CHƯƠNG 7 QUYỂN 2
Cuộc sống sau khi Gia Văn sinh bệnh, cảm giác như tôi và hắn thân thiết hơn một chút. Thời điểm Gia Văn nhìn thấy tôi sẽ vui vẻ cười, đây là tình huống trước kia rất ít có. Tôi cũng bắt đầu thường thường qua đêm trong nhà hắn, hắn mua cho tôi áo ngủ mới, còn mua mấy bộ quần áo cho tôi, nói là nếu tôi không kịp về nhà thay quần áo, trong nhà có mấy bộ để tắm rửa sẽ tiện hơn. Nhìn ra được quần áo này đều là hắn tinh chọn tế tuyển, mỗi bộ giá cũng không thấp, phối hợp cũng rất ý vị. Tôi mặc quần áo hắn chọn đi làm, đồng nghiệp đều nói tôi xem ra cũng có mị lực. Chỉ là vài bộ quần áo mà thôi, Gia Văn lại vô cùng trân quý. Mỗi lần tôi cởi quần áo ra tùy ý để qua một bên, hắn luôn cuống quít cầm lấy vuốt phẳng, thường xuyên bảo tôi giao cho hắn giặt. Trong tủ quần áo của Gia Văn, quần áo của tôi càng ngày càng nhiều, thời gian tôi ở trong nhà Gia Văn vượt qua cũng càng ngày càng nhiều. Tuy rằng tôi cũng không có cùng hắn ở chung, nhưng những người tìm tôi thường phải gọi di động mới tìm được, mỗi lần về nhà, điện thoại bàn luôn chồng chất rất nhiều tin nhắn thoại.
Dần dần Gia Văn tươi cười nhiều hơn, mỗi ngày hắn đều sẽ làm hai phần đồ ăn chờ đợi tôi về. Nếu tôi không đến, hắn sẽ gọi điện thoại hỏi tôi “Hôm nay… cậu có đến không?”
Tôi đúng là có chút sợ hãi, sợ nhìn thấy hắn lộ biểu tình thất vọng cô đơn. Thường nhìn thấy hắn không chịu ngủ mà cứ ở trên sô-pha phòng khách đợi tôi, tôi không khỏi sinh thói quen thời điểm không đến nhà hắn hoặc là khi đến muộn sẽ gọi điện thoại báo cho hắn. Gia Văn luôn cẩn thận chuẩn bị bữa đêm ấm nóng cho tôi, khi tôi xã giao trở về, có thể thấy hắn chuẩn bị thuốc tỉnh rượu cho tôi để ở trên bàn. Chậm rãi, tôi xem nhà Gia Văn như nhà mình, chiều nào tan tầm, chân luôn không tự giác hướng về nhà Gia Văn.
Có một ngày, Gia Văn hỏi tôi, “Vệ Hải, cậu… có muốn dọn đến nơi này sống hay không? Cách chỗ cậu đi làm có thể gần hơn, tôi cũng có thể… mỗi ngày nhìn thấy cậu.” Hắn nói rất nhỏ nhẹ, sợ làm tôi mất hứng. Tôi ngẩn người, nghĩ đến thời gian rất dài tôi vẫn đều là thường xuyên ở nơi này, nhưng nói muốn chuyển lại đây… Tôi do dự.
Như vậy được không? Tôi chuyển lại đây, cứ như từ trước đến nay ở cùng một chỗ với hắn…? Từ trước đến nay cùng một chỗ với Gia Văn…? Tôi đột nhiên nhớ tới Tiểu Gia, nhớ tới từng si tưởng tương lai với Tiểu Gia. Tôi và Gia Văn…?
Gia Văn mang vẻ mặt chờ đợi nhìn tôi, tôi không có gật đầu, cũng không lắc đầu. “Như bây giờ không tốt sao? Vì sao nhất định phải chuyển lại đây?” Tôi tránh né ánh mắt hắn nói. Tôi cùng Gia Văn, đó là không có khả năng, tôi không có khả năng cùng hắn có tương lai, có lẽ căn bản tôi không nên cùng hắn có điều gì tiếp diễn. Ngữ khí tôi lãnh đạm xuống, “Tôi có nhà của mình, sau này cũng sẽ có người nhà, ở tại nơi này, tính sao được. Anh cũng không ngẫm lại, nếu ngày nào đó tôi muốn kết hôn, lúc đó anh bảo tôi đến chỗ nào tìm phòng ở?”
Gia Văn giật mình nhìn tôi, mơ hồ nói với tôi: “Muốn kết hôn?” Những lời này đặc biệt mang theo khiếp sợ: “Cậu muốn kết hôn…?” Lòng tôi ẩn ẩn đau, hắn như vậy dường như bị rút đi một nửa sinh mệnh rồi. Tôi quay mặt không hề nhìn hắn, làm bộ như không có việc gì tiếp tục nói: “Tôi bây giờ còn tuổi trẻ, nhưng một ngày nào đó là phải kết hôn đi. Anh có cái gì mà kinh ngạc. Tôi là đàn ông, có vợ, có con, phấn đấu sự nghiệp, xây dựng gia đình, mỗi người đàn ông đều là như vậy, tôi cũng sẽ không ngoại lệ. Còn anh, anh có tính toán gì không? Sau này định…”
Tôi không nghe thấy Gia Văn trả lời, hắn đứng dậy rời đi phòng khách vọt vào phòng ngủ. Cửa phòng ngủ bị khóa trái bên trong, đứng ở ngoài cửa, tôi chỉ nghe thấy bên trong truyền đến tiếng khóc nặng nề.
Không có ở lại, tôi về nhà mình. Thời gian dài không quét dọn, trong phòng một cỗ tro bụi. Tôi dọn dẹp phòng ở, nhớ đến nước mắt của Gia Văn. Lại làm cho hắn thương tâm khóc, tôi rõ ràng biết hắn là cỡ nào yêu tôi. Yêu rất sâu rất sâu, sâu đến tôi không thể tưởng tượng. Rõ ràng biết hắn sợ điều gì, vẫn ở trước mặt hắn nói muốn kết hôn. Thời điểm hắn thương tâm không ở lại an ủi hắn, cũng không chịu đáp lại hắn cảm tình… Tôi bỏ khăn lau trong tay, đứng ở ban công hóng gió. Gia Văn có phải hay không vẫn còn khóc? Hắn có thể hận tôi một chút sẽ ít yêu tôi một chút hay không? Tôi muốn gọi điện thoại cho hắn, cầm ống nghe một lúc lâu, vẫn là không nhấn dãy số quen thuộc kia. Gia Văn nếu có thể bớt yêu tôi một chút thì tốt rồi, làm cho lòng hắn yêu tôi càng ngày càng ít, cuối cùng sẽ có một ngày, hắn có thể nói với tôi rằng: “Tôi không hề yêu cậu.” Nếu có một ngày như vậy, tôi và hắn, đều có thể thoải mái qua nhân sinh đi? Tưởng tượng vẻ mặt Gia Văn nói ra câu “Không hề yêu”, tôi như thế nào cũng tưởng tượng không ra. Nghĩ nghĩ, lòng tôi chợt đau. Sẽ có một ngày như vậy sao? Khi một ngày này thật sự đến, tôi sẽ có biểu tình gì? Là vui vẻ, hay là khổ sở, hay là sẽ có một loại cảm giác giải thoát rồi… Tôi không biết!