Hồng Bàng Lập Quốc Ký Rewrite

Chương 321: Chương 321: Những cuộc gặp gỡ (5)




Quyển III: Cao Nguyên Sắc Máu

C 85: Những cuộc gặp gỡ (5)

Hoàng Văn Định được thằng con nhờ vả thay mặt mình đón tiếp đoàn khách từ HIên Giáo, trong bụng không vui vẻ. Như Kiệt từng trích vài câu nói khá hay ho: “cái mông quyết đinh cái đầu”, ngồi lên chức quan nho nhỏ này, tiếp xúc với giới quan lại, Hoàng Văn Định dần mở mang đầu óc, biết được nhiều điều, cũng mưu tính nhiều hơn. Và ông cũng biết cái hại lớn khi cấu kết với Hiên Giáo. Chỉ có điều thằng con xưa nay tính toán không trật lần nào, nên Định không thể phản đối thôi.

Định cho người trang hoàng nhà cửa một chút, cũng không làm phô trương, đối phương thân phận không thể lộ ra, làm phô trương mà bị để ý là toi đặc. Chưa kể nhà họ Hoàng liên tục được Kiệt xây dựng thêm nhiều lần, bổ sung các loại máy móc phục vụ đời sống giúp ông bà nơi quê có đủ tiện nghi, xét ra đủ khang trang để tiếp đón khách khứa. Biết hôm nay khách tới, Hoàng Văn Định đi kiểm tra lần cuối cùng.

- Cha, khách tới rồi!- Hoàng Anh Tuấn chạy vào, hét to. Tuấn là con của Định với người vợ thứ hai- Lý Thị Mị, người Nữ Lưu cài cắm vào. Tuấn năm nay 5 tuổi, thông minh, rắn rỏi hơn hẳn tụi trẻ con cùng độ tuổi. Cũng không khác được, gen của Định trung bình, gen của Lý Thị Mị tốt hơn một chút, nên tiên thiên không quá tệ, phần hậu thiên, nhà họ Hoàng giàu có, đồ ăn bổ dưỡng và việc dạy dỗ đều chu toàn, nên Tuấn trừ phi quá ngu, còn không tất phải giỏi.

- Cái thằng nhóc này, chạy nhảy lung tung cả lên thế!- Hoàng Văn Định nhấc bổng đứa con trai nhỏ tuổi, véo yêu vào mũi nó rồi hỏi:- Thế tới đâu rồi1

- Dạ, tới đầu làng.- Tuấn cười phá lên, né khỏi tay cha, nhảy xuống, nhảy ra nơi khác, nhưng vẫn không quên trả lời câu hỏi. Lúc này, Lý Thị Mị bước ra, tóm cổ thằng con lại.

- Lại trốn học rồi!

- Hôm nay nhà mình có khách mà mẹ.

- Có khách cũng phải học!- Lý Thị Mị không nhân nhượng. Nhìn 3 người con trai của bà cả Văn Nguyệt Nga, cô ta thực lòng vừa ghen vừa hâm mộ, thằng Tuấn con trai ruột cô ta thì nghịch ngợm quá, suốt ngày muốn trốn học đi chơi.

- Thôi nào, nó mới có 5 tuổi, từ từ học hỏi dần, thằng Tài tới 7- 8 tuổi còn chơi bời lêu lổng mà!- Hoàng Văn Định ngăn vợ hai lại,

- Nhưng nó còn có hai người anh tài giỏi, còn thằng Tuấn thì...- Lý Thị Mị càu nhàu, rồi vội im, Hoàng Văn Định xầm mặt.

- Vậy đó không phải anh thằng Tuấn sao?

Lý Thị Mị tất nhiên không dám nói không, nhưng thực tế vốn là vậy. Minh vốn dĩ không phải con ruột Hoàng Văn Định, Tài có sự giúp đỡ từ cả Minh lẫn Kiệt là do họ cùng mẹ- Văn Nguyệt Nga. Còn Tuấn, chỉ cùng cha với Kiệt và Tài, nhưng Kiệt chỉ là con buôn, Tài tuy có thể được Minh dìu dắt nhưng liệu có chịu giúp Tuấn. Thế nên Lý Thị Mị mãi lo lắng.

Không khí trầm xuống, cả một đứa nhỏ như Tuấn cũng thấy rén, nhưng bản tính trẻ con của nó khiến nó quyết định làm mọi thứ sôi động lại, thế là thằng nhóc nhảy lên đòi bố cõng, Hoàng Văn Định bực thì bực, vẫn là ông bố thương con, nên nhanh chóng chơi với nó, làm bầu không khí dịu đi. Vừa hay, Văn NGuyệt Nga đi tới, nói rằng bên Hiên Giáo đã tới, nên ra là vừa. Hoàng Văn Định kêu con trai nhảy xuống khỏi lưng, cùng đi đón khách,, rồi xem lại áo sống để chuẩn bị ra đón. Hai bên là đồng minh, lại có cô con dâu tương lai, Định không phải đón từ đầu làng, như thế chiếu dưới quá, mình ra giữa làng đón tiếp bên Hiên Giáo thì họ cũng thấy mình nhiệt tình là đủ.

- Thằng Kiệt này, con gái nhà người ta dẫn người tới mà nó không chịu về!- Văn Nguyệt Nga than thở

- Đây có phải là bố là mẹ con nhỏ đâu, họ cũng đâu tới bàn việc cưới hỏi gì? Cậu Kiệt nhà mình bận trăm công ngàn việc mà chị!- Lý Thị Mị vội nói đỡ, phận làm thứ và xuất thân từ Nữ Lưu, bà ta tự biết phải khôn ngoan mà nói đỡ cho con của bà cả. Mẹ con người ta nói càu nhàu vài câu mà mình hùa theo là dở không gì dở bằng.

Hoàng Văn Định nghe vợ hai nói, nheo mắt, vừa nãy còn lo anh trai không lo cho em, giờ lại ngọt nhạt ngay được đúng là đàn bà. Nhưng ông cũng không nói gì thêm, cùng hai người vợ đi ra, bên Hiên Giáo cũng vừa tới. Khi hai bên gặp mặt, Hoàng Văn Định hơi kinh ngạc khi thấy phu nhân Amusi, bà ta quả thực quá đẹp, nét đẹp của người Chiêm, khác hẳn nét đẹp của 2 người vợ ông ta có hiện tại.

Hoàng Văn Định thầm tặc lưỡi, cảm thấy ghen với tay giáo chủ Hiên Giáo, có người vợ đẹp thật. Tuy vẫn, mấy năm làm quan, chức nhỏ nhưng được học hỏi nhiều, Định chỉ hơi thất thần chút, rồi lấy lại bình tĩnh, tỏ ra như người chủ nhà mời khách tới chơi. Có điều, ông nhiệt tình hơn một chút, khoe khoang nhiều hơn một chút, Hoàng Văn Định giờ như con công trống đang xòe đuôi mời gọi bạn tình vậy. Khổng Tử nói: “Thực sắc tính dã”, ăn uống và chuyện trai gái là bản tính, con người có thể kiềm chế là vì nhiều thứ, đạo đức, danh dự, nỗ lực giữ gìn hình ảnh hoặc là điều kiện kinh tế. Như Hoàng Văn Định, khi còn nghèo khổ, làm sao dám nghĩ tới lấy vợ đẹp, nhưng giờ đã lấy tới vợ hai, và lại thòm thèm nhìn sang người thứ ba.

Thấy chồng mình nhiệt tình, hai người vợ của ông hơi khó hiểu, rõ ràng mấy ngày qua còn nghe ông phàn nàn vụ này là nguy hiểm cơ mà. Văn Nguyệt Nga ngẫm nghĩ, cảm thấy lẽ nào là ông làm quan được ít lâu, đã học được trò lá mặt lá trái. Ngược lại, Lý Thị Mị thì nhìn ra ngay, Hoàng Văn Định đang nhòm ngó vị phu nhân tên Amusi. Lý Thị Mị suy tính một phen, quyết định báo tin này cho Nữ Lưu biết. Hoàng Văn Định bắt đầu trở nên sa vào nữ sắc, nếu Nữ Lưu muốn thì có thể bổ sung cho bà người chị em để tăng cường kiểm soát ông ta.

Bên kia, Amusi cũng nhận ra rằng Hoàng Văn Định mê mình, bà ta không giận dỗi, trái lại lấy đây làm ưu thế để nói chuyện nhiều hơn với Hoàng Văn Định, với ý định là moi chút thông tin từ người cha của Hoàng Anh Kiệt. Nếu ông ta chỉ là hạng tầm thường thì thôi, nhưng nếu có vai trò quyết định, bà ta sẽ mượn việc ông đang mê mệt mình để gây chút ảnh hưởng. Đây là thế mạnh của người phụ nữ đẹp, không dùng là tự lãng phí bản thân.

Trò chuyện vài ngày, dù Hoàng Văn Định nói hơi bốc, nhưng không thể khiến Amusi bị lầm lẫn chút nào, bà ta nhìn rất chuẩn một điều, Kiệt, Minh có thể tôn trọng cha ruột, nhưng họ sẽ không để ông ta ảnh hưởng quyết sách. Hoàng Văn Định đã là một viên quan, không tham gia công việc trong làng, chỉ hưởng lợi tức từ việc kinh doanh, đây là sự trao đổi của Kiệt với quan lại ở Nam Bình, cốt là để người cha có việc để làm mà ra oai với thiên hạ, tránh nhàn cư vi bất thiện, phá quấy việc làm ăn. Biết tới đây, Amusi cũng hết lòng kiên nhẫn, tìm cách thoái thác việc gặp gỡ.

Hoàng Văn Định vẫn muốn tiếp cận người đẹp, thậm chí không tiếc công mời họ đi thăm thú những nơi xa xôi, vốn là cấm địa trong làng, nhưng vẫn không còn cơ hội tiếp tục, Amusi tự thấy những gì Hoàng Văn Định muốn giới thiệu họ có thể từ từ có được qua Amira, không cần phải cố gắng thêm, thế là báo tất cả rút ngắn lịch trình để đi về cho nhanh.

Lúc này, Hoàng Văn Định tất nhiên biết là người ta né mình, như người thất tình, tinh thần xuống thấp, rồi sau ngẫm lại, cảm thấy đối phương hỏi han toàn có ý xem bản thân biết nhiều về việc kinh doanh hay không, dò hỏi những mối quan hệ trong làng, kết hợp những gì Kiệt báo cho họ biết về mục địch của đoàn người và vị phu nhân Amusi kia trong những lá thư gửi về, Định dần nghĩ ra, đối phương xem bản thân có thể lợi dụng hay không đây mà. Và với sự lạnh nhạt bây giờ, đối phương coi ông ta là hạng vô dụng, nên không tiếp cận nữa.

Trong lòng Hoàng Văn Định bốc lên ngọn lửa lớn, vừa tự ái, vừa thẹn, vừa phẫn nộ và sự quyết tâm trả thù. Ông ta ngẫm đi ngẫm lại, quyết định đi gặp thằng Kiệt để bắt nó phải xem cho ông một công việc thực sự quan trọng để về sau con mụ kia không thể coi thường.

- Bố à, tình hình này bố có làm chức quan gì cũng vô ích, người ta ở tít tận Hoài Nhân cơ bố ạ.

- Thế mày mua cho bố cái chức ở đó.

- Bố điên hả bố, nơi ấy sắp đại chiến rồi, bố sang đấy có mà chết. Mà bố coi trọng là nhan sắc người đàn bà đó, bà ta đã gần 30 tuổi, chục năm nữa là sắc tàn, bố cần gì phải vì thứ hàng dùng được có chục năm nữa mà liều cái mạng vậy chứ.

- Nói chung mày có giúp bố không?

- Con mà nói không thì bố định làm gì?

- Thì tao tự đi mua. Tao cũng có tiền tích cóp đấy nhé.

- Bố đừng đùa nữa!- Kiệt lựa lời khuyên giải, lại viết thư gọi mẹ, rồi báo với ông bà lên để họ cho ông già một trận, không làm cái trò điên khùng này nữa. Việc Kiệt cần lo đã lu xu bu cả lên rồi, ông già lại còn già không nên nết, bày đặt tự ái ghen tuông gì nữa chứ. Có điều, Kiệt đánh giá thấp ý chí của cha, bị vợ can, bố mẹ mắng, ông nhất quyết đòi đi.

Hoang Văn Định vốn sinh ra trong nghèo khó, lớn lên đi làm thuê bị khinh thị, lúc ấy không có thực lực, phải nuốt hận, nhịn nhục mà làm, lúc ấy ông ta như quả bóng bay chưa được thổi, thủng lỗ chỗ cũng chả có việc gì, cùng lắm là không dùng tới nữa. Rồi khi đem Văn Nguyệt Nga về, có Minh, có Kiệt, nhờ Kiệt mà giàu, nhờ Minh mà vinh hiển, sau lại mua quan, bản thân ông đã có chút tự tôn, tâm trạng như một quả bóng bay được vá lại rồi bơm lên. Nhưng người ta nhìn vào ông, đều nói sau lưng rằng nhờ con mà phú quý, bản thân không có năng lực, ban đầu Hoàng Văn Định biết vậy là đúng, cũng bảo mình phải bỏ qua. Tới cái sự việc của phu nhân Amusi, gặp đúng lúc tâm tình Hoàng Văn Định đang hào hứng vì ham thích, tâm trạng ông ta như quả bóng bơm căng, chọc kim vào, tạo một lỗ là nổ bùm.

Động đất à? Không!!! Đây là địa chấn của tháng này!!! Đây là siêu phẩm của tháng!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.