CHƯƠNG 9
Suốt một đêm cho tới hừng đông gặp toàn ác mộng, Thành Chu cuối cùng cũng có thể yên giấc, ngủ thẳng tuột tới giữa trưa.
Lúc hắn đang đứng trong nhà tắm nhìn trừng trừng cái ly súc miệng bị nứt thì nghe được tiếng người từ phòng ngủ truyền đến, đi tới thì thấy cảnh sát trẻ Nanzan ở cửa đang khom lưng nói gì đó với nhóc con.
Biết vậy hắn sẽ chẳng đời nào ló mặt ra. Thành Chu không kịp hối hận.
Vừa định quay về phòng tắm, hắn chợt nghe cảnh sát Nanzan gọi ngược lại.
“Anh Thành.”
“Có việc gì ạ?” Thành Chu đành quay đầu lại.
Nhìn kỹ, mới phát hiện có tất cả hai người đứng ngoài cửa, một người là Nanzan, người còn lại là Shumei bị kéo đi phiên dịch.
Thấy Shumei, Thành Chu nhớ đến đêm qua.
“Xin chào.” Shumei mỉm bắt chuyện với hắn.
Thành Chu vội vã đáp lễ.
“Khụ, tôi tới để nói cho anh là chúng tôi đã nhận diện được nạn nhân. Ừm… nhân tiện tôi đến dẫn con anh đi ăn hamburger ở Mac Donald như lời Suzuki đã hứa…” Nanzan đơn giản nói ra mục đích.
“Còn mì sợi nữa…” Nhóc con nhấn mạnh, sợ chú cảnh sát quên mất món kia.
Thành Chu tự hỏi vì sao hôm nay tên cảnh sát này không hung hăn cũng không tỏ thái độ với hắn… Vì sao nhỉ? Cơ mà khoan, hắn còn một việc muốn hỏi anh ta nữa.
“Con tôi? Các anh tìm được cha mẹ của nhóc con chưa?”
“Anh nói gì cơ?” Nanzan nhíu mày, “Vì sao muốn chúng tôi tìm cha mẹ nó? Anh không phải cha nó sao?”
“Gì?” Thành Chu đâm ra nghi ngờ cái lỗ tai mình. Ba ngày trời, cảnh sát bọn họ đi tìm cha mẹ thằng nhỏ, sao giờ lại bảo hắn là cha nó?
“Anh không phải đang tính vứt bỏ nó đấy chứ?” Nanzan tới gần Thành Chu, hạ giọng nói.
“Tôi van anh đó cảnh sát Nanzan, lần trước tôi đã giải thích kỹ với mọi người là tôi với thằng nhóc này không có quan hệ gì hết mà! Tôi thật tình không biết gì về nó hết! Hơn nữa nhóc con này rất kì lạ, không giống với những đứa trẻ bình thường. Tính cách kì cục, nói năng cũng không xong… Tôi nghĩ đây chính là nguyên nhân nó bị vứt bỏ đó…”
Biểu cảm chú cảnh sát dần lạnh lại.
“Tôi chưa bao giờ thấy người cha nào vô trách nhiệm như anh cả! Tại sao anh lại có thể nói những lời này trước mặt đứa nhỏ chứ? Anh có biết ở Nhật Bản bỏ rơi trẻ con là tội rất lớn không?”
“Tôi nói rồi, nó không phải con tôi! Anh nghe không hiểu sao?” Thành Chu rống.
“Thành Chu, tôi tin cảnh sát sẽ điều tra rõ chuyện này, anh đừng nóng giận. Nếu như anh cảm thấy để nhóc nhỏ đi theo không tiện thì tôi sẽ tạm thời trông coi nó cho đến khi tìm được manh mối, anh nghĩ sao?” Shumei thấy mùi thuốc súng bắt đầu dày đặc, vội vã hoà giải.
Thành Chu còn muốn nói điều gì đó, nhưng nhìn thấy Shumei thì lòng dịu xuống.
Bên cạnh đó, hắn cũng chú ý tới nhóc quỷ đang cuối đầu đứng cạnh hắn chẳng biết đang suy nghĩ cái gì.
Nó… sẽ không khóc chứ? Nhất thời, cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng, Thành Chu yên lặng.
“Mặt khác, tôi còn có một việc muốn hỏi anh.” Nanzan đổi trọng tâm câu chuyện.
“Chuyện gì?” Thành Chu hồi phục tinh thần.
“Từ một giờ tới ba giờ khuya hôm qua anh ở đâu?”
“Đêm qua?” Thành Chu bỗng dưng nghĩ, có khi nào đã xảy ra chuyện gì đó không hay.
Nanzan và Shumei cùng nhìn hắn.
“À, tối hôm qua tôi ở trong phòng xem TV, chờ nhóc con trở về để cho nó ăn rồi ngủ…”
“Anh có đi ra ngoài không?”
Thành Chu nhìn sang nhóc con, gãi gãi đầu rồi mỉm cười: “Nhóc con ra ngòai chơi, không chịu trở về, cho nên tôi đi tìm, sau đó gặp nó ở cổng biệt thự, rồi quay về…”
Ánh mắt của Shumei bỗng thay đổi.
“A? Vậy anh có thấy gì không?” Nanzan hỏi tiếp.
Thành Chu nhìn thoáng qua Shumei, Shumei tránh đi ánh nhìn của hắn.
Nói hay là không? Thành Chu do dự.
“E hèm, anh Thành, tôi nghĩ anh không cần giấu cảnh sát Nanzan đâu.” Shumei dùng tiếng Trung nói với hắn.
“Cho dù tôi nói là tôi thấy cậu cãi nhau với với một người đàn ông trên ba mươi?” Thành Chu bất an cười hỏi.
“Vậy anh có thấy tôi trở về không?” Shumei bỗng nhiên căng thẳng hỏi.
Thành Chu gật đầu.
Cảm kích nhìn hắn cười cười, Shumei quay đầu nói cho Nanzan phát hiện của Thành Chu.
Trong lúc đó, Thành Chu thấy nhóc con vẫn đang cuối đầu, không hề có chút kiêu ngạo như mấy bữa giờ, định vươn tay xoa đầu nó, nhưng được giữa đường thì rụt trở về.
Hỏi thêm Thành Chu mấy vấn đề nữa, Nanzan cùng Shumeimở miệng cáo từ.
Shumei nhìn về phía nhóc con rồi nói với Thành Chu: “Vậy hãy để nó ở chỗ tôi.” Thành Chu trong lòng cảm kích cực kì, đang chuẩn bị gật đầu đồng ý.
“Hu hu… không ai thương con hết… Hu hu hu…” Tiếng khóc non nớt đầy thương tâm vang lên khắp phòng.
Ba người lớn không hẹn mà hướng mắt về thằng nhỏ đang dụi mắt khóc lóc thảm thiết.
“Mẹ không muốn con… , ba cũng không muốn con… con là đứa không ai thương hết… oa oa oa…”. Nhóc con vừa khóc vừa chạy ra cửa.
Thành Chu liền cảm nhận được hai luồng gì đó bắn tới phía sau.
Không cần phải nói, nhất định là Nanzan đang trừng hắn.
Thở dài bất đắc dĩ, hắn đành đuổi theo nhóc con.
“Được rồi, đừng khóc mà. Nhóc vừa nói tới mẹ nhóc, vậy nhóc biết mẹ nhóc ở đâu không?” Anh nhà tận lực bình tĩnh mà ôn nhu hỏi.
Vừa nghe Thành Chu hỏi, nhóc con càng khóc lớn.
“Oa a ──!”
“Bạn nhỏ à, nhóc đừng khóc, ngoan, nói anh nghe, mẹ nhóc đang ở nơi nào thế?” Shumei ngồi xổm xuống, an ủi nó.
“Mẹ… Mẹ… Ở trên thiên đường…” Nhóc con thút thít.
A! Ba đại nhân tôi nhìn anh anh nhìn tôi, đôi mắt thoáng trào dâng niềm thương cảm cho số phận thằng nhỏ.
“Vậy giờ nhóc tạm thời ở với anh nhá?” Shumei càng thêm dịu dàng.
“Oa oa oa…” Nhóc con cũng không phản đối, chỉ tiếp tục khóc.
“Vậy ba nhóc đâu? Ý anh là hỏi ba thật của nhóc í?” Thành Chu mang vẻ mặt chờ mong, cũng ngồi xổm xuống.
Thằng nhỏ ngẩng đầu, dùng một loại ánh mắt u ám cùng nước mắt nước mũi ròng ròng mà trừng hắn.
Anh nhà run lẩy bẩy.
“Bạn nhỏ à, nói chú cảnh sát nghe đi, nhóc với mẹ nhóc sống ở đâu vậy?” Nhóc con không trả lời, chỉ khóc, khóc đến nỗi Shumei với Nanzan đều nhìn về phía Thành Chu.
Bất đắc dĩ, hơi thở dài, Thành Chu ôm thằng nhỏ vào trong lòng. Hắn tự nhủ, trong khoảng thời gian vật vã ở Nhật Bản này, hắn tạm thời phải gánh thêm trách nhiệm làm cha nữa.
Nhóc con ôm lấy Thành Chu, khóc lớn.
“Ba ba ──!” Kết cục đã định.
Thành Chu nhìn Nanzan mà mặt cũng muốn khóc.
Đáng tiếc tất cả mọi người không hề chú ý đến nụ cười đắc ý kèm theo giễu cợt của cái mặt nho nhỏ đang chôn ở trong lòng Thành Chu.
Sau đó, hai người kia ra về, rồi tới buổi chiều, khi hắn xem TV mới biết được lý do vì sao trưa đó Nanzan lại tới chỗ hắn.
Đoán mò qua phụ đề trên màn hình, hắn đại khái biết được rằng đã xảy ra thêm một vụ án mạng nữa. Người ta phát hiện một thi thể được cho là bị thú hoang tấn công trong một chuyến cáp treo trên núi. Căn cứ vào giấy tờ tuỳ thân, cảnh sát xác định đó là một người đàn ông ba mươi tuổi, làm nghề thám tử tư.
“Chúng ta đi xem được không?” Nhóc con ghé vào bên người hắn, ngẩng đầu hỏi.
“Chỗ đó có gì đẹp mà xem? Không đi.” Thành Chu rùng mình.
Hắn chợt nghĩ thứ có đôi mắt đỏ phát sáng hẳn là có liên quan đến vụ án mạng này… Có khi nào vụ giết người trước cũng là do vật đó gây ra không…
“Đi đi, đi đi mà…” Nhóc con không chịu nghe lời.
“Anh mày nói không đi là không đi!” Thành Chu cứng rắn lên tiếng.
“Hu hu…” Thằng nhỏ nhìn nhìn hắn, bắt đầu giở trò mếu máo.
Đối mặt với cái mũi đỏ đỏ hồng hồng kia, lại sợ bị nước mắt tập kích lần nữa, hắn đành vùng vẫy mà rời xa tấm chăn bông.
“Xem tí thôi, xem xong sẽ quay về liền!” Nhóc nhỏ cười toe.
Thiệt tình! Hiện trường giết người có gì đẹp đâu chứ!
Giống như trên đài đã nói, một đám người đang tụ tập trong nhà cáp treo trên ngọn núi cách đó không xa, có cảnh sát, có nhà báo, cũng có cái thể loại tò mò đến xem cho vui.
Cảnh sát dường như đang nghĩ cách sơ tán du khách. Đứng bên ngoài băng giấy niêm phong có lẽ là chủ nhà trọ hay biệt thự gì đó với vẻ mặt u sầu.
Bây giờ là đầu tháng mười một, là thời điểm đẹp nhất để ngắm lá đỏ, nói cách khác, đây là thời điểm thu hút một số lượng lớn khác du lịch. Nhưng vào lúc này lại liên tục xảy án giết người trên núi, lại thêm những tin tức cập nhật nóng nổi do truyền thông đưa tới, không cần phải nói, năm nay núi Ngự Nhạc sẽ đón một mùa đông tàn khốc hơn bao giờ hết.
Nhóc nhỏ kéo Thành Chu chen vào giữa đoàn người đang đứng xem náo nhiệt..
Ngay sau khi len vào, Thành Chu cảm giác trên tay trống không, thằng nhỏ đã bỏ lại hắn một mình mà chen lên trước.
Hắn bực mình vừa xin lỗi vừa len lỏi qua đám đông đang chen lấn.
“Biết gì chưa, khối đá bị niêm phong trước cái cây thần trên núi đã biến mất rồi.”
“Đá bị niêm phong của cây thần ư? Bác đang nói tới cái khối đá theo lời người xưa đã xuất hiện từ trước lúc lập cái miếu Utaki trên núi ấy ạ?”
“Đúng vậy. Lúc anh đi Tokyo mấy ngày nay thì nó bị mất đó.” Bà lão nào đó thở dài.
“Ai lại có thể đụng vào khối đá ấy chứ? Chẳng phải người dân trên núi đều nói rằng không được đụng vào nó sao? ” Người đàn ông trung niên mặc đồ Tây thấp giọng nói, “Có khi nào là do mấy đứa nhóc không hiểu chuyện hoặc du khách không nhỉ?”
“Anh là chủ của ngôi miếu thờ đó, hẳn phải biết hai khả năng xảy xa khi chạm vào khối đá ấy chứ? Nếu không phải người ta cố ý phá hư, như vậy thì…”
“Ý bác là…”
Bà lão gật đầu.
“Dù sao cũng đã xưa lắm rồi, cũng không ai biết khối đá đó tồn tại đã bao nhiêu năm, cũng như chẳng ai biết được hòn đá đó là hòn nào cả. Nếu nghĩ đến mặt tốt, có lẽ năng lượng bị niêm phong trên tảng đá đã bị biến mất, chỗ khối đá cũng hoá thành cát bụi tan vào trần thế. Nếu nghĩ đến mặt xấu…” Gương mặt bà lão trở nên u sầu làm các nếp nhăn càng hằn sâu hơn.
“Người có khả năng di chuyển khối đá, huỷ nó và giải được dấu ấn niêm phong, mặc kệ là ai, thì cũng có một sức mạnh thật lớn. Nếu kết hợp cả hai đều trên, nếu nghĩ đến mặt xấu, nếu người này có ý đồ đen tối, muốn dùng sức mạnh đó làm điều ác… thì thế giới này sắp gặp phải hoạ lớn rồi!” Người đàn ông được gọi là chủ miếu thờ nói, trên tay còn đang xách hành lý.
Lau mồ hôi lạnh tuôn trên trán, người đó tiếp tục: “Để cháu lén điều tra xem có biết thêm được điều gì không. Bác Origawa, chúng ta có thể mời cây thần hiển linh được không nhỉ?”
Lúc này, Thành Chu lên tiếng xin đường, băng qua khoảng trống giữa hai người.
Bà lão tên Origawa ngẩng đầu nhìn hắn.
“Thanh niên này…”
“Thanh niên này sao ạ? Xem chừng không phải người ở đây, là du khách sao?”
“Có một người Trung Quốc qua đêm dưới khu miếu thờ, ngày khối đá bị niêm phong mất cũng là ngày anh ta có mặt. Hình như chính là người này.” Hai người cùng nhau ngẩng đầu nhìn về bóng lưng Thành Chu.
Còn Thành Chu thì thật vất vả mới vượt lên được đám người đứng trước mặt, đảo mắt liền thấy nhóc nhỏ thừa dịp cảnh sát vô ý đang tiến qua lớp giấy niêm phong hiện trường.
Ơ? Đó là… Người đàn ông cãi nhau với Shumei đêm qua.
Sao hắn cũng có mặt ở đây? Đã vậy còn đứng trong chỗ niêm phong.
Hắn còn tưởng người bị chết được phát hiện hôm nay là anh ta nữa. Thì ra anh ta còn sống… Thành Chu để ý thấy người kia đang dùng một cặp mắt đầy kinh hoàng nhìn chăm chú vào một nơi. Nhìn gì ấy nhỉ? Hắn cũng hướng đường nhìn về phía đó.
“Ê! Quay lại đây coi!” Hắn đảo mắt thì bắt gặp nhóc nhỏ đang ngồi xổm trước đường phấn vẽ hình người.
Cảnh sát bị tiếng kêu hắn làm cho chú ý, vừa quay đầu thì thấy nhóc nhỏ ngồi trên hiện trường án mạng, tay đang bốc bốc cái gì đó trên mặt đất.
“Ê! Bạn nhỏ, không được chơi ở đây!” Người cảnh sát phát hiện ra thằng nhỏ liền chạy đến ôm nó đi.
Nhóc con không khóc cũng không nháo, cười hì hì để cho cảnh sát đem nó tới chỗ Thành Chu.
“Đây là con của anh hả? Làm ơn trông coi nó giùm, đừng để nó chạy lung tung, nguy hiểm lắm!” Cảnh sát trẻ tuổi trách cứ hắn.
Hiểu được mấy thứ cảnh sát nói cũng không phải cái gì dễ nghe, hắn xấu hổ đích cười cười, đưa tay đỡ lấy nhóc nhỏ.
“Không được chạy lung tung, biết chưa?” Thành Chu ra vẻ người lớn chững chạc, nho nhỏ lên giọng dạy dỗ thằng nhóc.
Nhóc con nhìn bàn tay nhỏ của mình mà hì hì cười, có vẻ như không nghe thấy lời hắn nói.
Lắc đầu, hắn bế nhóc nhỏ chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, hắn nhìn lại hiện trường lần cuối, người đàn ông kia đã không còn ở đó nữa, chỉ còn đám cảnh sát và người giám định đang bận rộn.
Kỳ lạ thật… Thành Chu ôm nhóc con cùng một bụng đầy thắc mắc rời khỏi nơi đó.
“Nhóc mày ăn cái gì thế?” Trên đường về biệt thự, Thành Chu tò mò hỏi.
Cục nhỏ kia vừa nhét gì đó vào miệng, biểu cảm coi bộ rất là thoả mãn.
“Không nói đâu!” Nhóc nhỏ trả lời thẳng thắn.
“Không phải ăn cái cục gì trên đất ấy chứ?” Thành Chu nghĩ đến cái thứ thằng nhóc nhặt lên ở hiện trường giết người.
“Hừ!” Thằng nhỏ kiêu ngạo không thèm trả lời.
Thở dài, nghĩ thầm thằng nhóc già đầu rồi mà chẳng sợ bẩn, cái gì lụm được trên đất cũng ăn hết. Hắn đã từng tận mắt thấy mấy đứa nhỏ họ hàng thân thích của hắn hay trèo lên bàn lấy tàn thuốc khói bụi mà cho vào miệng. (Thằng nhỏ nó ăn linh hồn của cái chú thám tử mới chết đó ạ XD )
“Để tôi xuống!” Nhóc con lên tiếng.
Thành Chu đang ước ao được quẳng thằng nhỏ đi, nghe thế liền mừng húm, thả nó xuống ngay.
Nhóc con vừa chạm chân tới đất là phóng ngay vào lối rẽ cách đó không xa.
“Thằng quỷ! Đứng lại đó cho tao!” Anh nhà chưa kịp thở lấy hơi đã phải cắm đầu chạy theo.
Càng chạy, hắn phát hiện con đường này càng quen mắt.
Cho đến khi một cái thềm đá thật dài xuất hiện ở trước mặt thì hắn mới nhớ ra đây là nơi hắn đã đi qua vào cái đêm đầu tiên đặt chân tới Nhật Bản.
“Đừng chạy! Coi chừng té bây giờ!” Mắt thấy nhóc con bò thật nhanh lên trên thềm đá, hắn cũng phải cố sức bò theo đề phòng trường hợp thằng nhóc bị ngã.
“Mày mày mày… !” Thành Chu chỉ chỉ nhóc nhỏ, miệng nói không ra lời, bởi vì khi hắn vừa leo đến đỉnh thì thấy thằng nhỏ đang đứng trong miếu thờ trước mặt và đang… tè.
“Nhóc mày muốn đi tè sao không kiếm chỗ khác mà vào đây hả?” May là ngày hôm nay có sự cố ở nhà cáp treo nên chẳng ai lên núi Ontake này, bằng không để cho người ta thấy cảnh này thì còn ra thể thống gì nữa? Đến lúc đó người bị quở trách không phải nhóc con mà trăm phần trăm sẽ là người cha oan uổng hắn đây! Mà cho dù như vậy…
“Nè nè! Làm cái gì vậy?” Hắn vội vã xông lên ngăn thằng nhỏ lại.
Nhóc quỷ trèo lên bàn thờ bên trong miếu mà đá vào bài vị nhà người ta, vừa đá vừa chửi cái gì đó.
Cũng may anh nhà nghe không hiểu, chứ không hắn nhất định sẽ bị đám từ ngữ bậy bạ của thằng nhỏ dọa ngất đi cho mà xem.
Cũng may ông Trời phù hộ không ai trông coi nơi này, Thành Chu vừa mạnh bạo lôi đầu nhóc nhỏ ra vừa niệm A di đà phật.
“Buông ra! Tôi phải chém hắn, cho hắn hồn bay phách tán luôn! Chỉ là cái cây thành tinh nho nhỏ thôi mà dám phá hư chuyện tốt! A a a! Không được tha cho nó!” Nhóc con dùng ngôn ngữ Thành Chu không hiểu mà chửi loạn. Đến khi hắn đem nó ra khỏi miếu thờ nhỏ kia, cái miếu đã bị phá hỏng hết một nửa.
Đi qua hai tượng hai con chó đá, nó còn hung hăn tặng chúng hai cước.
Lạ thật… Thành Chu nhìn hai bức tượng, nghĩ hai con chó đá vốn rất vô cảm mà sao hôm nay lại có dáng vẻ như đang rụt cổ vậy.
Ha hả, ảo giác.
Nhất định là ảo giác! Tượng đá là tượng đá, làm sao có biểu cảm như vậy được.
====================================