậu cũng phải nói rõ những trò đút lót đã thực hiện, giờ đấu cứng sẽ phí công, lại còn bảo rằng nếu ông không nhẫn một chút, hai người họ bị điều đi, mất việc là nhẹ, nhưng người mới tới liệu có làm được những điều họ đang làm giờ không, có lo lắng việc giáo dục dân Thượng hay không. Khi ấy, những điều họ đang làm sẽ công cốc. Hiện tại nguồn lợi công thương mang lại đang rất lớn, một thời gian nữa càng lớn hơn, nếu không được giáo dục, người dân đều chỉ biết tranh lợi, thì đâu còn sự bình an, người ta sẽ đấu tranh, đòi hỏi, bắt nạt lẫn nhau, thậm chí chém giết để dành lợi. Như thế dân trên này sẽ rất khổ.

Họ ở lại chính là để dạy dân trên này lễ giáo, thu bớt tính bạo lực, có vậy mới tránh tính tranh lợi của người dân. Đây là việc lớn lao, cần làm. Người quân tử phải biết co biết duỗi, ngộ biến tòng quyền. Minh nói tới nỗi Vi Công Tín ong cả thủ, phải chịu thua trốn vào trong phòng cáo ốm. Một mặt vì sợ Minh nói tới điên đảo, phần là tránh Tống Đan Thần. Mắt không thấy tim không đau mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.