Hồng Bàng Lập Quốc Ký Rewrite

Chương 300: Chương 300: Mưu hoạch (3)




Quyển III: Cao Nguyên Sắc Máu

C 64: Mưu hoạch (3)

Hoàng Anh Kiệt nhận được tin quân phỉ muốn hàng, thậm chí đám đầu xỏ còn xin tự trói dâng mình, mang roi chịu tội, cảm thấy khá buồn cười. Vốn dĩ thắng bại đã phân, chúng còn định giở trò gì đây, giờ có tự tử trước mặt Kiệt, điều kiện cũng chẳng đổi nữa. Ngụy Quốc Công nghĩ tình đồng bọn khi xưa, xin Kiệt nhận hàng.

- Họ đã đường cùng rồi, nên tới xin hàng ta. Nếu như chó cùng dứt dậu quá cũng không hay! Lúc này nhận hàng, đàm phán một chút cũng là nên!

Kiệt nghe Ngụy Quốc Công nói vậy, còn chưa nói gì thì Chu Văn Hợi, cận vệ hộ pháp đã e hèm một tiếng, nhìn Công với ánh mắt không vui. Tên này chỉ là hàng tướng, thế mà lên mặt dạy đời người ta. Công thấy người ta nhìn bản thân thiếu thiện chí, rồi thấy các tướng lĩnh khác cũng đều không ủng hộ, ngẫm lại thì hiểu mình quá cao ngạo mất rồi, bản thân làm gì có tiếng nói trong chuyện này.

Kiệt thấy Ngụy Quốc Công cũng là kẻ có tài, muốn vun đắp, cho nên cuối cùng lên tiếng, bảo y rằng điều kiện đầu hàng sẽ không đổi, nhưng nếu chịu hàng thực, thì sẽ cho người vào cứu chữa thương bệnh binh và cung cấp một phần lương thực để dùng tạm. Ngụy Quốc Công đi vào thông báo, vì đã quyết tâm dùng kế thích khách, bọn Nguyễn Vĩnh đồng ý ngay, Trần Thanh Toàn trước mặt Ngụy Quốc Công than thở họ thực sự cùng đường, không dám đòi hỏi gì hơn.

Sau đó, bọn đầu sỏ tự trói tay, mang roi theo Công tới trước mặt Kiệt. Thấy Kiệt, trong mắt Nguyễn Vĩnh hơi lóe lên sự tàn độc, chỉ có mấy người kịp thấy, gồm chị em Mai và Đào. Họ nhanh chóng báo với Kiệt, bản thân Kiệt nghe xong, lòng hơi nghi hoặc, liền tập trung tinh thần chờ biến.

- Mấy người giờ tự trói mình tới có tác dụng gì sao?

- Cậu Kiệt anh minh thần võ, anh em chúng tôi chỉ là lũ thổ phỉ quèn, trước từng vì tiền của mà đắc tội, sau lại có mắt không thấy Thái Sơn, làm cậu phải mất công đánh dẹp, nay thành kẻ tù dưới đất, thật là đáng lắm.- Bọn Nguyễn Vĩnh quỳ hết xuống, Trần Thanh Toàn miệng lưỡi dẻo quẹo, mở miệng nói chuyện.

- Ha ha ha!- Kiệt cười một tràng lớn, như rất tự đắc- Coi như các ngươi biết ăn biết nói. Nhưng lời khó nghe nói trước, có thế nào thì đám thổ phỉ các người cũng phải đi đào quặng 10 năm.

- Cậu Kiệt, chúng tôi vốn dĩ là những kẻ liếm máu mà sống, một thân bản lĩnh đã được luyện thành, giờ cho đi đào quặng chính là lãng phí.

- Tiếc quá, chiến tranh đã kết thúc rồi.

- Tôi nghe hiện Nam Bình vẫn còn bình định vài bộ tộc cuối, chúng tôi xin lên đó, bắt đám người man mọi đó về thay chân, mà chẳng cần lên Nam Bàn, quanh đây, còn biết bao bộ lạc man mọi.- Trần Thanh Toàn cố gắng đàm phán nhưng Kiệt kiên quyết không nghe.

Nguyễn Vĩnh đột ngột bất tới, dây trói trên người hắn cũng đứt hết, Trần Thanh Toàn, Đinh Văn, Đinh Võ cũng tương tự. Tất cả đống dây trói đã được Trần Thanh Toàn giở trò, cựa quậy đúng cách là đứt. Những người trong lếu quá bất ngờ, nhưng vội lao tới ngăn chặn, Ngụy Quốc Công chặn được Trần Thanh Toàn, Chu Văn Hợi ngăn anh em Đinh Văn, Đinh Võ, nhưng còn Nguyễn Vĩnh vẫn lao tới chỗ Kiệt.

Kiệt đang ngồi, liền nhảy bật dậy rất nhanh, dù sao cậu cũng đã sẵn sàng nãy giờ. Nguyễn Vĩnh hơi giật mình khi thấy Kiệt chủ động lao tới, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều được, tung chiêu tấn công. Nguyễn Vinh vung mạnh hai tay ra, đấm mạnh về phía Kiệt, một cú thôi sơn thực sự. Kiệt vung tay lên chặn lại, bắp tay cậu chạm vào nắm đấm của Nguyễn Vĩnh, cảm giác tê chồn lan nhanh chóng, nhưng Vương Vĩnh cũng không khá hơn, lực hắn phải chịu cũng là tương đương.

Kiệt gạt tay đối thủ xuống, tung một cú đá nhanh và mạnh vào hạ bộ, Vĩnh nhảy lùi lại né được, rồi nhanh chóng lao vào tung một đấm móc, Kiệt ngửa đầu ra né được, trả lại một đấm thẳng vào họng, Vĩnh gạt ngang, toan bắt cổ tay của Kiệt, song cậu đã giật tay được và tung vài đấm nữa nhưng đều bị Vĩnh chặn hết. Kiệt đột ngột cúi người rồi đá quét, Vĩnh đánh trận nhiều, nhưng toàn là những trận chiến có vũ khí, đao vung lên hạ xuống là xong việc, đâu có kinh nghiệm đánh tay đôi, liền bị đá trung chân, đau điếng.

Tuy Vĩnh còn rất khỏe, không ngã lăn ra, nhưng cũng chậm lại một chút, Kiệt nhảy lên, dùng kiểu đấm boxing đánh liên tục, Nguyễn Vĩnh phải giơ tay che chắn toàn bộ vùng mặt. Nhưng hắn biết, cứ thế này là không xong, Nguyễn Vĩnh hạ thấp người, lao tới như một con cóc đang nhảy, ôm ngang người Kiệt, dồn toàn lực toan bốc Kiệt lên rồi hất cậu ra đất.

Cú này kể ra cũng mạnh, Kiệt đau tới tưởng không đứng lên nổi, nhưng thấy đối phương còn lao tới, lập tức cuộn người lộn dưới đất liên tục, tránh bị đối phương bắt được. Cùng lúc đó, hai chị em Mai, Đào cùng ứng cứu, bọn họ được Nữ Lưu sắp xếp ở bên Kiệt, tất nhiên phải bảo vệ cậu ta tới cùng, họ lấy ấm nước sôi dội thẳng vào Nguyễn Vĩnh, lại ném đủ thứ đồ vào y.

Người ta hay bảo ba năm võ tàu không bằng một chầu củ đậu, NGuyễn Vĩnh dính đòn, thét lên trong đau đớn, Kiệt nhân đó nắm cơ hội bật dậy ngay, co chân nhằm vào chân Nguyễn Vĩnh đạp một phát, cú đạp đầy uy lực của kẻ luyện cả nội công lẫn ngoại công, đạp đúng khớp gối, lập tức đánh gãy chân Nguyễn Vĩnh. Chứa hết, để chắc chắn, cậu ta còn cho một cú đá thẳng vào họng y. Nguyễn Vĩnh bật người ra, rít lên một tiếng như lợn bị chọc tiết.

Bấy giờ nói thì lâu, thực ra cũng chỉ chưa đầy một phút, quân canh giữ bên ngoài cũng ùa vào với đầy đủ vũ trang, đám Toàn, Văn, Võ nhanh chóng bị không chế, người ta cũng lao tới khống chế Nguyễn Vĩnh, dù hắn giờ này đang nửa sống nửa chết.

- Không ngờ, không ngờ!- Trần Thanh Toàn bị bắt lại, không biết làm gì khác ngoài cười cay đắng, hắn tính bao nhiêu cũng không tính được Kiệt võ nghệ không hề kém Nguyễn Vĩnh.

Gia cảnh của Kiệt thì Trần Thanh Toàn biết sơ qua, con nhà nông, buôn bán rồi giàu lên. Nhưng mà dù thế, cũng mới chỉ giàu lên tầm vài năm nay, chứ đã được bao lâu. Có câu giàu hoặc võ, nghèo học văn, học võ phải được ăn uống đầy đủ từ khi còn nhỏ, lại phải có thầy hướng dẫn, dạy các môn, chứ không phải khơi khơi là học được. Tính thời gian, Kiệt đâu thể học được nhiều vậy.

Kiệt không chỉ cho bắt đám Nguyễn Vĩnh, còn cho tạm thời cách ly Ngụy Quốc Công, hắn là người đi chiêu hàng, đưa đối phương vào, không điều tra và răn đe thì quá là dễ dãi. Tất nhiên, đối phương chắc chắn không liên quan, nhưng nhân cớ này để nhắc nhở mọi người phải cảnh giác một phen.

- Xin lỗi! Làm liên lụy tiền đồ của người anh em.

- Hoàng Anh Kiệt là người sáng suốt, tôi sẽ không sao?- Ngụy Quốc Công bị giữ gần nơi giam bọn Toàn, Toàn nhân cơ hội trò chuyện mấy lời, cũng xin lỗi vì làm liên lụy. - Nhưng các ông cũng thật âm hiểm.

- Ha ha ha, kế hoạch hay đấy chứ!

Những điều mưu tính, Toàn đều khai hết, lại nói ra cả những điển tích điển cố như hồi nói với Vương Vĩnh, Công bị giam gần đó nghe mà như nghe kể truyện trong sách, phải vỗ tay khen ngợi. Đám lính lấy lời khai thì tuy cảm thấy mưu kế là nhắm vào cậu chủ, nhưng cũng không thể không bội phục Toàn là giỏi. Sở dĩ Toàn làm vậy, chính là để chứng tỏ bản thân còn tài năng, mong Kiệt chú ý.

Cuối cùng, hắn được như nguyện, Kiệt cho gọi Toàn tới nói chuyện. Cậu ta muốn tận dụng một vài kẻ trong băng cướp động Hổ Vằn, dù sao thì chúng cũng là những kẻ có tài, cho đi đào quặng hết thì phí quá. Toàn không giấu diếm, nói hết năng lực của những kẻ còn lại ra, Kiệt hứng thú nhất là về vợ chồng Tô Quán, Liễu Thị, đây là một trong những nơi thu thập thông tin rất tốt, thông tin chính là sức mạnh, có bao nhiêu cũng thiếu. Trần Thanh Toàn ngay lập tức xin đi lập công, đem hai vợ chồng đó và mạng lưới tình báo của họ về phụ thuộc làng Hồng Bàng và Kiệt.

- Mạng lưới tin tức được bổ sung thêm quả là điều hay, nhưng cậu có thể vì thế mà tha cho hắn thì tôi cũng phục đó, hắn đã âm mưu giết cậu.

- Đã bất thành rồi. Người thắng thì dễ tha thứ lắm!- Kiệt cười- Ngoài ra, tôi thích hắn ở chỗ đã tới đường cùng rồi vẫn có thể cố gắng hết sức. Các tướng lĩnh dưới trướng tôi đa phần xuất thân từ nông dân, họ được huấn luyện theo kiểu tuân lệnh, nên chiến đấu rất hăng, nghe lệnh răm rắp, xong ứng biến hơi kém, đặc biệt là nếu như gặp sự ngặt nghèo, họ không biết có thể tự cố gắng giải thoát. Trần Thanh Toàn là tấm gương tôi đưa vào để các tướng lĩnh nhìn mà học hỏi theo. Có điều, hành động này có vẻ phải tạm dừng.

- Có việc gì sao?

- Việc của Hiên Giáo.

- Việc của bọn tôi?

- Thẳng thắn nhé, tôi thấy Hiên Giáo cần một người có chút năng lực quân sự chỉ huy, nghe kể về những trận đánh của bên cô thật không khác gì trò hề. Tôi sẽ để mấy tên đầu lĩnh thổ phỉ cùng cô đến Hiên Giáo, chúng là những người có năng lực chiến đấu, nếu quân Hoài Nhân đánh lên, có lẽ giúp các người một phen. Tất nhiên, nếu mấy người hi vọng có tướng lĩnh, cũng nên bắt đầu tự bồi dưỡng dần, đừng quá ỷ lại, bọn thổ phỉ này dù sao cũng không nên quá tin.

- Vậy thì cảm ơn cậu, ơn này Hiên Giáo nhất định không quên.

- Ơn nghĩa gì chứ, hai bên chúng ta hợp tác đã lâu rồi, coi như có tình nghĩa sâu xa. Nếu không có Hiên Giáo đưa tới cảng Thị Lị Bị Nại, thương nghiệp Hồng Bàng ắt còn trì trệ. Chưa kể phần y tế, nhờ sách của Hiên Giáo về cơ thể người, phương án sơ cứu hiện đại được áp dụng.

==================

Ta dính độc nên muốn nhiều người cũng dính độc như ta.

Chết chùm cho nó vui:))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.