- Tại sao?
- Vì chịu thiệt. Thân phận của Vô Ưu có thể tự thành một quân, quy mô ngang ngửa Ám Dạ Song Long quân. Vậy là quân đội chúng ta mở rộng đến một trăm hai mươi vạn. Vô Ưu không phải theo ta xuất chinh mà là cùng ta kề vai chiến đấu!
- Như nhau thôi.
- Giống chỗ nào? Vô Ưu, chuyện này rất quan trọng với chúng ta. Nếu như chúng ta có thể có hơn trăm vạn quân đội, tương lai ta có phong vương cũng không lạ.
- Phong vương rồi ngươi vẫn luôn bên ta sao?
Tô Kính chợt nín lặng.
Vô Ưu công chúa nói:
- Ngươi thành phò mã lại muốn tây chinh, muốn Ám Dạ Song Long quân của mình. Chờ ta cùng ngươi đi chiến đấu ngươi lại suy nghĩ phong vương, muốn khai cương khoách thổ. Chờ ngươi phong vương rồi còn muốn gì nữa?
Tô Kính chợt nhận ra Vô Ưu công chúa đang rất đau lòng.
Tô Kính tiến lên hai bước tháo mặt nạ xuống, nhìn mặt Vô Ưu công chúa, hơi béo . . .
- Nếu ta là kẻ sống được chăng hay chớ đã sớm thỏa mãn công chúa rồi, Vô Ưu cũng sẽ không nhớ nhung.
Tô Kính mơn trớn mặt Vô Ưu công chúa:
- Dù cắt đất phong vương ta cũng sẽ không thỏa mãn, bởi vì đó không phải thứ ta muốn.
Vô Ưu công chúa bắt lấy tay Tô Kính, hỏi:
- Vậy ngươi muốn cái gì?
Tô Kính trả lời:
- Một người đắc đạo, gà chó lên trời.
- Thú vị, nói cụ thể hơn đi.
- Tức là ta muốn thành tiên, vĩnh sinh bất tử, sau đó người bên cạnh ta đều được ta mang đến Tiên giới, vui vẻ sống chung một chỗ không bao giờ chia lìa.
- Không chia ly nữa?
- Đúng vậy! Ngay cả động vật ta nuôi ta cũng sẽ mang lên Tiên giới.
- Ở bên nhau lâu sẽ thấy chán.
Tô Kính nghĩ thầm có Tô Mộ ở, nàng thấy chán mới lạ. Nhưng Tô Kính không thể nói ra khỏi miệng, không thành tiên nhân thì mọi việc trong thế tục là chính xác.
- Tóm lại đây chính là lý tưởng của ta, có phải ngốc quá không?
Vô Ưu công chúa giãn mặt ra cười nói:
- Ngốc hết thuốc chữa.
Vô Ưu công chúa với tay hái trái cây trên cành xuống, nói:
- Tóm lại ngươi lâu như vậy cũng không chịu tới đây một chuyến thì phải bị phạt, ăn cái này vào đây.
Tô Kính nhận trái cây, hỏi:
- Có độc không?
- Đương nhiên có, vẫn chưa chín.
- Lỡ ta chết thì sao?
Sóng mắt Vô Ưu công chúa đa tình thò thẻ:
- Tô Kính, nếu ngươi bị độc chết thì sao gọi là trừng phạt?
Câu này rất có triết lý, làm Tô Kính động lòng hé môi cắn một miếng. Vừa chua vừa chát lan tràn trên đầu lưỡi, Tô Kính chết lặng.
Vô Ưu công chúa cười phá lên, nói với Ưng Dương, Khuyển Thập Lang:
- Hai ngươi còn đứng làm gì, nhanh đi ra ngoài, bổn cung muốn . . .
Khuyển Thập Lang không hề muốn biết Vô Ưu công chúa muốn làm gì, gã tự nhủ lòng như vậy. Công chúa đuổi người mà Khuyển Thập Lang không đi là tự tìm chết.
Tô Kính ăn một miếng trái cây, người tê dại, đầu lưỡi bị kích thích kinh khủng còn hơn lần đầu tiên ăn chao hoặc sầu riêng. Đây là thể nghiệp hỗn hợp, như rơi vào cái vạc lớn, trong vạc có vô số đồ gia vị, ngọt bùi cay đắng mặn không thiếu cái nào. Mỗi tế bào bị ngâm trong đó, cảm giác không mất đi.
Vô Ưu công chúa thấy hai tiểu yêu lui ra ngoài, cười tủm tỉm nhéo lỗ tai Tô Kính hỏi:
- Cảm giác như thế nào?
Tô Kính ngọng nghịu nói:
- Cực kỳ tệ.
Khó điều khiển đầu lưỡi, hắn nói được đã là có sức đề kháng kinh người.
- Đây chưa phải tệ nhất đâu, hừ hừ, Tô Kính.
Vô Ưu công chúa sờ mặt Tô Kính:
- Nếu ta không phải công chúa thì lúc này đã đánh ngươi một trận rồi. Nói thật dễ nghe, bận công nhiều việc? Có bận mấy cũng nên đến thăm ta, ngươi biết ta ở chỗ này có cảm giác gì không? Phụ thân bế quan, phải né tránh thúc thúc, vị hôn phu của mình trở về Kinh thành nhưng không đến thăm ta.
Vô Ưu công chúa đã hết giận nên nàng nói những lời này liền một mạch.
Thấy Tô Kính đến làm tâm tình của Vô Ưu công chúa vui vẻ nhiều, chút trừng phạt nhỏ này thì đúng như nàng nói, chỉ mới bắt đầu.
Vô Ưu công chúa nói tới đây vác Tô Kính lên vai mang về tẩm cung của nàng. Trong cung điện trống trải không có người hầu hạ, Vô Ưu công chúa không thích có người quay quanh mình.
Vô Ưu công chúa ném Tô Kính lên giường, thầm nghĩ không thể để tên này được lợi.
Cảm giác trên người Tô Kính bị phóng đại gấp mấy trăm lần, bị ném xuống giường làm hắn đau chảy nước mắt nước mũi. Vô Ưu công chúa không bị xúc động, từ khi có tiếp xúc thân mật với Tô Kính dù bị hắn làm dơ giường cũng không khiến nàng thấy gớm.
- Tô Kính, ngươi nói ta nên trừng phạt ngươi thế nào?
Tô Kính đã khó nói nên lời:
- Khụ khụ! Ụa . . .
Vô Ưu công chúa mềm lòng, nàng lấy cái bình cho Tô Kính uống hớp nước. Nuốt ngụm nước xong Tô Kính cảm giác thoải mái nhiều, trong nước có thành phần giống thuốc mê.
- Nói thật với ngươi, trái cây này sau khi ăn sẽ khó chịu cả ngày. Chỗ hỏng là không thể kiềm chế cảm giác, chỗ tốt là tăng lên tất cả cảm giác, khống chế chân khí hiệu suất nâng cao gấp mấy chục lần. Đây xem như đãi ngộ của hoàng thất, ta mới lấy vào tay, hôm qua tự ăn một trái, còn trái này là chừa cho ngươi.
Tô Kính cảm giác tất cả đau khổ trên người đều biến thành vui sướng.
Đãi ngộ của hoàng thất không phải phải ai cũng có thể hưởng thụ, ít nhất những người trong hệ thống gia phả chi nhánh không cách nào có được. Thứ hiệu quả nghịch thiên này chắc chỉ tử tôn trực hệ của hoàng đế mới có.
Nâng cao cảm giác và năng lực khống chế chân khí, đây là cách trực tiếp nâng cao sức chiến đấu, gián tiếp nâng lên hiệu suất tu luyện.
Tô Kính rất áy náy, hắn nên sớm đến đây cùng Vô Ưu công chúa ăn trái cây này, một mình nàng chịu đựng đau đớn, ít ra có hắn bên cạnh cùng nàng.
- Thứ này gọi là trái cây Thánh Nhân, Đạo Môn tiêu diệt hết bách gia đã nuôi dưỡng ra thứ này. Còn bảy loại khác có thể nâng cao dung lượng chân khí, uy lực thuật đạo, kéo dài tuổi thọ và gì nữa? Ưm, có một loại trái cây dựng dục cho người sinh ra hậu đại cực kỳ ưu tú. Có ba loại khác giữ kín bí mật, chờ chúng ta thành thân rồi sẽ nói với ngươi sau.
Tô Kính đã rất khiếp sợ, tiêu diệt hết bách gia mới nghiên cứu ra trái cây Thánh Nhân? Cái này là kỹ thuật khoa học sinh vật, dung hợp đạo pháp vào trái cây tạo thành hiệu quả kinh người như thế.
Còn có kéo dài tuổi thọ? Từ khi Tô Kính đến thế giới này chưa nghe nói về thứ như vậy.
Tất cả mọi người đều biết đến muốn kéo dài tuổi thọ của mình phải nâng cao cảnh giới tu hành, đây gần như là con đường duy nhất.
Ăn một trái cây Thánh Nhân có thể sống lâu mấy năm?