Hồng Liên Bảo Giám

Chương 250: Chương 250: Chơi trò gia đình (Thượng)




Vô Ưu công chúa lấy làm lạ hỏi:

- Trong này không có người khác, xây tường làm gì?

- Nàng cảm thấy trong Ngọc Kinh thành có ai dám xông vào hoàng cung không?

Vô Ưu công chúa cười lớn. Con người luôn là vậy, khi đã xây phòng ở lớn thì sẽ muốn làm tường vây quanh. Sinh hoạt trong hoàng cung không có nhiều việc vui thế này, Vô Ưu công chúa bắt đầu mong chờ cuộc hôn nhân phụ thân ban cho. Tô Kính có mạnh hay không chẳng sao cả, quan trọng là hắn thông minh, thú vị, có cảm giác trách nhiệm.

Nếu xem người nào mạnh thì gả cho người đó thì nàng gả cho phụ thân Tô Kính còn hơn.

Xây xong bờ tường, Vô Ưu công chúa nhìn lâm viên dào dạt sức sống bỗng thấy hơi chán.

Vô Ưu công chúa hỏi:

- Chúng ta ở đây không thấy buồn sao?

Tô Kính nói:

- Vậy thì kiến tạo thành thị đi.

Tô Kính nói rồi bắt đầu vẽ bản vẽ thành phố.

Vô Ưu công chúa cười phá lên. Tô Kính thật là hài, xây tòa thành trong không gian yêu dị? Được rồi, như vậy cũng kích thích, nàng sẽ điên cùng hắn.

Hai mươi khôi lỗi kim loại không đủ sức xây thành thị, nhưng Tô Kính mang theo rất nhiều thứ. Một chiếc chiến xa bị hắn cải tạo thành xe lu nặng mười vạn cân, cũng không lãng phí thời gian chế tạo đá lót làm gì, đè phẳng mặt đất thành đường rồi dùng thuật đạo hóa đá là xong.

Đây là thuật đạo tiết kiệm chân khí nhất, hiệu quả giữ được mấy năm. Sau khi hiệu quả hóa đá biến mất thì đất bùn vẫn cực cứng.

Tô Kính mở đường, xây tiệm ăn, chỗ xem kịch, nhà dân, anh môn.

Thành thị này khuếch trương mỗi ngày, không biết bao lâu sau mọi thứ thành thị nên có đều đã có, quy mô thành khuếch trương trên mười dặm.

Lúc này Tô Kính mới hiểu dùng thuật đạo xây thành có tốc độ khủng khiếp cỡ nào. Vô Ưu công chúa mới chỉ là Trúc Cơ kỳ, nếu là luyện khí sĩ Kim Đan kỳ thì sao? E rằng chỉ một tấm bản vẽ, sức người xây xong chỉ trong vòng vài ngày.

Tòa thành này khác với thành trong Đông Tần đế quốc là tường thành thấp bé, cũng không có đại trận thuật đạo phòng ngự.

Tô Kính phát hiện đạo tâm của mình ổn định, không vì ở trong không gian quái dị này mà xảy ra biến đổi gì không biết. Nhưng xây xong thành Vô Ưu công chúa thấy hoang mang.

Vô Ưu công chúa lo lắng hỏi:

- Tô Kính, chắc ngươi sẽ không muốn xây thêm thành thị thứ hai đi?

Tô Kính thầm nghĩ tòa thành chết này chỉ một quân đội đủ san bằng rồi, ta tạo làm gì? Chỉ vì cho nàng chơi.

Nhưng ngoài miệng Tô Kính không nói vậy, ra vẻ tự tin đoán trước nói:

- Đương nhiên không phải, ta từng được cữu cữu cho một Bách Quỷ Dạ Hành Y, có cách khống chế trăm quỷ trong đó. Dù gì đang rảnh, hay là chúng ta chơi trò thôi diễn đi?

- Thôi diễn cái gì?

- Nàng khống chế trăm con khôi lỗi, ta cũng điều khiển trăm con khôi lỗi rồi tranh giành thành thị này.

- Chán lắm. Tô Kính, tư duy của ngươi hơn ta nhưng đánh nhau thì ngươi không bằng ta.

Lúc này Vô Ưu công chúa không mặc chiến giáp nữa, nàng đổi đạo y đỏ rực. Vô Ưu công chúa lười biếng nằm trên xích đu ven hồ, Tô Kính ngồi trên ghế nằm bên cạnh nhìn nàng như thế cũng muốn ngủ.

Tô Kính thầm nghĩ không được, cứ thế này thì Vô Ưu công chúa không có tinh thần, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc tu hành của nàng.

- Hay là......Chúng ta làm ăn được không?

Vô Ưu công chúa cố nhướng mí mắt sắp sụp:

- Làm ăn?

- Đúng rồi, nam thành có chợ, hay chúng ta...

Tô Kính thấy mí mắt Vô Ưu công chúa đã khép, không chút hứng thú với đề nghị của hắn.

- Vô Ưu, chúng ta ở đây sống qua ngày đi!

Vô Ưu công chúa nhắm mắt trả lời:

- Chẳng phải chúng ta đang sống ở đây sao?

Nếu không phải thân thể luyện khí sĩ thì Vô Ưu công chúa đã ngáy o o.

- Ý ta nói trong nhà này ta làm chủ nhân, Vô Ưu làm bà chủ, những con khôi lỗi là nha hoàn, vú già, gia binh, tùy tùng.

- Tô Kính, ngươi có biết câu phụ thân nói không làm sẽ không chết không?

- Ta làm gì sai?

- Chúng ta còn chưa thành hôn, thậm chí không đính hôn, ngươi quậy như vậy coi chừng bị phụ thân tét mông.

- Ta không nói muốn cùng Vô Ưu sinh hài tử, chỉ học cách sống cùng nhau trong này thôi. Ta thấy phụ thân và mẫu thân của mình không ở cùng nhau, chuyện này không tốt. Tương lai ta thành phò mã, nàng sẽ lo quản lý sự nghiệp, mỗi ngày kim ngân qua tay sẽ phân phối thế nào? Chọn người hầu ra sao? Giải quyết việc trong phủ làm sao? Vô Ưu biết không?

Mắt Vô Ưu công chúa còn nhắm nhưng mặt đã đỏ hồng:

- Đều có học.

Tô Kính xúi giục Vô Ưu công chúa:

- Học là dùng trí, giờ luyện tập trước thì sau này mới ung dung thoải mái được.

Đối tiểu cô nương thì xây dựng gia đình là trò chơi thú vị.

- Cái tên này!

Vô Ưu công chúa mở to mắt, trách mắng:

- Nếu bị các đại thần nghe được sẽ buộc tội ngươi chết!

- Cái gọi là nói không truyền qua sáu tai, nàng không nói, ta không nói thì ai biết?

- Vậy cũng không được, Tô Kính, ta gả cho ngươi tuy đã đồng ý với phụ thân rồi, nhưng ngươi...

- Ta còn chưa đủ tiêu chuẩn?

Vô Ưu công chúa đung đưa xích đu:

- Ta không có tiêu chuẩn gì, miễn người không xấu là được. Nhưng nói sao thì ta phải có chút tình cảm với ngươi mới được.

Vô Ưu công chúa nhìn chăm chú vào Tô Kính, muốn thấy cái gì từ đôi mắt hắn.

Tô Kính đã hiểu, Vô Ưu công chúa hơi thích hắn nhưng thiếu quá trình hắn theo đuổi làm nàng rất là tiếc nuối.

Nếu là nam nhân khác sẽ cảm thấy Vô Ưu công chúa rảnh rỗi sinh nông nỗi, nhưng Tô Kính muốn điều đó, hắn muốn bắt đầu lại, cùng nàng từ từ trải qua chuyện tình.

Tô Kính không sốt ruột nói:

- Vô Ưu muốn cái gì?

Nhiều năm trước Tô Kính cũng từng hỏi câu này, bây giờ hắn hỏi lại không phải thức tỉnh ký ức cũ mà vì hắn chỉ yêu có một lần, những lúc khác đều là lý luận suông.

Chân mày Vô Ưu công chúa thẳng khi nói câu này thì hơi cong, trở nên xinh đẹp hơn, không còn anh khí khiếp người:

- Ta muốn sao, muốn trăng!

Tô Kính nói:

- Được thôi, nàng chờ chút.

Tô Kính lấy một tờ phù giấy ra ném lên trời.

Phù giấy vèo một tiếng bay cao một dặm rồi giãn ra giữa không trung hóa thành vầng trăng sáng. Kỳ lạ là trăng lên cao, bầu trời xung quanh tối sầm như màn đêm buông xuống, không khí cao độ khiến người bức bối dường như cũng giảm thấp chút.

Vô Ưu công chúa bật thốt khen:

- Ô, Tô Kính, ngươi chơi chiêu này đẹp đấy!

Tô Kính nản lòng. Vô Ưu công chúa lên tinh thần nhưng không theo cách Tô Kính tưởng tượng, nàng phát hiện ngay bí mật trong thuật đạo này.

Tô Kính yên lặng lấy cái nỏ ra, bắn các cục phù giấy lên trời. Những phù giấy giãn ra trên trời biến thành các dãy sao lấp lánh tựa như ngân hà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.