Hay đâu bể khổ tình trường, Thà xưa đừng gặp đừng thương nhớ người……
☆☆☆ ☆☆☆ ☆☆☆
Sau ngày Tôn lão gia cố ý đá đổ thùng nước, hắn liền biến mất gần nửa
tháng, không thấy xuất hiện. Không thấy nam nhân kia nhìn nàng làm việc
chằm chằm như quản đốc nữa, cuộc sống cũng thoải mái thả lỏng không ít, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác mất mát, cứ thấy bên người thiếu thiếu……
Vì chủ tử không ở đây nên trong phòng đương nhiên không có gì cần sửa
sang lại. Quản gia vốn muốn để nàng nghỉ ngơi, nhưng nàng thấy mình cũng tới đây để làm việc như mọi người, trong khi ai ai cũng cũng bận mà chỉ có nàng rảnh rỗi chẳng làm gì thì không được hay cho lắm.
Vì thế, dưới sự kiên trì của nàng, quản gia đành phải phái nàng đến thư phòng, lau thư án, giá sách. Dọn thư án rất nhanh, Hồng Đậu không yên
lòng cầm khăn tiếp tục lau giá sách, hai mắt tùy ý nhìn qua đống sách ở
trên giá. Nàng phát hiện, trên giá có rất nhiều sách, trong đó nhiều
nhất là binh thư.
Nàng tò mò rút mấy quyển ra lật đi lật lại, ngạc nhiên phát hiện trên
mỗi quyển sách đều có lời phê rồng bay phượng múa trên mép sách của
người nào đó. Lời phê bình và chú thích rất dũng cảm có cá tính.
Nhất là binh thư, hầu như toàn là vết giở đi giở lại, trong sách chi chít chữ viết.
Lời chú thích màu đỏ nhiều đến mức khiến nàng cảm thấy lời phê ghi trên mép sách có thể làm thành một quyển sách dày khác rồi.
Trực giác nói cho nàng rằng mấy quyển sách này đều là Tôn lão gia xấu tính kia xem.
Kiểm tra bìa mấy quyển sách, quả nhiên đều ký một chữ “Lẫm”, giống nét chữ trong lời phê bình ghi trên mép sách.
Lão gia tên là Tôn Lẫm, xem ra, người yêu sách này khẳng định là vị Tôn lão gia kia!
“Tôn lão gia mặc dù khó tính, nhưng thật không nhìn ra hắn lại có học thức uyên bác đến vậy……”
Hồng Đậu lầm bầm lầu bầu, ấn tượng về hắn vô tình tăng thêm một ít rồi.
Tiếp theo, nàng lại rút ra mấy quyển nữa, xem lời phê bình chú thích
tinh tế của hắn, có khi sâu sắc, có khi thoải mái, có khi ở hắn rất
không ủng hộ, có khi còn viết hai chữ “Vớ vẩn” đỏ chót trên mép sách,
khiến nàng cười khanh khách.
Đã xem hết đống sách ở phía dưới, nàng ngẩng đầu nhìn giá sách ở trên, cố gắng kiễng chân, muốn lấy một quyển ở giá trên.
Không ngờ lúc nàng rút sách ra, một xấp giấy rất dày bỗng nhiên cũng rơi xuống cùng với quyển sách, bay khắp phòng.
“Ai ai, nguy rồi!”
Nàng giật mình, nhanh chóng ngồi xổm xuống nhặt từng trang giấy rơi xung quanh.
Khi nhặt lên, nàng phát hiện trên mỗi tờ giấy đều chép lại mấy câu trong một bài thơ.
Nét chữ đó nàng đã nhìn quen, vẫn mạnh mẽ như vậy.
Nàng ngồi quỳ trên mặt đất, ngừng tay, chỉ nhìn câu thơ trên trang giấy –
☆☆☆ ☆☆☆ ☆☆☆
Gió thu mát, ánh trăng trong
Lá vàng rơi rụng chất chồng rồi tan,
Giật mình cánh quạ trong đêm
Nhớ nhung lòng mỏi mong niềm gặp nhau
Đêm này đây,
Nỗi thảm sầu
Dạ như tơ rối, niềm đau khôn cùng
“Thu tứ” – Lý Bạch – Bản dịch của Song Nguyễn Hàn Tú
Ta vào cửa tương tư, Mới biết tương tư đau khổ!
Nhớ thương thương nhớ miên man, Nhớ thương vô hạn muôn vàn nhớ thương.
Hay đâu bể khổ tình trường, Thà xưa đừng gặp đừng thương nhớ người……
Trường Tương Tư – Lương Ý Nương
☆☆☆ ☆☆☆ ☆☆☆
Nàng khẽ đọc, trong lòng bỗng nhiên căng thẳng, trào dâng cảm xúc đau thương.
Nhìn Tôn Lẫm là một nam nhân tục tằng, hắn có tâm trạng gì mà lại chép mấy câu thơ tràn ngập tương tư nhiều lần đến vậy?
Vì sao hắn lại điên cuồng chép lại những câu thơ này?
Hắn…… Nhớ ai sao?
“Cô làm gì trong này?”
Trên đỉnh đầu một tiếng nói lạnh lùng vang lên khiến nàng giật thót.
Nàng hít vào một hơi, không ngờ là Tôn Lẫm trở về nên chột dạ ôm lấy xấp giấy nhanh chóng đứng dậy.
Không ngờ vì lần trước trọng thương, tuy rằng chân đã dần dần hồi phục
nhưng vẫn chưa thật sự khỏe hẳn, cho nên vừa đứng lên thì đầu gối đột
nhiên mềm nhũn, lại quỳ xuống.
Một đôi tay to đỡ lấy nàng.
“Cẩn thận một chút!” Giọng Công Tôn Lẫm rất kiên định.
“Cám ơn……”
Nàng ôm mấy tờ giấy kia, không biết nên làm thế nào.
Mấy tờ giấy trước ngực này là vật riêng của hắn, nàng không nên làm như vậy.
Bây giờ bị hắn bắt tại trận, không biết hắn giận thế nào đây……
Lòng nàng lo lắng không yên, bất an đứng tại chỗ.
Hắn đã nhìn nàng. “Bảo sao ta về phòng không thấy cô, hóa ra cô trốn ở đây!”
“Ta đâu có trốn!” Nàng vô tội trả lời.
Nếu biết hôm nay hắn về, nàng sẽ biến mất luôn.
“Cô làm gì ở đây?” Hắn hỏi.
“Dọn dẹp thư phòng……”
“Cô là nha đầu chuyên môn hầu hạ ta, chỉ làm việc ở phòng ta, dọn phòng ta, ai bảo cô tới chỗ này dọn dẹp”
Hắn nhướng mày, giọng nói có vẻ không vui.
“Là quản gia.”
“Ta đi mắng hắn, dám phái nha đầu của ta đi làm việc khác!”
Hắn lộ ra vẻ giận dữ, xoay người định đi ra ngoài.
Nàng vội vươn một tay giữ chặt tay áo hắn, giải thích.
“Không phải, không phải! Là vì ta đã dọn dẹp phòng ngài sạch sẽ lắm
rồi, nên ta nói với quản gia giao cho ta nhiều việc hơn một chút!”
Hắn quay đầu, lộ ra vẻ mặt cưng chiều.
“A? Cô chăm chỉ như vậy sao?” Giọng điệu hắn đùa cợt.
Nàng cắn môi không nói, tự nhủ với mình không cần để ý mấy câu có gai của hắn.
Có lẽ, hắn nói chuyện toàn thế.
Hắn rũ mắt, nhìn nàng ôm mấy tờ giấy trong ngực.
“Vậy cô cầm mấy tờ giấy này làm gì?”
“Ta lau giá sách, không cẩn thận làm rơi mấy tờ giấy này xuống……” Nàng nhỏ giọng nói.
“Đưa đây.” Hắn vươn tay ra.
Nàng nhìn lòng bàn tay hắn, phát hiện bàn tay hắn toàn là những vết chai rất to, còn có sẹo của mấy vết thương.
Đây là…… Tay của người cầm vũ khí sao?
Không biết vì sao, nàng lại có thể dễ dàng tưởng tượng trong đầu ra
hình ảnh hắn mặc chiến bào lóe sáng, ngồi cao cao trên chiến mã tư thế
oai hùng bức người……
“Ngài…… Có từng mang binh đánh giặc không?” Nàng bật thốt lên hỏi.
“Cái gì?” Hắn hơi hơi chấn động.
“Không, không có việc gì……”
Nàng lắc đầu, cười thầm mình quả thật khéo tưởng tượng.
“Sao cô hỏi vậy?”
Hắn nhìn mặt nàng, dè dặt cẩn trọng hỏi.
“Không có gì, ta thấy trên giá sách có rất nhiều binh thư, tất cả đều bị lật xem đến mức cũ hết rồi, cho nên tò mò hỏi thôi.”
Nghe vậy, trên mặt hắn lộ ra một tia thất vọng.
Vừa rồi trong nháy mắt, hắn còn tưởng rằng nàng nhớ tới gì đó……
“Còn không mau đưa đây?” Hắn bực mình nói.
“Đưa cái gì?” Nàng ngây ngốc hỏi .
“Đưa giấy cho ta.” Hắn không kiên nhẫn chỉ chỉ mấy tờ giấy bị nàng ôm thật chặt.
“A, xin lỗi!” Nàng vội vàng đưa mấy tờ giấy kia cho hắn.
Hắn nhận giấy, không thèm nhìn đã định xé bỏ.
“Không được xé!”
Trong lòng nàng hoảng hốt, lập tức tiến lên tóm lấy hai tay của hắn.
“Không xé chẳng lẽ giữ lại à? Mấy thứ này chỉ tùy tiện viết thôi mà
cũng chiếm nhiều chỗ, xé vứt đi cho bớt việc.” Hắn trừng mắt nhìn nàng
nói.
“Nếu ngài không cần, vậy tặng cho ta đi!”
Nàng không nghĩ ngợi gì mà lập tức thốt ra, hai tay nắm chặt tay hắn, rất sợ hắn xé mất mấy tờ giấy.
“Tặng cho cô?” Hắn hoang mang nhìn nàng.
Nói ra miệng xong chính nàng cũng sửng sốt, không rõ vì sao lại luyến tiếc mấy tờ giấy này?
“Này…… Chữ viết rất đẹp, ta muốn…… Giữ lại để ngắm……”
“Muốn ngắm? Cô quay đầu nhìn xem, trên tường thư phòng toàn là chữ của
những học giả có tiếng, đáng để thưởng thức hơn mấy tờ giấy này.”
Hắn lại lộ ra vẻ đùa cợt, nhưng tay lại chậm rãi buông ra.
Nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng không dám lơi lỏng vẫn cứ giữ chặt hai mu bàn tay hắn.
“Ta rất thích bài thơ này, đừng xé nó, xin ngài đấy.”
Hắn nhìn nàng, trong mắt lóe lên ngọn lửa khó hiểu.
“Thật không?” Hắn nhẹ giọng hỏi.
“Ừ!”
Nàng nhanh chóng gật đầu, cố gắng nhấn mạnh.
“Vậy thì…… Ta hỏi cô, nếu có một người con gái, trước khi nàng xuất giá một ngày lại viết bài thơ này lên tường khuê phòng của mình, cô cảm
thấy…… Nàng ấy giữ lại bài thơ này là có ý…… Là ý gì?”
Hắn khàn giọng hỏi, hai mắt không chớp nhìn chăm chú vào mắt nàng.
“Cô gái này…… chắc là mang theo bất đắc dĩ, mang theo chua xót mà chia ly với người trong lòng thôi……”
Nàng nhìn hắn muốn nói lại thôi, không biết mình nói có gì không đúng không.
“Tiếp tục nói……” Hắn giục nàng.
“……‘Ta vào cửa tương tư, Mới biết tương tư khổ’. Người không hiểu tương tư, sẽ không biết người tương tư đau khổ thế nào…… Có lẽ người yêu
nàng, có thể không yêu nàng, hoặc là không thể yêu nhau…… Cho nên…… Thà
rằng chưa bao giờ quen biết người này……”
Cả người hắn chấn động.
Cho nên, nàng thà mất trí nhớ cũng không bao giờ muốn một mình tương tư?
“Hay đâu bể khổ tình trường, Thà xưa đừng gặp đừng thương nhớ người…… Là vậy sao?”
Nàng đã quên hắn, nhưng hắn cũng đã vào cửa tương tư, đã biết tương tư đau khổ thế nào…… giờ hắn nên làm thế nào?
Nàng muốn trừng phạt hắn một mình ôm nỗi khổ tương tư sao?
Hắn nhìn nàng, hai tay chậm rãi thả lỏng ra, trang giấy trắng tinh như tuyết trong tay rơi lả tả .
“A! Ngài thật là, sao lại quăng hết đi thế?”
Nàng vội vàng ngồi xổm xuống, nhặt vào.
Hắn trầm mặc đứng đó, cũng không giúp nàng nhặt xấp giấy lên.
Nàng cúi đầu, nên không thấy hắn đang yên lặng nhìn nàng, đáy mắt chứa đầy đau khổ.
Hắn nắm tay, khép mắt lại, xoay người đi ra ngoài.
“A…… Đợi một chút, mấy chữ này……”
Nàng gọi hắn lại, lắp bắp mở miệng.
“Nếu cô muốn, cô cứ cầm đi……”
Hắn đưa lưng về phía nàng, giọng nói có vẻ đang kìm nén.
“Cám ơn ngài!”
Hồng Đậu cao hứng ôm giấy vào lòng, nói lời cảm ơn với hắn.
Hắn gật gật đầu, đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng hắn, bỗng nhiên nàng cảm thấy hơi thở trên người hắn trở nên rất bi thương, dáng vẻ rất cô đơn……
Nàng cúi đầu nhìn đống giấy, nghĩ khi hắn nói chuyện về cô gái kia.
“Chẳng lẽ cô gái đã xuất giá kia…… Viết bài thơ này cho hắn sao?”
Nàng đoán chắc hẳn cô gái kia cũng yêu thương hắn sâu sắc. Trong lòng nàng hơi hâm mộ, cũng có chút đau đớn.
Nghe nói Tôn Lẫm là nam nhân có tuổi, đã hai mươi bảy hai mươi tám rồi, nhưng vẫn độc thân chưa lập gia đình.
Nàng không kìm chế được đoán chắc hẳn trong quá khứ đã có chuyện gì đó
xảy ra với nam nhân này, càng thấy Tôn Lẫm là nam nhân rất thần bí……
Một tiếng tiêu thanh nhã vang lên trong đại trạch Tôn gia.
Tất cả mọi người tò mò ngừng việc lại, say mê nghe, đoán xem ai đang thổi tiêu.
Đa số thôn dân Thiện Hợp lấy nghề nông làm chủ, không học âm luật, vì thế mà không có ai biết thổi tiêu đánh đàn.
Đó là phong hoa tuyết nguyệt chỉ dành cho kẻ có tiền, bọn họ chỉ biết
thổi sáo trúc, hát sơn ca, bình thường khó có thể nghe thấy tiếng nhạc
tao nhã như thế.
Khi Lý Hồng Đậu nghe thấy tiếng tiêu thì ngừng vá áo, nghiêng đầu cẩn thận lắng nghe.
“A?” Trên mặt nàng đột nhiên lộ ra vẻ hoang mang.
“Hồng Đậu tỷ, sao vậy?”
Lý Uyển Yến cũng đang ngồi bên cạnh may vá quần áo, tò mò hỏi.
“Khúc tiêu này rất quen tai……” Hồng Đậu thì thào nói.
“Hồng Đậu tỷ, trước kia tỉ từng nghe rồi sao?”
Lý Uyển Yến tròn mắt, nhìn nàng chờ đợi.
“…… Không ấn tượng…… Không nhớ lắm ……”
Nàng cố gắng nhớ lại, cuối cùng mờ mịt lắc đầu.
Lý Uyển Yến nghe vậy thì hơi thất vọng thở dài một hơi.
“Ai…… Không biết chừng nào thì tỷ mới có thể khôi phục trí nhớ. Phụ thân nói tình trạng của tỉ rất đặc biệt, tỉ mất trí nhớ có khả năng là do
tâm bệnh.”
“Tâm bệnh?” Hồng Đậu kinh ngạc nhìn nàng.
“Cha muội trước kia cũng từng gặp loại bệnh mất trí nhớ này. Những người phát hiện mình không còn nhớ gì thì bình thường sẽ hoảng hốt, hơn nữa
còn làm mọi cách để mình nhớ lại những chuyện trước kia. Nhưng tỷ thì
không giống thế, từ đầu tới cuối vui vẻ chịu đựng, giống như mất trí lại là giải thoát.”
Nghe vậy, trong lòng Hồng Đậu hơi kinh hãi.
Lý đại phu thực sự nhìn thấu bệnh của nàng, cũng biết được tâm tư của nàng……
“Tỷ đi xem ai là người thổi tiêu đây.”
Hồng Đậu để quần áo xuống, đứng lên đi ra ngoài cửa.
“Trong nhà này, ngoài Tôn lão gia ra, chỉ sợ không còn ai biết thổi đâu?” Lý Uyển Yến nhăn mũi nói.
“Thật không? Ta muốn nhìn xem, nếu thật sự là hắn, cũng có thể tiện
đường hỏi hắn tên khúc tiêu này, nói không chừng có thể giúp cho trí nhớ của tỷ một chút!”
“Vậy một mình tỷ đi tìm đi, muội sợ Tôn lão gia lắm, không đi cùng tỷ đâu.”
Hồng Đậu cười, thản nhiên đi ra khỏi phòng giặt.
Theo tiếng nhạc, nàng đi tới một đình hóng mát trong vườn hoa.
Trong đình, quả nhiên là Tôn Lẫm đang thổi tiêu.
Nàng đứng bên, yên lặng lắng nghe.
Trong khúc tiêu bao hàm tình ý, như muốn nói với ai đấy. Nàng nghe mà không hiểu sao lại hơi xót xa.
Nghe xong một đoạn, bỗng nhiên nàng cảm thấy khúc này hơi kỳ lạ, dường như không trọn vẹn.
Nàng càng nghe càng thấy khúc này lẽ ra nên có một cái tiêu nữa cùng hợp tấu mới đúng……
Nhưng sao nàng lại có cảm giác này?
Chẳng lẽ, trước kia nàng biết khúc tiêu này sao?
Khi Tôn Lẫm thổi đến đoạn đó bỗng ngừng lại, xoay người nhìn nàng.
“Xương đùi cô không tốt, đứng ở đó làm gì? Vào đây ngồi đi!”
Hắn buông tiêu, tức giận nói với nàng.
“Ta sợ quấy rầy nhã hứng của ngài!”
Nàng vẫn đứng tại chỗ cười, không đi vào.
“Lại đây ngồi.”
Hắn nói lại lần nữa, còn chỉ chỉ chỗ cạnh hắn.
“Không cần……”
“Đừng có dài dòng! Chủ tử muốn cô làm gì thì cô cứ nghe theo là được,
suy nghĩ đâu ra mà lắm thế?” Giọng điệu hắn không tốt trách mắng.
Hồng Đậu thở dài một hơi.
Nàng biết đây là cách hắn quan tâm, nhưng thật ra hắn có thể nói chuyện
ôn hòa một chút mà. Lúc nào cũng cố tình châm chọc, dường như không làm
nàng bực thì không chịu được ấy.
Nàng kìm nén suy nghĩ trong lòng xuống, vừa vỗ tay, vừa cười đi vào đình hóng mát.
“Tôn lão gia, vừa rồi ngài thổi tiêu rất hay! Có thể thổi nữa được không?”
“Cô thấy hay sao?”
Mặt hắn hiện lên một tia sung sướng, hình như là rất vui khi nghe nàng khen.
“Hay, rất hay, thổi hay hơn trước kia nhiều!”
Vừa nói xong, nàng hoàn toàn ngẩn cả người.
Lời nàng vô tình nói ra thật sự rất kỳ quái. Sao nàng có thể nói hắn thổi hay hơn trước kia được?
“Cô…… Đã từng nghe ta thổi tiêu sao?”
Vẻ mặt hắn kì lạ trừng mắt nhìn nàng, như thể bị lời nàng nói làm cho sợ hãi.
“À…… Không…… Không phải?”
Nàng si ngốc cứng lưỡi, cũng rất ngỡ ngàng, không hiểu sao mình lại nói ra những lời này.
“Hừ! Nói càn gì đấy?” Hắn lạnh lùng liếc nàng một cái.
Đáng ghét! Vừa rồi trong nháy mắt, lòng hắn dâng lên vô vàn hy vọng, cho rằng nàng nhớ ra rồi, không ngờ đầu nàng vẫn đang hỏng.
“Ngài có thể thổi khúc khác không?” Nàng hỏi.
“Không, ta chỉ thổi khúc này. Người dạy ta thổi tiêu, chỉ dạy ta khúc này thôi.”
Hắn không yên lòng nói, ngón tay lướt theo thân tiêu khắc hoa văn rồng tinh xảo, nhè nhẹ vuốt ve dường như rất quý trọng nó.
“Ừm…… Ta thấy ngài học rất khá mà, sao người nọ không dạy ngài nữa?” Nàng tò mò hỏi.
“Người kia đã chết rồi!”
Hắn chỉ trả lời qua loa nhưng trong giọng nói không biết ẩn chứa bao nhiêu đau đớn.
“…… Xin lỗi…… đã gợi lên nỗi đau của ngài.”
Nàng cắn môi, vội vàng giải thích.
“Ta không có tài âm luật, chỉ một khúc này thôi ta cũng mất rất nhiều
thời gian mới thổi được. Lúc trước ta có muốn học đâu, nhưng bây giờ
khúc này càng thổi càng thuận tay, muốn học thêm mấy khúc nữa, đáng
tiếc…… Không có ai có thể dạy ta.”
Hắn cười một tiếng, mở cái tráp gỗ mun trên bàn ra, cẩn thận đặt tiêu vào trong tráp.
Lúc hắn mở tráp, nàng nhìn thấy bên trong còn có một cái tiêu khác nhưng ngắn hơn.
“Đợi một chút!”
Lúc hắn đang định đóng tráp lại, nàng mở miệng ngăn hắn.
“Sao thế?”
“Ta có thể xem cái tiêu kia một chút được không?”
Hắn nhìn nàng một cái, mở nắp lấy chiếc tiêu kia ra đưa cho nàng.
Nàng nói cảm ơn rồi nhận lấy, cẩn thận nhìn tiêu trên tay.
Tay sờ nhẹ lên hoa văn của ống tiêu, nàng phát hiện này đây là một con phượng hoàng, rõ ràng là một đôi với tiêu của Tôn Lẫm.
“Đây là tiêu long phượng……”
“Ngươi biết sao?”
Công Tôn Lẫm cố gắng giữ bình tĩnh, dùng giọng lạnh nhạt hỏi.
Hắn chưa kịp chuẩn bị đã bị một câu vô ý của nàng khiến cho tâm trạng hắn loạn hết cả lên, suy nghĩ kiệt quệ.
“Ừ. Đừng hỏi vì sao ta biết, đối với trí nhớ của ta ta cũng chịu, nhưng ta biết.”
Nàng cười áy náy với hắn, chặn trước câu hỏi của hắn.
“Ta không định hỏi, dù sao đầu cô cũng hỏng hết rồi, không nặn ra được câu trả lời nào đâu!” Hắn lạnh lùng châm chọc.
Nàng cố gắng không để ý tới mấy lời chói tai mà hắn nói.
“Xin hỏi ta có thể thổi một khúc không?”
“Sao? Đột nhiên thấy mình thổi được tiêu à?” Hắn đoán.
“Đúng vậy!” Nàng thật thà gật gật đầu.
“Cứ thổi đi.” Hắn làm động tác “Mời”.
Nàng nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại khúc âm vừa hiện lên trong đầu. Một lát sau, nàng đưa tiêu tới môi, thử thổi vài câu.
Nàng lập tức mở mắt, ngạc nhiên nhìn hắn.
“Ta thổi được thật này!”
“Tốt lắm.” Hắn gật gật đầu.
Không uổng công hắn dùng nhiều tiền, mời danh sư đến dạy riêng cho nàng từ nhỏ.
“Thổi khúc đó lại lần nữa được không?”
“Làm gì?”
“Ngài cứ thổi đi.”
Nàng giục hắn, đáy mắt có chút chờ đợi và hưng phấn.
Hắn nhìn nàng một cái, giơ tiêu lên, bắt đầu thổi khúc duy nhất mà hắn biết.
Sau khi hắn thổi được một đoạn, nàng cũng chậm rãi thổi theo.
Lúc đầu, hắn cảm thấy rất sợ hãi, nhìn nàng chỉ thấy nàng dùng ánh mắt ý bảo hắn thổi tiếp.
Vì thế, hắn cố gắng khống chế tâm trạng của mình, chăm chú thổi, mà nàng cũng phối hợp nhịp nhàng với hắn.
Hai chiếc tiêu như một rồng một phượng, rất hài hòa, du dương uyển chuyển, níu chặt lòng người.
Toàn bộ người trong nhà đều bị hợp tấu êm tai này mê hoặc, ào ào đi đến bên đình hóng mát, say mê dừng chân nghe.
Khi khúc tiêu kết thúc, mọi người dùng sức vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Công Tôn Lẫm khó khăn cưỡng chế kích động, hai tay nắm chặt thậm chí còn hơi run rẩy.
“Hóa ra là khúc hợp tấu…… Từ trước tới giờ ta không biết……” Hắn thì thào.
“Ngài không biết đây là khúc hợp tấu sao?”
Nghe hắn nói vậy, nàng kinh ngạc.
“Không…… Cô chưa nói……” Hắn thất thần lắc đầu.
Lúc trước Vũ Nhi bắt hắn học nhưng không nói cho hắn biết đây là khúc long phượng……
Thì ra, nàng trăm phương ngàn kế không ngừng bày tỏ tình ý của nàng với hắn, mà hắn lâu như vậy còn không nhận ra……
“Gì cơ?” Nàng mở lớn mắt hỏi.
“Không, là ta nói người dạy ta thổi tiêu không nói cho ta.”
Hắn hoàn hồn, lập tức sửa sai.
“Ừ.” Nàng gật gật đầu.
Tiếp theo, hắn đăm chiêu nhìn nàng rất lâu.
“Sao vậy?” Nàng nghi hoặc chớp mắt mấy cái.
“Cô…… Biết chơi cờ không?”
Hắn vuốt cằm, đột nhiên mở miệng hỏi.
Nàng chớp mắt to, khó hiểu nhìn hắn.
“Ừm, không chắc sao? Muốn đánh với ta một ván cờ không?”
Hắn đột nhiên nhếch miệng cười với nàng, ánh mắt lộ ra vẻ rất mong chờ.
“…… Được thôi.”
Nàng lưỡng lự gật đầu, trong lòng nghi ngờ –
Vẻ mặt hắn, dường như hơi kỳ quái, giống như đang tính kế……
Chẳng lẽ có bẫy sao?