Hồng Hoang Nữ Đế

Chương 1: Chương 1: Kỳ bảo trong sơn cốc




Thiên Nhân Giới, tại một vùng hung địa ở cực nam đại lục.

Bên trong một sơn cốc rộng lớn, ba cường giả Tiên Thiên cảnh đệ thập tầng đang cẩn thận tiến bước, ai nấy đều hai mắt dáo dác, nhìn trước ngó sau, tựa như có thể bị ám toán bất cứ lúc nào. Mỗi người trong bọn hắn đều là bá chủ một phương, bình thường không có giao hảo gì, nhưng trong lúc tầm bảo lại bắt tay nhau lập tổ đội, cùng nhau khám phá sơn cốc huyền bí.

Theo tin tình báo của mỗi người, trước đây, ở chỗ này là đất trống, sơn cốc chỉ mới xuất hiện từ buổi tối hôm qua. Có người trong lúc ra ngoài đào linh thạch thấy được một tia sáng màu lam chiếu ra từ nơi này nên trở về bẩm báo. Hôm sau, ba vị cường giả này liền lập đội tiến vào.

Vùng đất cực nam này được cho là một trong tứ đại hung địa, bởi vì tu sĩ đi vào tầm bảo đều là không có trở ra nữa, cho dù có thì cũng một thân tu vi phế bỏ, hoặc là mất trí loạn tâm. Chỉ có những người được xem là cường giả như ba vị Tiên Thiên cảnh đệ thập tầng này mới đủ thực lực tiến vào đến tận cùng bên trong, nơi mà sơn cốc này tọa lạc.

Vừa ra khỏi sơn động tăm tối, đập vào mắt ba vị cường giả là một phong cảnh hữu tình nên thơ. Nơi này có hồ sen tĩnh lặng, mặt nước đượm sắc hồng của những đóa liên hoa, có bãi cỏ xanh ngát, còn có một ốc đảo nho nhỏ nằm giữa hồ. Nếu người đến không biết rằng bên ngoài là một hung địa kinh khủng, có lẽ đã nghĩ đây là một nơi thế ngoại đào nguyên, có tiên nhân nghỉ lại ngẫm đạo.

Phía trên sơn cốc không ngờ lại là một miệng núi to lớn, dẫn ánh mặt trời tươi sáng vào, tô điểm thêm vẻ mỹ lệ của phong cảnh trong cốc, thoạt nhìn thật giống như tiên cảnh xinh đẹp động lòng người.

Ba vị cường giả đưa mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu một cái, vịn vai nhau cẩn thận bay qua hồ sen để đến được ốc đảo giữa hồ, trong lúc bay sử dụng nguyên lực cường đại kết thành một tấm màn chắn kiên cố, đề phòng trường hợp bị cơ quan bí mật hay thủ hộ giả đánh lén, những nơi bí cảnh như thế này bình thường đều là đâu đâu cũng có bẫy rập, không cẩn thận là chết cũng không hiểu vì sao mình chết.

Ba người đáp xuống ốc đảo nhỏ kia thì thấy ở giữa có một đóa thanh liên khổng lồ, không khỏi trợn mắt nhìn nhau. Lúc ở xa bọn hắn hoàn toàn không thấy trên ốc đảo có gì, vậy mà vừa đáp xuống lại chui ra một đóa thanh liên to hơn cả bọn hắn, cái này không khỏi khiến cả ba nổi lên tâm đề phòng mãnh liệt. Ba người đều là cường giả Tiên Thiên cảnh, dù đã hơn trăm tuổi nhưng thị lực không có yếu đi chút nào, thậm chí còn mạnh hơn người trẻ tuổi, nhưng lúc ở xa vẫn không nhìn thấy đóa thanh liên, thời điểm đứng sát bên cạnh nó mới thấy, có đánh chết bọn hắn cũng không tin là không có quỷ. Một người cắn môi, khẽ nói ra:

- Có đáng liều mạng một lần không?

Một người khác giấu đi nét rầu rĩ, dùng giọng trung lập nói ra:

- Không liều vì bản thân cũng phải liều vì tông môn.

Người còn lại nhìn đóa thanh liên khổng lồ, cũng không tỏ thái độ gì, nói:

- Tình hình Đại Trung Vực luôn luôn bất ổn, các tông môn thượng phẩm mỗi ngày đều giương cung bạt kiếm, chúng ta nếu không nhanh tay lấy được cơ duyên, chỉ sợ về sau sẽ không ngoi đầu lên nổi nữa.

Nghe vậy, người thứ nhất khẽ thở dài:

- Ta nghe đồn Tử Vân Tông cũng là từ trong một bí cảnh đạt được kỳ bảo, từ đó quật khởi, xông vào hàng ngũ tông môn thượng phẩm, về sau phát triển đến mức độ sánh ngang với Minh Nguyệt Sơn.

Người thứ hai vẫn giữ thái độ trung lập:

- Ta nói chuyện thẳng thắn, dù cho hai lão gia hỏa các ngươi không liều thì ta cũng liều, đã đến nước này rồi, tông ta có cố cầm cự thì mấy tuần nữa cũng bị diệt, hoặc là ta liều mạng chết ở đây thì kết quả vẫn giữ nguyên, không có gì khác biệt.

Người thứ ba chợt mỉm cười, hỏi:

- Hoàng huynh không sợ bọn ta ám toán sao?

Người thứ hai nhìn hắn đáp:

- Ngươi cứ tự nhiên, ta chết rồi sẽ thành oan hồn nhìn xem hai người các ngươi làm sao tự mình mang bảo vật về được, đó cũng có thể xem như là một loại thanh thản.

Tình hình trong tông môn hiện tại của cả ba đều xấp xỉ nhau, nếu bọn hắn không tận lực lấy được bảo vật, không lâu nữa cả ba đều sẽ bị các tông môn hiệu trung cho những thế lực đứng đầu nhổ tận gốc. Thời đại của bọn hắn đã thuộc về quá khứ, hiện nay không còn huy hoàng như năm đó nữa, bị lớp trẻ thay thế âu cũng là chuyện thường tình, nhưng đó không có nghĩa là bọn hắn sẽ bỏ xuống tự tôn mà tự động giải thể, cả ba đều là cường giả có thực lực, làm sao có thể chưa chiến đã bỏ cuộc.

Người thứ nhất cười khổ:

- Hoàng lão đầu nói không sai a, chỉ cần thiếu một người trong chúng ta thì không vượt qua nổi hung địa bên ngoài, mạng đã không có thì làm sao đem bảo vật về…

Ba người đưa mắt nhìn nhau, thật lâu sau đó, cùng gật đầu, đồng thời tiến về phía đóa thanh liên khổng lồ.

Vừa đến gần, cả ba lập tức cảm nhận được tiên khí nồng đậm đến mức ngưng thành thực chất, hình thành một tầng lam vụ khiến người hít vào cảm thấy choáng váng, không tiếp nhận nổi lực lượng chứa bên trong tiên khí đậm đặc kia.

Ba người vừa ngửi thấy một ít tiên khí, liền cảm thấy chóng cả mặt, ngược lại, trong lòng thì kinh hỉ không thôi, đúng là đã vớ được một đóa tiên hoa vô cùng khó lường, tiên khí thật nồng đậm. Nếu đem thanh liên này về luyện ra tiên đan, có thể để mấy đệ tử xuất sắc đột phá vào Tiên Thiên cảnh, chấn hưng tông môn, từ đó những thế lực trong bóng tối đang dòm ngó kia cũng không dám hành động lỗ mãng.

Cả ba nuốt ực một cái, vẻ mặt cực kỳ căng thẳng, chậm rãi tiến đến gần đóa thanh liên.

Một khi đủ gần, ba người bắt đầu vươn tay ra, cẩn thận từng li từng tí một muốn đem thanh liên nhổ lên khỏi mặt đất. Thời điểm cả ba đã gần như chạm được vào thanh liên rồi mà vẫn không thấy có thủ hộ giả hay bẫy rập gì kích hoạt, không khỏi mừng thầm, xem ra đây là một loại kỳ bảo lành tính.

- Vùn vụt…

Nhưng không may cho cả ba, còn chưa kịp chạm vào thanh liên thì nó đã đột nhiên bay lên trời, tốc độ nhanh tới nỗi thị lực của ba vị cường giả Tiên Thiên cảnh đệ thập tầng cũng nhìn không rõ là nó bay lên như thế nào, bắt đầu cử động từ bao giờ, cả bả chỉ nhìn thấy duy nhất một ánh chớp màu lam, sau đó thì đóa thanh liên khổng lồ đã không còn trước mặt bọn hắn.

- Chuyện gì xảy ra!?

Cả ba giật mình nhìn nhau, sau đó ngước đầu lên, lúc này mới thấy đóa thanh liên khổng lồ lơ lửng trên không trung, đang chậm rãi xoay tròn trong lúc những cánh hoa từ từ mở ra. Từ bên trong thanh liên bắt đầu tản ra một mùi hương êm dịu, như một tách trà nóng hảo hạng trong ngày đông giá lạnh, để cho tâm hồn người ngửi thấy cũng trở nên thanh thản, quên đi hết thảy hồng trần đau khổ.

Ba người bị mùi hương ôn nhu này mê hoặc, tâm trí mờ đi, cũng không có ra tay cướp lấy thanh liên, mà chỉ đứng dưới đất ngửa cổ nhìn lên đóa tiên hoa đang chậm rãi xòe ra trong không trung.

Thời điểm tất cả cánh hoa đã mở ra, cả đóa thanh liên đột nhiên bùng cháy, mà ngọn lửa lại là một loại tiên hỏa màu lam, không tỏa ra chút xíu nhiệt lưu nào, rất kỳ lạ. Lúc ba người phía dưới cảm nhận được khí tức đến từ lam hỏa kia thì trong người không khỏi cảm thấy hơi khó chịu, giống như có cái gì đó đối nghịch với mình vậy.

Người thứ ba chợt nhận ra điều gì, khẽ kêu lên:

- Mau phong bế giác quan lại! Là Chí Âm Chân Hỏa!

Hai người kia giật mình tỉnh lại, vận nguyên lực bịt kín các giác quan của bản thân, khiến cho cơ thể bị tách biệt ra khỏi vị diện này, không nghe, không thấy, không ngửi, không nếm, không cảm nhận được gì, cũng nhờ vậy mà cảm giác khó chịu trong người kia cũng dần dần tan biến.

Chí Âm Chân Hỏa, đúng như tên gọi của nó, là một loại cực âm hỏa diễm trong số hai loại Chân Hỏa duy nhất trên cõi đời, loại kia là Chí Dương Chân Hỏa. Chí Âm Chân Hỏa có thể tương sinh toàn mỹ với thuộc tính dương, nhưng cũng có thể mạnh mẽ tương khắc dương tính. Ba vị cường giả Tiên Thiên cảnh kia thân là nam nhân, trong cơ thể chứa đầy thuộc tính dương, mà tu vi ba người lại hoàn toàn không bằng ngọn Chí Âm Chân Hỏa kia, nên cơ thể bọn họ đang bị âm tính của chân hỏa ăn mòn, nếu không nhanh chóng phong bế toàn bộ giác quan, chỉ sợ sẽ sớm bị âm tính cuồng bạo kia trung hòa, trở thành một loại tồn tại không phải nam, không phải nữ, cũng không phải đồng tính.

Kết cục của những nam nhân bị Chí Âm Chân Hỏa trung hòa… chính là không phải con người.

Ngược lại, nữ nhân bị Chí Dương Chân Hỏa trung hòa, cũng sẽ trở thành dạng đồ vật dị chủng như vậy. Hai loại chân hỏa này là một con dao hai lưỡi, nếu ngươi có thể khống chế nó, nó chính là trợ thủ đắc lực nhất của ngươi, nhưng nếu ngươi không thể, thì số phận ngươi còn thê thảm hơn cả chết đi.

Ba vị cường giả Tiên Thiên cảnh hoàn toàn hóa đá, không dám có động tĩnh gì, vừa nghe tới cái tên Chí Âm Chân Hỏa, bọn hắn vừa mừng như điên, lại vừa rầu rĩ như cha mẹ chết. Đây đúng là bảo vật chấn hưng tông môn của bọn hắn, nhưng hiện tại bọn hắn không có mang nữ cường giả nào theo, làm sao đem Chí Âm Chân Hỏa về được? Trừ khi có một người hi sinh tính mạng, mạnh mẽ kéo nó về.

Ba người đang căng thẳng cân nhắc, đột nhiên nghe một tiếng cười thanh thúy:

- Hì hì…

Sau đó cấm chế phong bế giác quan của bọn hắn nhẹ nhàng bị thổi bay mất.

Cả ba bị cưỡng ép mở lại giác quan, không khỏi giật nảy mình, loại đại năng kinh dị nào lại có thể dễ dàng đánh tan cấm chế của bọn hắn đến vậy? Cho dù là mấy lão quái ở Tử Vân Tông cũng không thể cứ như vậy mà phá phong bế của cả ba người bọn hắn a!

Lúc thị giác của cả ba hồi phục, trước mặt bọn hắn đã xuất hiện một thiếu nữ có mái tóc màu đen huyền bí, dài và mượt như thác đổ, lại bồng bềnh như mây trên trời. Ngũ quan của nàng tinh xảo đến khó tin, xinh đẹp như một tác phẩm điêu khắc tuyệt mỹ nhất.

Đôi mắt to tròn kia, cái mũi nhỏ xinh lại cao vút kia, đôi môi đỏ mọng như tiên quả vừa chín kia…

Lại thêm vào dáng người thon thả kia, những đường cong uốn lượn, đồi núi chập chùng kia…

Mọi thứ về nàng có thể nói là toàn mỹ không tỳ vết, ngay cả bộ y phục màu tím kia cũng là một tác phẩm thủ công cao cấp nhất, nhằm tôn thêm vẻ đẹp điên đảo ức vạn chúng sinh của nàng.

Thiếu nữ nhoẻn môi, nở nụ cười hoa nhường nguyệt thẹn, dịu giọng hỏi:

- Ba người các ngươi là vào đây tìm ta sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.