Hồng Bàng Lập Quốc Ký Rewrite

Chương 350: Chương 350: Chiến loạn nơi cao nguyên (3)




Quyển III: Cao Nguyên Sắc Máu

C 114: Chiến loạn nơi cao nguyên (3)

Vương Vĩnh dùng võ lực chấn nhiếp những người Pơtao Lia đầu hàng, rồi tra hỏi đường đi lối lại, trong đó quan trọng là các vị trí của những khu vực quan trọng, bao gồm các kho chứa lương thực lớn, nơi rèn vũ khí, bãi nuôi voi chiến,... ngoài ra, Vĩnh tập trung hỏi về tình hình Pơtao Lia, xem những bộ lạc nào trung thành với vua Yang APui hoặc có thái độ chống đối quyết liệt với sự xâm phạm, hoặc tương đối cứng đầu, là những nơi cần phải đánh. Thứ hai là những nơi dễ thu phục, những nơi gió chiều nào che chiều ấy, hoặc có thù hằn với Yang Apui, đủ để bàn bạc thu phục. Cuối cùng là những nơi có thực lực, khó động tới nhưng không hoàn toàn trung thành với Yang Apui, tạm né, đợi khi chiến tranh ngã ngũ sẽ quyết.

Với những thông tin giá trị trong tay, Vương Vĩnh chia quân ra hành động. Vĩnh cho những kẻ sớm đầu hàng này đi chiêu hàng thêm những kẻ khác, còn bản thân dẫn quân đi đánh một số bộ tộc chống đối nhỏ bé, tiêu diệt những kẻ này để lấy uy và bổ sung thêm quân lương, lấy đồ khao thưởng binh sĩ tăng sĩ khí. Bằng chiến pháp: nhanh, chuẩn và độc, Vĩnh chiêu hàng 17 bộ tộc lớn nhỏ, diệt 5 bộ tộc đồng thời khiến 9 bộ tộc chịu án binh bất động. Uy thế của Vương Vĩnh chả mấy chốc trở nên lừng lẫy, khiến cho dân Pơtao Lia đều khiếp sợ.

Tin xấu liên tiếp truyền về, Yang Apui thấy rằng không thể tiếp tục để Vương Vĩnh tiếp tục hoành hành. Cứ thế này, người ta sẽ thấy Yang Apui không thể bảo vệ nổi nước, rồi theo giặc ráo. Vì vậy, tuy chưa tụ đủ binh, Yang Apui vẫn dẫn quân ra nghênh chiến trước, vừa để chặn đánh, cũng để răn đe những kẻ định hàng giặc. Yang Apui cũng giao cho người thân tín ở lại đợi quân tới đủ, tiếp tục mộ binh từ những nơi khác, khi đủ quân thì tiến lên hợp binh với y, cùng đánh địch.

Yang Apui tiến quân lên rất nhanh, kịp thời tới được vài ngôi làng đang được chiêu hàng. Vị vua Pơtao Lia ra lệnh bắt kẻ chiêu hàng, chặt đầu rồi gưi về để làm gương cho những kẻ phản bội, đồng thời răn rạy người dân khu vực đó một phen, rằng hễ ai muốn làm phản thì coi chừng cái thủ. Việc quân Pơtao Lia dám đi gấp tới quả là gây bất ngờ lớn cho Vương Vĩnh, nhưng sau khi biết rằng Yang Apui chỉ dẫn một nửa binh lực tới, thậm chí trong đạo quân này còn không có voi chiến, Vĩnh biết đây là một cơ hội tuyệt vời.

Hắn liền điều động toàn bộ quân lực, cả của bản thân lẫn những kẻ mới hàng, tức tốc tiến lại bao vây quân của Yang Apui rồi công đánh liên tục. Với vũ khí sắc bén mua từ làng Hồng Bàng và của Vitariji cũng cấp, lại thêm voi chiến của Klon Rưng, quân Vương Vĩnh dồn ép đạo quân do vua Pơtao Lia chỉ huy vào thế tử thủ. Sau khi đã dồn kẻ địch vào một chỗ, Vương Vĩnh cho xây công sự vây chặt kẻ địch, chỉ để những kẻ đi báo tin cầu cứu thoát ra ngoài, mang theo tin tức việc Yang Apui đang gặp nguy về báo cáo.

Thấy chủ gặp nạn, viên tướng mà Yang Apui bổ nhiệm cầm cánh quân cứu viện tới sau không dám chân chờ, thúc quân đi này đi đêm để tới cứu viện chủ cũ. Hành quân quá gấp, quân cứu viện rơi vào ổ phục kích mà Vương Vĩnh đã chuẩn bị. Biết đối phương mang theo voi chiến, Vương Vĩnh tương kế tựu kế, lập mưu dùng voi chiến của địch thành vũ khí cho bên mình.

Quân của Vương Vĩnh chuẩn bị sẵn gỗ đá, bày trận ở một ngọn núi nhỏ có đường đi bên dưới, khi quân Pơtao Lia vừa đi qua, lập tức đẩy gỗ đá xuống chặn đoàn quân thành hai nửa, ở nửa đầu, nơi có voi chiến đi cùng, Vương Vĩnh cho quân trước tiên tập trung bắn tên giết quản tượng, liền đó cho người mang lao, đuốc ra ném vào người voi. Voi bị ném đau, đốt bỏng, rú lên đau đớn, quay người chạy lung tung, dẫm đạp lên người binh sĩ Pơtao Angin ở sau. Quân Pơtao Angin chỉ việc theo sau chém giết kẻ đã ngã xuống.

Đánh giết một hồi, kẻ địch bị chặn bởi đất đá và quân mình đang tới hội binh, Vương Vĩnh ra lệnh tạm lui. Trận chiến này đã hoàn toàn vô hiệu hóa được voi chiến của địch, xưa chúng chạy tán loạn, địch tìm lại voi thì mất thơi gian, mà không tìm thì Vĩnh sẽ để Klon Rưng xử lý hộ. Đám quân cứu viện hội binh xong, thấy mất voi vội vã đi tìm, mất tới cả ngày, tới lúc trời tối mới tìm đủ. Lúc này, cả bọn không kịp đi, đành dừng chân nơi phục kích để tạm đóng quân.

Trời đêm, binh sĩ Pơtao Lia chất củi đốt lên cho sáng và nấu ăn, quây tạm xe chở lương lại làm rào, phòng kẻ địch đột kích. Vừa bị phục kích, toàn quân hết sức cảnh giác. Nhưng họ không phải binh sĩ chuyên nghiệp, chỉ là những tay dũng sĩ, trai tráng các bộ lạc, có chiến tranh thì tụ họp lại, và đánh nhau thì chọn một bãi đất lớn để đánh trận đường đường chính chính, việc quân kỷ rất rối loạn, không từng luyện tập như lính đồng bằng. Cho nên tới đêm khuya là nhất loạt ngủ gà ngủ gật, quân của Vương Vĩnh tiếp cận rất gần, xông thẳng vào chém giết thì toán quân này mới nhận ra.

Trong đêm, Vĩnh không tập trung giết người, mà để lính đi phóng hỏa, đốt lương, đốt xe, đốt lều trại, còn trong lúc hỗn loạn giết được ai thì giết. Đánh tới tảng sáng thì lại rút lui. Và y còn làm vậy thêm vài đêm, đủ để đốt hết kha khá lương thực, giết tới gần một phần ba quân địch, làm bị thương tới phân nửa số còn sống, mới chịu buông tha lui về nơi đang vây Yang Apui.

Yang Apui lúc này vẫn cố thủ, Vĩnh dùng kế nghi binh, lại để lại voi chiến nên Yang Apui không nghỉ phần lớn quân chủ lực địch đã đi đón đánh quân tiếp viện, thiêu lương thảo, giết chóc,... Vương Vĩnh quay về, tiếp tục vây khốn Yang Apui thêm ít lâu, đợi khi tiếp viện của địch tới liền lùi. Khi cánh quân tiếp viện tới, Yang Apui mới biết bản thân hóa ra bị lừa nhốt ở đây suốt nửa tháng.. Y vừa giận vừa thẹn, toan ra lệnh truy đuổi quân Pơtao Angin nhưng ai cũng ngăn cản, các tướng lĩnh sợ tài dùng binh của địch, người dân thì kêu ca do thiếu lương- thời gian qua Yang Apui ở lại, đội quân đông đảo của y tiêu tốn khá nhiều lương thảo, lương thảo mang theo dần không đủ, phải chinh lương của dân, nên giờ dân thiếu. Vốn dĩ có lương thảo từ quân tiếp viện mang tới, thì không sao, muốn cố thủ hay truy kích thì tùy, nhưng không ngờ Vĩnh cho người chặn đường, phá lương, nên giờ y muốn ở lại cố thủ hay truy kích, lương thảo hoàn toàn là nhờ tại chỗ. Nhưng lương thực tại chỗ đã thiếu, không thể trưng thêm, vùng đất vị vua xứ Pơtao Lia đang ở lại là chỗ nhiều kẻ chống đối, muốn hàng quân Pơtao Angin, nếu ông ta ép chúng qua mà chúng làm phản, thì đại quân không xong.

Yang Apui rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, tiến không được, lùi không xong. Tiến công hay ở lại phòng thủ thì không còn lương, mà rút đi, coi như chắp tay dâng đất cho Pơtao Angin. Mà rồi cứ bị lấn mãi thì cũng hết đất thôi. Có người tộc trưởng đề nghị đi cầu viện Pơtao Anui. Tuy hai xứ lắm khi có hục hặc, nhưng cùng tồn tại mấy đời, cũng có qua lại, và cũng có thể nói với họ rằng nếu Pơtao Lia bị diệt, Pơtao Angin sẽ nhắm tới Pơtao Anui. Còn phần họ, giờ tạm lui về giữ lấy vùng đất dễ thủ khó công, không để địch chiếm tiện nghi. Những bộ lạc hàng địch xét ra chỉ là bộ lạc nhỏ, bộ lạc lớn cơ bản không nhút nhát như vậy. Chỉ cần họ thủ vững, kẻ địch sẽ khó chiếm lĩnh quá nhiều. Tới khi được Pơtao Anui chi viện, thì sẽ hưng binh đánh lại. Pơtao Angin nhỏ yếu, có thể chịu nổi cuộc chiến này sao.

Yang Apui ngẫm nghĩ một phen, cũng thấy đây là cách tốt nhất, lập tức cho người đi cầu viện, nhanh chóng rút lui một chút, chọn lấy những nơi hiểm yếu và có các tộc trung thành để tạo nên hệ thống phòng vệ. Thấy đối phương rút lui,Vương Vĩnh tổ chức truy kích, nhưng bên kia đã cẩn thận phòng bị, thành quả không khả quan, dần dần tới lúc quân Pơtao Lia lui được vào nơi mà nhiều người ủng hộ hơn, Vĩnh đình chỉ truy kích.

Y quay lại tổ chức lại công việc ở vùng mới chiếm giữ được. Vương Vĩnh biết rõ mục tiêu của Vitariji là xử lý hai xứ Pơtao Lia và Pơtao Anui, tránh lúc dánh Hoài Nhân hai xứ này sinh sự. Ý của bên đó chỉ là muốn làm suy yếu hai nơi này, Siu Kleen của Pơtao Angin cũng mong vậy, nhưng Vĩnh nghĩ khác. Hắn có tham vọng chứng tỏ bản thân, kiến công lập nghiệp. Trải qua một phen gian nan, y càng thêm hiểu việc cần phải có quyền lưc. với y lúc này, không chỉ phải làm suy yếu Pơtao Lia, Pơtao anui, mà còn phải chiếm lĩnh đất đai hai xứ ấy, biến nó thành của bản thân. Có quyền lực, dù chỉ là vua xứ mọi, cũng hơn một viên tướng quèn nơi phồn hoa.

Vùng đất của Pơtao Angin mà y vừa tạm chiếm được, Vĩnh thực hiện nhanh vài thay đổi. Trước tiên là với những người đầu hàng, y cho phép giữ lại tất thảy, chỉ cần khi y gọi góp lính tráng và lương thảo là xong. Sau đó, với những nơi phải dùng vũ lực mới chiếm được, hoặc từng có thái độ chống đối, y diệt thẳng tay, phân chia của cải nô lệ cho binh sĩ để kích động sĩ khí, rồi cử người tới cai quản những vùng đất đó, dân chúng được bỏ bớt thuế má, phân phát nông cụ, hạt giống,... Vĩnh vung tay ban phát ẩn điển, vì y là kẻ tới cướp mà, cướp của chủ nhân cũ, cũng được khoản lớn, nên khoản thu nhỏ từ dân chúng năm nay, có thể bỏ qua không kể.

Được xóa nợ, giảm thuế má, ban nông cụ, hạt giống,... người dân các nơi Vĩnh quản lý đều đội ơn, thậm chí có người còn xin tòng quân giúp y chinh chiến. Vĩnh biết bản thân coi như tạm chiếm được lòng dân chúng, nhưng chút căn cơ này chưa là gì, muốn có được vùng đất này, y phải làm nhiều hơn nữa. Vĩnh cho sứ giả Pơtao Angin qua nói chuyện với vua Siu Mậm của Pơtao Anui, bàn về việc cùng diệt Pơtao Lia.

Sứ giả của Pơtao Lia tới trước, sứ giả của Pơtao Angin tới sau, nhưng Vĩnh đã cẩn thận giao nhiều của quý hiếm thu được từ chiến tranh cho người sứ giả, nên sứ giả dùng quá cáp tặng lễ các tộc trưởng thân tín của vua Siu Mậm, rồi được họ nói tốt, rất nhanh lên gặp vua Pơtao Anui. Theo như lời căn dặn của Vương Vĩnh, sứ giả khuyên vua của Pơtao Anui cùng vua của Pơtao Angin kết minh. Thứ nhất, hai ông vua cùng họ Siu. Thứ hai, đất Pơtao Angin lần này phát động chiến tranh, đánh cho quân Pơtao Lia chạy một sải dài, chứng tỏ quân Pơtao Lia kém cỏi, kẻ kém cỏi mà giữ mảnh đất tốt là không đúng, phải để những nguòi mạnh mẽ, giỏi giang như hai vua chiếm lĩnh mới là phải phép. Thứ ba, so với tài nguyên đạt được khi cùng Pơtao Lia đánh Pơtao Angin, diệt Pơtao Lia rồi chia đất này ra, lợi nhuận lớn hơn nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.