Hồng Bàng Lập Quốc Ký Rewrite

Chương 192: Chương 192: Trấn Nam Bàn biến loạn (8)




Quyển II: Cao nguyên sắc máu

C 45: Trấn Nam Bàn biến loạn (8)

Dù Minh đã căn dặn mọi việc phải khẩn trương và kín đáo, nhưng Vương Vĩnh sau lần để hội huyết thề diễn ra, từ đó bị mất mối làm ăn với Học Phủ, đã cảnh giác vô cùng. Hắn rải lính đi khắp chốn để nghe ngóng tình hình, nên vụ Minh mua người bị biết liền. Vương Vĩnh cùng quân lính lập tức chạy tới ngăn cản, kiên quyết không cho phép vụ mua người diễn ra, vì nếu vụ này mà xong, hắn coi như thua chắc.

- Hoàng Anh Minh, mi đang làm gì vậy?

- Giáo úy Vương Vĩnh đến rồi sao, tôi đang mua mấy người hầu.

- Ngươi mua một lúc mấy trăm người sao?

- Giáo úy thấy điều này có gì sai luật sao?

- Được, mua bán thì không ai cấm được, số lượng cũng chưa được đặt vào luật. Nhưng mà, mua bán thì phải là mua bán, phải có giá cả chứ nhỉ?

- Tất nhiên là có giá cả, đó là thỏa thuận rồi!- Minh cười khẩy, rồi bảo người lấy ra một đống giấy tờ. Trên đó ghi rõ ràng giá cả khi mua.

- Được, vậy để ta giúp cậu Minh một tay!- Vương Vĩnh nheo mắt nhìn đống giấy tờ bán thân được in những vết lăn tay, giận quá bèn cười thật to. Hắn ta cho lính đi khắp nơi, tung tin rằng ai mà bán thân cho Minh, làm tá điền sẽ thoát đòn roi, ai không theo thì mai hắn bắt ngay. Dân chúng khủng hoảng, ồ ạt kéo tới, tạo nên cảnh tượng hỗn loạn trước cửa Học Phủ, nhiều người bị dẫm đạp lên nhau.

- Mọi người, cùng nhau làm việc!- Minh nhìn cảnh này mà không hoảng loạn, cho mời các Thái Học Sinh cùng các học trò trong Học Phủ ra chung tay làm việc. Mọi người chong đèn ra giữa sân, các học trò người Thượng đứng ra kêu gọi, nói cho những người tới xin bán mình để cầu an rằng cứ yên tâm, vô số người đang làm việc, đảm bảo sẽ đăng ký cho họ thật nhanh. Thậm chí cả Minh cũng sẽ ra viết giấy bán thân cho họ, đảm bảo xong trước trời sáng, miễn là tất cả phải gọn gàng. Thấy có hơn trăm người cùng đứng ra giúp họ viết giấy bán thân, người dân bình tĩnh lại. Nhiều người vậy chắc chắn sẽ nhanh thôi.

- Mi đã chuẩn bị trước hả, được?- Vương Vĩnh khịt mũi, nhổ một bãi nước bọt ra. Y đi tới, giật một tờ giấy bán thân lên xem. Nội dung cơ bản là người điểm chỉ bên dưới sẽ chấp nhận bán mình làm tá điền cho Hoàng Anh Minh, đi làm những việc cậu ta sai bảo. Đống giấy này là in hàng loạt, chắc là dùng bản khắc rồi mới nhanh được như vậy mực vẫn còn mới lắm, khô rồi nhưng vẫn còn chút ẩm, vài chỗ lem nhem một tí.

Điều này chứng tỏ tên Hoàng Anh Minh hành động rất nhanh, hắn vừa thả người là tên nhãi kia đã bắt đầu kế hoạch, không chút do dự. Song, kế hoạch làm trong lúc gấp gáp, cũng có sơ hở để hắn chen vào.

- Bảo anh em thu đội, ta đi về nghỉ!- Vương Vĩnh gọi hết lính về đi ngủ, mặc kệ chuyện phía sau.

- Tên kia sao lại dễ dàng chịu thua vậy nhỉ?- Bất Thắng tinh mắt nhìn thấy điều này, về báo với Minh

- Đừng quan tâm hắn làm gì, chắc hẳn là hắn đã nghĩ ra một kế bẩn mới rồi.

- Vậy mà cậu vẫn an nhiên nhỉ?

- Biết làm sao được, những gì hắn mưu tính ta đâu cản lại được.- Minh ngoài mặt nói như vậy, trong lòng rất phiền, giá như cậu có thể làm như Kiệt xử Bùi Đắc, khiến tên kia phải co mình lại, mọi thứ sẽ dễ hơn nhiều. Tiếc là Minh biết làm vậy hại nhiều hơn lợi.

Việc mua bán diễn ra suốt đêm tới rạng sáng thì xong, mọi người đều mệt tới không đi nổi, ai cũng chỉ muốn đánh một giấc thật say. Lúc này, Vương Vĩnh đã ngủ ngon lành, ăn sáng xong xuôi, tà tà đi tới.

- Lại có chuyện gì vậy giáo úy?

- Có gì ư, chỉ là tới thăm Học Phủ đồng thời chúc mừng cậu Minh một trận mua bán thuận lợi, thu được thêm mấy ngàn tá điền, nô tỳ.

- Cũng là nhờ ơn của giáo úy.- Minh cười gằn

- Vậy thì cũng tốt. Ta vốn là người tốt mà. Mà làm người tốt thì phải làm việc tốt tới cùng chứ!- Vương Vĩnh cười to, giọng rất đắc chí, vẫy tay một cái, lệnh cho đám lính dưới đi khắp nơi hò hét.

Bọn lính bắt những người dân vừa ký giấy bán thân với Minh quay lại đây, rồi Vương Vĩnh cầm ra một tờ giấy bán thân, hỏi Minh, trong giấy có nói coi họ như tá điền, nô tỳ, thì Minh có trách nhiệm phải nuôi họ chứ. Bây giờ cũng chuẩn bị sáng rồi, Minh không đi cho người của mình ăn hay sao.

Đòn này của Vương Vĩnh quả thực rất chuẩn và độc, nếu Minh không cung cấp lương thực, hắn có thể bảo rằng Minh làm sai, sau đó liền bảo giấy bán thân vô hiệu, tiếp tục làm tình làm tội người dân. Ngược lại, nếu Minh cung cấp lương thực, thì càng khó. Lương thực trên Học Phủ có bao nhiêu đâu, giờ mấy ngàn miệng ăn thế này, thực khó làm được.

- Ngài giáo úy dạy rất phải. Xủ Lu, đi lấy toàn bộ phần lương thực của tôi ra đây, nấu bữa ăn cho mọi người.

- Cậu Minh, phần lương thực của cậu chia cho mấy ngàn con người này, nhiều nhất chỉ được một bữa mà thôi.

- Cứ lấy ra đi.- Minh

Phần lương thực của Minh lấy ra, nhìn thì nhiều, nhưng quả đúng như lời khuyên của Xủ Lu, không đủ cho một bữa. Dẫu vậy, cậu ta vẫn cứ lấy ra, nấu một bữa cháo để chia đều cho tất cả.

- Thiếu gia, ngài làm vậy quá lỗ mãng rồi, lương thực trên này vô cùng qusy hiếm, sao mà có nổi cho mấy ngàn người này chứ?

- Hoàng Anh Minh này xưa nay đọc sách thánh hiền, nghe nói các bậc trí giả bần tiện bất năng di, phú quý bất năng dâm, uy vũ bất năng khuất, giờ Minh được thực nghiệm thật sự, quả là vô cùng may mắn. Cái này, xin được cảm ơn giáo úy.- Minh nhìn mặt Vương Vĩnh, cúi người chắp tay ra vẻ biết ơn.

- Vậy ta cũng muốn nhìn Thái Học Sinh Hoàng Anh Minh giống mấy bậc tiên hiền đó, để ta học hỏi chút đỉnh, hả?- Vương Vĩnh thản nhiên nhận bái, nói móc mỉa mấy câu.

Vương Vĩnh và Hoàng Anh Minh đều đã ghét nhau tới cực điểm, quyết tâm đấu tới mức lưỡng bại câu thương, quân của Vương Vĩnh ở lại đây mấy ngày, lương thực cạn dần, lại chẳng được việc gì, thề phải nhìn Minh ăn quả dại, củ rừng đắng chát, còn Minh thì chẳng thà chịu khổ, cũng phải khiến Vương Vĩnh không thể đắc ý nổi.

Đem hết khẩu phần lương thực ra rồi, Minh không chịu ở lại Học Phủ ăn cơm, mà đi ra cùng với những người đã bán mình cho cậu, giữ đúng lời hứa lo cho việc ăn uống của họ. Bữa sáng tuy chưa nấu xong, cũng không có gì nhiều, nhưng nguyên liệu mang ra đều là gạo, thịt, hơn hẳn nguyên liệu nấu ăn bình thường của đám dân Thượng, tất cả đều háo hức chờ đợi. Họ chen chúc, thậm chí còn gây gỗ, muốn đảm bảo bản thân được phần nhiều.

- Gọi hộ tôi K’Bek ra đây với! Gọi cả mấy người trong Học Phủ luôn nữa. Không có họ là không được rồi.- Thấy cảnh này, Minh vội gọi hỗ trợ ngay.

- Thầy Minh!

- Minh! Có chuyện gì sao?

- Chuẩn bị chia thức ăn cho họ giùm tôi! Nói với họ rằng, hễ ai làm loạn, thì sẽ bị cắt bữa ngay. Làm loạn lần nữa, sẽ bị đánh chết. Họ giờ đã là tá điền, nô tỳ tôi mua rồi!- Minh biết lúc này không thể nhẹ nhàng được. Các Thái Học Sinh, học trò, người nhà các học trò nể Minh, đi giúp cậu.

- Mọi người nghe rõ đây! Cậu Minh đã mang toàn bộ phần lương thực của mình đang có ra nấu bữa ăn cho tất cả, mọi người cũng đã bán mình làm nô tỳ, tá điền cho cậu ấy, vậy từ giờ phải nghe lời. Kẻ nào không nghe, nhẹ thì cắt bữa, nặng đánh đòn, ngoan cố thì phải chết. Nghe rõ chưa!

- Cái gì?

- Điều này!

Đám đông xôn xao, nhìn ngang nhìn dọc, nhưng đám học trò có mặt, tên nào trong cũng vô cùng khí thế. Ngoài ra, nhờ ơn của Vương Vĩnh khi mang lính bắt bớ bừa bãi vài hôm, khiến đám người thấy bán mình làm nô là đường thoát, giờ cũng không dám nói gì khác.

- Bây giờ, tất cả chuẩn bị bếp theo tiêu chuẩn, bổ củi, lấy nước, lấy nồi!

Dưới sự chỉ huy của Minh và đồng bọn, việc chuẩn bị bữa sáng chả mấy chốc là xong. Chia phần xong xuôi, Minh tay cầm bát cháo pha chút thịt, ăn hết trong vài hơi. Minh là người ăn đầy đủ hàng ngày, giờ ăn xong còn thấy hơi thiếu, đám người kia, ngày thường ăn không đủ no, hiển nhiên càng thấy thiếu. Vài kẻ ăn nhanh hơn, ăn xong nhìn sang bát của mấy đứa bé, liền cướp, thì bị phát hiện. Đám học trò tay chân khỏe mạnh, hè nhau ra tay, quật những kẻ phá luật xuống.

- Trói mấy lại! Cho nhịn qua ngày mai.

- Dạ!

- Hay lắm!- Nhìn cảnh này, tuy cũng không giúp họ ăn no thêm, nhưng những người bị cướp đồ ăn cũng phần nào thấy thỏa mãn.

- Mọi người, vừa rồi ăn cháo, có gạo có thịt, thích chứ!

- Thích!

- Chúng tôi muốn ăn thêm!

- Ông chủ hãy cho chúng tôi ăn nữa đi, rồi bắt chúng tôi làm gì cũng được!

- Mọi người, có đông đủ tất cả ở đây, ta tuyên bố rõ ràng. Lương thực của ta, đã hết, số lương còn lại trong Học Phủ, là của người khác. Không còn để ăn nữa. Từ giờ, ta, cũng sẽ như các người, phải đi ra kiếm đồ ăn bên ngoài, nhưng như thế khổ lắm. Mấy người có muốn ăn như cũ không.

- Không ạ!

- Vậy từ giờ theo ta làm việc, ta chỉ làm gì, thì làm cái đấy, sau 10 ngày nữa, chúng ta lại nấu ăn. Ta đảm bảo, sẽ có cơm, với thức ăn ngon.

- Ông chủ thật tốt!

- Cám ơn ông chủ!

- Chúng tôi nhất định nghe lời!

- Cậu Minh, cậu làm gì có nhiều lương thực như vậy!

- Thầy Minh à, thầy có nhiều lương thế, sao không bỏ ra ngay từ đầu?

- Đơn giản lắm, hiện tại tôi không hề có.

- Vậy mà thầy dám mạnh miệng thế ư?

- Dám chứ, Hoàng Anh Minh này không có, nhưng làng Hồng Bàng có, tiệm gạo của làng Hồng Bàng ở Trấn Nam Bàn này nhất định còn gạo, còn thịt, cá khô,...

- Cậu quên rồi sao cậu Minh, do cậu không có công lao đóng góp cho làng, làng cũng không có nghĩa vụ giúp cậu! Cậu quên hả cậu Minh?

- Làng Hồng Bàng đã tuyên bố có công lao thì được thưởng, ta có công đem về mấy ngàn người lao động khỏe mạnh, chẳng lẽ không phải là công lao. Bảo họ mang theo lương thực tới đây gấp, nuôi sống những người lao động này.- Minh tự tin vô cùng. Làng Hồng Bàng càng phát triển, nhu cầu về lao động cơ bắp càng nhiều, nhưng dân Hồng Bàng có hạn, tuyển người, đào tạo nhân công mới thì chi phí cao, tốn lương, mua mấy ngàn người này, bắt họ đem sức lao động ra trao đổi, có thể coi như một món hời, làng Hồng Bàng sẽ phải động tâm. Như thế, họ may ra có thể chịu chi lương thực ra. Minh có thể làm chỉ có vậy mà thôi.

Minh nói vậy, mà cũng dặn Xủ Lu rằng nếu đối phương có ý chối từ thì phải liệu đường mà bảo họ rằng: Minh là anh trai của Kiệt. Cái lý do này may ra mới khiến họ phải nghĩ tới. Đang nói tới đây, thì Vi Thúy Liên cũng tới chỗ hai người.

- Cậu đã có biện pháp gì đối phó chưa?

- Tôi đã bảo người làng Hồng Bàng vận lương tới đây! Nếu may mắn, sẽ

- Có phải nhờ Xủ Lu đi đưa tin hả? Nếu vậy thì đợi chút đã!- Xủ Lu gật đầu, Vi Thúy Liên bảo khoan, cô lấy ra một bức thư, để gửi cho Dương Ánh Hồng,. Vi Thúy Liên nghĩ tình hình này không chỉ đấu cứng mãi được, phải cậy tới tay Dương Ánh Hồng một phen, hai người là bạn thân, hẳn Hồng sẽ giúp chút đỉnh.

Minh đã dặn Xủ Lu gấp đi lấy lương, song nước xa khó cứu lửa gần, việc ăn uống bữa trưa cũng như bữa tối nay, thậm chí mấy ngày nữa đều không phải chuyện đơn giản. Mấy ngàn con người chứ ít gì. Không thể cứ bó gối chờ đợi.

- Người ở đây hàng ngày ăn gì?- Minh hỏi K’Bek

- Họ thường đi lấy rau rừng, quả dại, đào các loại củ,... nấu lại thành hỗn hợp, ăn như là cháo, nhưng khó ăn vô cùng, chỉ để no bụng mà thôi. Nhưng còn may là mùa này rau củ ra nhiều, miễn cưỡng có thể tìm đủ cái ăn, qua tới mùa khô hạn, mưa ít, rau quả ít đi, ở đây không kiếm chác nổi gì đâu.

Nghịch cảnh là để vượt qua, Minh dù mệt mỏi sau một đêm không ngủ, vẫn cứ ngồi suy tính cách. Tới bữa trưa rồi, đám người Thượng mới bán mình cho cậu mang tới cho Minh một bát củ rừng luộc. Đây là thức ăn thường ngày của họ, có điều số lượng hơn của họ rất nhiều. Minh cầm lên ăn thử, củ rừng không ngon, vị sượng, cứng, hơi chan chát, Minh muốn nhổ ra, nhưng phải trệu trạo nhai. Lúc này, có mùi thơm lừng bay tới. Ở gần đó, Vương Vĩnh mang thức ăn ra nấu nướng, trêu tức Minh.

- Giáo úy ăn ngon miệng!- Minh hô to cho Vương Vĩnh nghe, bỏ củ rừng vào miệng, nhai liên tục, ép mình phải bỏ qua vị khó ăn, nuốt vào bụng. Vừa ăn, Minh vẫn tiếp tục suy tư cách để quản lý đám người này, đồng thời biến họ thành một món hàng đủ hấp dẫn để người làng chịu bỏ lương thực ra nuôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.