Hồng Đậu

Chương 7: Chương 7




Từ cái lần không kìm chế được ôm hôn nhau bị Hoàng thượng bắt được, Công Tôn Lẫm và Hồng Đậu rơi vào trạng thái căng thẳng một cách kỳ quái.

Công Tôn Lẫm trở nên rất câu nệ, tuyệt đối không để mình có cơ hội ở cạnh Hồng Đậu như là để tránh nghi ngờ. Về phần Hồng Đậu, vô tri vô giác, hời hợt qua ngày, tận tâm hầu hạ cuộc sống hàng ngày cho chủ tử giống như nữ tì bình thường.

Nhưng Hoàng thượng nhìn thấy họ như vậy thì thật sự rất sốt ruột. Hắn đến đây vì muốn thúc đẩy họ, thúc giục hoàng đệ có thể nhanh nhanh tỉnh táo lại, sớm hiểu được đạo lý “Giai nhân nan tái đắc”. (nghĩa nôm na là giai nhân khó có được)

Cứ theo tác phong và cái đầu thông thái rởm của hoàng đệ kia, mất đi một Vũ Nhi rồi không đảm bảo sẽ không mất cả Hồng Đậu. Nghĩ vậy hắn liền mang theo thân tín bên mình đến thăm hỏi Lý đại phu ở bên kia thôn. Qua nửa ngày, hắn lại hí hửng quay về đại trạch.

“Hoàng…… Đại gia……” Quản gia thấy Hoàng thượng, lưng khom rất thấp rất thấp, cả người căng thẳng đổ mồ hôi, cảm thấy tiếng ‘đại gia’ này rất kỳ quái.

“A, quản gia à, ngươi tới đúng lúc lắm, chỗ trẫm có đồ tốt lấy từ chỗ Lý đại phu về đây.”

Hoàng thượng dè dặt cẩn trọng lấy hai gói thuốc bột từ trong ngực ra, giao cho ông.

“Đây là……”

Nhìn hai gói thuốc bột trong tay, quản gia nghi ngờ.

“Ừ…… Là thuốc bổ. Ngươi nghĩ cách cho chủ tử ngươi và cô nương Hồng Đậu uống. Dạo gần đây thân thể và tính nết họ đều không tốt, cần tẩm bổ.”

Hoàng thượng đột nhiên cúi người, nhỏ giọng nói với ông.

“Nhưng mà…… Cơ thể chủ tử rất khỏe……” Quản gia khó hiểu nói.

Nếu nói cô nương Hồng Đậu trọng thương mới khỏi cần tẩm bổ thì nói được.

Nhưng…… Chủ tử?

Bây giờ muốn chủ tử đi đánh hổ, đánh sói chắc cũng không thành vấn đề!

“Đừng nói nhiều, cứ làm như ta nói, mỗi người một gói. Hai người bọn họ, ai cũng phải uống.” Hoàng thượng cố ý nhấn mạnh hai chữ “Hai người” này.

“Hai người đều phải uống?” Vẻ mặt quản gia nghi hoặc.

Đây là thuốc gì mà muốn cả nam lẫn nữ đều phải uống?

Quản gia nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nghĩ đến một thứ không đứng đắn…… Xuân dược?!

Quản gia trợn mắt, kinh ngạc nhìn thuốc bột trên tay.

Bỗng nhiên, ông thấy hai gói thuốc bột trên tay này nóng quá, không biết nên làm gì bây giờ, trên trán rịn ra giọt mồ hôi lạnh.

“Này…… Này……” Hoàng thượng muốn ông đưa xuân dược cho chủ tử uống?!

“Đây là Lý đại phu nói, có nghi ngờ gì sao?” Hoàng thượng đứng đắn nói.

“Chủ tử…… Nhất định sẽ không chịu ……” Quản gia rất khó xử trả lời.

“Có chịu hay không còn phải xem bản lĩnh của ngươi.” Hoàng thượng chỉ chỉ hắn.

“Hoàng…… Hoàng thượng……”

Mồ hôi trên trán quản ra rào rào tuôn rơi, cầu xin nhìn hắn.

“Nếu ngươi không làm được thì mang đầu tới gặp ta. Đừng tưởng rằng chủ tử ngươi có thể che chở cho ngươi, trẫm là Hoàng thượng, muốn ai chết là kẻ đó phải chết, không ai có thể cản!”

Hoàng thượng cười lạnh, dùng lời kịch hắn thường dọa mấy viên quan trên triều để đe dọa quản gia nho nhỏ đáng thương.

“Hoàng… Hoàng thượng khai ân!”

Chân quản gia mềm nhũn, cả người quỳ xuống, mặt mũi trắng bệch.

Xong rồi, xong rồi! Nên làm gì bây giờ?

Hoàng thượng muốn ông cho chủ tử ăn xuân dược?

Nếu không làm được sẽ bị Hoàng thượng chặt đầu; nhưng nếu làm được thì cũng sẽ bị chủ tử chặt đầu……

Quản gia than thở, hai tay nâng thuốc bột run rẩy.

“Quản gia, nhờ ngươi đấy! Sau khi xong chuyện sẽ có thưởng!”

Sau khi ban ân và uy hiếp xong, Hoàng thượng vỗ vỗ vai ông, cười ha ha, vui vẻ ung dung rời đi.

Quản gia đang quỳ run lên, một lúc lâu sau vẫn không đứng dậy nổi.

☆☆☆ ☆☆☆ ☆☆☆

“Nào nào nào, mọi người mau tới đây, uống canh giải khát.”

Cơm chiều xong, quản gia bưng tới một nồi canh ngọt mát lạnh ngon miệng, chia cho mọi người.

“Oa! Quản gia, sao hôm nay tốt vậy?”

“Không phải hôm nay tốt, đây là chủ tử chúng ta hào phóng, thỉnh thoảng sẽ có phúc lợi. Canh ngọt này đã giải nhiệt lại còn giải ngấy, mọi người mau uống đi!”

Quản gia ngoài mặt cười hơ hớ, trên trán mồ hôi lại không ngừng túa ra.

“Được, được!”

Nhìn quản gia vất vả đến mức chảy nhiều mồ hôi như thế, mọi người đương nhiên cố gắng nịnh một chút!

Quản gia chăm chú nhìn đám người vây quanh nồi nước, nhìn cả nửa ngày vẫn không thấy nhân vật chính quan trọng nhất đâu cả.

Quản gia kích động nhìn quanh bốn phía, nhanh chóng tóm lấy Lý Uyển Yến.

“Uyển Yến, cô nương Hồng Đậu đâu?”

“Tỷ ấy đang ở trong phòng đọc sách! Chắc là không nghe thấy, để ta đi gọi.”

Lý Uyển Yến buông chén canh ăn được một nửa, đứng dậy nói.

“Không sao, cô ăn đi, để ta đi gọi là được rồi.”

Quản gia ngăn nàng, dùng khay bưng hai chén canh đã được múc sẵn đi tới phòng Hồng Đậu.

Đến cửa phòng, quả nhiên thấy đại tiểu thư Hồng Đậu đang viết chữ, xem ra rất nhàn nhã.

“Cô nương Hồng Đậu, sao cô còn đọc sách thế kia? Mọi người đều đang đi uống canh ngọt hết rồi.” Quản gia hỏi.

“Ta không muốn uống, cám ơn quản gia.”

Hồng Đậu cười cười, không hứng thú lắc đầu.

Quản gia nghe vậy, trong lòng có chút sốt ruột .

“Cô nương Hồng Đậu, còn phần của lão gia cô mang qua đó đi!” Ông đặt khay lên bàn.

“Được.” Lúc này Hồng Đậu mới thản nhiên đi tới.“Ơ? Sao lại có hai chén?”

“Một chén là đưa cho lão gia. Còn một chén, là ta để lại cho cô. Cô từ nhỏ đã rất thích uống canh ngọt!”

Quản gia vì tập trung thuyết phục nàng, không phát hiện ra mình nhỡ miệng.

“Ta từ nhỏ rất thích uống?” Hồng Đậu nghi hoặc nhìn quản gia.

“À…… ý ta là, ai hồi nhỏ chẳng thích uống canh ngọt! Cô thử xem, uống rồi sẽ biết, nào nhanh uống đi!”

Quản gia vội vàng bưng một chén lên, nhiệt tình quá mức đưa đến bên miệng nàng.

Thịnh tình không thể chối từ, Hồng Đậu đành phải cầm cái bát đưa lên miệng uống hai ngụm.

Uống xong, quả nhiên rất hợp khẩu vị của nàng, vì thế chẳng nghĩ gì uống thêm mấy ngụm nữa.

“Đúng, đúng! Uống hết, uống hết nhé!”

Hồng Đậu cảm thấy đêm nay quản gia thật sự rất không bình thường, nàng buông bát, mù mờ nhìn ông.

“Ai nha, vẫn còn một ít này, đừng lãng phí! Uống nhanh lên, uống xong thì đưa bát canh này cho lão gia uống hết đi nhé.” Quản gia có chút lo lắng giục nàng.

“…… Vâng.”

Nàng không hiểu gì, nhưng vẫn nghe lời uống nốt chỗ canh còn lại.

Quản gia chính mắt nhìn nàng uống xong rồi mới thở phào một hơi.

“Đến đây, nhờ cô nương Hồng Đậu đưa đến phòng lão gia nhé. Dù thế nào, cô cũng phải nghĩ cách để ngài uống hết.”

“Ta sẽ cố gắng.”

“Không phải là cố gắng, nhất định phải bắt ngài uống hết!” Quản gia dùng sức nhấn mạnh.

“Vì sao?”

Hồng Đậu nghiêng đầu, cực kì nghi ngờ hắn.

Quản gia thấy thế, nhanh chóng bày ra vẻ buồn rầu.

“Chủ tử rất kén chọn, cái này không ăn, cái kia không ăn, chúng ta làm hạ nhân rất khó xử! Cô nương Hồng Đậu, cô thông cảm với ta, giúp ta dỗ dành lão gia. Không biết chừng ngài sẽ nghe cô nói, uống hết bát canh này.”

Hồng Đậu nhìn ông, gật gật đầu.

“Ta biết rồi.”

“Cám ơn cô, cô nương Hồng Đậu. Còn nữa, trên đường ngàn vạn lần đừng dừng lại, nhất định phải mau chóng đưa đến phòng lão gia, bằng không canh sẽ nguội mất.”

Quản gia dường như rất lo lắng, lải nhải rất nhiều.

“…… Được thôi.”

Hồng Đậu không nói gì, chỉ gật đầu, bưng canh ngọt đưa đến phòng chủ tử.

Chẳng qua, đi đến nửa đường nàng mới nhớ ra trong lời của quản gia có điểm không đúng lắm –

“Quản gia đêm nay thật hồ đồ, canh ngọt vốn đã lạnh sẵn rồi mà!”

Hồng Đậu bật cười.

Cửa bị gõ mấy tiếng.

“Ai đó?” Công Tôn Lẫm lạnh giọng hỏi.

Tốt nhất không phải là đại ca Hoàng thượng kia. Tên kia không có việc gì toàn đến quấn lấy hắn!

“Lão gia, ta đưa canh ngọt đến cho ngài đây.” Tiếng nói dịu dàng vang lên ngoài cửa.

Vừa nghe là giọng Hồng Đậu, Công Tôn Lẫm bước một bước dài, lập tức mở cửa phòng ra.

“Vào đi.” Hắn miễn cưỡng không nhìn nàng quá lâu.

Hồng Đậu nhìn hắn một cái, liền cúi đầu đi vào trong phòng, đặt chén canh lên bàn.

“Lão gia, mời ngài uống canh. Uống xong, để ta dọn dẹp luôn.” Nàng nhẹ giọng nói.

“Ta không muốn uống.”

Hắn ngồi lại cạnh bàn, nhàn nhạt nói.

Quả nhiên phản ứng của hắn giống như quản gia đã nói — kiêng ăn!

Ai, chịu nhân chi thác, trung nhân việc*, nàng đã nhận lời quản gia rồi, cũng chỉ đành cố gắng khuyên hắn thôi.

*Nhận ủy thác của người, hết lòng làm việc cho người

“Uống được lắm, lão gia. Uống một ít đi.” Nàng chủ động đưa canh đến trước mặt hắn.

Trước kia hắn luôn ít khi cự tuyệt nàng, nên giờ cũng không nói thêm gì nữa, nhận lấy bát, một ngụm uống cạn, đặt bát lên trên bàn.

“Uống xong rồi, cô có thể dọn.”

Hắn xoay người, đuổi nàng đi, miễn lại giống lần trước, vì ở cùng nhau mà xảy ra chuyện không nên phát sinh.

Nhìn thấy Hồng Đậu, tâm tư của hắn lại bắt đầu loạn hết cả lên.

Đã nhiều ngày, trong lòng hắn rất rối.

Lần trước mất kiềm chế hôn nàng mới làm hắn giật mình nhận ra bản thân có tình cảm mãnh liệt với nàng như thế, đột nhiên không biết nên làm thế nào mới tốt.

Nội tâm hắn bị thôi thúc, muốn liều lĩnh có được nàng.

Nhưng, một phần khác lại không ngừng nhắc nhở hắn, cho dù nàng có thay tên đổi họ, nàng vẫn là Vũ Nhi – là nghĩa nữ của hắn, tuyệt đối không thể không đứng đắn.

Nên lấy cha mẹ ruột của hắn làm gương, hắn tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ đó.

Phía sau không có tiếng động gì, hắn không nhịn được nhíu mày quay người lại.

“Sao còn không đi ra…… Hồng Đậu? Cô làm sao vậy?”

Xoay người, vừa thấy bộ dạng của Hồng Đậu, hắn lập tức giật mình.

Chỉ thấy sắc mặt nàng ửng hồng, cả người vô lực nắm chặt cái bàn, một tay níu chặt ngực.

“Ta không biết…… Vừa mới bắt đầu như vậy ……”

Nàng lắc đầu, cố hết sức nói, thấy đầu óc bắt đầu trì độn, thân mình lại đột nhiên nóng quá, nóng quá.

Hắn lo lắng đi qua đỡ lấy nàng, cả người nàng không đứng vững được dựa vào lòng hắn, rốt cuộc không đứng nổi.

Công Tôn Lẫm thấy thế mới giật nảy, nàng bị hạ dược rồi!

“Hồng Đậu! Hồng Đậu!”

Hắn ôm lấy Hồng Đậu, vội vàng đặt lên trên giường, xoay người vội vã hô to –

“Người đâu mau tới đây!”

Vừa mới hô lên, lập tức xuất hiện vài tên ám vệ mặc đồ đen.

Hắn thấy khác thường, nhưng trong lòng còn ôm Hồng Đậu, không kịp ra tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn mấy tên ám vệ nhanh nhẹ đóng chặt cửa và cửa sổ nhốt hắn và Hồng Đậu trong phòng.

Mấy tên ám vệ này, chỉ nghe lệnh một người.

Vừa thấy mấy tên này xuất hiện, hắn biết là ai đang giờ trò.

“Hoàng thượng! Ngài đang làm cái gì đấy?”

Hắn quay đầu ra ngoài hô to, bê một cái ghế lên, dùng lực quăng vào cửa chính.

Ghế dựa đập vào ván cửa, bay bật lại, ván cửa vẫn không động đậy. Cửa sổ nhất định đã bị mấy tên áo đen khóa chặt hết lại rồi.

Công Tôn Lẫm phẫn nộ, lại hô to lần nữa.

“Hoàng thượng! Ngài làm gì Hồng Đậu?”

“Nàng không sao đâu, chỉ trúng xuân dược thôi.” Ngoài cửa quả nhiên có tiếng Hoàng thượng chán nản.

“Xuân dược? Ngài không có việc gì hạ xuân dược với nàng làm gì?” Công Tôn Lẫm nghe, vừa sợ vừa giận vội hỏi.

“Có việc mới hạ! À, đúng rồi, bát canh Hồng Đậu bảo đệ uống hết chắc cũng có thành phần thuốc giống nhau đấy!” Hoàng thượng tốt bụng nhắc nhở hắn.

Công Tôn Lẫm trừng mắt nhìn cái bát không trên bàn, hít vào một hơi, thấp giọng rủa ra tiếng.

“À, đệ đừng hiểu lầm, không phải Hồng Đậu kê thuốc cho đệ đâu, ngay cả nàng cũng không biết.”

Hoàng thượng sợ hắn hiểu nhầm rồi giận chó đánh mèo sai người, không còn cách nào đành mở miệng nói giúp để chứng minh Hồng Đậu trong sạch.

“Thật khó chịu……”

Sắc mặt Hồng Đậu ửng hồng, hai tay nắm lấy vạt áo hắn, ở trong lòng hắn cựa quậy khổ sở, rên rỉ.

“Hoàng thượng, mau đưa chúng ta ra ngoài! Thuốc trong người Hồng Đậu phát tác rồi!”

Hồng Đậu khổ sở, Công Tôn Lẫm nhìn không đành lòng, sốt ruột gào to với người ngoài cửa.

“Tốt lắm, trẫm đang chờ nàng phát tác đây! Tiếp theo là đến lượt đệ! Đệ cố gắng tức giận đi, càng tức thuốc phát tác càng nhanh!” Hoàng thượng đứng bên ngoài cười ha hả.

Giọng Hoàng thượng cứ như đi xem diễn, làm Công Tôn Lẫm tức điên rồi.

“Hoàng thượng! Đừng có ép ta!” Công Tôn Lẫm cắn răng tức giận nói.

“Chờ hai người gạo nấu thành cơm là có thể tự quan tâm nhau rồi. Sau này nếu muốn thành thân, ta có thể làm chủ hôn cho đệ!”

Công Tôn Lẫm kích động chạy tới trước cửa, điên cuồng đấm vào cửa, tức giận quát –

“Hoàng thượng! Vũ Nhi là nghĩa nữ của ta, chúng ta sao có thể ở bên nhau? Như vậy không phải giống cha mẹ ruột của ta sao, lưu lại tiếng xấu cho đứa con vô tội?”

“Hả? Ở cùng phòng với đệ không phải con gái Lý đại phu – Lý Hồng Đậu sao? Là nghĩa nữ của đệ lúc nào? Hóa ra đệ có sở thích nhận nghĩa nữ à, có một nghĩa nữ rồi giờ còn muốn nhận nữa?”

Hoàng thượng giả ngu, vẫn cười hắn.

Công Tôn Lẫm dựa vào ván cửa dùng sức thở hổn hển, cảm thấy làn da càng ngày càng nóng, từ sâu trong cơ thể cũng bắt đầu có một ngọn lửa dần dần lan ra.

“Ai, hoàng đệ, đệ vẫn khăng khăng không hiểu sao? Tiên hoàng rất yêu mẫu thân ruột của đệ. Nếu không phải tình cảm quá lớn, tiên hoàng cũng sẽ không cam chịu dùng ngôi vị hoàng đế của ông để đổi lấy cơ hội được ở cạnh mẫu thân đệ.” Hoàng thượng thở dài một hơi nói.

Công Tôn Lẫm hừ lạnh một tiếng. “Bọn họ bất chấp tất cả yêu nhau, để lại cho ta tiếng xấu muôn đời, ta không thể tán thành tình cảm đó!”

“Không phải họ liều lĩnh, họ đã phải đợi rất lâu. Đau khổ chờ đợi sau khi thái thượng hoàng băng hà, giữ đạo hiếu ba năm mới đến với nhau. Nếu họ không sinh ra trong cung nhất định sẽ là một đôi vợ chồng rất hạnh phúc. Nếu đệ may mắn thấy họ, đệ nhất định cũng sẽ thấy họ từ nhỏ vốn đã thuộc về nhau.”

Công Tôn Lẫm không nói gì, chỉ nhắm chặt mắt lại, ý thức kháng cự dần dần mơ hồ, hơn nữa ngày càng không thể khống chế khát vọng.

“Ta thấy được tình cảnh giống thế trên người đệ. Đệ và Vũ Nhi rất yêu nhau, huống hồ lại không cùng huyết thống,. Vũ Nhi còn có thể chết vì đệ, nàng trả giá bằng sinh mệnh, chẳng lẽ đệ không cảm động sao? Sao phải khổ sở tuân theo mấy thứ đạo đức luân lý kia?”

“Ta…… Không thể……”

“Hoàng đệ, nhìn trên giường xem, nàng là Lý Hồng Đậu, không phải nghĩa nữ Công Tôn Vũ của đệ. Không phải ngày ấy đệ đã hôn nàng, ôm nàng sao? Trong lòng đệ nhất định rất yêu nàng? Đệ nhẫn tâm nhìn nàng chịu khổ đằng đẵng ba canh giờ sao?”

Hoàng thượng nhẹ nhàng dụ dỗ, dùng cách vỗ về, kích thích lòng thương tiếc của hắn.

Công Tôn Lẫm không tự chủ được nhìn về phía giường. Hồng Đậu đã khó chịu cuộn người lại, kéo xiêm y của mình ra, đôi mắt nhắm chặt cũng trào ra nước mắt, không biết nên làm dịu tê ngứa đau đớn thế nào.

“Đệ phải nhớ kỹ, nàng là Lý Hồng Đậu, đã không còn là nghĩa nữ của đệ nữa, đệ có thể yêu nàng……”

Hoàng thượng không ngừng cố gắng nhẹ nhàng khuyên bảo dỗ dành hắn.

Đầu óc Công Tôn Lẫm hỗn độn, hắn bám lấy ván cửa cố sức đứng lên, thất tha thất thểu đến bên giường.

Hắn không kìm lòng được đưa tay xoa mặt nàng.

Nàng từ từ nhắm hai mắt, rên rỉ một tiếng, đôi má không ngừng cọ cọ vào lòng bàn tay hắn theo bản năng.

“Vũ Nhi…… Hồng Đậu……” Hắn đau lòng nói nhỏ.“Ta nên làm thế nào đây?”

Trong lòng hắn còn đang đau khổ đấu tranh.

Lúc này, Hồng Đậu lại theo bản năng vươn hai tay ôm chặt lấy hắn, hơn nữa đem đôi môi anh đào của mình áp lên môi hắn.

Chỉ thoáng chốc, hai thân thể nóng rực đang bị dược tính khốc chế ôm chặt lấy nhau, thỏa mãn vô cùng.

Đến nước này, lý trí của hắn cũng đã mất hết rồi, chỉ muốn dùng sức ôm chặt nàng, muốn đưa nàng vào trong máu thịt của mình, hợp lại làm một……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.