Hồng Bàng Lập Quốc Ký Rewrite

Chương 264: Chương 264: Tụ binh




Quyển III: Cao Nguyên Sắc Máu

C 28: Tụ binh

Sri Bai chạy thoát, nhưng quân của Hà Văn Huy và Lưu Từ không dám truy kích, đối phương đang gọi người quay lại, họ muốn giữ chiến quả hơn là lập chiến công, nên rút luôn. Sri Bai thất bại, nhưng gặp dân Thượng, ông ta vẫn kip điều chỉnh tâm tình, vừa gặp liền trách mắng người Thượng, đáng lẽ có thể một trận thắng, bắt lấy mấy viên quan tướng, khiến địch không dám vọng động, giờ thì hay rồi, chúng bắt người, bên ta càng thêm suy yếu.

Bị Sri Bai trách mắng, người Thượng không biết phải phản bác ra sao, ậm ừ một hồi, nhưng rồi họ cũng đề nghị rút về. Sri Bai nói ngay, hiện tại rút về là địch sẽ lấn tới. Lần này giá như thắng thì tha hồ mà rút, nhưng giờ đã thua, chỉ có thể ở lại. Ngoài ra, Sri Bai cũngnói theo kế sách quân chi viện chỉ lên diệt bọn Anh Minh, nhưng hắn sẽ xin họ tới giúp thủ Nam Bàn luôn. Chỉ cần thủ vững nơi này, để quân chi viện tới, thì Chiêm Thành và Nam Bàn sẽ liên minh, bọn họ có thế để đàm phán. Sri Bai dụ ngon dỗ ngọt, các tộc trưởng đồng thuận. họ nhanh chóng lấy đồn Thượng Bàn là chỗ phòng ngự, giữ chặt nơi đây để chờ tiếp viện.

Sri Bai gửi thư xin quân tiếp viện thêm nữa, không chỉ diệt bọn Anh Minh, còn để giữ Nam Bàn. Thực tế quân tiếp viện sẽ lên sớm, vì Chiêm Thành cũng tính là dân Thượng không thể đơn độc đối chọi với các Phủ của Nam Giao rồi. Nhưng bại sớm thế này, hắn sẽ bị trách phạt mất. Ngoài viết thư xin cầu viện, Sri Bai còn viết thư dặn dò đám người A Trang phải chuẩn bị lương thực, đồ đạc để quân tiếp viện lên dùng.

Đám người được cử về để diệt quân miền xuôi đang chiếm giữ Nam Bàn vừa nhận được tin này, liền nhìn nhau đầy đau khổ. Bọn họ lên đây được hơn một tháng, nhưng cũng chưa kịp theo kế hoạch về tụ quân thì bọn Kiệt đã có chiến thắng lớn dòn dã. Việc mất đi cả ngàn tráng đinh và khí giới chưa phải thứ tệ nhất, tệ nhất chính là vụ việc này khiến người Thượng lân cận kinh sợ chiến lực quân miền xuôi, nhiều kẻ chịu hàng phục, thậm chí còn dâng lương thực, khí giới, giúp đối phương chiêu hàng những nơi khác.

Dơ Chăm Duân, A Trang, Nay Luốt, Y Bhăm Nuôi và Siu Klen cảm thấy nếu bản thân còn có chút chần chờ, thì Nam Bàn sẽ lật nhào. Họ quyết định không thể làm theo kế sách đã bàn trước là chờ đợi những lực lượng tiếp viện tiến lên, rồi đánh bất ngờ quân miền xuôi mà phải lập tức có hành động. Dơ Chăm Duân là một đại tộc trưởng, uy tín lớn, cộng thêm lần này người Thượng liên hợp cùng nổi loạn, họ nhanh chóng chiêu mộ khẩn cấp được 8000 tráng đinh, vũ trang đầy đủ, tiến tới áp sát vùng đất mà quân miền xuôi đang chiếm giữ.

Cả hội biết hiện giờ quân miền xuôi có khi phải có cả vạn quân, bên mình vẫn ít hơn, chưa kể khí thế đối phương rất cao, hai bên giao chiến, mình chưa chắc lợi. Nên mục đích điều quân tới, chủ yếu là để ngăn việc các làng bản đổi phe. Họ mang 8000 quân này răn đe, ai dám đổi phe nữa là sẽ bị phá làng. Rồi chúng cũng tung ra tin tức việc quân Chiêm, quân nước Pơtao Angin cũng lên trợ chiến để dân Thượng biết mà chọn phe.

Việc này nhất thời khiến các làng xung quanh đều dần an tĩnh, tịnh quan kỳ biến, giúp bọn Dơ Chăm Duân thở được một hơi. Nhưng tụ tập vài ngàn tráng đinh, tiêu hao lương thực thực phẩm cũng lớn. Nam Bàn vì nạn đói mà nổi loạn, tới giờ đang chiến tranh, lấy đâu ra lương thảo mà nuôi hàng ngàn người nữa chứ.

- Chỉ còn cách cướp phá.

- Cướp phá, ở đâu.

- Bọn khốn đang chiếm giữ ở đây.

- Điên hả, nếu đủ sức đánh bại chúng thì ta chẳng làm rồi ấy chứ!- A Trang nhảy dựng lên

- Bây giờ thì chưa, nhưng khi viện quân lên, nhờ họ mấy lời là xong.

- Cũng được.

- Tôi thấy không ổn, người ta lên giúp, mình không có gì đãi, bắt người ta làm rồi lấy đồ người ta làm mà đãi họ, nghe cứ thế nào ấy.

- Cũng đúng.

- Không lo, đãi họ vài bữa không đáng lo.

- Ông có ý gì à?

- Các vị còn nhớ các làng bản từng giao lưu sâu sắc với bọn người xuôi chứ. Cứ đầu bọn nó mà giã.

- Nhưng những làng ấy của toàn tay to.

- Thì tránh những chỗ ấy.

- Thế thì còn bao nhiêu.

- Cố vắt nặn một chút, đợi khi đánh xong lũ khốn chiếm đất này thì ổn hết à.

............................................................................

- Đối phương hành động rất nhanh!- Hoàng Anh Minh nói trong cuộc họp, với việc đối phương điều quân tới uy hiếp, nhiều làng bàn đang rục rịch ý tưởng đầu hàng đã tạm ngừng, chỉ còn lập lờ nước đôi.

- Vậy thì tấn công thôi chứ còn đợi gì nữa!- Dương Quốc Lộ đề xuất.- Thằng Kiệt đánh bại bọn nó một trận là quân ta hàng phục được hàng chục làng, giờ chỉ một trận thắng này, có khi bình định cả Nam Bàn ấy chứ.

- Đánh thì tất nhiên phải đánh rồi!- Đan Quốc Hùng lên tiếng- Nhưng một trận thắng này cũng chưa thể làm được cái chuyện ấn định kết cục Nam Bàn đâu. Ta nên nghĩ tới một trận quyết chiến đẳng cấp cao hơn. Giống như bác Lộ nói, noi gương cậu Kiệt.

Đan Quốc Hùng cho rằng nên đợi đối phương tích thêm quân, bên ta đánh một trận gọn ghẽ, diệt hết chủ lực địch, khi đó chấn động mà địch phải chịu càng to lớn, tựa như khi Kiệt chấp nhận thương vong một chút để cùng quân tiếp viện hợp kích diệt gọn chủ lực địch trận trước. Quan trọng hơn, như thế có thể ảnh hưởng lớn tới htế cục ở Bắc Bình, có thể ép đối phương phải rút lên nhanh hơn nữa. Công ấy sẽ to không ai sánh bằng.

- Như thế quá mạo hiểm.- Những người khác tỏ thái độ phản đối, bởi chiến tranh không bao giờ có chuyện nhất nhất theo ý mình. Như Trần Hựu Nhân, qua trận bị người Thượng phục kích làm bài học, hiểu là không thể khinh địch quá mức. Minh hơi nhíu mày vì Đan Quốc Hùng vậy mà đắc ý vong hình quá sớm, đúng là kẻ thư sinh bàn giấy, cái lúc cần quyết đoán thì do dự, sợ trước sợ sau, lúc thấy cái lợi là lao vào như thiêu thân ấy.

- Một sự mạo hiểm đáng giá!- Kiệt chợt lên tiếng.

Trong sự ngỡ ngàng của nhiều người, Kiệt nói ra lý do cậu ta muốn chờ đợi. Cậu muốn chờ viện binh bên mình đi lên, dó là 50 người nữa của đội hỏa mai cùng với lượng thuốc súng đang vận lên. Hỏa khí là một thứ vũ khí đủ sức thay đổi cả trận chiến. Kiệt tin rằng nếu có hỏa khí, dù phải một chọi hai, bọn họ cũng có thể thành công.

- Chưa kể nếu đối phương mà tụ binh đủ, ắt có lòng tin tấn công vào đây. Khi ấy những cỗ máy bắn đá hạng nặng sẽ phát huy tác dụng, coi như xây chúng không phí.

Kiệt đã nói như vậy, mọi người chỉ đành đồng ý chờ đợi cho đối phương tụ binh. Để đối phương không nghi ngờ, bên Kiệt cũng liên tay liên chân chuẩn bị.

Họ cho gọi các làng bản đã hàng, bắt họ gom góp thêm lính, tổ chức huấn luyện rầm rộ, ra vẻ chuẩn bị đối phó với cuộc tấn công. Việc huấn luyện cực kỳ nghiêm túc, không có chút ra vẻ nào. Kiệt nói rõ ràng rằng, sau trận chiến, khi đã thắng, họ vẫn cần quân lính đóng giữ các nơi, quân miền xuôi chỉ có thể làm nòng cốt, lực lượng chủ yếu sẽ phải là dân Thượng, nên huấn luyện ngay từ giờ là kịp lúc.

Những người lính được dạy xếp hàng ngũ, tập quân lệnh, nghe điều lệnh mà làm việc, các loại vũ khí chỉ tập loại thường dùng như nỏ, giáo, đoản kiếm,... và cũng chỉ tập trận cơ bản. Những thứ như máy bắn đá hay hỏa khí được giữ thật kín, để chờ lúc xung trận tạo hiệu quả tối cao. Trong trận Hoàng Anh Kiệt đánh với quân chống đối, không tên nào trong trận đó thoát, thông tin vì thế vẫn được giữ kín kẽ, đám người Dơ Chăm Duân không biết chút nào.

Bên Kiệt, Minh chuẩn bị rầm rộ, đối phương cũng không kém cạnh. Đại quân sắp tới, bên họ phải tích lương thảo, chuẩn bị chỗ đóng quân. Việc này khiến người Thượng các nơi phải phục dịch vô cùng vất vả. Tất cả các làng bản người Thượng đều phải phục dịch, trong đó đặc biệt có buôn Manư, bởi hai cha con trưởng làng ở đây là người mà Minh dựng lên, đồng thời còn tham gia vào việc lừa gạt người Thượng để đội quân của Minh có thể thoát nạn. Việc tiến công và lao dịch của người dân Manư là nặng nhọc nhất, rồi thì hai cha con K'Bek bị đối xử càng tàn tệ, có tên lính còn cố tính đụng K'Bek, vu hắn tội chống đối và đấm cho mấy đấm. Nhục nhã như này, hai người làm sao chịu nổi. Tất nhiên, hai cha con biết bản thân vì sao bị như thế, nhưng uất lắm. K'Bek nói với cha, thù này phải trả. Cha hắn sợ tới nỗi phải bịt mồm con trai, vì sợ bị nghe thấy là chết.

K'Bek không nói gì nữa, cứ lầm lũi chịu đựng, nhưng lòng nuôi chí báo thù. k'Bek quan sát, phát hiện rất nhiều trưởng làng cũng có thái độ bực bội, bất mãn y như mình, do phải công nạp lương thực trong khi dân mình đang đói. Nhưng K'Bek không nóng vội, vì biết bản thân vẫn là loại phản bội trong mắt người ta, tiếp cận chào mời là họ báo ngay.

Sau một thời gian chuẩn bị, mọi thứ tạm xong cũng là lúc quân tiếp viện từ Chiêm Thành, Pơtao Angin tới. Tổng quân số cũng phải lên tới một vạn quân (10.000) là ít, lại thêm phu phen, tổng là khoảng 1 vạn rưỡi. Hỏi ra mới biết, Chiêm Thành chào mới thêm một số lính đánh thuê từ Chân Lạp sang, nên mới đông tới vậy, nếu không, 5000 quân là căng.

Vậy là tổng binh lực của người Thượng đã lên tới hơn hai vạn. Nhân cái lúc quân tiếp viện tới, đội Dơ Chăm Duân phải tiệc tùng đãi khách, K'Bek chạy đi báo tin cho bên đối phương. Y biết trinh sát quân miền xuôi phải lượn lờ do thám, lập tức tìm một người, nói rõ thân phận, đồng thời báo lại hết những gì mình biết. Sau đó, hắn lập tức quay về, không để lộ chuyện.

Tin tức được đem về ngay, khi người báo tin nói thân phận K'Bek ra, Minh cho rằng thông tin này có thể đáng tin cậy. K'Bek chắc chắn phải chịu phạt sau khi Minh lừa hắn, giúp quân của họ rút lui khỏi Học Phủ hồi xưa, lại thêm hắn đoạt vị cũng nhờ Minh nữa chứ.

- Quân địch có mâu thuẫn, ta có thể dùng cái mâu thuẫn đó để mà tác động không?

- Tên K'Bek đó có thể là cầu nối. Ta thử thuyết phục dân Nam Bàn một phen, nếu chịu hỗ trợ thì sẽ tha tội cho họ, nếu tham gia diệt giặc, thì thưởng công,...

- Khó lắm, ngoại giao là tiếng chiêng, quân sự là cái chiêng, cái chiêng có tốt thì tiếng mới vang.- Kiệt mượn lời của vĩ nhân- Dù giờ mâu thuẫn có lớn, nhưng một vạn rưỡi quân tiếp viện kia là đã đủ để ép hết mọi mâu thuẫn. Nhưng việc này cũng lợi cho ta, nếu ta có thể diệt sách hai vạn chủ lực địch, vậy thì sẽ có nhiều trợ giúp vô cùng.

- Trời ơi!- Các bọn cùng rên, Kiệt nói dễ như không vậy á. Kiệt cười, bảo là đội hỏa mai đã lên tới nơi, thuốc súng cũng là có đủ, cũng nên tính tới một trận quyết chiến chứ.

Không nói lan man thêm, cả hội cùng bàn chiến thuật. Dụ địch tấn công vào nơi đây là tốt nhất, khi đó có thể dùng hệ thống phòng ngự bào mòn quân số của chúng, rồi dùng hỏa lực và máy bắn đá cho chúng ăn đủ. Hơn nữa một khi chúng đã tiến vào sâu, cũng đỡ phải truy kích.

- E rằng chúng sẽ không ngu hoài!- Lý Tuấn thở dài- Có mục tiêu dễ xơi hơn hẳn, là phá hủy các làng bản đã hàng quân ta.

Tất cả khẽ cau mày, nếu chuyện ấy mà xảy ra, mọi thứ cũng tiến thoái lưỡng nan lắm. Cứu thì phải đối chọi với địch gần đông gấp hai, mà không cứu thì không được. Những người lính Thượng nếu thấy ta bỏ rơi làng bản họ thì chắc chắn phản, mà việc ta thấy chết không cứu thì làm người Thượng thấy quân ta nhát gan, không dám ứng cứu, hàng ta chỉ thiệt, việc thu phục về sau càng thêm khó. Có lẽ quân Thượng cũng chỉ cần thế, ngăn sự bành trướng của quân ta ở đây, để chủ lực chúng tiếp tục tàn phá miền xuôi rồi kéo về Nam Bàn, khi ấy ta lại chẳng chạy vội.

Kiệt gõ tay xuống bàn, phải chi có thể mang đại pháo lên trên đây thì tuyệt. Pháo cơ động hơn máy bắn đá, bố trí từ điểm cao mà giã xuống, đủ cho người Thượng ăn đủ.

Lý Tuấn thì cho rằng bỏ hẳn thì không nên, ngày trước cũng đã dựng một vài cứ điểm gần các làng bản, có thể điều binh ra đó trấn giữ, cho thấy bên mình cũng đang thực sự chiến đấu. Nhưng bọn thằng Khang cho là như thế hơi dại, địch có thể bao vây nơi đó, ngăn quân chủ lực tiếp viện, thậm chí uy hiếp người dân Thượng xung quanh công kích nơi ấy, chia tách nó khỏi đại quân, cứ mỗi cứ điểm là một lần ta bị bao vây chia cắt. Địch đông hơn, lại có thể điều động nhân lực người Thượng, đây là nguồn nhân lực lớn, ta sẽ bị áp đảo.

- Có thể giả thua dụ địch không?- Minh đột ngột lên tiếng

- Giả thua.

- Đúng giả thua, giống như trận Bạch Đằng năm 938.

Mọi người nghe xong, hơi ngơ ngác, lịch sử của thế giới này hơi khác, nên trận Bạch Đằng 938 là thứ chỉ hai anh em Kiệt và Minh là hiểu. Chính Kiệt kể cho anh trai nghe lịch sử thế giới của cậu mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.