Hồng Diệp

Chương 8: Chương 8




CHƯƠNG 7

Bất động trong phòng một lúc thật lâu cho đến khi nữ chủ biệt thự Yama Ongaky đem dọn bàn ăn đi, Thành Chu lắc lắc đầu thở dài, leo xuống giường.

Đi ngâm mình thôi.

Không biết ngày mai sẽ thế nào nữa.

Lẹp xẹp… lẹp xẹp… Hắn vừa cầm đồ tắm vừa tiến đến hồ nước nóng.

Có thể do đã quá khuya, hồ cũng không còn bao nhiêu người. Cởi quần áo tại phòng thay đồ, quấn khăn tắm quanh nửa thân dưới, cầm bông tắm và xà phòng thơm đi vào bãi tắm.

Có người dùng ánh mắt kì quái nhìn hắn.

Ta kì quái lắm sao? Thành Chu khó chịu nghĩ thầm.

Vừa lúc có một ông già từ hồ tắm đi ra, khi đi ngang qua hắn liền tốt bụng nhắc nhở: “Anh bạn trẻ này, khăn tắm nên để ở phòng thay đồ thì tốt hơn đấy.”

“Gì ạ? Bác nói gì ạ?”

Bác già cười cười, biết đây là người nước ngoài.

Chỉ chỉ khăn tắm ở thắt lưng hắn, lại chỉ ra phía bên ngoài, bác giải thích đơn giản: “Khăn tắm, nên treo ở phòng thay đồ cơ. Đồ dùng tắm táp này nọ ở đây cũng có, cậu dùng đồ ở đây là được rồi.”

“À à… Thật xấu hổ quá…” Hèn chi hồi nãy mới bị người ta nhìn như vậy.

Tuy rằng không biết vì sao lại không được đem khăn vào, nhưng quyết định nhập gia tùy tục, Thành Chu cảm ơn bác già rồi vội vã đem khăn mặt để lại phòng thay đồ.

Khi hắn quay về hồ tắm thì còn khá ít người, chỉ còn khoảng chừng ba người đang ngâm mình trong bể nước nóng.

Khi hắn tắm sơ để ngâm mình và quay lại thì hồ nước nóng mà hắn hằng ao ước giờ chỉ còn mỗi một mình hắn.

Ha hả, cảm giác giống như bao trọn hết toàn bộ bãi tắm vậy.

Anh nhà đau khổ mua vui cho chính mình.

Trượt theo thành hồ, đem toàn bộ thân thể ngâm vào trong nước ấm, hai tay cánh tay khoát lên tảng đá ven bờ.

A ── thật thoải mái… Nhiệt độ trong nước tương đối cao, nhưng đối với một người mệt mỏi như hắn thì thế này thật là dễ chịu, lỗ chân lông khắp người như giãn ra, mắt nhắm lại thoải mái, đầu gối lên trên tảng đá cạnh bờ hồ, toàn thân thả lỏng, tùy ý để mặc nước ấm dập dềnh nâng lên thả xuống.

Tâm tình dần dần buông lỏng, khi hắn vừa sắp rơi vào mộng đẹp thì… “Ùm!”… Bọt nước văng đầy mặt.

Đứa nào? Đứa nào mất dạy thế này? Thành Chu từ tư thế hưởng thụ chuyển thành ngồi dậy mắng người.

“Woa~~~!” Một gương mặt tròn trĩnh đáng yêu động lòng người xuất hiện trong tầm nhìn của hắn.

Quỷ sứ! ! !

“Không phải nhóc mày đã đi với cảnh sát rồi sao?” Thành Chu lo lắng như chưa từng được lo lắng, há hốc mồm quát lên bằng tiếng Trung.

Nhóc con cũng quát lại, “Tôi đã quay về không được sao?”

“Nhóc mày trở về làm gì?”

“Tìm anh đó.”

“Tìm anh đây làm gì?”

“Tôi nợ anh nha, bởi vì anh có vị rất ngon nha.”

“Ăn ăn ăn cái đầu nhóc mày đấy! Hồi nãy không phải đã ăn no rồi sao? Chờ đã, nhóc vừa mới nói gì vậy?” Hắn ngoáy ngoáy cái lỗ tai, hi vọng mình không nghe nhầm.

“Lời hữu ích không cần nói hai lần!” Nhóc quỷ lắc lắc cái mông, bày ra một gương mặt vô cùng khả ái.

Đáng tiếc, Thành Chu hoàn toàn không bị mê hoặc.

“Không phải! Ý anh mày là … Nhóc mày vừa nói cái gì? Tiếng Trung sao?” Mặt hắn lúc này có thể dùng bốn chữ “không thể tin được” đề hình dung.

Nhóc con trợn trắng mắt trừng hắn.

“Tôi mà nói tiếng Nhật thì anh hiểu được không?”

Này… Thằng quỷ chết bầm! Dám coi thường ta như thế! Giận!

“Nhóc là người Trung Quốc à?”

“La la la ~~” Bài hát thiếu nhi vang lên hoà lẫn cùng âm thanh chuyển động của nước.

Ừm, hát cũng không tồi.

Không phải chuyện này!

“Ê! Thằng nhóc chết tiệt, anh hỏi nhóc mày, nhóc rốt cuộc là người Trung Quốc hay Nhật Bản vậy? Ba mẹ nhóc đâu? Cảnh sát làm sao lại cho nhóc mày về đây thế hả?”

Nhóc nhỏ hất mặt, “Tôi nói với cảnh sát anh là ba tôi, sau đó bọn họ đã để tôi trở về.”

Cái gì?

“Mày nói như vậy mà bọn họ cũng tin?”

Nhóc nhỏ gật đầu.

“A a ──!” Trời ạ! Cảnh sát Nhật Bản sao lại có thể dễ dàng tin chuyện bịa đặt của thằng quỷ nhỏ như vậy!

Tiếng cửa khẽ vang lên, có người ló đầu vào.

“Xin quý khách thứ lỗi, đêm đã khuya xin đừng làm ồn ào, tránh ảnh hưởng đến những người khác!” Là tiếng nhân viên phục vụ.

“A, xin lỗi xin lỗi… Chúng tôi sẽ đi khỏi đây…” Thành Chu mặt đỏ tới mang tai rời khỏi bãi tắm, bồng lấy thằng nhỏ đang bơi lội thoả thích trong hồ, thuận tay vỗ vào mông nó mấy cái.

“Nhóc mày quậy cái gì vậy hả? Trẻ con phải biết giữ im lặng nghe chưa? Thiệt không biết nghe lời gì hết!” (Đổ thừa kìa =)) )

Một đôi mắt to hừng hực lửa giận phóng tới.

Nếu tôi mà không rơi vào tình cảnh như bây giờ…  anh nhớ kỹ cho tôi đấy!

“Oa a ──! Mẹ ơi ──” Tiếng khóc vang trời khiến Thành Chu lẫn nhân viên phục vụ luống cuống chân tay.

Không cần phải nói, mọi lỗi lầm lúc này đều đổ hết lên đầu hắn.

Ai bảo anh đánh con người ta làm chi? Thành Chu đáng thương ẵm lấy thằng nhóc đang uống Coca ừng ực, lê những bước nặng nề qua phòng khách của biệt thự Yama Ongaky, theo hàng lang nhỏ dẫn tới biệt viện bên ngoài của tập đoàn AHS.

Đã hơn mười một giờ khuya nhưng phòng khách của biệt viện lúc này vẫn còn năm, sáu người đang ngồi.

Thì ra mọi người không đi ngủ như hắn nghĩ.

Thành Chu nhìn ra những người ngồi ở đó gồm có George, Dennis, cò có ba đồng nghiệp được rút thăm chọn vào chung phòng với hắn. Tuy rằng ở chung một phòng nhưng do hắn đến trễ cộng thêm sáng sớm bọn họ phải tản ra tìm nhóc nhỏ, nên vẫn chưa có dịp làm quen tìm hiểu, chỉ biết mỗi họ của nhau mà thôi.

Lịch sự chào mọi người một cái.

“Tối tốt lành. Ha hả, mọi người còn chưa ngủ sao?”

“Tối tốt lành.” Chỉ có George mỉm cười đáp lại hắn.

Dennis và những người khách đều tránh đi cái nhìn của hắn.

Sao vậy cà? Thành Chu khó hiểu.

Chào cũng đã chào, nhìn mọi người tương đối lãnh đạm, hắn cũng chẳng muốn nán lại, xoay người đi về phòng ngủ.

“Khụ, Thành Chu này…” George gọi lại hắn.

Thành Chu quay đầu lại, dùng ánh mắt để dò hỏi.

“À, chuyện này…” George mang một vẻ khó nói.

“Chúng tôi cùng George dọn ra phòng khác để bàn bạc một chút việc, mong anh không cảm thấy phiền..” Ai đó trong phòng lên tiếng với hắn.

Thành Chu nhớ người này hình như là người Trung đang công tác ở Indonesia.

Hắn gượng cười bế nhóc nhỏ, nhún nhún vai, ra vẻ không hề gì mà trả lời: “Vâng, mọi người cứ bàn bạc đi, tôi ở bên này không thành vấn đề đâu. Trời đã không còn sớm, chúc ngủ ngon.”

George nhìn bóng Thành Chu rời đi, định nói điều gì đó nhưng lại thôi.

Cửa đóng lại, nước mắt sầu muộn chực trào.

Đó! Ai cũng nhìn ta với ánh mắt đó hết! Chỉ cần nói mấy người không muốn ở chung với kẻ tình nghi giết người là được mà! Chẳng sao cả, ta còn được hưởng cả một cái phòng trống! Ngủ ngủ! Không muốn nghĩ nữa!

“Ê…!”

Thật là, ta giống tên giết người chỗ nào chứ? Sau này mọi thứ được điều tra rõ ngọn nguồn, ta xem các người đối xử với ta như thế nào!

“Ê, ông chú!”

“Nhóc mày gọi ai là ông chú?” Thành Chu tức giận.

“Ai kêu anh không để ý tới tôi! Hơn nữa tôi không gọi “ông chú” thì gọi bằng gì? Anh tưởng anh là ba tôi thật à? Đừng có mơ!”

“Mày… !”

Phẫn nộ quăng nhóc nhỏ lên bộ drap giường thượng hạng do chủ nhà sắp xếp, hắn tắt đèn ngủ, khoát lên người bộ yukata* rồi nhảy lên giường, trùm chăn kín mít.

Một lát sau, hắn cảm thấy chăn bông bị giật giật, một thân thể nho nhỏ lăn vào, lăn lăn chui chui, tiến vào lòng hắn.

“Ê, anh khóc hả?”

Vụng trộm dùng chăn bông chấm chấm mắt, mũi bị nghẹt cứng, hắn chẳng dám thở, chỉ có thể hơi hé miệng để hô hấp.

“Anh không hỏi tôi tên gì sao?” Nhóc nhỏ tiếp tục hỏi tiếp.

Thành Chu len lén khịt khịt mũi.

“Anh đói bụng không?” Có ngón tay nho nhỏ chọt chọt hắn.

Thành Chu trở mình, đưa lưng về phía nhóc nhỏ.

“Tôi biết hung thủ thật sự là ai nè!”

“Nhóc biết hả?!” Giấu không được nữa, hắn đành phải quay mặt trở về, dùng giọng mũi đặc nghẹt hỏi.

“Anh khóc thiệt kìa…. Cái thể loại gì vậy trời…”

“Ê! Nhóc quỷ! Vào vấn đề đi!”

Dù sao cũng bị nhìn thấu, cũng không muốn che giấu thêm nữa, Thành Chu thò tay ra khỏi chăn bông, vươn tới hộp khăn giấy gần đó, cũng mặt kệ là đang trước mặt nhóc nhỏ, lấy hơi thật sâu rồi hỉ mũi cái rột.

“Ê, nhóc quỷ, hung thủ là ai?” Hắn hỏi nhóc con, ném khăn giấy lên tấm chiếu tatami**, tiện tay kê gối dưới đầu.

“Không nói!” Nhóc con thẳng thắn đáp lại.

“Ê!” Đầu ai bốc khói. Nhóc con xấu xa, dám đùa giỡn ta!

“Tôi không phải tên là “Ê” !” Đầu nhóc con còn bốc khói cao hơn.

“Vậy nhóc mày tên gì hả?”

“Không nói!”

Thành Chu câm nín triệt để. Cuối cùng hắn đã hình dung ra được cái thứ tiểu nhân hay xuất hiện trong lời nói của các cụ ngày trước rồi.

.

Rèm cửa sổ dày bị thổi tung, những mắc cài rèm cửa bị thổi tạt qua hai bên.

Mưa rơi ngoài cửa, đậu lên tấm kính trong suốt, chậm rãi trượt xuống, vẽ nên những lằn nước ngoằn ngoèo.

Phòng không ánh đèn, bóng tối làm tầm nhìn trở nên hạn hẹp.

Ngoài cửa sổ có thể thấy hoàng hôn đã qua rất lâu.

Một thiếu nữ trạc mười tám tuổi, trên tay đang cầm một cuộn băng ghi hình.

Vì cô cúi đầu nên gương mặt mập mờ không rõ, nhưng qua bờ tóc ngắn ngang vai cùng trang phục kín đáo, có thể thấy cô xuất thân từ một gia đình gia giáo. Cô dường như đang suy nghĩ điều gì đó, suy nghĩ đến xuất thần.

Được một lúc, thiếu nữ chợt run rẩy đôi vai.

Những ngón tay cô bám chặt lấy quyển băng ghi hình màu đen cùng màu với bóng tối trong phòng, trắng đến dị thường.

Có gì đó rơi xuống từ gương mặt cô, từng giọt từng giọt, rơi trên đùi cô, rồi rơi trên cuộn băng. Những giọt nước mắt rơi trong yên lặng khiến tim người đau đớn.

Thành Chu nhìn lại chính mình, nghĩ trái tim mình đã quặn thắt đến cực điểm.

Dường như thời gian đã trôi qua thật lâu, thiếu nữ cuối cùng ngẩng đầu.

Thành Chu suýt hét to! Gương mặt đối diện hắn lộ ra những đường vân vằn vện, ghê rợn như bị đốt cháy.

Với gương mặt xấu xí như vậy, một kẻ không hề biết đến y khoa như Thành Chu cũng biết cho dù có phẩu thuật thẩm mỹ thì việc phục hồi lại gương mặt ban đầu là hoàn toàn không thể.

Tuy ngũ quan đã bị huỷ đến mức không thể nhận ra hình dáng lúc đầu, nhưng qua đôi mắt trong suốt của thiếu nữ, hắn vẫn có thể hình dung cô là một người con gái xinh đẹp.

Thành Chu lặng lẽ thở dài, không hiểu tai nạn nào đã đem đến bất hạnh cho người con gái ấy, cũng không biết nên an ủi cô như thế nào.

Hắn nghĩ, cô ấy… nhất định là rất đau khổ, rất đau khổ…

…  Thiếu nữ khẽ mở môi, như kể lại với hắn điều gì đó…

Từ đôi mắt sáng trong là hai dòng nước mắt màu đen…

Cô đang nói gì? Thành Chu muốn hỏi cô.

… Cánh môi người con gái tiếp tục mở ra rồi khép lại…

Gì cơ? Cô nói gì thế? Hắn mờ mịt. Cô muốn nói gì với tôi cơ? Tôi không thể nghe được…

Thiếu nữ nở nụ cười, cười đến đáng sợ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được vẻ điềm đạm lẫn thê lương…

Phóng cuốn băng lên trên giường, cô gái khom người lấy ra từ dưới gối cái gì đó.

Là những tấm ảnh chụp.

Thành Chu không nhìn rõ hình ảnh trên những tấm hình.

Thiếu nữ rơi lệ, vừa lầm bầm gì đó, vừa nâng những tấm ảnh lên môi hôn lấy hôn để.

Bình thường, Thành Chu sẽ nghĩ động tác này thật bệnh hoạn, hắn cho rằng những việc làm như thế này thật thái quá và ra vẻ. Thế nhưng đối với con người này, hắn không cảm thấy bệnh hoạn, những gì hắn thấy chỉ là sự bi ai vô tận.

Người con gái này đem đến cho hắn một cảm giác rất lạ, chỉ dùng hai chữ “có thể” để hình dung.

Buông ảnh chụp, cô gái nhìn vào hư không, gương mặt đẫm nước mặt ánh lên nụ cười tuyệt vọng.

Hắn nhìn thật kỹ những lần cô mở miệng, rồi phát hiện ra điều cô luôn lặp đi lặp lại, đó là hai từ: Yêu anh.

Cô ấy hẳn là người Nhật Bản, hắn nghĩ.

Bỗng nhiên, thiếu nữ đứng dậy đi tới cạnh cửa, cầm thấy cái can bằng nhựa. Nếu Thành Chu là người Nhật, hắn sẽ biết đây là vật dụng đựng dầu hoả của người dân nơi đây.

Đáng tiếc, hắn không phải là họ, vậy nên hắn chỉ có thể ngơ ngác nhìn cô gái cầm can dầu hoả đến giữ phòng, nhìn cô quỳ xuống trên chiếu tatami, để những tấm ảnh chụp trên đùi, mở nắp can đựng dầu, lại không biết cô sẽ làm gì.

Cho đến khi cô giơ chiếc can lên cao, để dầu hoả chảy xuống đầu chính mình.

Sau đó hắn nhìn cô ướt đẫm lấy ra từ người một hộp diêm.

“Đừng ──!” Hắn đã biết cô làm gì rồi! Nhưng đã quá muộn.

Que diêm bùng cháy, những đốm lửa hoa bay lượn giững căn phòng tối tạo nên một vẻ mê hoặc khó tả.

Những bông hoa lửa dần tụ lại, kết thành một biển lửa.

Thành Chu đau đớn thét to, mong muốn ai đó sẽ nghe thấy tiếng kêu của hắn mà đến cứ lấy cô gái đáng thương này.

Không hề suy nghĩ, hắn lao thẳng về phía biển lửa.

Hắn không thể nhìn cô gái này bị thiêu sống trước mắt mình được…

.

.

.

Chú thích:

*Yukata là loại kimono mỏng mặc mùa hè, thường làm bằng vải mát như cotton. Khi đến onsen (suối nước nóng), người ta thường mặc yukata. Tìm hiểu thêm tại đây.

**Tatami (kanji: 畳) là một loại sản phẩm (tạm gọi là tấm nệm hay tấm chiếu) được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản. Phòng được lát sàn bằng tatami được gọi là phòng tatami. Phòng tatami có mặt sàn được tạo ra bằng cách xếp chặt các tấm nệm hình chữ nhật có kích cỡ thống nhất lại với nhau. Mỗi tấm nệm (waratoko) này thường có chiều dài bằng hai lần chiều rộng. Kích cỡ chuẩn truyền thống là 910mm×1820mm, dày 55mm.

===================================

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.