- Bên Quỳnh Châu, có hai dải núi hoành ngang dựng lên, ảnh hưởng Ngư Nhân tiến công đất liền, muốn tiến công đất liền mà nói, còn phải đường vòng hướng tây, hoặc là tiến vào Nam Cương hoang nguyên, hoặc là đi Kinh Châu, Tịnh châu. Bên Kinh Châu kia, là tổ địa của hoàng thất, hùng thành rất nhiều, đại trận dày đặc, khẳng định không cách nào công phá. Bên Tịnh châu, hướng nam cũng nhiều dải núi, cùng Mang Sơn liên tiếp, nếu Ngư Nhân đi bên kia, không khỏi sẽ cùng Đường gia tiếp xúc, dọc theo đường đi gặp gỡ địch nhân quá nhiều, vẫn là duyên hải tiến công thuận tiện một chút.
- Ta nghe Hoàng huynh nói, Ngư Nhân có một loại chiến tranh cường đại, tên là Côn thú, giống như chiến hạm của chúng ta, có thể mang mấy chục vạn quân đội.
Khương Dạ nói:
- Loại Côn thú này, nếu Ngư Nhân đế quốc ở thời điểm tiến công chính thức, nhất định sẽ dùng.
- Ta đã chuẩn bị bán ra chiến hạm cho các đại gia tộc rồi, năng lực không chiến đều rất cường đại, cũng có thể vận chuyển hơn vạn binh sĩ, mặc dù so ra kém binh khí của Ngư Nhân đế quốc, nhưng mà chế tạo lại dễ dàng hơn nhiều.
Tô Kính lại nói:
- Ngư Nhân đế quốc, nhất định là có không ít binh khí chiến tranh có thể phi hành, kích cỡ đầy đủ hết, bất quá từ thế cục trước mắt đến xem, trong khoảng thời gian ngắn, Ngư Nhân đế quốc còn không có triệu tập tới, chúng ta có ít nhất nửa năm thời gian chuẩn bị.
- Nói cách khác, phòng tuyến của chúng ta, cần ở trong vòng nửa năm gia trì một lần nữa?
Khương Dạ chỉ vào bờ biển Hành Châu nói:
- Vậy thì từ nơi này bắt đầu, nơi này cách Trung Châu tương đối gần, hoàng thất có lý do can dự, có thể cung cấp rất nhiều ủng hộ. Chỉ sợ Chu gia. . .
- Đông Dương thành sắp thủ không được rồi, Chu gia sẽ nguyện ý ra số tiền kia.
Tô Kính biết, Khương Dạ là không nỡ đầu nhập lớn như vậy, toàn dựa vào hoàng thất xuất tiền xuất lực.
- Còn nữa, bây giờ chúng ta sẽ phải từ cửu đại gia tộc điều động dân phu. Bên Dực Châu, sẽ để Tô gia tự mình làm, tài liệu dĩ nhiên là hoàng thất ra, Tô gia sẽ mua. Ta rất nhanh sẽ lập ra danh sách, Tô gia cần bổ sung bao nhiêu, ta sẽ đi hỏi.
Tô Kính để cho Khương Dạ yên tâm, đây không phải là lấy không.
- Tốt lắm, hoàng thất bảo khố còn chống đỡ nổi tiêu hao, bên Tô gia kia, ta tin được, trước tiên có thể ký sổ.
Khương Dạ lời nói xoay chuyển, để cho Tô Kính bán dễ dàng hơn.
Tô Kính kinh ngạc, loại thần giữ của như Khương Dạ, lúc nào cũng trở nên hào phóng như vậy? Đối với thần giữ của mà nói, vàng chỉ sợ sớm muộn gì cũng phải giao ra, cũng nắm ở trong tay nhiều một lát. Hôm nay Khương Dạ biểu hiện, coi như là đại hào phóng rồi.
Bất quá thử nghĩ lại cũng phải, bảo khố của Ngọc Kinh Thành liên tiếp bán vị diện, sợ rằng ở Kinh Châu, hoàng thất còn có các loại địa điểm trọng yếu liên tiếp bán vị diện, đó mới là căn bản của hoàng thất.
Kinh Châu. . .
Tô Kính buông xuống tính toán đối với Kinh Châu, hoàng thất bên kia, tước vị đều rất thấp, nhưng mà bên Ngọc Kinh Thành, căn bản không có biện pháp tiến hành chỉ huy, hẳn là khu vực Hoàng Đế Khương Diễm nghiêm khắc khống chế, tự thành thể hệ.
Kinh Châu ở dưới các đại châu khác vờn quanh, bản thân bố phòng nghiêm mật, không phải là chỗ yếu hại đứng mũi chịu sào. Chân chính nguy cơ, chính là ở Hành Châu. Chu gia cùng mình quan hệ luôn luôn tương đối gần, từ khi viễn chinh tới nay, ở phía sau ủng hộ không tính là lớn, nhưng mà rất nhiệt tình.
- Hành Châu nam bắc, mỗi nơi có một ngọn Thông Thiên Tháp. Chúng ta ở chỗ này xây dựng Trường Thành, cách trở Ngư Nhân tiến công!
Tô Kính vừa nói, ở trên mặt đất Hành Châu vẽ một giới tuyến.
- Trường Thành?
Võ Uy Vương cau mày nói:
- Kia phòng ngự không được cường giả công kích!
Băng Tuyết Trường Thành là thiên nhiên tạo thành, ở dưới có lực lượng địa mạch, có thể làm cho băng tuyết hàng năm duy trì, bản thân khí hậu rét căm căm, đó là vách chắn thiên nhiên. Nhưng nhân lực xây dựng Trường Thành mà nói, cường giả Kim Đan đi lên là có thể phá hủy. Kiến tạo tường thành như Ngọc Kinh Thành, đó là phải dùng lực lượng cả nước mới được.
Hành châu xây dựng thành tường như vậy? Không nói trên tiền tài không có cách nào bảo đảm, một khi kiến thành, chẳng phải là để tám gia tộc khác noi theo sao. Đến lúc đó, quốc thổ của Đông Tần đế quốc cũng sẽ bị phân cách chia năm xẻ bảy.
Tô Kính lắc đầu nói:
- Là như vậy, ở nơi này, nơi này, còn có vị trí này, đều là xây dựng Chiến tháp, lợi dụng trận pháp, hội tụ lực lượng địa mạch, chế tạo pháo đài cỡ lớn móc nối lại. Trong những pháo đài cỡ lớn này bố trí Truyền Tống Trận, cường giả tùy thời có thể phủ xuống, coi như địch nhân công phá tường thành, ý nghĩa cũng không lớn, Trường Thành này chỉ là phòng bị Ngư Nhân đại quy mô xâm lấn mà thôi.
Mọi người thấy Tô Kính ở trên bản đồ ba chiều bố trí, một vùng Hành Châu duyên hải, cơ hồ tất cả dãy núi đều bị lợi dụng, Trường Thành xây dựng ở trên bình nguyên, dùng Chiến tháp làm điểm tựa. Cứ như vậy, trừ khi đại quân Nhân Ngư là thật phát động binh khí chiến tranh, Côn thú phi hành, mang theo đại quân thả xuống, nếu không mà nói, sẽ ở nơi này đánh giằng co.
Mà lấy cứ điểm phòng ngự như vậy, chỉ cần có đủ Khôi Lỗi cùng Ngọc Thạch, trong hơn mười ngày là có thể bố trí xong.
- Vậy Quỳnh Châu thì sao?
Khương Dạ hỏi Tô Kính.
- Trước tiên thí điểm ở Hành Châu, bên Quỳnh Châu kia, dù sao cách Trung Châu còn xa. Ngư Nhân tiến công mà nói, các nước bên Nam Hải chi viện cũng sẽ cực kỳ nhanh chóng, bên Hành Châu mới là phòng ngự khó khăn nhất.
- Được, ta sẽ hạ chỉ, điều động tất cả công trình Khôi Lỗi, đi Hành Châu chi viện, bên Hoàng gia Luyện Khí ty cũng bắt đầu khôi phục năng lực chế tạo.
- Vương gia, ngài còn phải dặn dò Chu gia một chút.
Tô Kính kéo bản đồ, đặt trọng điểm ở biên giới Định Châu cùng Dương châu, nói:
- Định Châu Lý gia nếu nhân cơ hội khởi binh mà nói, phiền toái nhất vẫn là Dương châu, nếu Chu gia không có quyết tâm, sẽ từ phía sau lưng uy hiếp được Tô gia.
Ánh mắt Khương Dạ lóe lên một cái, từ từ nói:
- Ta sẽ cảnh cáo Chu gia, nếu như Chu gia không ngăn được Lý gia mà nói, ta sẽ trực tiếp phái binh chiếm cứ bán vị diện của Chu gia.
Trong lòng Tô Kính thầm nghĩ, Hoàng Đế ngầm cho hắn tọa độ bán vị diện của các đại gia tộc, thoạt nhìn, đối với Khương Dạ, Hoàng Đế vẫn rất mong đợi.