Hồng Diệp

Chương 2: Chương 2




CHƯƠNG 1

Thành Chu chưa bao giờ biết được mình sẽ may mắn như thế! Hắn chỉ sau ba năm làm việc đã được phái sang nước ngoài công tác! Hơn nữa nơi hắn đến không phải là vùng Trung Đông chiến tranh triền miên, cũng không phải rừng rậm Phi Châu mãnh thú độc xà, lại càng không phải mấy đất nước tí teo vô danh trên bản đồ, mà là… cái kia….. Nhật Bản đó nha.

Đúng vậy, chính tại trung tâm Tô-ki-ô của Nhật Bản! Thành Chu móc ra khăn tay chấm chấm khóe mắt.

E hèm, các bạn cho rằng cái người Thành Chu này là kỳ quái, không phải chỉ là làm một cái công tác nho nhỏ ở Nhật Bản mà lại kích động như thế đúng không? Ai~ bạn không biết đâu.

Nói cho mà nghe… Đầu tiên xin các bạn loại trừ hoàn cảnh gia đình này nọ của Thành Chu, thứ nhì xin loại trừ giả thuyết về việc hắn có quan hệ với giới thượng lưu Nhật Bản, lại lần nữa, xin loại trừ khả năng Thành Chu muốn mượn cơ hội này mà bay ra biên giới.

Cuối cùng, chỉ còn lại một nguyên nhân… Mà tôi thì nghĩ các bạn có thể đã hiểu rõ rồi, vậy nên tôi đây sẽ không tốn công giải thích làm gì. (ờ, theo Cá nghĩ thì đó là duyên phận của các nhân vật chính trong đam mỹ á mà ^^ )

Sửa lại cà- vạt, Thành Chu nhìn đống hồ sơ trùng trùng điệp điệp trước mắt mà cảm giác không ít áp lực trên vai.

Nếu như… Ta là nói nếu như…

Nếu như lần này ta không làm tốt công việc Quản lí giao cho, nếu như ta làm gì thất lễ với cộng sự tại công ty bên Nhật, nếu như trong lúc họp ta đột nhiên căng thẳng nói không ra lời, nếu như ta khi đã lên máy bay mới phát hiện mình mang không đủ tư liệu hồ sơ này nọ, nếu như… Nếu như máy bay hạ cánh mà không ai tới đón ta thì sao? Nếu như ta đột nhiên quên cách nói tiếng Nhật thì sao? Nếu như ta đánh mất hộ chiếu thì sao? Nếu như ta ngủ quên ở khách sạn thì sao? Nếu như ta không ăn sushi được rồi ngộ độc thì sao? Nếu như cảnh sát ở sân bay phát hiện bột giặt của ta là loại phấn bột gì đó liên quan tới bạch phiến thì sao? Nếu như… nếu như máy bay rủi ro… Mồ hôi lạnh ròng ròng chảy từ thái dương xuống dưới cổ…

“Ê, lão Thành, nghe nói lần này cậu phải đi công tác ở Nhật Bản hả? Sướng nha! Chúng tôi làm việc nhiều năm nay cũng muốn đắc đạo thăng thiên như cậu nha!” Vương Côn Lượng phòng Thương mại đi tới cố sức chụp vai hắn mà lớn tiếng nói.

Ta không phải lão… .

Ta mới hai mươi sáu à!

“Ha hả, nào có chuyện. Chỉ là công tác mà thôi, cũng trong vòng một tuần hà, rất mau trở về thôi. Hơn nữa nghe Quản lí nói lần này nội dung công việc tương đối giản đơn, là ai cũng có thể làm được.” Thành Chu ngẩng đầu cười ứng phó.

“Điều này cũng đúng. Việc khó cũng sẽ không cho cậu đi, chứ không đổ bể thì tính sao giờ? Cậu nói đúng không?” Vương Côn Lượng gật đầu.

“Đúng vậy… Ha hả” Thành Chu gãi đầu cười ngốc.

“Được rồi, Vương Côn Lượng! Anh đừng lúc nào cũng đả kích Thành Chu có được hay không! Thành Chu vốn không mấy tự tin, anh mà chọc cậu ấy, đến lúc đó cậu ta hoảng hốt, chuyện đơn giản cũng có thể làm hư cho coi! Thành Chu, cậu đừng nghe hắn nói, tôi hỏi cậu, Quản lí bảo cậu chuẩn bị tư liệu cậu chuẩn bị tốt không chưa? Đã đem mấy thứ trọng yếu gì đó đốt thành CD chưa? Nhật ngữ luyện tới đâu rồi? Đã đổi sang tiền Nhật chưa?” Người có thể dũng cảm chỉ trích Vương Côn Lượng đại khái cũng chỉ có Trần Nghiên.

Đại đa số người trong công ty đều rất thích Trần Nghiên, nhưng Thành Chu đã chịu không nổi cô ta.

Hắn biết cô đều là xuất phát từ lòng hảo tâm mới vì hắn mà nói, nhưng thường thường đều là lửa đổ thêm dầu làm trở ngại chứ không giúp được gì.

Cho nên Thành Chu thực sự cực kì cực kì mong muốn mình có thể thay đổi nơi làm việc, chỉ cần có thể cách Trần Nghiên cùng cái lỗ tai thích quản chuyện người khác của cô xa xa một chút, ở đâu hắn cũng nguyện ý.

Vấn đề là vị trí tốt nhất của phòng Thương mại bên cạnh cánh cửa thủy tinh kia đã khắc lên tên hắn Thành Chu, mặc kệ hắn đã vào công ty được ba năm, mặc kệ hắn nói bóng gió với Quản lý về việc đổi vị trí không dưới trăm lần! Ba năm, kiên cường bất động, hắn cứ thế mà vẫn không thể tiến nửa bước vào vị trí phía trong kia!

“Thành Chu, Trần Nghiên hỏi cậu thì cậu trả lời đi chứ!” Vương Côn Lượng trừng hắn.

“Ấy, xin lỗi, tôi đang suy nghĩ ta đã chuẩn bị tư liệu tốt chưa…”

“Tôi thấy cậu tốt nhất là đem cho Quản lí xác định một lại lần nữa, miễn cho đến lúc đó cái gì cũng hư hết!” Trần đại cô nương không hề cảm kích, tặng cho Vương đại tiên sinh một cái nhìn khinh bỉ.

“Ây, tôi biết rồi… Cơ mà chút nữa đi kiểm tra cũng không sao.”

“Tốt hơn hết là đi cậu nên đi bây giờ đi, bằng không chút nữa nhiều chuyện dồn dập vào khiến cậu quên hết.”

“Ây ây, được rồi… Tôi đi liền.” Ngẫm lại cũng có lý, trời biết hắn thế nào cũng để cho công việc chất đống.

Rõ ràng nghề nghiệp của hắn cũng không đến mức khó khăn, nhưng không biết vì sao mỗi ngày hắn đều làm đến choáng váng đầu óc! Vội vàng đứng lên, đột nhiên nghĩ hẳn là nên đem bản ghi chép kiểm tra lần nữa, hắn nhớ kỹ Trần Nghiên đã cảnh cáo hắn nên sắp xếp trật tự mớ bộn bề nọ hàng ngàn lần rồi.

Vở, vở, tao nhớ kỹ đã đặt mày vào ngăn kéo thứ hai ở bên trái mà… Uầy, sai rồi, là ngăn giữa chứ, mấy thứ trọng yếu thường dùng gì đó đều ở chỗ này, bản ghi chép công việc cũng có thể ở nơi này thôi.

Cạch cạch! Cốp!

“A… Đau~~~~!” Vội vội vàng vàng, tay trái đóng ngăn kéo bên trái, tay phải thì mở ngăn chính giữa, kết quả tránh được cái này nhưng không né được cái kia.

Dùng lực quá lớn, cạnh ngăn kéo trực tiếp đập lên các ngón tay trái.

Đau muốn chết luôn, Thành Chu nhăn mặt cắn răng mà khom người ôm lấy cánh tay.

“Ha ha! Lão Thành à, cậu hoảng cái gì thế? Có ai thúc giục cậu đâu! Đồ gà mờ!” Vương Côn Lượng vui sướng, thô bỉ liếc xéo Trần Nghiên.

Cũng may lúc này cả phòng Thương mại bị động tác của Thành Chu thu hút mà hỉ hả cười một trận, Trần Nghiên, Diệc Kinh lắc đầu thở dài không biết là nên chọc hay nên cười, cũng không để ý Vương Côn Lượng đang nói cái gì.

Huống hồ lúc này kẻ muốn đùa giỡn Thành Chu cũng không chỉ có một mình Vương Côn Lượng.

Theo Quản lí phòng làm việc đi ra, Thành Chu cứng nhắc mà khom khom người.

Không lẽ việc nhỏ như vậy mà ta cũng không làm cho ra hồn sao?

Ít ra dù sao thì Quản lí cũng đã đề nghị ta ra ngoại quốc công tác, mặc kệ đó có là chuyện hạt vừng hạt mè vặt vãnh ai cũng làm được đi chăng nữa.

Ít ra! Ít ra dù sao cũng chính là ta Thành Chu chứ không phải tên đầu trâu mặt ngựa nào trong công ty làm việc này.

Điểm ấy có thể chứng minh ta trong mắt Quản lí vẫn còn có giá trị, được đãi ngộ như vầy chắc do bản thân cũng đã cống hiến không ít cho sự nghiệp phát triển của công ty nha! Ha hả.

Thật tốt quá! Lần này đi công tác ta nhất định phải cố gắng biểu hiện mới được! Dù sao cũng muốn được Quản lí nhìn với cặp mắt khác xưa.

Nếu như có thể nhờ Nhật Bản bên kia fax cho Quản lí vài câu biểu dương ta… Ha ha ha… ha ha ha ! Ta Thành Chu cuối cùng cũng có ngày toả sáng! Hề hề! Ừ, buổi chiều tan tầm ngày mai trước lúc lên máy bay phải về nhà chuẩn bị cho tốt thiệt là tốt mới được.

Không biết Chủ quản có đồng ý cho ta hôm nay về nhà sớm một chút được không nhỉ? Không biết Nhật Bản lạnh hay không, có cần mang theo áo len hay không? Í, còn chưa nói với mẹ sẽ đi Nhật bản công tác nữa! Thảm rồi! Này là chết chắc rồi… ! Vừa nghĩ sẽ để cho mẹ biết được tình hình này… Nuốt nước bọt, lông mi trên mặt Thành Chu cùng bờ vai của hắn nhanh chóng xụi lơ.

“Nghe nói anh lần này cho Thành Chu tham gia hội nghị thường quý Á Châu ở Tô-ki-ô?” Nhân vật số một của Bộ tổng phụ trách Đối ngoại mậu dịch lầu 6 – Vạn Duy Đức – đẩy mạnh cánh cửa phòng làm việc của Quản lí thị trường.

“Đúng vậy, có chuyện gì sao?” Người đàn ông đeo kính, tuổi hơn ba mươi, mang trên người một vẻ giỏi giang tháo vát mỉm cười nói.

“Anh không cảm thấy cái này hơi quá sức với hắn sao?” Vạn Duy Đức tiện tay đóng cửa phía sau, chậm rãi hỏi.

“Phải không?” Người kia giảo hoạt cười.

“Anh có nói với hắn người chủ trì lần này của hội nghị thường quý Á Châu là ai, cùng với mục đích chủ yếu hội nghị là gì chưa?”

“Đương nhiên nói nha.”

“Nói? Chỉ là nói? Không giải thích?”

“Cần sao?”

Vương Duy Đức cười khổ, “Trương Hoàn, anh đối đãi như vậy với nhân viên mà không sợ hắn trở về viết đơn xin từ chức sao?”

“Thành Chu? Cậu yên tâm đi, mặc dù công ty chúng ta 99% là mặc kệ đơn từ chức của mọi người, Thành Chu cũng sẽ không chủ động viết đơn từ chức đâu.” Trương Hoàn dời mắt xuống màn hình máy vi tính, cười cợt trù tính: “Huống hồ dù cho Thành Chu hắn có từ chức đi nữa thì đối với công ty cũng chẳng phải là tổn thất gì. Cái loại người này công ty nào mà chả có.”

“Hy vọng giống lời anh nói.”

“Tôi không muốn người còn có chút tác dụng như hắn phải trôi đi mất, nhưng mà, cậu biết hiện tại tại tài năng trong công ty chỉ mới ba năm đã kiếm được không ít tiền lương nhưng cũng nhận không ít câu oán hận thật sự là có thể đếm được trên đầu ngón tay nha.

Nè, mặt khác, đừng quên gọi điện thoại qua Nhật Bản bên kia đáp rằng tôi năm nay đi nghỉ ở Tây Tạng, căn bản sẽ không liên lạc được nhé. Cảm tạ!”

“Miễn cảm ơn đi, lần sau nhớ trả ơn là được. Anh lần này cũng không chịu nói về những rủi ro có thể gặp phải cho hắn.”

“Vậy cậu cùng đi với hắn đi? Giờ tôi có thể cho cậu vé máy bay khoang hạng nhất đó.” Trương Hoàn nhún nhún vai, có tát vào mồm gã cũng sẽ không mắc gì phải tự đi tìm khổ.

Trong đầu gã lúc này đều đang nghĩ tới mọi biện pháp tránh né, vì sao gã phải chạy đi chịu tội thay tên kia chứ? Vì mục đích rèn luyện thân thể cùng tinh thần của nhân viên trong công ty nên hội nghị cử hành ở tít trong núi, phải tự lực cánh sinh mấy vụ ăn uống, sáng sớm phải ngóc đầu dậy, lại không được ra ngoài chơi, không có liên hoan, không có mua sắm, thậm chí không có hội hè rượu bia chè chén! Con mẹ nó, có thấy nhân viên trong công ty chính là lính không? Có thì phải xài chứ! Nghĩ cũng không dám nghĩ tới lượt mình. Mà thấy nội dung hội nghị lần này như vậy cũng đủ biết người chủ trì hội nghị là ai rồi! ── Gawakyo Wasai, cái tên chủ nghĩa quân phiệt siêu cấp biến thái! Có thể chịu được người này cùng hội nghị này… à mà dù cho chịu không nổi cũng sẽ không từ chức, xét từ trên xuống dưới toàn bộ công ty cũng chỉ có một kẻ có tính tình tốt, chịu được mệt nhọc, chính là Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc siêu cấp ngốc nghếch, Thành Chu đại ca nhà mình mà thôi.

Bằng không sao gã dám đem một nhân viên phổ thông đi Nhật Bản làm đại biểu cho hội nghị thường quý Á Châu? Dù có cho tiền cũng sẽ không tìm đến cái tên dở hơi Thành Chu kia đi!

================================

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.