Nơi này là đồng cỏ hoang vu, vốn không có đường đi, nhưng lại có máu tươi và thi thể xếp thành một con đường.
Con đường hai bên là do quân đoàn Luân Hồi công kích, dọa ngốc các người chơi khác.
Họ chưa từng thấy kỵ binh công kích, này đây, họ không những thấy được mà còn mãnh liệt đến vậy.
Coi như lần này, bọn họ đã biết được sức mạnh của kỵ binh là như thế nào.
Nhìn những thi thể tàn khuyết không chịu nổi lăn lóc đầy đất, các người chơi không khỏi nuốt nước nọt.
Khiếp sợ qua đi, người chơi hai bên đường phục hồi tinh thần lại, mặt biến sắc hướng về phía quân đoàn chửi ầm lên:
“Ta kháo! Quay lại đây đi chứ, mẹ nó, đừng có đi chứ!”
“Mau trở lại! Mẹ nó, bố mày là sơn tặc này! Kháo! Mau trở lại giết bố mày này!”
“Đồ chuột chết, bọn ngươi cũng chả phải quan binh, quay lại đi chứ, ta khinh!”
“Mẹ nó chứ, bồi thường cho lão tử đi chứ, cứ như vậy cút đi sao...”
“Hừ, nếu lão tử cũng có chiến mã thì tốt rồi.”
“Mắt ngươi mù luôn rồi sao! Chiến mã có tiền chắc gì đã mua được, đó là vật tư chiến lược!”
...
Các player mang chút quỷ ý ở đây, thời điểm ủ rũ cúi đầu, những player đã chết bỗng nhiên sống lại, hưng phấn vô cùng vọt ra.
“Mẹ ơi, cảm giác bị kỵ binh giết chết không dễ chịu chút nào, bất quá, lần này lão tử được Huyện lệnh bồi thường, không tồi không tồi!”
“Ha ha ha, Huyện lệnh bồi thường, chúng ta phát tài rồi!”
“Nhất định, ai bảo những NPC kia ngu xuẩn chứ, vậy mà thật dám giết chúng ta, đây là tặng không chỗ tốt cho chúng ta a.”
“Đúng đấy, những kỵ binh đó đều là kỵ binh tinh nhuệ lai lịch khẳng định không nhỏ, được chúng nó giết, Huyện lệnh nhất định phải bồi thường chúng ta.”
“Đi mau, đi huyện nha tìm Huyện lệnh.”
...
Những player được phục sinh này, từng tên một hào hứng hướng huyện nha chạy đi.
Cổng huyện nha, các player mới vừa tới nơi, hai nha dịch giữ cửa đồng thời rút đao, nhắm ngay bọn họ, tức giận quát lên: “To gan! Bọn ngươi dám xông vào huyện nha.~!”
Các player dường như đã quen với cách làm việc của bọn nha dịch huyện nha, bọn họ không chút nào e ngại, càng không có hoang mang rối loạn.
Lúc này, một người đi ra, khom người thương lượng:
“Lý ca, chúng ta là đến tìm Huyện lệnh đại nhân muốn bồi thường, có kỵ binh tinh nhuệ biết rõ chúng ta là dân lành, còn ra tay giết bọn ta.”
“Cái gì?” Nha dịch được gọi là Lý ca cả kinh, hỏi lại.
Một đám player thấy vậy, lập tức lộ ra ánh mắt hưng phấn.
Từ biểu tình giật mình của nha dịch họ Lý, sẽ không quá mất mặt, chuyện bọn họ muốn bồi thường chắn tám chín phần rồi.
“Lý ca, những kỵ binh tinh nhuệ kia biết rõ bọn ta là bách tính của Dương Nhạc huyện mà còn cố ý giết bọn ta, Lý ca, ngươi phải làm chủ cho chúng ta a.” Player lên tiếng trước, khóe miệng hơi nhếch, sau đó mở miệng giải thích.
Hai nha dịch liếc nhìn nhau, trong nháy mắt hướng huyện nha la lớn: “Người đâu, mau! Có người tội phạm!”
Hai nha dịch vừa dứt lời, các player đều kinh ngạc.
Bọn họ cho rằng bọn nha dịch kia sẽ can đảm chống lại đoàn kỵ binh. Nếu đã thế này, bọn họ còn muốn cái gì đòi bồi thường.
Về phần bọn nha dịch tự đi tìm chết, bọn họ mới lười quản, bất quá chỉ là NPC thôi.
Đang lúc muốn mở miệng, một đám nha dịch vọt ra, một người trong đó vừa dừng lại đã hưng phấn hỏi:
“Ở đâu? Bắt ai?”
“Chính là những người này, bọn chúng dám cản đường đi của kỵ binh đoàn, chỉ sợ là gián điệp ngoại tộc, đều bắt lại, Huyện lệnh đại nhân nhất định trọng thưởng!”
Nha dịch họ Lý vừa dứt lời, các player được phục sinh trợn tròn mắt.
Em gái nó, kịch bản có gì đó sai sai a...
Tiếc là, bọn họ có không hiểu cũng vô ích, bọn nha dịch đã lao tới bắt họ, mặc cho có la hét cỡ nào cũng không dừng lại.
Dương Nhạc huyện, ngoài cửa thành.
Luân Hồi quân đoàn đang lao nhanh bắt đầu giảm tốc độ, thời điểm cách cửa thành năm trăm thước liền ngừng lại.
Diệp Thần nhìn cửa thành vừa vặn đóng lại, tay phải nhấc lên, hướng về phía cửa thành.
Lúc này, một sĩ binh trong Luân Hồi quân đoàn trực tiếp rời khỏi đội ngũ, phóng ngựa về phía trước.
“ Đứng lại! Bọn ngươi là người phương nào? Vì sao tấn công Dương Nhạc huyện!” Một tiếng rống giận mang theo âm rung truyền tới.
Mà lúc này, mười mấy cung tên trên tường thành lộ ra, đầu mũi tên nhắm ngay binh sĩ Luân Hồi quân đoàn dưới tường thành.
Binh sĩ Luân Hồi nhìn thoáng qua những cung tiễn kia, không chút nào sợ hãi, hít một hơi thật sâu, quát lên:
“Đại Hán đế quốc nhất đẳng Tử tước, trấn trưởng Luân Hồi trấn, Diệp Thần đại nhân, muốn mượn đường đi Lạc Dương, hiến bảo cho bệ hạ!”
Binh sĩ vừa nói xong, cung tiễn trên tường thành nhanh chóng được thu về.
Mà lúc này, một người ăn mặc như Bách phu trưởng, đứng trên tường thành nhìn xuống quân đoàn.
Hắn vốn là muốn mở lời, hai mắt chợt co rụt lại, tiếp đó theo bản năng nhìn bố giáp trên người mình.
(Bố: vải bố, dệt từ bông vải, đay,...)
Một lát sau, khóe miệng của hắn không tự chủ được co rút.
Không có so sánh sẽ không có tổn thương, hắn là Bách phu trưởng vậy mà chỉ có một cái bố giáp.
Nhìn xem binh lính Luân Hồi quân đoàn dưới thành tường kìa.
Không những cưỡi chiến mã mà còn mặc Minh Quang khải cấp bạch ngân, cầm cương cương, thương cấp bạch ngân.
So sánh với nhau thật tủi thân mà (T^T) cách biệt thật sự quá lớn rồi! Hồi lâu sau Bách phu trưởng mới lên tiếng được:
“Đã là Diệp Thần Tử tước, tại sao lại mang nhiều binh mã như vậy?”
“Hỗn trướng! Diệp Thần đại nhân là nhất đẳng Tử tước cao quý của đế quốc, dẫn theo một nghìn binh mã có gì không thể!” Binh lính Luân Hồi quân đoàn trong nháy mắt giận dữ quát lên.
“Có... Có thể đợi Công Tôn Toản tướng quân trở về, sẽ đi mượn đường?” Bách phu trưởng trầm mặc chốc lát rồi mới hỏi.
“Làm chậm trễ bệ hạ nhận được bảo vật, tội nặng như vậy, ngươi gánh nổi không!” Sĩ binh quân đoàn hai mắt nheo lại, trầm giọng quát.
Bách phu trưởng cắn răng, một lúc lâu sau, hắn xoay người ra lệnh: “Mau mở cửa thành, Diệp Thần Tử tước muốn mượn đường Dương Nhạc, vì bệ hạ hiến bảo!”
Theo mệnh lệnh của Bách phu trưởng, cửa thành “Két” một tiếng từ từ mở ra.
“Vào thành!” Diệp Thần vung tay lên truyền lệnh.