CHƯƠNG 3
Hô ── hô ── Gió khuya lạnh lẽo đến từ ngọn núi phía xa như cười nhạo sự dũng cảm của Thành Chu mà liên tục đảo quanh người hắn trêu chọc, mồ hôi trên người Thành Chu cứ thế bị thổi khô hết.
Lạnh quá đi… Dựng thẳng cổ áo lên với nỗ lực chống lại cái rét buốt từ đợt gió núi của con trăng ngày mười, Thành Chu ngước nhìn trời sao rải rác trong khe núi như những ngọn đèn nhỏ, nhớ lại lúc xem bản đồ xóm núi ở nhà ga, tìm kiếm tăm hơi của biệt thự Yama Ongaky trong bóng tối.
Không biết bọn họ có nghĩ về ta không? Còn nữa, vì sao hôm nay không ai tới đón ta? Là ta đến trễ quá nên mọi người về hết rồi, hay bọn họ căn bản vẫn chưa tới? Hội nghị thường quý năm rồi cũng họp ở trong núi như thế này sao?
Ta cho rằng Tô-ki-ô là một đô thị phồn hoa, không nghĩ nó cũng nhiều tỉnh, nhiều thôn làng như Trung Quốc.
Ta cho rằng hội nghị lần này sẽ tổ chức tại một khách sạn bốn sao hào nhoáng nào đó, không nghĩ tới sẽ chui rúc trong núi mà hội họp.
… Không biết tại sao, khuôn mặt anh tuấn được người người khen ngợi của Quản lý Trươn lại xuất hiện trong đầu…
Hiện tại ngẫm lại, Quản lí lúc nói chuyện với hắn đều làm ra một bộ dáng tương thân tương ái, rất thiện lương, rất ân cần, nhưng thực sự cũng rất… khả nghi.
Từ lúc nào gã lại mỉm cười cùng hắn? Từ lúc nào dùng thái độ khoan dung độ lượng mà nói chuyện với hắn? Từ lúc nào chuyện tốt như đi công tác nước ngoài lại tới phiên Thành Chu hắn? Hơn nữa, lần này hắn đi Nhật Bản, người trong công ty không một ai dám mở miệng châm chọc hắn câu nào cả.
Tuy rằng cũng có Vương Côn Lượng kia, nhưng nhìn sao vẫn thấy vài phần bất thường.
Lẽ nào… Không! Sẽ không như thế mà! Ngẫm lại xem, công ty mua cho ta vé máy bay hạng Thương mại, sao thấy giống như bọn họ cố ý chỉnh ta nha? Nhưng mà chỉnh ta cũng không cần đưa ta đến Nhật bản, lại còn bỏ ra nhiều tiền nữa? Đúng! Chắc chắn là không phải rồi! Nhất định là do ta quá mệt mỏi nên đâm ra nghĩ vẩn thế thôi.
Nói không chừng hội nghị thường quý lúc trước cũng giống thế này.
Nói không chừng Quản lí thấy biểu hiện tốt lúc trước của ta, quyết định bắt đầu biệt đãi ta.
Nói không chừng Vương Côn Lượng ngày đó thực sự ghen tị với ta, nhưng không muốn thể hiện nhiều ra trước mặt Trần Nghiên mà thôi.
Đúng vậy! Đại hội lần này ta nhất định phải cố gắng biểu hiện mới được! Nhất định phải tạo ấn tượng đẹp với toàn thể nhân viên trong công ty và cả chủ sự người Nhật kia mới được! Với tài năng của ta thì sau này sẽ thăng chức rất nhanh cho coi… Chờ một chút! Không biết có khi nào ta đến trễ gây ấn tượng xấu cho họ không nhỉ? Nếu như ta nói với họ ta không tìm ra được địa điểm hội nghị, có khi nào họ sẽ cho rằng ta thấp kém không? Nếu như họ phản ánh chuyện này với công ty ta thì sao? Có khi nào ta làm vấy bẩn thanh danh của Bộ phận chiến lược Kinh doanh đệ nhất Trung Quốc không? Biết giải thích làm sao khi đến đây lúc nửa đêm? Một trận gió lạnh lùa qua trước mặt.
Thành Chu rùng mình một cái.
Ngẩng đầu, nhìn cảnh sắc trước mặt, sửng sốt.
Quay đầu lại nhìn lại… Ta có đi nhầm không vậy? Đường đến trang viên Yama Ongaky hình như là rẽ trái tại con đường thứ hai sau ngã ba.
Cái làm Thành Chu do dự chính là cách ngã ba khoảng trăm mét có một cái bảng như ẩn như hiện đập vào mắt hắn.
Hay là qua đó xem thử, có khi đó là cột mốc chỉ đường không chừng.
Buông vali xuống, Thành Chu bước nhanh đến.
“Ờ….Không có đường lên núi.” Là ý gì? Là nói đi chút nữa sẽ không còn đường đi nữa á? Thành Chu đoán.
Sau đó hắn thấy bên trái bảng hiệu là một con đường nhỏ không rộng không hẹp, gần như song song.
Thì ra là thế! Chắc đây là con đường thứ hai, còn kia là con đường đầu tiên nhỉ?
Hơn nữa trước mặt còn có một ngã rẽ.
Không sai! Đúng là vậy rồi! Nếu như bản đồ không chỉ sai thì từ ngã rẽ này đi thêm bốn mươi phút nữa là tới thôn rồi.
Tốt! Thở ra một hơi. Ngẫm lại xem, chỉ còn bốn mươi phút nữa thôi là ta đã có thể thoải mái nghỉ ngơi rồi! Nghĩ tới đây, Thành Chu không hề do dự, tiếp tục kéo chiếc vali rẽ vào con đường nhỏ.
Ây, trước tiên phải ăn cái gì đó mới được.
Đói quá! Aisss…. sớm biết khổ cực như vậy đã không đáp ứng Quản lí tới tham gia cái hội nghị này rồi.
Nhưng mà, đây có thể là cơ hội của ta không chừng.
Nếu như hội nghị lần này khiến bà con cô bác hài lòng, tạo ấn tượng tốt với các đại biểu công ty, thì khi quay về nếu không được tăng lương thì cuối năm vẫn được tặng tiền thưởngchứ nhỉ? Trong lúc miên man suy nghĩ, Thành Chu không hề chú ý tới việc hắn đã đi trong bao lâu, chỉ cảm thấy hai cánh tay vừa mỏi vừa đau, cho dù đổi tay bao nhiêu lần, rương hành lý vẫn nặng trịch như vậy.
Chết tiệt! Tại sao lại đem theo nhiều đồ đạc đến như vậy chứ! Nặng chết mợ luôn!
Đùng! Cái rương hành lý va phải hòn đá ven đường.
Đậu xanh rau má! Thằng trẻ trâu nào lại vứt tảng đá ngay giữa đường thế này! Bệnh hoạn vãi! Thành Chu cố sức giơ cái vali lên, lửa giận bừng bừng, nhắm ngay khối đá đáng thương mà đập vào. Biến đi, mày biến đi! Bốp!
Thành Chu không hề để ý, hắn chỉ cảm thấy cái vali tròng trành một chút.
Đi trên con đường xóc nảy khoảng năm phút, Thành Chu sững sờ ngây ngẩn nhìn cảnh tượng trước mặt. Hắn cho rằng đường lên núi vốn là một đường bằng phẳng, như không lại xuất hiện một… thềm đá.
Nếu như là ngày thường, Thành Chu cùng lắm cười khổ hai tiếng rồi cũng ráng mà bò lên, thềm đá cũng không cao lắm, khoảng chừng cũng chỉ có một trăm bậc mà thôi.
Thế nhưng, thế nhưng bây giờ hắn đã không còn chút sức lực nào nữa, chỉ hận không thể trực tiếp ném cái rương hành lý xuống núi luôn cho rồi.
Thành Chu biết hắn chắc chắn là nhầm đường rồi.
Trên bản đồ không có nói rằng đến biệt thự Yama Ongaky phải đi qua thềm đá.
Vậy giờ đi về sao? Nhấc tay lên nhìn đồng hồ, may mắn là nhờ ánh sáng chập chờn le lói nên buổi tối cũng tạm thấy được.
1: 22 am.
Hành trình lên núi mất nhiều giờ đồng hồ, ta hình như đã đi mất nhiều giờ đồng hồ rồi.
Nói cách khác, nếu như ta trở lại đường cũ thì cũng sẽ mất nhiều giờ đồng hồ … ? Không được! Kiên quyết không được! Quên đi, đêm nay đành tìm một chỗ qua đêm vậy.
Thành Chu rụt cổ, uể oải nghĩ.
Ngẩng đầu nhìn bốn phía, một mảnh đen kịt.
Cẩn thận bảo chính mình không được nhìn lung tung rừng núi buổi đêm, hắn sợ lại nhìn phải cái gì không nên nhìn.
Núi rừng đêm khuya, nhìn cái nào cũng như cái nào cả.
Lại còn thêm cái vụ gió thổi vù vù này nữa…”Khụ!” Sợ cái gì! Không thấy được đây toàn là núi nhỏ sao? Hơn nữa trong núi đều có thể thấy được mấy ngọn đèn, liên ngay cả đường lên núi cũng đều có đèn đường chiếu sáng.
Thềm đá thì sao? Thành Chu ngẩng đầu, hắn mơ hồ thấy phía trên thềm đá dường như có đèn.
Hay trên đó có người nhỉ, hay là chùa miếu, nhà trọ gì đó? Mặc kệ đó là gì… Cứ lên xem thử xem…
Đặt vali hành lý ở ven đường, nghĩ thầm vắng như thế hẳn sẽ không có trộm cướp gì, hơn nữa hắn cũng đã đi lên được hai bậc rồi.
Càng lên cao theo thềm đá, Thành Chu sửng sốt phóng tầm mắt về phía non nửa của một Tô-ki-ô với cảnh đêm huy hoàng, xa xa còn thấy cả ngọn hải đăng miền biển, những thứ mà trước kia hắn chỉ có thể bắt gặp qua những tấm bưu ảnh.
Gần như vậy, cứ như chỉ cần vươn tay là có thể chạm đến. Đứng giữa thềm núi chênh vênh, cảm giác thật là kì diệu.
Nếu không phải lúc này vừa lạnh lại vừa đói, hắn sẽ sẵn sàng ngồi tại đây đợi ngắm mặt trời mọc.
Thành Chu là một người lãng mạng, chí ít, hắn tự cho là vậy.
Nếu trên đây không có ai cho ở nhờ, có lẽ sẽ phải lôi chăn ra mà quấn người giữ ấm cho qua đêm, còn hai túi đồ ăn vặt trong vali hẳn cũng đủ làm chắc bụng.
Ha hả, như vậy cũng không tồi.
Ban đêm bơ vơ tại vùng đất lạ, trong thềm núi đá, gió núi ung dung thổi, sao đêm lung linh huyền bí, hải đăng dịu dàng ảo mộng, a….. , hơn nữa còn có hình ảnh một người đàn ông trưởng thành, anh tuấn tiêu sái, thân thể săn chắc thon dài, còn mang thêm một vẻ ưu thương khó tả… Có khi nào đêm nay sẽ có một thiếu nữ thanh lịch xinh đẹp, ôn nhu động lòng người cũng bỏ lỡ xe buýt và cáp treo như ta, và hiện tại cũng đang ngồi trên thềm đá mà bất đắc dĩ ngắm nhìn cảnh đêm Tô-ki-ô.
Có khi nào nàng cũng tham gia hội nghị thường quý như ta, có khi nào nàng vì cô đơn và giá buốt mà rơi lệ.
Khi đó ta sẽ xuất hiện trước mặt nàng, vươn tay về phía nàng, mỉm cười, và nói: “Xin chào”.
… Và sau đó chúng sẽ cùng nhau đắp chung tấm chăn trị giá một trăm đồng, ta cùng nàng sẽ cùng nhau khoá chặt dưới mảnh chăn ấm, nhẹ nhàng trò chuyện, thưởng thức phong cảnh buổi đêm, thỉnh thoảng nhìn vào mắt nhau… , mãi cho đến sáng sớm ngày mai.
Í í í, trời ạ! Đây chính là một phần duyên phận đó nha! Thành Chu kích động.
Cũng không biết đào đâu ra thêm khí lực, chưa tới năm phút mà anh nhà đã bay lên đỉnh thềm đá rồi.
Một căn nhà? Sao có hàng rào giống mấy cái đền thờ trong phim võ lâm kiếm hiệp quá vậy nè? Vậy đây là… một miếu thờ sao? Hai bên miếu thờ là tượng hai con chó đá đang ngồi canh giữ, còn có hai cột đá gắn đèn ***g, ngọn đèn hắn thấy chính là từ nơi này vọng đến.
Ngôi miếu không cao không lớn, chỉ chứa đủ mười người thôi. Mà trong đó phân nửa lại bị một tấm thảm đỏ cộng thêm một mảnh vải đen chiếm chỗ mất. Rồi hai bức tượng đá cùng hai cột đèn chiếm thêm bốn chỗ nữa.
Một trận gió lạnh thổi qua.
Thành Chu rùng mình một cái.
Lạnh ….quá.
Ta biết là giấc mơ rất dễ tan biến mà… Nhìn miếu thờ nho nhỏ, nghĩ thầm mỹ nhân của hắn cũng không dại gì mà vác xác nhét mình vô đó đâu, cho nên Thành Chu cũng từ bỏ ý định đi vào xem miếu.
Nói thiệt chứ cái mái hiên của miếu nhỏ thoạt nhìn còn có vẻ cũ kĩ, ủ dột nữa.
Ngủ trên đất sao? Tuy rằng nhìn sơ qua thì sạch sẽ đó, nhưng hình như cũng lạnh à nha.
Hơn nữa… , quay đầu lại nhìn hai con chó đá, Thành Chu thấy ánh mắt chúng nó nhìn hắn như là không hề có chút thiện cảm nào.
Ờ mà nút thắt ở cái cột thờ hình như có phần quen mắt.
Hình như… Hình như hòn đá hắn vừa đá bay cũng có thắt miếng vải đỏ vải đen như vầy nè.
Có không ta? Thành Chu nỗ lực nhớ lại.
Hay là nhớ lầm rồi cũng nên.
Ai da, một mảnh vải thôimà, có lẽ là do tập tục của người dân trên đây là thích đeo nơ cho mấy hòn đá mà thôi. Cũng có khi dùng để báo hiệu giao thông hay gì gì đó.
Đúng nha! Nói không chừng là dùng làm bia chỉ đường đi! Bằng không vì sao lại vứt một cục đá giữa đường thế kia.
Nhất định là như vậy! Không sai! Quên đi, trên đó lạnh quá, thôi cố gắng qua đêm ở dưới thềm đá vậy.
Còn có bốn năm tiếng nữa là trời sáng rồi. Chờ trời sáng, đầu tiên là tìm nhà trọ nào đó, tắm rửa ngủ nghê cho thật thoải mái, tỉnh ngủ rồi sẽ đi tìm đồ ăn, rồi sau đó đi tham gia hội nghị.
Ừ, quyết định vậy đi! Thành Chu vừa đi xuống thềm đá vừa nghĩ.
Rẹt rẹt.
Ừng ực.
Măm măm.
Rẹt rẹt.
Hít hà hít hà.
Ừng ực.
Âm thanh mới đầu rất nhỏ, nhưng càng xuống gần lại càng rõ rệt.
Rẹt rẹt.
Là tiếng bao đồ ăn… bị xé rách.
Ừng ực, măm măm.
Là tiếng khoai tây chiên, bánh bích quy, quả hạnh đào, hạt dưa, kẹo, còn có thịt bò khô của hắn… bị tiêu hoá.
Ực ực.
Là tiếng chai nước suối cuối cùng mua được ở máy bán hàng tự động của hắn… bị uống.
Dưới ánh đèn le lói của đèn đường, Thành Chu nhìn thấy rương hành lý của hắn bị mở toang, nằm lăn lốc bên vệ đường.
Một bóng hình nho nhỏ đang ngồi xếp bằng trên vali hành lý của hắn… Một đứa nhỏ sao? Thành Chu dụi mắt.
Một đứa nhỏ mặc áo của hắn, ngồi trên tấm chăn lót trên vali, đang nỗ lực vùi đầu chăm chỉ mà thống khoái tiêu diệt đống lương thực cứu tế của hắn!? Ta muốn giết nó… ! Thành Chu trong mắt bắn ra một tia độc ác.
Đi tới gần, ngồi chồm hổm xuống, nhe răng, vươn tay: “Này cái thằng nhóc này, mày bị gì thế hả?” Thành Chu vỗ vỗ vai nhóc con đang ngồi trên mớ hành lý của hắn.
Nhóc con ngẩng mặt lên, liếc nhìn gương mặt tươi cười thân ái kiểu “ta không phải là người xấu” của Thành Chu.
“Phụt!” Phun vỏ hạt dưa vào mặt anh nhà.
Lẽ nào tiếng Nhật của ta củ chuối đến như vậy sao? Hay do trẻ con Nhật Bản vốn khó trị? Nhìn nhìn nhóc nhỏ trước mặt, Thành Chu nghĩ đây ắt hẳn là đứa nhỏ không vâng lời, bỏ nhà đi chơi nè.
Lại nhìn mặt rồi nhìn vóc dáng, chắc khoảng sáu tuổi là cùng.
Nhưng xem biểu hiện của thằng nhỏ mất dạy thì giống khoảng mười hai mười ba tuổi nha.
Chờ một chút! Ta nhớ kỹ đã từng nghe qua người Nhật không ăn hạt dưa.
Mà nhóc này… sao lại ăn thạo như vậy? Mấy đứa xem hai mảnh vỏ hạt dưa được tách ra rất cân xứng kìa.
“Phụt!” Lại thêm hai mảnh vỏ hạt dưa bay tới đỉnh đầu Thành Chu.
“Chú mày có biết đây là vô lễ với người lớn không hả?” Thành Chu nghiêm mặt.
Nhóc con không để ý tới hắn.
Lấy ra thêm một bao thịt bò, xé ra xé ra, cho hết vào trong miệng.
“Thằng nhóc chết tiệt!” Thành Chu nói ra lời này bằng tiếng Trung.
Ực ực.
“Thằng nhóc mất nết! Ăn ăn ăn! Ăn chết mày đi!” Tiếng Trung.
“Bé ơi, bé tên gì vậy? Nhà ở nơi nào vậy?” Tiếng Nhật.
“Ăn nữa hả? Mày còn sợ không no hả? Ai dạy ra được thằng ranh vô giáo dục này thế hả? Trời ơi còn để cái mông trần ở trên vali tao nữa!” Tiếng Trung.
“Áo của bé đâu? Sao bé ngồi trên hành lý của anh vậy?” Tiếng Nhật.
“Mày còn không lăn ra đây cho tao! Có biết đang ngồi trên Âu phục năm trăm đồng của tao không vậy hả! Đây là đồ tao để dành đi dự hội nghị đó!” Thành Chu một bên duy trì gương mặt cùng nụ cười ôn nhu, một bên dùng tiếng Trung trêu cợt nhóc con.
Này, này, này … cảm giác thật yomost! Đêm nay anh sẽ ân cần mà dạy dỗ chú mày một trận! Dạy cách ứng xử cho đàng hoàng, miễn cho sau này chú mày lớn lên sẽ không trở thành biến thái hay sát nhân cuồng gì đó.
“Xem thái độ của nhóc mày đi! Này gọi là thái độ gì hả? Lẽ nào không biết cách nói chuyện sao? Mỗi lần nói chuyện là phải nhìn vào mặt người ta, nghe chưa? Đây là lễ phép tối thiểu đó, hiểu không? Nhìn nhóc mày có đủ chân tay mặt mũi thế kia mà sao không nói được câu nào thế hả? Nhóc mày cứ thế này sống tới bây giờ sao? Sống nổi chắc? Nghĩ gì trong đầu vậy? Nhóc mày có nghĩ tới tương lai sau này của mình không hả? Với tính tình như vậy thì tìm được vợ cái rắm gì! Nhìn mặt nhóc mày cũng không tệ, đừng nói sau này toàn là ăn bám vợ nha? Nhóc mày nói xem chí khí để ở đâu rồi? Nhóc mày không thấy mất mặt nam nhi à? Chả trách nhóc mày không có bạn gái….. Í nhầm, tao là nói tương lai nhóc mày rất có khả năng không tìm được bạn gái! Khụ khụ! . . . Ba mẹ nhóc mày đâu rồi? Vì sao đêm hôm khuya khoắc còn để mày chạy đến đây một mình? Còn phun hạt dưa vào mặt người ta nữa! Ra ngoài cũng không biết mặc quần áo! Mà ngay cả giầy cũng chẳng đeo! Nhóc mày không thấy lạnh sao?” Chờ một chút! Có vấn đề rồi.
Một ý niệm bỗng hiện lên trong đầu, Thành Chu dừng câu chuyện.
“Ợ”! Âm thanh biểu thị sự no nê của nhóc nhỏ vang lên trong trẻo.
Sờ sờ cái bụng nhỏ, vươn hai cánh tay nhỏ, cái miệng nhỏ nhắn ngáp một cái to thật to.
Có lẽ là “căng da bụng, trùng da mắt”, nhóc nhỏ thuận chân đá văng hết mớ đồ ăn thừa ra ngoài, bằng một động tác liền chui nhanh vào mảnh chăn trong cái rương hành lý, nằm im bất động.
“Nè, nhóc con? Ê?” Thành Chu chọc chọc cái khối tròn tròn đang cuộn mình trong vali.
Khối tròn giật giật, mảnh chăn hé lộ ra mội thân thể nho nhỏ, vẻ mặt khó chịu, mắt đen thật to viết lên hai chữ “bất mãn”.
“Ấy, nhóc biết gần đây có trụ cảnh sát nào không?”
Vẻ mặt nhóc con không thay đổi.
Chết tiệt, đừng nói nó không nghe hiểu được tiếng Nhật của ta nha! Trải qua một ngày đêm dằn vặt, Thành Chu bây giờ đã không còn chút tự tin nào với khả năng ngoại ngữ của mình nữa rồi.
Không biết nó biết chữ không nhỉ? … Chắc không đâu.
Có nên đem nó đi vòng vòng hỏi thăm này nọ không nhỉ? Ườm, cũng được đó… Mấy ý nghĩ bắt đầu xuất hiện tràn lan trong đầu, trước mắt lại hiện ra hình ảnh mấy thể loại cha mẹ ngược đãi con cái trong những tin tức thời sự gần đây.
Biểu tình của Thành Chu càng thêm hòa hoãn, dáng tươi cười ôn nhu giả tạo cũng biến thành sự quan tâm chân thành.
Sờ sờ mái tóc mềm mại của nhóc con, Thành Chu thành thạo ngồi xuống bên rương hành lý.
“Nhóc… người nhà đối xử không tốt với nhóc đúng không? Bọn họ ngược nhóc sao? Chẳng những không cho nhóc ăn, còn không cho nhóc mặc quần áo, vậy nên nhóc mới trốn đi đúng không? Đừng sợ, anh không phải người xấu, anh sẽ không hại nhóc đâu.” Cũng không quản nhóc con có hiểu được tiếng Trung Quốc hay không, Thành Chu chỉ lo ngồi suy diễn chuyện người ta theo cách nghĩ của mình.
Nói tới nói lui, trong mắt hắn thì nhóc con này chính là loại nhân vật nhỏ tuổi bất hạnh, mà hắn chính là anh hùng hào hiệp ra tay cứu vớt sinh linh nhỏ bé.
Sau này, nhóc con sẽ nhớ về hắn, tương lai trở thành một vĩ nhân thiên tài, trên bục diễn thuyết, nhóc con tuy trưởng thành nhưng vẫn nhận ra hắn trong đám đông, đi xuống ôm lấy vai hắn, đứng trên bục cao nói cho mọi người trên thế giới rằng, đây chính là người hùng, là nhân vật ảnh hưởng đến suốt cuộc đời của nhóc.
Khi già đi, nghĩ đến năm đó kịp thời dạy dỗ nhóc con để nó trở nên vĩ đại như thế này, nhất thời lệ nóng doanh tròng… Thành Chu, một người cha vĩ đại của không chỉ riêng Trung Hoa Trung Quốc mà còn của cả thế giới, đã sắp bị sự hoang tưởng của mình làm cho cảm động đến chết.
“Ngủ như vậy sẽ rất lạnh nga, nhóc, đừng sợ, anh ôm nhóc ngủ nhé?” Nhìn nhóc con không phản ứng, nghĩ thầm nó cũng sẽ không phản đối, Thành Chu ôm nhóc nhỏ ra khỏi chiếc vali
Thông cảm cho sự phá phách của nhóc con, lại nhìn đến chiếc áo sơ mi màu xanh năm trăm đồng độc nhất vô nhị hiện đang mặc trên người nhóc, Thành Chu cũng không nổi giận, còn xắn tay áo giúp nhóc con cho gọn lại nữa.
Trải chăn ra, bế nhóc nhỏ lên, đóng rương hành lý lại, dựng bên gốc cây, Thành Chu từng bước ngồi xuống cạnh chiếc rương, cởi áo khoác ra, ôm nhóc nhỏ vào lòng, nhìn xem nhóc có chỗ nào không ổn hay không, run rẩy dùng chăn quấn lấy hai người.
Nhìn đồng hồ, 2:07 am.
Tất cả chỉ còn chờ hừng đông nữa thôi… Thành Chu nhắm hai mắt lại.
Nhóc con cuộn mình trong lòng Thành Chu, khịt khịt mũi vài cái, mí mắt dần dần khép lại.
===================================